Rơi Vào Tay Em

Chương 50




Edit: Thanh

===========

Sau khi Khương Từ trở lại Dung Thành, cô đi thuê nhà ở trước. Cô rất quen thuộc với Dung Thành nên rất nhanh đã thuê được nhà, từ thuê nhà đến khi chuyển nhà chỉ mất hai ngày.

Cô bận rộn dọn dẹp, trải ga giường, chăn bông, giẫm lên ghế treo tranh treo tường, thậm chí còn có thời gian đi dạo siêu thị nội thất, mua một tấm thảm cô thích, một chiếc đèn đứng kiểu cổ điển, trên đường về có đi ngang qua tiệm hoa, còn vào mua một bó hoa tươi.

Về Dung Thành được ba ngày, mỗi ngày cô đều bề bộn nhiều việc, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười vui vẻ, không ai có thể nhìn ra cô vừa mất đi một mối tình khắc cốt ghi tâm, ngay cả bà nội Khương cũng cho rằng cô đã thật sự thoát ra được, nhưng không ai biết, cô cười nhưng tim cũng rất đau, cô không dám khóc, càng không dám khóc trước mặt bà nội. Cô đã mất đi Thẩm Thính Nam, nhưng cô vẫn còn bà nội, cô vẫn phải tiếp tục sống.

Cô buồn một mình, nhưng cô không thể để bà buồn cùng cô.

Vì thế cô chỉ khóc vào lúc nửa đêm, trong căn phòng tối, cuộn tròn trong chăn khóc thầm, cô cắn chặt môi, không dám phát ra một chút tiếng nức nở nào, nhưng cô không có cách nào để nhịn xuống, khóc chính là cách duy nhất để cô có thể giải quyết đau khổ, nếu không cô sợ mình sẽ không chịu đựng được nữa.

Cô khóc ướt đẫm gối rồi chìm vào giấc ngủ trong nước mắt, sáng hôm sau khi bước ra khỏi phòng ngủ, cô lại nở nụ cười vui vẻ không chút sơ hở nào, như chưa hề có chuyện gì xảy ra, như thể cô chưa từng trải qua một mối tình khó quên, cũng chưa từng đánh mất nó.

Hôm nay là ngày cô phải về Khải Hàng làm việc, bà nội cố ý dậy sớm để nấu trứng chần đường đỏ cô thích ăn, lúc cô từ phòng ngủ ra, bà nội đang bưng một bát trứng chần từ phòng bếp ra, cô vội vàng đi tới nhận lấy, “Để con để con, bà từ từ thôi.”

Cô đặt bát lên bàn, lại đi vào bếp múc thêm một bát cho bà nội.

Đã rất lâu rồi cô chưa ăn trứng chần đường đỏ của bà nội, vừa nếm thử liền cong mắt, ngẩng đầu nhìn bà, khen: “Trứng chần đường đỏ của bà nội vẫn là ngon nhất, ở ngoài không ai nấu ngon bằng bà hết.”

Bà nội Khương cười hiền từ, nói: “Nếu con thích ăn thì sau này bà nội sẽ dậy sớm làm cho con mỗi ngày.”

Khương Từ cười dạ một tiếng, nói: “Được ạ, cảm ơn bà nội.”

Cô cúi đầu tiếp tục ăn đồ ăn trong chén, trong nhà chỉ có cô và bà nội, có vẻ hơi yên tĩnh, không hiểu sao cô không khỏi đau lòng, nhìn đồ ăn trong bát, hai mắt cô nhòe đi vì nước mắt. Cô sợ bà nội nhìn thấy nên không dám ngẩng đầu, cũng không dám để nước mắt rơi xuống.

Bà nội Khương ăn sáng xong, nhìn cháu gái, bà không nhịn được nhắc đến, “Tiểu Từ, con còn nhớ dì Hạ không? Chính là người mở tiệm cơm trên thị trấn, sau này đến thành phố kinh doanh đó.”

Khương Từ dạ một tiếng, ngẩng đầu nhìn bà nội, trả lời: “Nhớ ạ, sao thế ạ?”

