Không biết trời đổ mưa từ khi nào, khi Chu Phạm được Lương Thù Tuyển dẫn lên giường, nước mưa tí tách đập vào thủy tinh màu xanh cổ điển thường thấy trong trấn.Giường khách sạn rất mềm mại, ga trải giường màu trắng sạch sẽ gọn gàng.
Chu Phạm vừa đụng phải giường, ga trải giường liền lõm vào một chút.Lương Thù Tuyển hôn cô, đầu tiên là hôn khóe môi, sau đó đến cằm, sau đó lại đi xuống, cổ cũng dính nụ hôn nóng bỏng.
Chu Phạm theo bản năng nhắm mắt lại, bên tai vang lên thanh âm của Lương Thù Tuyển, mang theo tính công kích cực mạnh: "Mở mắt ra.Trong khi đó, cổ cô bị anh nhẹ nhàng cắn.Chu Phạm mở mắt ra, nụ hôn của Lương Thù Tuyển lại chậm rãi rơi xuống.
Cô nhìn thấy đôi mắt tràn ngập tình d.ục của Lương Thù Tuyển.Cô nhắm mắt lại.Lương Thù Tuyển hừ cười một tiếng, sau đó lại hôn tới.Chu Phạm nhắm mắt lại, cô ngửi thấy mùi thuộc về Lương Thù Tuyển, vẫn là loại hương gỗ mun trước kia, nhàn nhạt, nhưng thủy chung quanh quẩn ở chóp mũi.Cô nắm lấy một góc ga trải giường, Lương Thù Tuyển lại nắm tay cô, hai người mười ngón tay siết chặt vào nhau.Vài giây sau, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của Lương Thù Tuyển, đến bên tai cô, đẩy quần áo của cô lên.Chu Phạm cảm nhận được bàn tay của Lương Thù Tuyển chạm vào thân thể cô, lòng bàn tay người đàn ông ấm áp, nơi anh đụng phải đều nóng lên, giống như nhiệt độ phơi trên bãi biển vào mùa hè.Cô thì thầm: "Lương Thù Tuyển, anh có thể nhẹ nhàng không."Ồ?" Lương Thù Tuyển thanh âm nóng bỏng bên tai cô, cắn chữ nói: "Nhẹ một chút? ”"Chu Phạm, anh muốn xem em khóc."Ngoài cửa sổ tiếng mưa nặng nề gõ vào cửa kính, Chu Phạm bị anh hôn đến ý thức tan rã.
Lương Thù Tuyển đặt môi đến cổ cô: "Anh nói sẽ không dừng lại."Thời điểm mưa ngừng đã khuya, Chu Phạm được Lương Thù Tuyển ôm vào phòng tắm.Cô không nhớ rõ trong đêm còn xảy ra chuyện gì, ngày hôm sau khi mở mắt ra, tay cô bị Lương Thù Tuyển giữ lại.Lương Thù Tuyển đã tỉnh, ngồi trên giường đùa nghịch điện thoại di động, nhìn thấy cô tỉnh lại, anh đưa tay về phía cô: "Bây giờ rời giường sao.”Chu Phạm giật thân thể, bủn rủn đến kỳ cục.Lương Thù Tuyển liếc cô một cái, giơ tay đắp chăn cho cô, nói: "Bây giờ còn sớm, ngủ thêmmột chút.Chu Phạm ừ một tiếng, giương mắt nhìn anh: "Anh có thể ngủ cùng em một chút được không?”Lương Thù Tuyển: "Cổ họng thế nào khàn rồi.Chu Phạm nghe vậy dùng chăn che mặt cô, Lương Thù Tuyển buông điện thoại xuống, giơ tay ôm lấy cô.Nói những lời vô lý vào tai cô."Anh thích nghe em gọi ra."Chu Phạm không lên tiếng, cứ như vậy để Lương Thù Tuyển ôm.
