Rơi Xuống Vô Tội

Chương 10: Ký ức ngọt ngào




Tan học ngày hôm sau, tôi ở hành lang bồi hồi gần một giờ, trải qua vô số lần đấu tranh tư tưởng , cuối cùng cũng lấy hết dũng khí bước vào phòng học của Trần Lăng. Trong phòng không còn một ai, chỉ có Trần Lăng đang ngồi đó chăm chỉ giải đề.

Anh cũng không phát hiện tôi bước vào cửa, dùng chiếc răng nanh trăng trắng cắn đuôi bút máy, hàng mi dài rung động nhẹ nhàng…. ánh nắng ngày hè chiếu lên da thịt nhẵn nhụi của anh làm lòng tôi thủy triều dâng lên thêm phập phồng.

Tôi thất thần một lúc lâu, mới nhớ ra mục đích của mình, thanh thanh yết hầu kêu lên : « Trần Lăng ! ….»

A………

Bút máy đột nhiên rớt mạnh xuống bàn, lăn thêm vài vòng rồi rơi luôn xuống đất, mà anh đối với việc tôi xuất hiện sửng sốt đến si ngốc vượt qua cả thế kỉ.

Chắc là do tâm trí anh còn chưa thoát khỏi mấy bài toán phức tạp đó đi – tôi nghĩ vậy.

Tôi hơi quẫn bách vươn tay, đem món quà tôi đã khổ công gói lại thật đẹp đưa đến trước mặt anh : « Chuyện lần trước, cám ơn bạn ! »

Nghe xong câu nói không đầu không đuôi của tôi, anh mới phản ứng lại một chút, rồi lại rơi vào mê hoặc……..

Nhìn anh biểu tình mờ mịt, tôi mới từ trong giấc mơ tỉnh lại, cảm thấy thật xấu hổ vô cùng.

Rõ ràng là món quà rất nhẹ nhưng sao tôi cảm thấy tay mình phải nâng đến ngàn cân, lại nghĩ anh không muốn nhận nó, định thu tay, mới phát hiện anh vươn tay đón lấy.

Vào thời điểm xấu hổ ấy, tiếng một nam sinh từ cửa truyền đến : « Trần Lăng, đi chơi bóng đi ! »

Tôi cả kinh, làm rơi món quà trên mặt đất.

Âm thanh thủy tinh bị vỡ thanh thúy vang lên, truyền vào tai đến từng ngóc ngách trong lòng.

Đó là một viên thủy tinh hình trái tim, tôi vốn tưởng anh sẽ nhận trái tim này, muốn anh hảo hảo quý trọng trái tinh thủy tinh thuần khiết kia, kết quả……

Nó so với tôi nghĩ , còn dễ dàng vỡ nát hơn………..

Nghe thấy phía sau nam sinh kia còn cười không ngớt, tôi tủi thân đến mức lệ cứ theo khóe mắt trào ra.

Lúc ấy ý tưởng duy nhất chính là chạy trốn, vĩnh viễn không đối mắt với anh nữa.

Tôi vừa mới xoay người , đã nghe thấy tiếng gọi của Trần Lăng : « Diêu Băng Vũ »

Tôi không tự chủ được dừng bước, ngoái đầu nhìn anh, mới phát hiện cánh tay anh vẫn bất lực vươn trong không trung như trước.

Anh xấu hổ nhìn tôi, rồi nhìn bạn học xung quanh, cứng họng nửa ngày, mới cúi đầu nhặt lên món quà bị vỡ rơi trên mặt đất, nói một câu không quan hệ gì với đau khổ trong lòng tôi.

« Cám ơn »

Tiếng cười xung quanh càng thêm chói tai, biểu tình của mỗi người như bị vặn vẹo ở trước mặt tôi, giấc mơ tốt đẹp của tôi ở một khắc kia liền tan biến………….

*****************************************************************

Ngay sáng sớm ngày hôm sau, tôi nghĩ ra vạn lí do để xin phép không đi học, kết quả không thực hiện được, cuối cùng chỉ có thể kiên trì bước vào lớp.

Tôi biết mấy chuyện bát quái như thế trong trường lan truyền rất nhanh, chỉ là không nghĩ có thể nhanh như vậy.

Tôi vừa bước chân vào trường học, đã có mấy nữ sinh hướng tôi chỉ trỏ, nam sinh thì cười trộm bước ngang qua tôi……

Cả quanh quẩn ngày ở bên tai tôi là đủ loại tiếng cười nhạo bất đồng, trước mắt hiển hiện những vẻ mặt đầy khinh khi, tự tôn của tôi bị mọi người chà đạp, như bị họ vất trên mặt đất mà hung hăng giẫm lên………

Rốt cuộc cũng qua một ngày, tôi bằng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi cổng trường, chỉ muốn ngay lập tức thoát khỏi nơi này thôi.

