Rơi Xuống Vô Tội

Chương 4: Xã giao giả dối




Đi theo Lâm Quân Dật vào một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, những ngọn đèn nhấp nháy sáng khiến tôi không tài nào mở mắt ra được. Không thể tưởng tượng rằng bốn năm qua tôi đã còn không xa lạ với cái thế giới xa hoa trụy lạc, vậy mà vẫn chịu không nổi những thứ ngợp trong vàng son này. Có bao nhiêu người khao khát cuộc sống xa hoa, với tôi mà nói thì nó lại là một địa ngục trần gian không thể trốn thoát. Lúc này đây, tôi rất muốn tìm một người đàn ông để tôi có thể dựa vào, để cho tôi không phải đối mặt với những ham muốn lạc thú của bọn đàn ông thô tục khiếm nhã. Nhưng chỉ là giờ khắc này thôi, chuyện Trần Lăng lừa dối tôi là một nỗi đau vĩnh viễn không quên được. Tôi vẫn chưa thể chấp nhận bất kỳ người đàn ông nào, chưa thể tin tưởng vào những lời thề non hẹn biển nhất thời tình mê của họ. Tôi và Lâm Quân Dật vừa ngồi được một lát Trương Hành Trưởng nhàn nhã đi tới. – Tổng giám đốc Lâm! Để cho ngài đợi lâu rồi. – Ông Trương! – Lâm Quân Dật đứng dậy, tươi cười đưa tay ra. Có việc cầu người, ngay cả Lâm Quân Dật luôn luôn lạnh lùng kiêu ngạo cũng phải hạ mình, huống chi là tôi. – Xin chào ông Trương. Ngài hảo?! – tôi cũng lập tức thi triển nụ cười “chuyên nghiệp” được rèn luyện qua nhiều năm, đứng lên lịch sự bắt tay. Lão nắm lấy tay của tôi, gật đầu cười, tầm mắt dừng lại trên mặt tôi chừng 5 giây sau đó lượn lờ vài vòng quanh cơ thể rồi mới chịu thu hồi ánh mắt cùng cánh tay nung núc thịt. Trương Hành Trưởng ngồi xuống, theo lẽ thường thì tôi nên ngồi bên cạnh lão. Tôi do dự một chút, đang định ngồi lại thì Lâm Quân Dật tự nhiên kéo chiếc ghế đối diện với Trương Hành Trưởng ra, nhìn tôi một cái. Thấy tôi ngồi rồi, hắn mới ngồi xuống bên cạnh tôi. Có hắn ở bên cạnh, tôi lập tức có cảm giác an toàn, ít nhất không phải lo lắng về những gã say rượu tới mức không kiểm soát được bàn tay của mình… * * * Một buổi tối xã giao dối trá và nhàm chán nhưng đầy ấm áp đã bắt đầu. Lâm Quân Dật uống rất ít, còn chưa được nửa ly rượu vang. Hắn chỉ im lặng ngồi bên cạnh nhìn tôi sử dụng kỹ năng thành thạo khen tặng Trương Hành Trưởng, cùng lão uống một ly rượu. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài nâng chén đối ẩm với Trương Hành Trưởng, đây là một bước đi cần thiết và quan trọng, mọi chủ đề sẽ được nói ra sau một ly rượu và sau những tiếng cười, mọi việc chính thức bắt đầu. Chỉ nháy mắt, chai rượu đã cạn thấy đáy, phục vụ viên lại rót đầy ly rượu vang đỏ của hai chúng tôi. Dù chiếc dạ dày nóng như bị phỏng và đầu óc đã choáng váng tới mê muội, tôi vẫn tận lực duy trì nụ cười điềm mỹ trên môi, tiếp lấy ly rượu vang do phục vụ đưa tới. Tửu lượng của tôi thật ra không tốt lắm, nhưng nhờ kinh nghiệm nghiệp vụ nên cũng biết làm thế nào để che dấu ý thức hoảng hốt của mình, cứng rắn không cho chính mình phạm phải một sai lầm