Hai người lại ngủ thêm hai tiếng nữa, Lương Thù Tuyển đi học."Anh đừng đi." Anh nhìn cô."Nếu bọn họ hỏi, vậy phải làm sao bây giờ." Chu Phạm hỏi.Buổi sáng Lương Thù Tuyển thích nói những lời vô lý: "Nói em và anh mệt mỏi.”Chu Phạm không muốn để ý tới anh.Hơn mười một giờ sáng, Chu Phạm còn nằm trên giường, lúc ngủ mơ mơ màng màng, Lương Thù Tuyển từ trường trở về, đi vào phòng.Chu Phạm xoay người trong giấc ngủ.Lương Thù Tuyển ngồi xuống bên giường vuốt tóc cô: "Bây giờ rời giường sao.Chu Phạm chậm rãi ừ một tiếng, Lương Thù Tuyển ngón tay xẹt qua làn da trắng của cô, giọng nói có chút lười biếng, thanh âm rất thấp: "Tối hôm qua kịch liệt như vậy sao.Chu Phạm cảm giác nơi bị anh vẽ tới lại khơi dậy một tầng tình d.ục khác, cô nhắm mắt lại, cảm thụ được dấu vết Lương Thù Tuyển ngón tay xẹt qua tối hôm qua.Chu Phạm hiếm khi rầm rầm nói: "Rất đau."Lương Thù Tuyển lại gạch da thịt cô, gật đầu: "Là nên rất đau.Chu Phạm được Lương Thù Tuyển ôm dậy đi rửa mặt, rửa mặt xong, Lương Thù Tuyển hôn lên cổ cô.Cô vùi đầu vào lòng anh và nói: "Em muốn ăn trưa, đói.""Ừm, được." Lương Thù Tuyển đặt bữa trưa lên bàn, nhìn cô ăn cơm trưa.Anh cười nhẹ.5 giờ chiều, trên đường sắt cao tốc trở về thành phố Tây Kinh.
Chu Phạm tựa vào vai Lương Thù Tuyển.Trần Nhã ngồi ở phía trước, quay đầu lại nhìn Chu Phạm: "Phạm Phạm, em bị cảm đã tốt chưa?”Chu Phạm liếc mắt nhìn Lương Thù Tuyển một cái, Lương Thù Tuyển cười ra tiếng.Cô quay đầu nhìn Trần Nhã, cong môi: "Tốt lắm rồi."Ừm, em phải chú ý một chút, gần đây thời tiết thay đổi thất thường, không cẩn thận liềnbị cảm." Trần Nhã nghiêm túc nói."Ừm" Chu Phạm kéo môi: "Em sẽ chú ý."Em có uống thuốc không?" Trần Nhã lại hỏi.Chu Phạm chậm rãi gật đầu: "Uống rồi."A, vậy được, chú ý một chút." Trần Nhã nói."Ừm." Chu Phạm không được tự nhiên gãi cổ.Cô mặc một chiếc áo cao cổ để che đi những dấu vết của đêm qua.Lương Thù Tuyển tiến về phía cô, nói: "Uống thuốc chưa.”Chu Phạm nghiêng đầu nhìn anh: "Lương Thù Tuyển, anh thật sự rất phiền.
”Cô quay đầu không nhìn anh, mà nhìn cảnh bên ngoài.Lương Thù Tuyển giơ tay nghiêng đầu cô, kề sát vào cô, thấp giọng nói: "Nào phiền, đêmqua rất phiền sao.Chu Phạm thật sự không muốn nhớ lại những cảnh tượng khiến cô đỏ mặt tai hồng, cô phun ra một câu: "Anh đâu cũng phiền phức.
”"Ồ?" Lương Thù Tuyển nghiêng đầu môi đụng phải môi cô: "Cái này cũng phiền phức?”Chu Phạm: "Phiền phức.Lương Thù Tuyển cúi đầu cười một tiếng, tựa đầu cô vào vai anh: "Vậy em nói xem, tối hôm qua có chỗ nào phiền phức.”Chu Phạm tựa đầu vào vai Lương Thù Tuyển, cô mím môi: "Anh lại nói chuyện tối hôm qua, em sẽ không để ý tới anh."Không để ý tới anh?" Lương Thù Tuyển nhìn cô một cái, lười biếng nhếch môi cười: "Được, hiện tại không để ý tới anh.”Chu Phạm liếc anh một cái: "Đêm qua, cái nào cũng đặc biệt phiền phức.” Cô dừng lại: "Anh luôn luôn sử dụng sức mạnh đặc biệt." Cô cúi đầu:"Em không cảm thấy thoải mái chút nào." "Lương Thùy Tuyển: "Ồ, lần sau làm cho em thoải mái.”Chu Phạm mặt nóng lên, nhìn anh: "Em không phải ý tứ này.”"Ồ." Anh nói: "Vậy ý em là sao."Anh hỏi: "Nghi ngờ anh sử dụng sức mạnh?"Chu Phạm thật sự không muốn để ý tới anh, anh làm sao ngay cả lần sau làm cho cô thoải mái loại lời này cũng có thể nói ra.
Tuy rằng âm lượng hai người đều rất thấp, người khác khẳng định đều không nghe thấy, nhưng cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ.Lương Thù Tuyển nâng cằm cô lên: "Nói chuyện.Chu Phạm đỏ mặt đến nhỏ máu, cô lấy tay anh ra, nói: "Anh đừng làm phiền em, emmuốn ngủ.
”Lương Thù Tuyển thu tay lại, nghiêng đầu cô lên vai anh, lấy ra một cái mũ che trên đầu cô, giơ tay kéo chặt rèm cửa sổ, nói: "Được, công chúa điện hạ..