*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Dao nhanh chóng chạy vào con hẻm, nhìn thấy bóng người đứng sâu bên trong, bèn lớn tiếng: “Đứng lại!”
Vừa nghe thấy tiếng động, bóng người lập tức bỏ chạy vào sâu bên trong con hẻm, rất nhanh đã chẳng thấy đâu. Tô Dao chạy đến cuối hẻm, nhìn thấy hai ngã rẽ, cô không nhìn rõ anh đã chạy theo đường nào. Cô lùi lại vài bước, sau đó chạy về phía trước, giẫm lên mấy viên gạch bên tường, bám hai, ba cái trèo lên trên, đứng trên cao nhìn xung quanh.
Bóng người chạy về phía bên trái, trong tình huống lộn xộn, cô nhanh chóng tìm ra một đường có thể chặn được anh trong hẻm. Tô Dao nhảy xuống khỏi tường, hướng về phía bên trái, sau đó đi sâu vào trong, đến một con đường tắt để có thể chặn được bóng người rồi phục bên đường đợi anh.
Bóng người không biết phía trước đang có người, cứ thế quay đầu nhìn lại phía sau, Tô Dao từ trong con hẻm đi ra, đạp vào bụng bóng người một cái: “Chạy đi đâu?”
Cú đạp của cô không hề nhẹ, một đá trút sạch bực tức trong vòng một tháng nay của mình: “Có bản lĩnh bám theo em nhìn trộm em lại không dám ra mặt, em thấy anh không những không ổn về phương diện kia mà còn chẳng có giống luôn rồi!”
Tô Dao bước tới, vừa định giẫm lên lưng người đàn ông đang nằm trên mặt đất, thì nghe thấy người đó rên rỉ đau đớn vì cú ra chân của cô. Tiếng rên cảm thấy có gì đó không đúng, người này hình như không phải là Trần Ngân Hà. Cô lúng túng thu chân lại rồi ngồi xổm xuống xem xét, quả nhiên không phải là Trần Ngân Hà.
Tô Dao vội vàng đỡ người đàn ông dậy: “Thật sự xin lỗi nhé anh trai, tôi nhận nhầm người, anh có sao không?”
Người trên mặt đất đứng dậy, ôm bụng, cắn răng mở miệng kêu đau: “Xương sườn tôi bị cô đạp gãy rồi, ít nhất là gãy hai cái.”
Tô Dao: “Hay là để tôi đưa anh đến bệnh viện xem sao nhé, tiền thuốc men tiền viện phí tôi trả.” Say này cô sẽ tìm Trần Ngân Hà để thanh toán, dù sao thì cú đạp này của cô cũng là do anh mà ra.
“Không được, tôi đang vội, không có thời gian đến bệnh viện, hay là cô đưa tôi chút tiền đi, lát nữa tôi tự đến bệnh viện.” Đối phương nhẹ nhàng xoa bụng, đau đớn nói: “Tôi cũng không nói dối cô, cô đưa tôi một vạn là được rồi, chuyển qua Alipay hay Wechat đều được.”
Tô Dao đã hiểu, mình bị lừa. Người này cũng chẳng tinh mắt, lừa gạt lừa đến cả cảnh sát luôn rồi.
Người đàn ông đang định nói lại thì đột nhiên vài tấm ảnh rơi ra từ túi xách của anh ta, Tô Dao nhặt lên xem, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Vừa rồi tại sao anh lại chạy?”
Gương mặt người đàn ông lộ vẻ lo lắng, vươn tay muốn giật lại mấy tấm ảnh trên tay Tô Dao, Tô Dao rụt về khiến anh ta với vào không khí, sau đó rụt cổ ngập ngừng trả lời: “Sao lại nói là tại sao tôi lại chạy, không phải là cô đuổi trước nên tôi mới chạy sao?”
Tô Dao cong môi: “Nếu không có gì mờ ám thì liệu anh có chạy không?”
Mấy tấm ảnh này đều chụp cùng một người, là nữ nhân viên phục vụ trong quán ăn. Mỗi một tấm ảnh đều có khung cảnh khác nhau, ảnh được rửa ra, có thể nói đây không phải lần đầu tiên người đàn ông này rình rập nữ nhân viên phục vụ kia.
Tô Dao lấy thẻ cảnh sát ra, quơ quơ trước mặt đối phương, đồng thời nằm cổ áo anh ta: “Đi thôi, đến đồn cảnh sát với tôi một chuyến.”
Bụng của người đàn ông đột nhiên không còn đau nữa, vội vàng xin tha: “Chị gái cảnh sát, tôi sai rồi, tôi không nên lừa tiền chị, đừng đưa tôi đến đồn cảnh sát.”
“Phí lời thừa thãi làm gì?” Tô Dao kéo cổ áo người đàn ông, vừa xách anh ta ra ngoài vừa gọi điện cho đồn cảnh sát, yêu cầu cảnh sát tuần tra gần đó tiếp ứng.