nào. Trước kia có theo ông chủ cũ một vài lần thì hiệu quả rõ rệt nhưng hiện tại một mình tôi đối phó với một lão có kinh nghiệm về rượu, tôi thật sự là không có sức mà. Tôi nhìn về phía Lâm Quân Dật xin trợ giúp, dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt góc cạnh của hắn không còn rõ ràng nữa, cả người đều trở nên nhu hòa. Nhất là đôi mắt kia, thực nhu tình, so với rượu thì còn làm say lòng người hơn… Chẳng lẽ tôi say nhanh đến vậy sao? Tự nhiên sinh ra ảo giác?! Ánh mắt của hắn sao có thể ôn nhu như thế? Lòng tôi phát hoảng vội né khỏi tầm mắt hắn, nhìn chằm chằm vào ly rượu vang trên tay. Xuyên thấu qua màu đỏ như màu máu của ly rượu, tôi nhìn rõ mười ngón tay tinh tế của mình, bất giác nhớ tới khuôn mặt mà tôi ngày nhớ đêm mong, trái tim cũng bắt đầu rỉ máu. Trương Hành Trưởng thấy tôi nhìn ly rượu vang tới thất thần liền cười hỏi: – Diêu tiểu thư hình như rất có hứng thú với loại rượu vang này? Tôi nhìn lên bỗng phát hiện đôi mắt say mê của Trương Hành Trưởng, phát giác ánh mắt lão cũng có chút hoảng hốt. Không biết trước kia là ai nghĩ đến chuyện tìm phụ nữ cùng ngồi uống rượu, thật sự rất biết cách hưởng thụ vẻ đẹp của phụ nữ nha. Tôi chưa bao giờ nhìn kỹ trong gương xem chính mình nửa say nửa tỉnh trông thế nào, nhưng tôi thường xuyên thấy trong mắt bọn đàn ông, tôi kiều mỵ và tràn ngập tươi cười dụ hoặc. Tôi nâng chén, cười ngọt ngào với Trương Hành Trưởng: – Không có… Chỉ là một người bạn từng nói với tôi rằng, rượu vang đỏ không chỉ màu sắc đặc biệt mà hương vị còn rất phong phú… có chút tư vị của tình yêu… Phía sau vế đó có một câu mà tôi nuốt ở trong lòng, thực ra Trần Lăng còn nói “Hương vị kia rất giống với em…” Tôi dừng một chút, áp chế chua xót trong lòng, duy trì cụ cười cứng ngắc: – Ngài Trương! Mời! Tôi đem ly rượu đặt lên môi nhấp một ngụm, đây đúng là loại vang đỏ nguyên chất, hương thơm nồng đậm còn vấn vương trong miệng, khiến tôi nhịn không được nhớ tới nụ hôn ngây ngô đầu tiên của mình và Trần Lăng. Từng đợt cảm xúc không thể giải thích dâng lên trong lòng tôi, mạnh dần như những đợt thủy triều, tôi khống chế không được, phiêu mắt nhìn con người ngồi gần cạnh – Lâm Quân Dật. Hắn chăm chú nhìn tôi, đồng tử lóe sáng đỏ ngầu lên hiện rõ mấy căn tơ máu. Đôi môi hoàn mỹ của hắn và Trần Lăng giống nhau như đúc, thật say lòng người! Tôi nghĩ tôi hẳn là say rồi! Hoài niệm kia làm cho mọi xúc giác trở nên mờ ảo, nhẹ nhàng đi… – Ông Trương, chuyện vay vốn của chúng tôi theo ông thì khi nào mới được xác định? – rốt cuộc Lâm Quân Dật cũng đi vào vấn đề. Nếu hắn không đề cập tới chuyện chính, tôi chắc khó mà theo cho nổi. – Việc này còn cần vài luận chứng xác thực. Tôi cần một thời gian để xem xét thế nào cho phù hợp. – Trương Hành Trưởng hắng giọng, nói trang trọng. Thái độ làm ra vẻ này trong chốn thương trường tôi nhìn đã quen mắt, bọn họ rõ ràng chỉ muốn xác