Rơi Vào Ôn Nhu

Chương 1: “Điều bất ngờ” ngày cá tháng tư




Độ ấm ánh mặt trời sáng sớm vừa vặn, Đường Tích đang cầm giẻ lau ban công, nhìn thấy hai người bạn nam cùng lớp đang đi tới, vốn dĩ dựa vào tính tình của cô, vốn dĩ không cần phải chào hỏi, bởi vì hai bạn nam cùng lớp kia không phải người cô cần đối phó.

“Haizzz.” Một câu than thở này của Quách Hằng Hàng cô cũng không để ý tới cậu ta.

Cậu ta lại gào lên về phía cô.

“Haizz, Đường Tích.”

Cô vẫn không để ý tới cậu ta, bởi vì đoàn thể nhỏ của bọn họ chính là lấy việc trêu cợt cô làm thú vui.

Quách Hằng Hàng nhìn cô không phản ứng với cậu ta, nhưng dường như cậu ta đã thành thói quen, vẫn nói một câu với cô.

“Đường Tích, Trần Uy thích cậu.”

Tại một khắc này, trái tim cô bùm bùm nhảy lên, ở trong lòng tôi, cô có chút cảm giác với cậu ấy, chỉ là cô không nhận ra.

“…” Cô nên trả lời như thế nào?

Thật ra nội tâm của cô cũng đang nhảy lên.

Cô không dám nhìn hai người bọn họ, nhưng cô biết rằng sắc mặt của Trần Uy chắc cũng không quá tốt, dù sao thì cũng là người khác lấy mình làm thú vui.

Hay là, Trần Uy căn bản sẽ không thích cô?

“Cậu…” Những lời này không phải Đường Tích nói, mà là Trần Uy.

“Cậu đừng chần chừ nữa.” Quách Hằng Hàng giống như người anh em tốt vậy, đặt tay trên bả vai của Trần Uy.

Đường Tích đang không nhìn hai người bọn họ, ở trong lòng cô là đang trông ngóng Trần Uy đồng ý, chỉ là, cô biết, cô cũng không thích hợp với Trần Uy, có lẽ cô và Trần Uy không thích hợp ở bên nhau.

Đường Tích lau khô ban công, cũng không bận tâm hai người ở phía sau, cầm giẻ lau đi vào phòng học.

Chỉ là gương mặt đỏ bừng của cô đã bán đứng cô.

Đường Tích ngồi ở chỗ mình, lấy sách vở hôm nay phải học ra, nhìn thất thần.

Cô biết hôm nay là ngày Cá tháng tư, nhưng ngày đặc biệt như vậy làm cô nhớ tới chuyện vừa rồi.

Nếu vừa rồi cô đáp ứng, bọn họ có thể coi cô là sâu bọ, hay là cho rằng cô có ý đồ xấu với Trần Uy hay không…

Ý nghĩ này cứ kéo dài đến lúc vào học.

“Đường Tích, em đứng lên trả lời vấn đề này một chút.” Cô Lưu chủ nhiệm lớp nhìn ra cô đang thất thần.

“A? Em…” Đường Tích ngây ngốc đứng lên. Căn bản không biết cô Lưu đang hỏi vấn đề gì.

“Được rồi, em ngồi xuống đi, ở trong lớp nhớ nghiêm túc nghe giảng.” Lời nói của cô Lưu thấm thía.

“Thưa cô, em biết rồi ạ.” Đường Tích thật sự ngượng ngùng.

“Những người đang ngủ đều ngẩng đầu lên, thất thần thì đừng thất thần nữa. Nhanh chóng quay lại nghe giảng.” Cô Lưu gõ gõ bảng đen.

“Các em còn hai tháng là thi Đại học rồi, sao lại còn có tâm tư ngủ, không biết học tập à?”

“Tôi biết các em ở độ tuổi này có chút tâm tư nhỏ, nhưng mà các em không muốn cùng cậu ấy cùng thi vào một trường Đại học sao. Chẳng lẽ lại muốn nhìn thấy bên cạnh cậu ấy có người khác?” Lời nói này tuy hơi thông tục, nhưng mà là lời nói rất có lý.

Nam sinh ngồi ở hàng phía sau bị Lưu Lan gõ gõ bảng đen làm cho tỉnh dậy, dường như còn chút ngái ngủ.

“Cô giáo, chẳng lẽ chúng em ôn tập, còn thi thật tốt, là có thể ở bên cạnh cậu ấy sao? Em biết… chúng em không phải người cùng đường.” Nói xong, còn cố ý nhìn thoáng qua chỗ ngồi bên cạnh ban công. Ý tứ không cần phải nói cũng biết.

“Đây là cố gắng của em, thì sẽ không hối hận, nhưng em không cố gắng, em có tư cách gì để mà hối hận.”

Đây đường đường là tiết toán, thế nhưng lại trở thành cuộc biện luận.

Nhưng các nam sinh ngồi ở hàng phía sau lại tinh thần vô cùng.

Lưu Lan nhìn thấy các nam sinh ở phía sau đã tỉnh dậy hết, không có chút buồn ngủ nào. Cô ấy bắt đầu giảng bài.

Nhưng khi Đường Tích nghe Lưu Lan biện luận lại liếc mắt nhìn Trần Uy.

Cậu ấy dường như ngủ có chút sâu, bị cô giáo gọi lên, khoé mắt còn mang theo nước mắt, một bộ dáng “mình chưa ngủ đủ”.

Nhưng cậu ấy trời sinh đã có hứng thú với số học, có thể đạt được điểm tiêu chuẩn trên toán học cơ bản. Lại không hề giống với cô, thành tích môn toán của cô, cao nhất cũng chỉ hơn 70 điểm.

Đường Tích quay đầu lại, nhìn thấy cô giáo hăng say dạy học trên bục giảng, cô thử dung nhập vào đại dương toán học, nhưng cô ngay từ đầu đã không tìm được đường vào, sao có thể đi vào trong chốc lát được?

Tự nhiên là khó càng thêm khó.