Đáng tiếc tôi chạy trốn chưa đủ nhanh, vẫn nghe thấy 2 nữ sinh sau lưng mình lớn giọng « khe khẽ nói nhỏ » : « Đó chính là nữ sinh hướng Trần Lăng tỏ tình a ! »

« Đúng vậy, nghe nói Trần Lăng xem cũng chưa xem qua, liên đem món quà vất xuống đất »

Lưng tôi chợt lạnh, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra.

Tôi là chỉ muốn cảm ơn anh, tặng quà anh là sai sao ?. Chỉ là tôi lúc ấy vội vàng quá quên nói mà thôi !

Nghe hai nữ sinh tán chuyện cười nhạo càng hăng say, hình như nước mắt làm hơi mờ đi tầm nhìn của tôi.

Nếu thời gian quay trở lại thì tốt biết bao, tôi sẽ chỉ vụng trộm thích anh thôi, sẽ không si tâm vọng tưởng nữa.

Nước mắt ứa ra, tôi bước nhanh qua dòng người xung quanh, muốn thoát khỏi trường học, thoát khỏi cuộc sống học sinh này, vĩnh viển chẳng cần nữa.

Vì tầm nhìn bị nước mắt làm mơ hồ, hình như tôi đụng vào ngực 1 người nào đó.

Dáng tôi vốn rất cao rồi, thế mà cũng chỉ ngang ngực người ấy.

Tôi lặng lẽ lau nước mắt, ngước mặt lên, giương mắt đối diện với đôi mắt sáng ngời kia.

Thời gian dừng lại rồi sao? Vì cái gì tôi có cảm giác chung quanh hết thảy một khắc ấy đều đứng hình, ngay cả anh ôm lấy vai tôi cũng đều đông cứng.

Này, rõ ràng tôi còn cử động mà.

Tôi nháy mắt mấy cái, xuyên qua tầm mắt mơ hồ nhìn anh.

“Bạn….không có việc gì đi?” Anh rốt cuộc cũng mở miệng, ngón tay ấm áp giúp tôi lau đi nước mắt.

Sau đó, tôi phát giác, vô số cặp mắt hứng chí hướng về phía chúng tôi, dường như chờ đợi 1 màn kịch hay ho.

Vì không muốn ngày mai lại trở thành trò cười cho mọi người, tôi quyết định nên tránh anh càng xa càng tốt.

“Không có việc gì” Tôi thuận miệng nói một câu, rồi đẩy anh ra, tiếp tục bước về phía trước.

“ Diêu Băng Vũ”

Kêu lớn như vậy làm gì !

Tôi có điểm mê muội ! Hôm nay ánh sáng mặt trời tựa như đặc biệt chói mắt !

Hiện tại lại đúng thời gian tan học, vườn trường rất nhiều người, vô cùng chật chội. Gọi lớn tiếng như vậy, chừng một nửa sân đều nghe thấy đó.

Bước chân của tôi không dám dừng, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

« Cám ơn bạn vì món quà ngày hôm qua, mình cố tìm một thời gian rất lâu rồi, nhưng cũng không biết nên tặng bạn cái gì cho tốt. Cho nên……… mình muốn đưa bạn đến một nơi này, có thể chứ ? »

Tôi nuốt nuốt nước miếng miễn cưỡng quay đầu lại, cố bày ra một nụ cười : « Không cần khách khí ! »

« Mình thật tình mà. Ngày mai tan học, mình chờ bạn ở đây. »

Ai ! Tôi thảm rồi! Anh hẳn có thù oán với tôi đi ?

Tôi sẽ không hiểu lầm, mà các bạn học khác không nghĩ tôi sẽ cùng anh hẹn hò đấy chứ !

Rốt cuộc sống qua một ngày đêm dài đăng đẵng, ngày hôm nay sẽ còn gian nan hơn ngày hôm qua …..

Tôi ngồi bên cửa sổ nhìn xuống cánh cổng trường sơn màu đỏ thắm – tôi sẽ không ngốc đến nổi đứng chờ ở cổng trường cho toàn thể học sinh trong trường chế giễu đâu.

Bất quá, Trần Lăng lại không thèm để mắt đến ánh mắt của những người khác. Vẫn một bộ áo sơ mi màu trắng kèm với chiếc quần bò màu xanh nhạt, ngay tại nơi gây chú ý ấy mà lẳng lặng chờ đợi.

Tôi cách một cánh cửa sổ nhìn anh, vệt nắng cuối ngày lưu lại trên vạt áo màu vàng nhạt trong khoảnh khắc kia như rơi vào vĩnh hằng……

Sau này, hình ảnh đó đến giờ vẫn cứ lặp lại trong những giấc mộng của tôi, trở thành kí ức mà hơn mười năm rồi tôi vẫn không thể quên được.

Ngày đó Trần Lăng mang tôi vào một quán ăn, tôi chưa từng nếm món thịt bò nào ngon như ở đó, rất thơm !