thực xem lợi ích của bản thân đã đủ chưa, cố tình không nói ra lại còn bày đặt điệu bộ nghiêm chỉnh khiến người khác không thể mở miệng. Mà trong những trường hợp như thế này phụ nữ luôn là vũ khí tốt nhất, có thể dễ dàng đánh vỡ cục diện bế tắc. Tôi thấy Lâm Quân Dật nhìn về phía mình, lập tức hiểu ý, ôn nhu nói: – Ngài Trương, nếu chúng tôi có chỗ nào khiếm khuyết, ngài nhất định phải nói thẳng, chúng tôi sẽ biết mà xử lý đúng lúc… Công ty chúng tôi mới thành lập, còn cần ngài chiếu cố nhiều hơn. – Đó là đương nhiên. Nhưng công ty các anh vay số tiền quá lớn, mà vấn đề thế chấp thì… – Trương Hành Trưởng chăm chú nhìn tôi, ngữ khí dịu đi rất nhiều. – Ngài quyền cao chức trọng như vậy, vay nợ gì còn không phải do ngài nói một câu. Ngài cũng biết thực lực công ty chúng tôi, mấy ngàn vạn… Lâm tiên sinh sao không tính toán kỹ lưỡng chứ? – Điều này… điều này… Lâm Quân Dật lập tức tiếp được lời nói của lão: – Công ty chúng tôi xây dựng hầu hết là những căn nhà sang trọng, môi trường rất thoải mái và dễ chịu. Nếu ông Trương có hứng thú thay đổi phòng ở, tôi có thể để dành giúp ngài một căn hộ sang trọng nhất. Trương Hành Trưởng cười cười không nói gì, một nụ cười rất lạ. Lâm Quân Dật trầm tư một chút rồi nói tiếp: – Trước đó không lâu tôi có mua một khu biệt thự ở phía tây ngoại ô… Gần đây tài chính có vẻ chặt chẽ quá, chi phí chuyển nhượng cũng đang thấp… không biết ông Trương có hứng thú? Ánh mắt mê ly của Trương Hành Trưởng cuối cùng cũng có điểm sáng, nụ cười thân thiết rất nhiều: – Ồ! Không biết Tổng giám đốc Lâm định giao bán giá bao nhiêu? – Nếu rảnh thì thư ký của tôi sẽ đưa ngài đi xem nhà. Chỉ cần ngài thích, giá cả không là vấn đề. – Được! – nụ cười ái của Trương Hành Trưởng khiến tôi kinh hãi. Lâm Quân Dật thật đúng là lợi hại, ra tay hào phóng, điều kiện rất phù hợp; hơn nữa, tự nhiên dễ dàng liền đem tôi bán đi. Bất quá, hắn lại nói là thư ký của hắn, mà thư ký của hắn không phải là tôi sao? * * * Thật lâu sau, một hồi xã giao cũng kết thúc. Bước ra khỏi câu lạc bộ, hít phải cơn gió lạnh khiến dạ dày tôi co giật cuồn cuộn. Có lẽ do tôi chỉ uống rượu mà không có ăn gì nên mới bị như vậy. Trương Hành Trưởng hỏi tôi có muốn lão đưa về hay không, tôi không có trả lời. Tôi thừa biết ý tứ của lão nhưng không thể trực tiếp từ chối, đành phải quay sang nhìn Lâm Quân Dật cầu cứu. Lâm Quân Dật không làm tôi thất vọng, thay tôi giải vây: – Hôm nay Băng Vũ thân thể không khỏe, không thể làm phiền ngài. Để cho cơ hội lần sau vậy. Cơ hội lần sau là sao??? Trương Hành Trưởng nhìn tôi, hiểu ý, cười nói: – Được rồi! Để lần sau vậy. Thấy xe của Trương Hành Trưởng đi xa, tôi không kịp nghĩ tới vị trí hiện tại của mình và Lâm Quân Dật ở đâu, vội vàng lao vào một góc khuất, đem toàn bộ những gì có trong dạ dày phun ra bằng hết, sự cay đắng cùng chua xót từ trong cơ thể theo đó mà trào ra, nó không phải