Bà nội Khương nói: “Không ngờ bây giờ nhà họ cũng ở Dung Thành, hôm qua bà đi chợ mua thức ăn còn gặp được dì Hạ của con, dì Hạ còn hỏi con đó, cô ấy nghe nói con còn chưa kết hôn liền muốn giới thiệu đối tượng cho con, con xem có muốn…”

“Con không cần đâu bà nội.” Khương Từ biết bà nội muốn nói gì, cô từ chối: “Bà nội, con không muốn yêu đương, cũng không muốn kết hôn, bà đừng sắp xếp mấy chuyện này cho con nữa.”

Bà nội Khương nhìn cháu gái, trong mắt bỗng nhiên nổi lên một tầng nước mắt, “Tiểu Từ, có phải con vẫn chưa quên được Thính Nam đúng không? Mặc dù mấy ngày nay con rất vui vẻ, nhưng bà nội biết, thật ra con không vui vẻ chút nào.”

Khương Từ cố gắng nhịn xuống cảm giác đau đớn trong lòng, cô cười nói: “Nào có nhanh như vậy chứ bà nội, cho dù thế nào con và Thẩm Thính Nam cũng yêu nhau thật lòng, sao có thể quên đi nhanh như vậy được.”

Cô nhìn thấy bà nội khóc vì mình, không muốn làm bà lo lắng, cô nắm chặt tay bà, nói: “Bà nội, bà đừng lo lắng, con sẽ quên được thôi mà, sớm muộn cũng có ngày con sẽ quên thôi.”

Bà nội Khương đau lòng nhìn cháu gái, nói: “Nếu không con đi gặp những người khác thử xem, có lẽ tiếp xúc với nhiều người sẽ thoát ra nhanh hơn thì sao?”

Khương Từ lắc đầu, nói: “Con không cần đâu bà nội.”

Cô không nói với bà nội, cô không muốn quên Thẩm Thính Nam, cho dù đã chia tay cũng không muốn quên anh, những ngày ở bên cạnh Thẩm Thính Nam là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời cô, cho dù bọn họ không thể bên nhau, những ngày tháng ngọt ngào và tươi đẹp đó cũng sẽ được cô xem như hồi ức mà trân trọng.

Cả đời này cô cũng sẽ không quên anh, cũng không cần thoát ra.

Ăn sáng xong, cô tạm biệt với bà nội, đến Khải Hàng đi làm.

Thật ra cô cũng chưa rời khỏi Dung Thành quá lâu, Khải Hàng vẫn ở trong tòa chung cư quen thuộc, trước đây cô chê nó tả tơi, bây giờ quay về, ngược lại có một loại cảm giác thân thuộc.

Cô đi thang máy lên lầu, lúc đi tới cửa Khải Hàng, hai hàng pháo hoa bắn về phía cô, trên người cô lập tức ngập tràn những dải lụa màu đủ mọi màu sắc, Lưu Yến dẫn đầu, “Hoan nghênh luật sư Khương của chúng ta về nhà!”

Mấy ngày qua, trong giờ phút này, cuối cùng Khương Từ cũng cảm thấy vui vẻ được một chút.

Cô mỉm cười nhìn mọi người, biết ơn nói: “Cảm ơn mọi người.”

Lưu Yến vui vẻ nói: “Tôi đã sớm nói rồi, Khải Hàng chúng ta chính là nhà mẹ đẻ của cô, cô muốn về lúc nào thì về.”

Trương Trì cũng rất vui mừng, nói: “Cô không biết đâu Tiểu Từ, trước ngày cô quyết định quay về, bọn tôi đã trông mong hai ngày, cuối cùng cũng chờ được cô về.”

Dương Lâm cười nói: “Còn không phải à, hôm nay chủ nhiệm Lưu vừa đến đã đứng ở cửa sổ nhìn quanh, trong miệng thì cứ luôn nói sao Tiểu Từ còn chưa tới thế.”

Khương Từ không nhịn được cười, cô nhìn từng gương mặt quen thuộc trước mặt, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thật ấm áp, cô nhìn xung quanh một chút, nói: “Cảm giác không khác gì với lúc tôi đi nhỉ.”

Lưu Yến nói: “Đương nhiên, cô cũng không đi lâu lắm, mới ba tháng thôi mà.”

Khương Từ ừ một tiếng, nói: “Đúng vậy.”

Ba tháng, nhưng dài đằng đẵng như ba năm vậy.