Cơm nước xong, tôi cố lấy hết dũng khí hỏi anh : « Vì cái gì lại cùng bọn người đó đánh nhau ? »

Chiếc đũa anh cầm trong tay có chút đơ lại, trầm mặc trong chốc lát, anh nói : « Để mình đưa bạn đến nơi này. »

Cô nhi viện này so với trong trí nhớ mờ nhạt của tôi không có mấy sai biệt, lưới sắt rỉ rét vây lại xung quanh, tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên từ chiếc cầu bập bênh, còn có một chiếc ghế xoay đã không còn có thể di chuyển được nữa.

Chúng tôi ngồi ở hai bên sườn chiếc cầu nho nhỏ, Trần Lăng kể lại cho tôi những câu chuyện ngày xưa thật cảm động.

Có một ngày mưa, một cậu nhóc bảy tuổi ngồi bên cạnh người mẹ vừa mất trong bệnh viện, màu trắng của ga giường cùng chiếc khăn trên mặt của mẹ, nó sợ, nó nghe thấy thanh âm nghiêm khắc của mẹ mình vẫn vang vọng xung quanh : « Con là nam nhi, là nam nhi phải có dũng khí đối mặt, dù có là đối mặt với tử vong cũng không thể lui bước về phía sau! »

Ngày hôm sau, có người đưa đứa trẻ ấy đến một cô nhi viện, chung quanh nó là những khuôn mặt xa lạ, nó sợ đến nỗi phát run lên, vẫn không dám lui về phía sau. Khi đó, có một nụ cười tươi tắn xuất hiện trước tầm mắt của nó, trên khuôn mặt đó thoang thoảng hương bánh ngọt bơ, làm cho nó dấy lên khát vọng muốn cắn một cái. (anh này BT từ nhỏ a !!!)

Một người phụ nữ lớn tuổi rủ rỉ với cô bé kia vài câu gì đó, vì thế cô bé tươi cười hướng nó bước tới, kiễng chân hôn nhẹ lên mặt nó, cười thật là ngây thơ : « Ca ca, không cần sợ .»

Cô bé nắm tay nó nói : « Chúng ta đi ăn cơm thôi. »

Taycô bé rất nhỏ, thực mềm, cũng thực ấm áp, đó như là điều xinh đẹp kì diệu nhất mà cậu bé từng chạm tới.

……….

Ngày qua ngày, một năm rồi lại một năm, cậu bé ấy vẫn che chở cho cô bé một ngày một lớn. Một năm cậu bé học buổi chiều, cô bé học buổi sáng. Rồi bọn chúng cũng cùng lớp, ngồi cùng một bàn, cùng nhau nắm tay đi học, tan học cùng nhau nắm tay về nhà, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau vui chơi…….

Có một mùa xuân, cậu bé nhìn thấy một đứa trẻ ngủ say được ba ôm vào lòng bước qua trước mặt cậu, hai bàn tay nắm chặt tấm lưới rỉ sắt ngây ngốc nhìn theo bóng dáng của họ, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.

Cô bé ngồi bên cạnh nó, nhỏ giọng hỏi : « Ca ca, anh nhớ ba sao ? »

« Không nhớ, một chút cũng không nhớ. »

« Em cũng không nhớ…. Bởi vì em chưa từng gặp qua ba mẹ nha.”

Thời điểm cô bé nói ra lời đó, đôi mắt không hề ướt, cậu bé thật sự tin tưởng cô bé không hề nhớ.

Tựa như cậu tin tưởng, mình chưa bao giờ nhớ đến ba!!

Cô bé cười ấm áp dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt trên mặt cậu: « Ca ca, anh lớn lên muốn làm cái gì ? »

« Namnhi, mẹ nói anh phải làm một nam nhi đỉnh thiên lập địa »

Cậu bé nhớ rõ, có một lần nó nói với mẹ mình, lí tưởng của nó là làm một nhà khoa học, mẹ nói với nó : « Làm cái gì cũng không quan trọng, tối trọng yếu là phải là một nam nhi đỉnh thiên lập địa, đừng giống ba con yếu đuối bất tài. »

Cô bé suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên nở nụ cười : « Băng nhi cũng trở thành một nữ nhân ! »

Thanh âm thanh thúy như tiếng đàn, làm dao động tiếng lòng của cậu…… Cậu bé muốn đem cả thế giới dâng lên cho cô, đổi lấy cho cô cả cuộc đời đều tươi cười hạnh phúc như vậy.

Ngày cô bé được người ta nhận nuôi, trời mưa rất lớn, cậu bé cầm tay viện trưởng, cầu xin bà đừng để người ta mang cô đi mất!

Cô bé chạy tới, lau đi những giọt nước mưa hòa lẫn với nước mắt hỗn độn một mảng trên mặt : « Ca ca, đừng quên em nha! »

« Sẽ không ! Anh sẽ không!” Cậu nắm chặt cánh tay cô : « Anh sẽ không quên Băng nhi đâu ! »

Cái mà cậu bé quên mất lại là một cô bé bảy tuổi sẽ nhanh chóng quên đi rất nhiều chuyện.