là một hương vị bình thường … thực ghê tởm. Trong ánh đèn, thứ chất lỏng đỏ tươi như máu chảy ra từ trong miệng, bất giác, nước mắt không tự chủ mà chảy xuống. Một trận gió lạnh thốc qua, thổi tung mái tóc của tôi, đòng thời cũng thổi tâm tôi tới rối loạn. Lúc này đột nhiên không hiểu sao hiểu biết âm nhạc lại ùa đến, từng câu chữ, ca từ như đâm vào tim tôi: “Em buông tay ra, không nói một lời nặng nề. Chỉ cần anh nhẹ nhàng ra đi, em đều có thể chấp nhận… Chỉ cần anh hạnh phúc hơn… Nếu anh yêu cô ấy, em sẽ tự hứa với mình rằng… đừng đi cầu xa xôi nữa…” Tôi ôm ngực, ngồi gục xuống và bắt đầu khóc. Nhớ một người, cảm giác thật cay đắng và đau khổ… Nhất là trong tình trạng nửa tỉnh nửa say, nhớ người, lại càng đau đớn hơn. “Trần Lăng, anh đang ở đâu? Anh có khỏe không? Có phải đã kết hôn rồi không? …. Lúc ôm ấp người thương yêu, anh có nhớ tới người con gái anh yêu mười năm trước? Có biết là em rất nhớ anh không?”. Tôi dùng thứ thanh âm chỉ mình nghe thấy tiếng gọi của chính mình, và chỉ một mình tôi mới cảm nhận được sự thống khổ này… Đột nhiên, mùi nước hoa… rồi một chiếc áo phủ lên vai tôi. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì toàn bộ cơ thể cùng với cái áo của hắn bị ôm chặt vào một vòng tay ấm áp. – Không sao chứ? – lúc hắn nói thì cũng ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, khuôn mặt hắn gần như dán chặt lên mặt tôi, hơi thở nóng rực phả ngay trên má. – Không có gì! – tôi né tránh hơi thở của hắn, vội vàng đứng lên điều chỉnh lại hô hấp. – Thực xin lỗi… Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về. – tựa hồ hắn cảm giác được chình mình thất thố, lập tức giải thích. – Đường Tân Vinh, nhà số 119, khu Moon. * * * Khi ngồi trên xe, tôi hãy còn khoác chiếc áo của hắn, từ trên áo mùi nước hoa quyện cùng mùi rượu, hương thật nồng đậm.. Rất mạnh mẽ và cũng rất mê người, giống như hắn. Không biết vì bị rượu quấy phá hay là do khuôn mặt hắn rất giống với người trong hồi ức của tôi mà… tôi nhìn chăm chú Lâm Quân Dật thật lâu, tham lam thưởng thức nhất cử nhất động lịch lãm của hắn. Sau khi chia tay Trần Lăng, tôi cố gắng lao vào công việc nhằm lấp đầy bộ nhớ của mình, có thể từ khi Lâm Quân Dật xuất hiện, rất nhiều cảm giác mãnh liệt lại trở về, luôn luôn kích động tâm trí tôi… Tôi phải thừa nhận, lòng tôi đã tới cực hạn. Cứ tiếp tục thế này, tôi không biết mình có thể kiên trì được bao lâu nữa. Đoán chừng hắn không chịu nổi cái nhìn khác thường của tôi nên lạnh giọng nói: – Cô có biết dùng ánh mắt như vậy để nhìn một người đàn ông là một chuyện rất nguy hiểm không? – Ồ! …. – tôi quay sang nhìn ra ngoài cửa. – Thật xin lỗi, tôi chỉ là thấy ngài rất giống một người mà tôi từng biết. – Vậy sao? – Đó là mối tình đầu của tôi. – tôi nói, men rượu bắt đầu chầm chậm ăn mòn đầu óc, suy nghĩ ngày càng hỗn loạn. Hắn chớp mi, tựa hồ đã hiểu ý nghĩa của cái gọi là “Mối