Cô đeo túi xách đi đến bàn làm việc, đứng trước bàn làm việc bày máy tính và tài liệu lên, Trương Trì lại gần, tò mò hỏi: “Tiểu Từ, làm việc ở công ty luật trong vòng tròn đỏ có cảm giác thế nào? Môi trường làm việc có phải vô cùng cao siêu không?”

Khương Từ nói: “Cũng chỉ vậy thôi, không bằng chỗ chúng ta.”

Lưu Yến đang uống nước thì bị Khương Từ làm sặc, anh ấy bưng ly nước tới, nói: “Tiểu Từ, cô đừng vì nơi đây là nhà mẹ đẻ mà nói trái lòng mình, chỗ cô làm việc lúc trước cũng là công ty nổi tiếng trong vòng tròn đỏ ở Bắc Thành, sao có thể không bằng chỗ chúng ta chứ.”

Khương Từ cười nói: “Môi trường thì chỗ chúng ta chắc chắn không bằng, nhưng tôi vẫn thích nơi này hơn, tự do, không khí làm việc cũng rất thoải mái.”

Lưu Yến đắc ý nói: “Đương nhiên, chỗ chúng ta tuy nhỏ nhưng quan tâm nhất chính là một công việc vui vẻ.”

Khương Từ bật cười, ngồi xuống bắt đầu sắp xếp bàn làm việc của mình, Lưu Yến hỏi: “Đúng rồi, bệnh của bà nội cô không còn gì nguy hiểm nữa rồi chứ? Gần đầy bà có khỏe không?”

Khương Từ ừ một tiếng, nói: “Cuộc phẫu thuật rất thành công, bây giờ chỉ cần uống thuốc đúng giờ và kiểm tra định kỳ, sức khỏe vẫn tốt, không có gì nghiêm trọng.”

Lưu Yến gật đầu, nói: “Vậy là tốt rồi, người lớn tuổi không dám mắc bệnh, vừa bệnh liền làm người ta lo lắng.”

Nói đến đây, anh ấy chợt nhớ tới hỏi: “Còn tổng giám đốc Thẩm thì sao? Cậu ấy không về với cô à? Hợp đồng pháp lý của chúng ta với Thẩm thị sắp hết hạn rồi, mấy ngày trước tôi định đến công ty bên kia bàn chuyện gia hạn hợp đồng, nếu tổng giám đốc Thẩm về rồi vậy cô trực tiếp nói với cậu ấy đi, tôi cũng lười đến đó nữa.”

Tay đang sắp xếp hồ sơ của Khương Từ hơi khựng lại, sau đó lên tiếng, giọng điệu nhàn nhạt nghe không ra cảm xúc gì, khẽ nói: “Bọn tôi chia tay rồi.”

Những người xung quanh Khương Từ cũng không khỏi sửng sốt, Lưu Yến cũng trố mắt, lập tức phiền muộn, anh ấy đúng là hết chuyện để nói mà.

Anh ấy có lỗi nói: “Xin lỗi cô Tiểu Từ, tôi không biết.”

Khương Từ nhìn anh ấy, khẽ cười, nói: “Không sao, chia tay mà thôi, cũng không phải chuyện gì lớn.”

Trương Trì vội vàng giảng hoà nói: “Đúng đúng, với điều kiện của Tiểu Từ thì tìm thêm một người giống tổng giám đốc Thẩm nữa cũng không phải việc gì khó.”

Khương Từ cười cười không đáp lại.

Lưu Yến nói sang chuyện khác, bỗng nhiên to tiếng nói: “Đúng rồi mọi người, tối nay tôi mời mọi người đi ăn, nhanh nghĩ xem muốn ăn gì đi, để tôi đặt chỗ, tối nay chúng ta mở tiệc đón Tiểu Từ.”

Khương Từ ngẩng đầu, cười nói: “Không cần đâu.”

Lưu Yến nói: “Đương nhiên cần rồi, trông mong ngày đêm cuối cùng cũng chờ được cô về, lần đón tiếp này nhất định phải có!”

Khương Từ cũng không muốn làm mọi người mất vui, cô cười nói: “Vậy thì cám ơn chủ nhiệm Lưu.”

Lưu Yến cười nói: “Không cần khách khí.”

Buổi tối Lưu Yến mời mọi người ăn thịt nướng, mở tiệc đón Khương Từ.