Sau đó, cậu bé kia được đưa vào học tại một trường sơ trung trong thành phố, ngoài ý muốn lại được gặp lại cô bé ngày ấy.

Nàng đã trở nên xinh đẹp, mái tóc tóc đen buông dài, bộ đồng phục mặc trên người nhưng lại làm cho người khác có cảm giác khác biệt, bóng dáng của nàng, anh cả đời không thể nào quên….

Anh mỗi ngày dụng tâm học tập, khổ luyện bóng rổ, tận lực để mọi mặt của bản thân luôn là ưu tú nhất, bởi anh hi vọng, một ngày nào đó, cô ấy kia sẽ chú ý tới anh….

Nghe xong câu chuyện ngày xưa, tôi lệ rơi đầy mặt, trí nhớ vốn đã mơ hồ nhưng vì một tiếng « ca ca » kia mà trở nên rõ ràng, tôi bước lại nắm lấy cánh tay anh : « Ca ca, em không quên, em chỉ là không nhớ rõ tên anh. …»

« Không quan hệ, anh sẽ không quên em, sẽ không để người nào khi dễ em »

Tôi suýt nữa thốt ra câu : « Vậy anh thích em sao ? »

Chút thẹn thùng của thiếu nữ làm tôi không thể để nó vuột ra khỏi miệng, sau khi về nhà ngẫm lại, cho dù anh nói thích thì sao chứ?

Chúng ta chỉ là hai đứa trẻ, tình yêu tuổi mười lăm thì có bao nhiêu phần chân thật? Cho dù bắt đầu thật ngọt ngào, tương lai ai có thể nắm được trong tay ?

Trần Lăng thông minh như vậy, anh sớm đã hiểu rõ được đạo lý này, cho nên anh lựa chọn trầm mặc.

Đến ngày ghi danh vào trường trung học, tôi do dự không biết bao lâu trước phiếu báo danh, cứ như thư tuyệt tình vậy, chặt đứt tia hi vọng cuối cùng giữa tôi và Trần Lăng.

Tôi đương nhiên là muốn cùng anh ghi danh vào chung một trường trung học, nhưng anh nhất định là vào trường Nhất trung, tôi có ghi danh cũng vô dụng, căn bản thi không đậu nổi, tôi đành đăng kí vào trường Thập trung.

Tôi khờ quá, si quá, rõ ràng biết chuyện tình cảm này là không có khả năng, lại ôm hi vọng, giờ cố gắng cũng vô dụng thôi.

Hiện tại tốt nhất là cắt đứt đi, chôn thật sâu vào lòng để nó trở thành một hồi ức đẹp.

Khi tan học, tôi thu thập lại sách vở, Na Na đột nhiên hưng phấn cực kì vọt vào phòng học của tôi, cũng chẳng thèm để ý trong phòng có bao nhiêu người, kêu la : « Băng Vũ, bạn biết Trần Lăng báo danh vào trường nào không ? »

« Nhất trung ! » Tôi nghĩ cũng chưa nghĩ đã trả lời cô ấy, vấn đề ngu ngốc vậy mà cũng đi hỏi.

« Không phải, là Thập trung….. Mình nhìn phiếu báo danh của anh ấy, chúng ta trong tương lai lại có thể học chung một trường trung học nha »

Tôi lại bắt đầu mê muội, là Thập trung ? Ngai vàng toàn trường luôn thuộc về anh, vào Nhất trung mà nói, cơ hồ cũng chẳng tốn nhiều sức, anh vì cái gì lại báo danh vào Thập trung !

Mỗi ngày, tôi đều thấy Trần Lăng chán nản bước ra từ phòng giáo viên chủ nhiệm.

Mỗi buổi tan học, tôi đều có thể thấy anh ngồi một mình ở cuối phòng học mà thất thần đến ngẩn người.

Tôi lờ mờ hiểu được nguyên nhân anh ghi danh vào trường Thập trung, nhưng lại chưa bao giờ dám đi sâu tìm hiểu nguyên nhân.

Có một ngày, tôi bước qua từng dãy phòng học, trong một căn phòng trống rỗng, anh cô độc một mình ngồi hút thuốc, giữa hai ngón tay là một dải khói mờ nhạt, ánh mắt anh mờ mịt nhìn về phương xa, u buồn chẳng thể nói nên lời.

Tâm của tôi như bị ánh mắt ấy hút hết, ngay cả phải khẩn trương cũng quên, trực tiếp vọt vào phòng học .