tình đầu” – Vì sao lại… chia tay? – hắn hỏi. Nhắc tới hai chữ chia tay, trước mắt tôi thoáng qua một màn chia ly, tôi dường như không thể ngăn lại những giọt nước mắt, đành để cho chúng tự do chảy xuống. Vì sao? Tôi cũng không biết vì sao, là vì anh lén lút gọi điện thoại với người con gái khác, hay là vì mỗi lần anh nhìn tôi đều là miễn cưỡng cười? Nếu không thì có lẽ vì tôi chẳng chịu đựng được sự mất mát và thất vọng, là vì sự bất đắc dĩ của anh khiến cho tôi không đành lòng… Tôi không muốn tiếp tục đấu tranh với những mâu thuẫn cùng anh… Nếu giữa hai người con gái, anh chẳng biết phải chọn lựa ai, như vậy tôi tình nguyện là người ra đi, để cho anh không cần áy náy khó xử. Nhưng.. muốn buông tay ra thì dễ dàng, còn muốn cho tâm buông ra thì rất khó khăn. Hơn bốn năm rồi tôi vẫn không thể khiến chính mình thêm một lần nữa chấp nhận tình cảm của người khác.. – Bởi vì anh ấy không thể cho tôi được những gì tôi muốn. – đây là lý do duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến. Tôi muốn một tình yêu duy nhất, một trái tim thủy chung, và anh chẳng thể trao cho tôi được. Hắn sửng sốt một chút, mấy ngón tay trên vô lăng dần dần nắm chặt lại, theo ánh đèn đường, tôi có thể nhận ra mu bàn tay trắng nõn của hắn như nổi lên từng đường gân xanh. Hắn đột nhiên dừng xe lại, bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt hắn thập phần phức tạp, nhấp nháy, có khiếp sợ, có do dự, hình như còn có những điều khác nữa mà tôi đoán không ra. Tôi tiếp tục lau nước mắt, có lẽ nước mắt vẫn chảy xuống dưới áo hắn. Tôi lui người lại, tựa lưng vào ghế ngồi, trong óc trống rỗng, ý thức dần mơ hồ… Duy chỉ có bóng dáng Trần Lăng là thấy rõ ràng… “Trần Lăng… Trần Lăng… em rất nhớ anh, thật sự rất nhớ anh…”. Khi nghe được thanh âm nghẹn ngào của mình, tôi biết mình say rồi. Bởi vì lúc tôi tỉnh táo, tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy. Mơ hồ, tôi dường như cảm nhận được một bàn tay ấm áp vỗ nhẹ vào lưng, làm dịu đi trái tim nhức nhối của tôi, rất giống bàn tay của Trần Lăng. Tôi biết hắn không phải là Trần Lăng nhưng vẫn tự nhủ với chính mình rằng: “Hắn, chính là người đàn ông mà tôi yêu thương nhất. Anh ấy đã trở về bên tôi.” Lúc này đây, hãy cứ để tôi say trong men rượu và ngất đi trong một giấc mơ như thật. Tôi kéo ống tay áo hắn, tôi gọi tên anh.. một lần lại một lần, gọi rồi lại nhớ về anh… Tôi bất tri bất giác ngủ, trong mộng, tình cảnh một màn biến hóa. Lúc đầu, tôi mơ thấy Trần Lăng đứng trước cổng trường trung học chờ tôi. Tôi mặc chiếc váy dài màu trắng, bước từng bước về phía anh… Sau đó, tôi mơ thấy anh đứng ở tầng dưới ký túc xá đại học, nắm lấy tay tôi và hỏi: “Em có bạn trai không?” Lòng tôi tràn đầy hạnh phúc, đáp lời: “Không có!” Rồi lúc tôi năm tuổi, anh bảy tuổi.. Chúng tôi cứ thế lướt qua rồi lại gặp lại.. Lúc này đây, chúng tôi còn có thể gặp lại hay không…?