Rõ ràng chỉ mới đi ba tháng nhưng lại dài như ba năm.

Khương Từ ngồi ở chỗ gần cửa sổ, chống cằm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, cảnh đêm ở Dung Thành không phồn hoa như Bắc Thành, nhưng lại có một loại dễ chịu bình yên của một thành phố nhỏ.

Cách cửa sổ, Khương Từ nhìn thấy một chiếc xe biển số Kinh A đột nhiên đậu bên ngoài nhà hàng, chiếc xe đó quá quen thuộc, cô đã từng ngồi trên chiếc xe đó đi làm mỗi ngày, cô không khỏi sững sờ một lúc, đến khi cửa xe mở ra, lúc nhìn thấy người từ trên xe bước xuống, nhịp tim cô bất giác tăng tốc, cô theo phản xạ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nói: “Tôi đi vệ sinh.”

Cô không biết nên đối mặt với Thẩm Thính Nam thế nào, phản ứng đầu tiên chính là muốn tránh đi, nhưng Thẩm Thính Nam đi về phía cô, sao có thể để cô trốn mất được, vừa vào cửa anh liền nhìn thấy Khương Từ đi về phía nhà vệ sinh, anh trầm mặt nhanh chân đi theo.

Trương Trì nhìn thấy Thẩm Thính Nam, kinh ngạc mở to mắt, tay chỉ, “Tổng giám đốc Thẩm, tổng giám đốc Thẩm sao lại tới đây?

Thẩm Thính Nam hai ba bước đã đuổi kịp Khương Từ, lúc Khương Từ chuẩn bị trốn vào toilet, anh nắm lấy cổ tay cô, Khương Từ theo bản năng muốn tránh đi, nhưng Thẩm Thính Nam nắm rất chặt, cô không thể cử động được, cô quay đầu lại nhìn anh, cau mày nói: “Anh làm gì thế?”

Sắc mặt Thẩm Thính Nam cũng nặng nề, nói: “Xóa wechat của anh thì thôi đi, ngay cả số điện thoại của anh cũng chặn, Khương Từ, em thật sự không có chút lưu luyến nào với anh sao?”

Khương Từ cố gắng đè nén cảm xúc của mình, cô nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Chúng ta đã chia tay rồi Thẩm Thính Nam, nếu đã chia tay thì tất nhiên cũng không cần liên lạc nữa.”

“Anh đồng ý chia tay sao?” Thẩm Thính Nam nhìn cô thật sâu, “Em nói chia tay, đã được anh đồng ý chưa? Đơn phương nói chia tay liền chia tay?”

Khương Từ nói: “Yêu đương không phải kết hôn, chỉ cần một người muốn chia tay liền có thể chia tay, không cần anh đồng ý, cũng không cần anh ký tên.”

Cô kéo tay Thẩm Thính Nam ra, cố gắng phớt lờ nỗi đau trong lòng, nhìn anh nói: “Thẩm Thính Nam, anh không nên tới tìm tôi, tôi đã về nơi tôi thuộc về, anh cũng nên về nơi anh thuộc về đi.”

Cô nói xong cũng không nhìn anh nữa, đi ngang qua bên cạnh anh.

Cô không dám tiếp tục dây dưa với Thẩm Thính Nam, bọn họ đã được định trước không thể ở bên nhau, nếu tiếp tục dây dưa sẽ tổn thương nhau mà thôi.

Cô tình nguyện để mình trở thành người độc ác đó, để Thẩm Thính Nam từ bỏ cô, trở lại vị trí vốn dĩ thuộc về anh.

Trở lại sảnh lớn, cô ngồi lại chỗ của mình, trong mắt Trương Trì đầy sự hóng hớt, vô thức quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Thẩm Thính Nam đi theo phía sau Khương Từ.

Khương Từ không nhìn Thẩm Thính Nam, tựa như hoàn toàn không nhìn thấy anh, cô cùng đồng nghiệp nói chuyện cười đùa, có thể cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía cô. Dựa trên những gì cô biết về Thẩm Thính Nam, lúc này có lẽ anh đã bị cô chọc giận, hẳn là anh sẽ đen mặt rời đi.

Nhưng không nghĩ tới, nửa phút sau, Thẩm Thính Nam đi tới, anh một tay đút túi, hỏi một câu, “Có thể cho tôi ngồi chung không?”