« Trần Lăng, anh làm sao vậy ? »

Anh nhìn về phía tôi, lập tức đem điếu thuốc hút dang dở vứt xuống đất, dùng chân dẫm lên, giống như bị thầy giáo bắt gặp vậy, mặt dường như đỏ lên, nói lắp bắp : « Không ….Không có gì »

« Vì cái gì anh lại ghi danh vào Thập trung, lấy thành tích của anh có thể thi vào Nhất trung mà » Đến bây giờ tôi cũng không hiểu được, lúc ấy tôi lấy đâu ra dũng khí lớn đến vậy, có lẽ là thời điểm thật sự yêu thích một ai đó, sẽ vì người ấy mà xem nhẹ tôn nghiêm của chính mình.

« Anh, anh còn kì thi lên đại học nữa mà. Chỉ cần anh cố gắng, học trường trung học nào cũng giống nhau. »

« Vì cái gì mà phải đi đường vòng như vậy chứ ? Cho dù anh không cần có trách nhiệm đối với bất cứ ai , nhưng anh chẳng lẽ lại không chịu trách nhiệm đối với chính mình sao ? »

« Bởi vì… » Ánh mắt anh không rời khỏi tôi, hai tay nắm lại chặt chẽ, miệng mở ra rồi lại khép vào.

Cuối cùng anh hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói : « Diêu Băng Vũ, em biết không, thế giới này rất lớn, trong biển người mờ mịt hai người gặp được nhau thật không dễ dàng, có thể gặp lại một lần nữa lại càng khó, nếu bỏ lỡ, có khi bỏ lỡ cả một đời…..Lựa chọn vào trường trung học, so sánh ra, thì nó đã trở nên không còn quá trọng yếu »

Tôi chẳng thể hiểu anh đang nói gì nữa, giữa hai chúng tôi thành tích điểm ngữ văn có chênh lệch thật, nhưng không lẽ năng lực lí giải của tôi cũng kém anh nhiều đến vậy.

“ Anh nói cái gì ? Em không rõ!”

Anh bước đến bên cạnh, cùng tôi đối mặt vào nhau. “Anh muốn được đứng bên cạnh để bảo vệ em!”

Lúc ấy trong đầu tôi thật sự là trống rỗng…..quá khẩn trương khiến cả người đều căng thẳng, cương cứng đến mức cảm thấy đau đớn.

Trên người anh không có mùi vị mồ hôi, mà mang theo vị yên thảo nhè nhẹ dìu dịu cùng chút hương xà phòng trên áo.

Thật lâu thật lâu, tôi vẫn mãi nhớ rõ ràng cái hương vị ấy.

***************************************************************

Buổi sáng ngày hôm sau, bước vào phòng học, tôi liền cảm thấy rất nhiều ánh mắt sát khí hướng mình cứ như đang nhìn một nữ nhân yêu khí nặng nề.

Tôi bất an ngồi vào chỗ, thấy trên bàn là quyển sổ đồng học màu lục.(lưu bút)

Mấy ngày trước tôi đưa nó qua cho Na Na viết lại lời nhắn, cô ấy cuối cùng cũng viết xong !

Tôi trong lòng tràn đầy mong đợi lật xem, đoán xem cô nàng viết gì, có phải là viết « Nguyện cầu cho chúng ta mãi mãi là bạn tốt » ?

Trang thứ nhất là chữ viết rất đẹp cực kì giống của Trần Lăng nha, tôi có hoa mắt không !

Đây là chữ của ai nhỉ ? Thật sự đẹp mắt a !

Diêu Băng Vũ:

Em còn nhớ ngày đầu tiên anh đến cô nhi viện chứ, em còn hôn lên mặt anh ấy?

Em còn nhớ rỏ ngày em rời đi khỏi đó, trời mưa thực sự rất lớn không?

Em còn nhớ anh đã nói thế giới này thật sự lớn, mờ mịt giữa biển người hai người gặp được nhau thật không dễ dàng, có thể gặp lần nữa lại càng khó không?

Em còn nhớ rõ em hỏi anh vì cái gì lại thi vào trường Thập trung chứ ?

Hiện tại anh nói cho em : Bởi vì anh không muốn một lần nữa bỏ qua em !

Lúc này đây, anh sẽ không bao giờ buông tay em….

Trần Lăng

Tôi nhanh như chớp khép lại lời nhắn này, giương mắt cảnh giác, lại thấy tất cả bạn học đều nhìn về phía mình, xem ra đã sớm có người đem đoạn tin này trở thành tin công khai giữa công chúng rồi.

Trần Lăng đang nghĩ cái gì đây chứ ? Đem mấy lời chả khác gì thư tình này viết ngay trong sổ lưu bút của tôi, còn công khai đặt ngay trên mặt bàn nữa.

Hoàn hảo là sắp tốt nghiệp rồi, bằng không những ngày sau này của tôi chỉ sợ phải trải qua tại văn phòng giáo viên mất thôi…..

Khi tan học, tôi liếc một cái liền thấy Trần Lăng đang đứng dựa vào cổng trường, anh cũng nhìn về phía tôi, ngượng ngùng cười, ánh mặt trời tỏa sáng lên mặt anh, làm đầu óc tôi choáng váng đến phát hoảng.