Đối với Lưu Yến mà nói, Thẩm Thính Nam là khách hàng lớn, anh ấy nào dám nói không, liền vội vàng đứng lên nói: “Được chứ được chứ, đương nhiên được rồi, tổng giám đốc Thẩm, anh ngồi chỗ tôi này.”

Anh ấy nhiệt tình nhường chỗ của mình, Thẩm Thính Nam cũng không khách khí với anh ấy, ngồi xuống, ánh mắt anh nhìn Khương Từ, ngược lại muốn xem xem cô định trốn đến lúc nào.

Khương Từ ngồi đối diện Thẩm Thính Nam, bị anh nhìn như vậy, cô không thể giả vờ tiếp được nữa, nhưng bữa cơm hôm nay là Lưu Yến đặc biệt tổ chức cho cô nên cô không thể về sớm được.

Cô đành phải nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Đây là liên hoan của công ty bọn tôi, anh ở đây có phải không tốt lắm không?”

“Chỗ nào không tốt?” Thẩm Thính Nam nhìn Lưu Yến, “Không tiện sao chủ nhiệm Lưu?”

Lưu Yến nào dám nói không tiện, liên tục nói: “Tiện mà tiện mà, đương nhiên tiện rồi.”

Anh ấy ngồi xuống, nói: “Hai ngày nay tôi còn đang muốn tìm anh nói chuyện về việc gia hạn hợp đồng, hợp đồng pháp lý mà chúng ta ký năm ngoái sắp hết hạn, anh thấy năm nay có phải vẫn có thể giao nghiệp vụ pháp lý này cho chúng tôi không?”

Thẩm Thính Nam ừ một tiếng, nhìn Khương Từ, nói: “Để luật sư Khương báo cáo công tác pháp lý năm ngoái với tôi.”

Lưu Yến hơi khó xử, nhìn Khương Từ, Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, không nói chuyện.

Lưu Yến nhìn Khương Từ, lại nhìn Thẩm Thính Nam, cuối cùng cũng hiểu ra, hai người này có lẽ chưa chia tay hoàn toàn rồi, vẫn còn đang lằng nhằng.

Ăn tối xong vẫn còn hoạt động phía sau, đến Hoàng Triêu ca hát, bởi vì hành trình đã được ấn định ngay từ đầu, Khương Từ không thể không đi, cô tưởng Thẩm Thính Nam cũng nên về rồi, không ngờ ngay cả đi hát anh cũng đi theo, cô hỏi anh anh liền nói muốn đi bàn chuyện công việc với Lưu Yến, khiến cô muốn đuổi anh đi cũng không được.

Vào phòng riêng, Khương Từ liền ngồi ở trong góc rất xa, Thẩm Thính Nam ngồi chung với Lưu Yến, nhìn cô từ xa.

Lưu Yến nhìn thấy, nhỏ giọng hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, anh cãi nhau với Tiểu Từ à?”

Thẩm Thính Nam ừ một tiếng, thấp giọng nói: “Trách tôi, chọc giận cô ấy rồi.”

Tối nay Thẩm Thính Nam uống rất nhiều rượu, đến lúc kết thúc, tất cả mọi người đi hết, Lưu Yến đến trước mặt Khương Từ, nhỏ giọng nói: “Tiểu Từ, tổng giám đốc Thẩm say quá rồi, giao cho cô đó.”

Biết rõ Thẩm Thính Nam cố ý, Khương Từ vẫn không có cách nào từ chối, cô không thể bỏ anh lại được.

Cô ừ một tiếng, nói: “Anh đi trước đi.”

“Được.” Lưu Yến nói: “Vậy tôi đi trước nhé.”

Sau khi mọi người đi hết, Khương Từ ngồi bên cạnh Thẩm Thính Nam, lấy thuốc giải rượu trong túi ra, thuần thục bóc ra hai viên.

Bởi vì Thẩm Thính Nam thường có xã giao nên đã quen mang theo thuốc giải rượu và thuốc bảo vệ gan trong túi, dù hai người có chia tay, cô cũng chưa kịp bỏ thói quen này.

Cô bóc thuốc ra, vặn một chai nước khoáng rồi đưa cho Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam không nhận, chỉ nhìn cô.