Anh dùng âm thanh đủ để so sánh với cái radio của trường, hét về phía tôi : « Anh vĩnh viễn sẽ không buông tay em ra một lần nữa»

Sau đó anh bước đến bên tôi, ngang nhiên nắm lấy tay tôi cùng bước ra khỏi trường học.

Ngày đó , anh ở trong tâm trí tôi thần thái sáng lạn , làm cả thế giới của tôi là những bông hoa tulip nở rộ trong cơn gió miên man, như u lan ở sau cơn mưa bắt đầu tỏa hương….

Năm đó tôi mười lăm tuổi, anh mười bảy, ( anh này bị học muộn), chúng tôi vui vui vẻ vẻ, chúng tôi thỏa mãn, tuy chúng tôi chưa từng nói tiếng « yêu », chưa từng thốt ra một lời thề thiên trường địa cửu.

Bởi vì từ « yêu » đối với chúng tôi lúc ấy quá nặng nề.

Trong tâm trí tôi, hình ảnh tôi ngồi sau xe đạp của anh mãi mãi là vĩnh hằng, tôi đã do dự ba lần mới dám ôm lấy thắt lưng anh, anh cúi đầu nhìn cánh tay ta, tốc độ của chiếc xe trở nên thật nhanh, tóc anh bay lên trong gió, còn sau lưng ướt đẫm mồ hôi….

Chúng tôi đi càng lúc càng nhanh, trong lòng ngọt ngào đến không thể ngọt ngào hơn, đẹp đến không thể đẹp hơn !

****************************************************************

Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng đầy gang, khi chúng tôi chỉ mới trải qua hơn một tháng, lại chẳng biết trước mắt mình là biệt ly đằng đẵng.

Sau khi kì thi trung khảo kết thúc, chúng tôi hẹn nhau đi leo núi, đi ngắm một mảnh Thương Mang tràn ngập hoa cải dầu.

Tôi đã chuẩn bị mọi thứ, đang định xuất phát ra khỏi nhà, thì mẹ tôi lại té xỉu, tôi đưa mẹ đi bệnh viện, mới biết được mẹ bị suy thận nặng, mẹ đã sớm biết, nhưng vẫn giấu tôi.

Ngày đó tôi ngồi canh bên cạnh giường bệnh, sinh li tử biệt làm tôi vô tâm quên mất Trần Lăng đã ở chân núi chờ tôi bao lâu, có hay không thất vọng.

Chạng vạng ngày hôm sau, mẹ từ trong hôn mê tỉnh lại, tôi cố gắng giữ đôi chân đứng vững, cứng rắn chống đỡ thân thể đang lung lay đi đến cô nhi viện tìm anh, viện trưởng nói cho tôi biết, anh đã được người ta nhận nuôi, người nhận là ai đã xin được giữ bí mật, tôi cầu xin như thế nào, bà cũng không chịu nói cho tôi biết, khuôn mặt cứng ngắc như đó là bí mật trọng đại.

Tôi té xỉu…..

Tỉnh lại tôi tìm tới nơi đã hẹn anh hôm trước, đợi rất lâu nhưng anh không xuất hiện.

Tôi tìm tới những nơi chúng tôi cùng nhau tới, lại chờ đợi và anh vẫn không đến.

Vì lo cho mẹ chữa bệnh, tôi phải cầm giấy tờ nhà để có tiền, rồi đến nhà cũng bán, tiền giống như nước cứ trôi mãi ra ngoài, bệnh tình của mẹ lại chuyển biến mỗi lúc một xấu !

Ngày khai giảng, lòng tôi tràn đầy chờ mong chạy đến trường học chờ anh, nghĩ là có thể nhìn thấy anh, nhưng anh không hề xuất hiện.

Anh như không khí biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của tôi, rồi lại tồn tại một cách vô hình.

Nữa năm sau, mẹ— người thân cuối cùng cũng bỏ tôi lại mà đi mất, vĩnh viễn rời đi……

Khoảng thời gian ấy là những ngày u ám nhất, mỗi ngày tôi đều ôm quyển lưu bút mà ngủ, nước mắt rơi trên mặt giấy khiến chữ viết trở nên mơ hồ, tôi vẫn như vậy, mỗi ngày mở ra xem.

Trên quyển nhật kí kia, lại một lần nhắc nhở chính mình, anh sẽ trở về, anh nhất định sẽ trở về, anh nhất định sẽ không buông tay tôi ra.

*******************************************************************

Lúc Liễu Dương trở về, tôi đang rúc ở trên sô pha ôm quyển sổ lưu bút mà khóc.

« Băng Vũ, làm sao vậy ? » Nàng bị bộ dạng của tôi dọa cho sợ hãi, lập tức ôm lấy tôi, nhìn thấy những vết xanh tím ứ ngân trên cổ tay, cùng với vô sớ hôn ngân lộ bên ngoài áo quần, ánh mắt từ kinh ngạc biến thành thương tiếc.