Khương Từ nói: “Thẩm Thính Nam, uống thuốc.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ rất lâu, trong mắt cuối cùng cũng xuất hiện ý cười, anh nghe lời nhận lấy, uống thuốc giải rượu.

Anh nhìn thoáng qua hộp thuốc trong tay Khương Từ, thấp giọng hỏi: “Em còn mang theo thuốc sao?”

Khương Từ ném hộp thuốc vào thùng rác, nói: “Chỉ là chưa kịp ném mà thôi.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ ném thuốc đi, anh khựng lại một chút. Anh ngẩng đầu nhìn về phía cô, nói: “Khương Từ, trước đây không bảo vệ tốt cho em là lỗi của anh, nhưng em có thể cho anh một cơ hội nữa được không?”

Khương Từ lắc đầu, cô nhìn Thẩm Thính Nam, ép mình nói lời tàn nhẫn, “Thẩm Thính Nam, tôi mệt rồi, bây giờ tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên tĩnh, tôi không trèo cao nổi, cũng không muốn trèo nữa, nể tình tôi đã từng yêu anh, anh buông tha cho tôi đi.”

Đáy mắt Thẩm Thính Nam bỗng nhiên phiếm hồng, anh nắm chặt cổ tay Khương Từ, nhìn cô thật sâu, cổ họng đau như dao đâm, trầm giọng nói: “Khương Từ, em biết anh yêu em, biết anh không thể nào buông được em, em còn muốn nói mấy câu này để chọc giận anh. Cái gì gọi là không trèo cao nỗi? Anh kêu em trèo sao? Là ai nói, đừng vứt bỏ cô ấy, đừng buông tay cô ấy, anh muốn giữ em thật chặt, nhưng em lại muốn vứt bỏ anh.”

Cuối cùng Khương Từ cũng không nhịn được đỏ mắt, nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Anh biết rõ tại sao hai chúng ta lại chia tay, anh biết rõ hai chúng ta có dây dưa tiếp cũng sẽ không có kết quả, tôi không muốn bị kẹp giữa anh và ba mẹ anh nữa, cũng không muốn anh vì tôi mà cãi nhau với ba mẹ, cho nên hai chúng ta ngoại trừ chia tay thì không còn con đường nào khác có thể đi. Tối hôm đó tôi đã nói rất rõ, tôi không thể gánh chịu nổi hậu quả khi hai chúng ta phải ở bên nhau, tôi tình nguyện dừng bây giờ cũng không muốn sau này chúng ta sẽ căm hận nhau.”

Cô nói xong cũng đeo túi xách lên, cô không thể ở đây thêm một giây nào nữa, cô vừa đi ra ngoài vừa nói: “Tôi đã gửi tin nhắn cho Lâm Viễn, anh ấy sẽ tới đón anh, tôi đi trước đây.”

“Nếu anh chọn em thì sao.” Giọng Thẩm Thính Nam bỗng nhiên truyền đến từ phía sau, cô không thể không dừng lại, Thẩm Thính Nam nhìn bóng lưng Khương Từ, nói từng chữ: “Nếu anh chọn em thì sao, Khương Từ? Nếu anh nói, anh đã cắt đứt quan hệ với gia đình, bây giờ anh chỉ có em, em vẫn muốn bỏ anh lại sao?”

Khương Từ xoay người không thể tin được nhìn Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam từ trên ghế sô pha đứng dậy, đi tới trước mặt Khương Từ, nhìn cô hỏi: “Khương Từ, em có muốn cho anh thêm một cơ hội không?”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, cô không thể tin hỏi: “Thẩm Thính Nam, cắt đứt là có ý gì?”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, thấp giọng nói từng chữ một: “Chính là giữa em và gia tộc, anh đã chọn em. Em không thích Bắc Thành, chúng ta không về đó nữa, anh sẽ ở lại đây, chúng ta lại bắt đầu lại từ đầu.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, qua rất lâu, cuối cùng cũng mở miệng, “Thẩm Thính Nam, chúng ta chia tay rồi, anh đừng như vậy nữa, tôi không gánh nổi đâu. Anh về đi, về thế giới mà anh thuộc về, tôi muốn bắt đầu lại từ đầu, anh cũng bắt đầu một cuộc sống mới đi.”