« Dương…. » Tôi dựa vào trên vai nàng, vai của nàng cũng nhỏ gầy như thế, lại là chổ dựa duy nhất của tôi.

« Là ai làm ? »

« Ông chủ của tớ –là cái ông chủ mà trong miệng Uyển Uyển là nam nhân hoàn mỹ, hắn căn bản không phải là người, là đồ điên, đồ biến thái ….Tớ phải làm thế nào để hắn phải chịu trừng phạt » Tôi liều mạng dụng quyền đấm vào đầu mình : « Tớ rất loạn, tớ nghĩ không được »

« Băng Vũ…. » Liễu Dương nhẹ nhàng vỗ tấm lưng tôi, dòng lệ nàng nóng bỏng rơi trên vai tôi : « Băng vũ, cậu coi như là mọt cơn ác mộng đi. Muốn trả thù căn bản chỉ là ý nghĩ phi thực tế thôi. Kiện hắn, cuối cùng lại chỉ rước nhục về mình »

Tôi sao lại không hiểu những điều này cơ chứ, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, tôi đã không còn là một cô gái ngây thơ nữa, làm sao lại không biết cái xã hội coi trong vật chất này có bao nhiêu u ám chứ.

Nhưng nhớ đến sự việc đêm qua, tôi che mặt không dám nghĩ tới : « Tớ không cam lòng ! Tớ không cam lòng cứ như vậy mà bỏ qua cho hắn »

«Cậu hãy nghĩ vì Tư Tư nữa a ? »

Nhớ đến Tư Tư, thì có không cam lòng đến mấy tôi cũng đành từ bỏ. Tôi thật sự không nên nháo cho tất cả bung bét lên, vạn nhất ở trước quan tòa mà thua kiện, Tư Tư chẳng phải sẽ có một người mẹ « đê tiện » sao ?

Nó đã không có ba, tôi không thể để cho nó lại có một người mẹ bị người đời thóa mạ.

« Tớ biết nên làm như thế nào ……»

« Này, cậu định làm sao bây giờ ? Từ chức sao ? »

Tôi gật đầu. « Tớ không muốn làm thư kí, từ nay về sau cũng sẽ không bao giờ làm thư kí nữa ! »

Trãi qua bốn năm công tác tôi đã hiểu quá rõ quy tắc trọng yếu của trò chơi này, chính là nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Muốn làm một thư kí tốt, tôi chưa từng bỏ ra cái gì sao ? Không phải vậy. Vì sinh tồn, vì để có điều kiện chăm sóc cho Tư Tư, tôi từng chút từng chút bỏ đi triết lí sống chính mình, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác, nhưng hiện tại tôi phát hiện, tôi chẳng thể tiếp tục như vậy !

Ngay cả một ông chủ như Lâm Quân Dật cũng không có ý định buông tha cho tôi, tôi tiếp tục sẽ còn như thế nào đây….

Kế tiếp rồi kế tiếp….. Kế tiếp đến khi nào tôi mới tìm được một ông chủ chính trực, chân thành, tôi nghĩ rồi, vốn trên thế giới này không hề tồn tại người như thế, thì tôi lấy đâu ra mà gặp chứ..

Đổi tới đổi lui đã là mười mấy chỗ làm, đến cả ông chủ mà trong miệng Uyển Uyển là « Thiên thần »cũng có ý niệm chinh phục tôi trong đầu, tôi còn ngu muội mà kì vọng thêm một lần nữa sao, thật có chút bi ai!

« Vậy giờ cậu muốn làm gì ? »Liễu Dương hỏi tôi.

« Ngày mai tớ sẽ đến trung tâm môi giới công việc làm tại nhà, tìm xem có công việc tạm thời gì thì làm thử trước đã »

« Băng Vũ, đừng làm khó dễ chính mình, tìm một người đàn ông thích hợp rồi gả đi » Nàng thấy tôi không trả lời, lại hỏi : « Có phải hay không đến giờ cậu vẫn nhớ tới anh ta, nếu như gặp lại thì sao ? Sẽ làm cái gì a ? »

Nhớ anh, gặp lại anh, tôi nghĩ vô số lần, đối với chính mình vẫn không thể đưa ra một đáp án.

« Tớ không biết, cậu nói anh ấy có nhớ tới tớ không ? Vẫn còn yêu tớ chứ ? »

Nàng bất đắc dĩ lắc đầu : « Tớ nghĩ anh ta tuyệt đối sẽ không quên cậu, nhưng còn yêu hay không thật sự là khó nói…Lúc trước cậu đã cư xử thật rất tuyệt. »

« Dương, tớ nhớ anh ấy, cho tới bây giờ vẫn cứ yêu anh ấy như vậy, nếu anh ấy còn yêu tớ, tớ có lẽ sẽ chấp nhận làm tình nhân của anh cũng không sao cả… »

« Đứa ngốc ! Lúc trước ai ở trước mặt tớ khóc đến chết đi sống lại, nói tâm đều đã đau đến mất hết tri giác ? »

Tôi không nói gì, khi đó biết anh ngoài mình ra còn có một người phụ nữ khác, tôi khóc đến chết đi sống lại, hiện tại nếu làm tình nhân của anh, không biết có phải hàng ngày lấy nước mắt rửa mặt không đây.

« Buông tay đi. Nếu yêu một người đàn ông, cậu sẽ không giờ muốn chia sẻ anh ta với bất kì người con gái nào khác….Mỗi khi nhìn anh ta danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh người yêu mình, mà cậu chỉ có thể trốn ở góc phòng tự liếm lấy vết thương, tư vị ấy muốn bao nhiêu thống khổ thì có bấy nhiêu »

Tôi biết nàng nói đúng, tôi cũng là người nhìn nàng trái tim tan nát vượt qua giai đoạn đó. Nếu như nghe theo lời thề thốt của Trần Lăng, rồi nhìn anh cùng nữ nhân khác sóng bước bên nhau, rồi đến đêm khuya yên tĩnh dài lê thê, mới nhớ đến gọi lại cho tôi, nói cái gì mà tưởng niệm rồi yêu thương, tôi nhất định sẽ điên mất !

Thế giới này mọi cái đều có thể chia sẻ, duy độc trái tim là không thể phân ra.

.

Liễu Dương vỗ nhẹ lên vai cố an ủi, mở lời khuyên tôi : « Thế giới này, nam nhân nào cũng giống nhau, cậu cùng với ai cũng không khác biệt. Tựa như tìm một công việc, ở nơi nào công tác cũng giống nhau, đều phải chịu ủy khuất… Ai bảo chúng ta lại đi chọn cái nghề nghiệp đầy ám muội như thế này chứ! »

Nhìn nàng đối với tình yêu đầy tuyệt vọng, tôi lại nghĩ đến một Liễu Dương tinh thần phấn chấn có chút bồng bột của thời còn là sinh viên, nàng tin tưởng sức mạnh tình yêu có thể chiến thắng hết thảy….Đáng tiếc hiện thực tàn khốc đã bóp chết một Liễu Dương hiền lành nhiệt tình ngày nào.

Khi mới ra trường, nàng thanh xuân xinh đẹp tinh lệ lại thông minh, thực dễ dàng vào làm thư kí ở một công ty, ông chủ của nàng là một nam nhân 30 tuổi còn độc thân, rất có nhân cách và đầy mị lực… Cùng làm việc với nhau trong một thời gian dài, nàng không thể ngăn mình rơi vào lưới tình, mà ông chủ đối với nàng cũng nảy sinh cảm tình… Bọn họ âm thầm kết giao hơn một năm, hắn chưa từng đề cập qua việc kết hôn, mà nàng cũng không muốn tạo áp lực cho hắn.

Nhưng Liễu Dương có tưởng tượng kiểu nào, nàng cũng không ngờ trong một tiệc rượu, hắn đột ngột tuyên bố mình chuẩn bị đính hôn, đi cùng hắn là một « tiểu thư khuê các » mới từ nước ngoài về. Đêm dài nhân tĩnh, nàng khóc hỏi hắn vì cái gì, hắn hững hờ trả lời : « Anh thật sự yêu em, chỉ cần em nguyện ý, chúng ta tiếp tục duy trì mối quan hệ này, nhưng anh không có khả năng cưới em…Bởi vì em không có cách nào làm cho mọi người trong nhà anh vui vẻ, cũng không có cách nào làm cho nhóm phu nhân tiểu thư thượng lưu nổi tiếng kia tôn trọng em, lại càng không thể giúp đỡ gì cho sự nghiệp của anh…. »

Nàng mắc kẹt giữa mâu thuẫn có nên từ chối hắn không trong suốt ba tháng, một Liễu Dương luôn tự lập chỉ vì một đoạn tình cảm kia mà bị tra tấn đến hỏng mất, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ, đó là vào cái ngày người đàn ông kia kết hôn, nàng lựa chọn cười khổ một mình, rồi đổi sang một nhà trọ khác.

Cũng vào ngày đó, nàng cắt đi mái tóc dài mà nàng yêu nhất, cười nói : « Không phải là nam nhân kia bạc tình, chỉ là tớ đánh giá cao mình quá. »

Đúng vậy ! Có rất nhiều cô gái bây giờ tự cho có chút nhan sắc hơn người mà tin tưởng nam nhân kia đối với các nàng yêu đến vĩnh hằng, trên thực tế, một lời thề của đàn ông quá dễ dàng so với tuổi thanh xuân bị đánh mất của một cô gái.

Thanh xuân chẳng thể vĩnh viễn lưu lại, dung nhan từng ngày sẽ già đi, cùng gắn bó với một kẻ vốn dĩ bạc tình, cũng nên nghĩ tới lực hấp dẫn của chính mình có vĩnh viễn không thay đổi hay không.