Cô nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Cửa thang máy mở ra, cô nhìn thấy Lâm Viễn, nước mắt vẫn chưa kịp thu vào, bị Lâm Viễn nhìn thấy.

Lâm Viễn sững sờ một chút, “Cô Tiểu Từ phải đi sao? Tôi đưa cô và tổng giám đốc Thẩm cùng đi.”

Khương Từ lắc đầu, đi vào thang máy, nói: “Không cần đâu, tôi đi trước đây.”

Cô đợi Lâm Viễn ra ngoài rồi nhấn nút thang máy.

Lâm Viễn nhìn thấy Khương Từ rời đi mới quay người đi đến chỗ của Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam đang dựa vào cửa phòng riêng, mắt nhìn qua hướng thang máy, hai mắt còn ẩn ẩn tơ máu.

Lâm Viễn đi đến trước mặt Thẩm Thính Nam, không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, anh cãi nhau với cô Tiểu Từ sao? Lúc nãy cô ấy đang khóc.”

Thẩm Thính Nam nghe thấy Khương Từ khóc, tim anh càng đau hơn, anh đi về phía thang máy, nói với Lâm Viễn: “Cậu đưa Tiểu Từ về nhà đi, không cần quan tâm tôi.”

Lâm Viễn hỏi: “Vậy anh thì sao?”

Thẩm Thính Nam nói: “Tôi đón xe. Muộn như vậy rồi, cô ấy đi một mình tôi không yên tâm.”

Từ thang máy ra, Thẩm Thính Nam vừa nhìn liền thấy Khương Từ đang chờ xe ven đường, anh giao cho Lâm Viễn, “Đi đi.”

Lâm Viễn gật đầu, lái xe đến trước mặt Khương Từ, Khương Từ nhìn thấy Lâm Viễn, cô khựng lại một chút, vô thức quay đầu nhìn lại.

Lâm Viễn nhoài người ra khỏi cửa sổ xe, nói: “Cô Tiểu Từ, lên xe đi, tôi đưa cô về.”

Khương Từ hỏi: “Thẩm Thính Nam thì sao?”

Lâm Viễn nói: “Tổng giám đốc Thẩm đón xe, anh ấy nói tôi đưa cô về.”

Khương Từ do dự một chút, cuối cùng vẫn ngồi lên xe.

Thẩm Thính Nam đứng trong tối, sau khi Khương Từ đi anh mới bước ra.

Anh đi tới ven đường, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo chiếc xe Khương Từ ngồi lên, chờ đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất trong tầm mắt anh mới thu ánh mắt lại.

Đón xe quay về chỗ ở, anh ngồi trên ghế sô pha hút thuốc, chờ Lâm Viễn gọi điện thoại cho anh, nói Khương Từ đã bình an về tới nhà, anh mới yên tâm, thấp giọng ừ một tiếng, “Cậu vất vả rồi.”

“Không vất vả.” Lâm Viễn hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, ngày mai anh có tới công ty không?”

Thẩm Thính Nam nói: “Không đến, vụ hợp đồng với Khải Hàng cậu xử lý đi, ký tiếp hợp đồng với họ.”

“Được.” Lâm Viễn đáp: “Ngày mai tôi sẽ đi xử lý.”

“Ừm, vất vả rồi, lái xe chú ý an toàn, trở về nghỉ ngơi sớm đi.”

“Được, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

Cúp điện thoại, chưa được một lúc Lục Thành đã gọi đến.

Thẩm Thính Nam ngồi trong bóng tối hút thuốc, nhận điện thoại, cảm xúc có chút âm u, “Có chuyện gì?”

Lục Thành quan tâm hỏi: “Thế nào? Theo đuổi lại được em gái Tiểu Tư chưa?”

Thẩm Thính Nam buồn bực trả lời, “Chưa.”

Lục Thành hỏi: “Vậy phải làm sao?”

Thẩm Thính Nam thấp giọng nói: “Tôi đã đoán được trước rồi.”

Anh hiểu tính cách của Khương Từ, cô sẽ không mong muốn anh vì cô mà cắt đứt với người nhà, cô tình nguyện gánh chịu mọi đau khổ.

“Vậy bây giờ cậu định làm thế nào?” Lục Thành tò mò hỏi.

Thẩm Thính Nam nói: “Còn làm sao được nữa, theo đuổi vợ chứ sao.”