Người đàn ông bị Tô Dao kéo đi, trên đường đã đánh rơi một chiếc giày. Tô Dao đưa anh ta đến gặp nữ nhân viên phục vụ ở quầy bán đồ ăn và biết được rằng hai người họ là bạn trai bạn cũ của nhau, đã chia tay được một năm, cô gái không muốn gặp anh ta nhưng anh ta luôn rình rập theo dõi cô gái khắp mọi nơi. Còn nói nếu cô ta không quay lại với mình thì anh ta sẽ giết chết cô ta, không những chỉ giết cô ta mà còn giết cả nhà cô ta nữa.
Tô Dao tìm thấy một con dao gọt trái cây trong túi người đàn ông, có vẻ như đối phương định ra tay vào tối nay, nhưng vô tình đụng phải cô nên mới ngăn chặn được một thảm kịch sắp xảy ra.
Nữ nhân viên phục vụ nhìn con dao gọt trái cây, gương mặt tái nhợt vì sợ hãi, vừa khóc vừa nói cảm ơn Tô Dao, nói cô đã cứu mạng cô ta, cứu mạng cả gia đình cô ta.
Rất nhanh, đội tuần tra của đồn cảnh sát địa phương đã đến đưa người đàn ông về đồn điều tra và nữ nhân viên phục vụ cũng đi theo để lập biên bản, lấy lời khai.
Xe cảnh sát đậu ở cửa quán ăn, xung quanh có rất nhiều người vây lại hóng chuyện, cả nhóm người đều đang vỗ tay tán thưởng Tô Dao.
Tô Dao xua tay: “Vì dân phục vụ, mọi người giải tán thôi nào, gây ùn tắc đường rồi.”
Tô Dao về lại quán ăn ngồi, đồ nướng trên bàn đều đã nguội, ông chủ giúp bọn họ nướng một loạt đồ mới, nằng nặc đòi miễn phí hoá đơn hôm nay của Tô Dao.
Cách đó không xa, Trần Ngân Hà dập tắt đầu điếu thuốc, nhìn bóng lưng Tô Dao, đôi mắt him híp, khẽ đưa đầu lưỡi liếm nhẹ môi mình. Một tháng không gặp, cô vẫn nóng bỏng như vậy. Trần Ngân Hà đã đến Nam An một chuyến và vừa mới xuống máy bay không lâu.
Tô Dao uống nửa cốc bia, cảm giác phát hiện gì đó nên quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ thấy dòng người hối hả qua lại. Bài hát của Tiết Vân Phi vẫn đang phát trên loa của quán ăn, lần này là một bản tình ca nhẹ nhàng. Tô Dao nở nụ cười giễu cợt, thầm nghĩ, bản thân đúng là nghi thần nghi quỷ, còn tưởng anh sẽ xuất hiện sau lưng mình.
Sau khi chia tay Ngô Thanh Đào, Tô Dao đeo tai nghe vừa nghe bài hát vừa về nhà. Trước khi rời đi, Trần Ngân Hà đã để lại cho cô một chùm chìa khoá, là căn nhà ở tòa đối diện với nhà của anh, cùng một tầng, chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy phòng ngủ của đối phương.
Tô Dao mở cửa bước vào, cô đi đến bên cửa sổ nhìn sang phòng của Trần Ngân Hà, bên trong tối om, không mở đèn, có lẽ không có ai ở đó. Đèn phòng khách nhà anh sáng choang, khả năng cao là Hứa Gia Hải đang ở nhà.
Tô Dao tắm rửa xong xuôi nằm trên giường, vừa nghe Tiết Vân Phi hát vừa nhắm mắt ngủ. Giọng Tiết Vân Phi quá giống giọng của Trần Ngân Hà, như thể Trần Ngân Hà đang ở ngay bên cạnh cô vậy. Rất hiếm khi Tô Dao có được một giấc ngủ ngon.
Kể từ lần cuối cùng nói chuyện với Cục trưởng Khương trước mộ ba mẹ Trần Ngân Hà, biết được những trải nghiệm không hay cùng nút thắt đã qua của anh, là mỗi đêm cô đều gặp ác mộng. Cô mơ thấy Hạ Nhã Đàn bị bắn vào đầu rồi ngã xuống ngay trước mặt Trần Ngân Hà, ánh mắt anh vỡ vụn, linh hồn bị cướp đi, cơ thể nhỏ bé đã biến thành một con quái vật có thể ăn thịt người.
Tô Dao tỉnh dậy, bắt đầu làm bữa sáng cho mình, chuẩn bị học theo Trần Ngân Hà làm món trứng ốp la hình trái tim, nhưng tài nghệ nấu nướng của cô quá kém, khiến trứng chiên cháy đen hết cả. Cuối cùng, cô lấy ba chiếc bánh bao trong ngăn đá ra hấp, lại làm nóng thêm một cốc sữa để làm bữa sáng.
Căn nhà chỉ có một mình cô, quá trống trải, nên cô đã mở loa phát bài hát của Tiết Vân Phi, lúc này mới cảm thấy như thể Trần Ngân Hà đang ăn sáng cùng mình.
Ngay từ đầu, từ không theo đuổi ngôi sao, cuối cùng Tô Dao lại bắt đầu theo đuổi rồi, cô dần dần chú ý theo dõi tin tức của Tiết Vân Phi, xem các clip của anh ta trên Bilibili, còn mua vài tấm áp phích về dán trong nhà. [1]
Cô biết Tiết Vân Phi không phải Trần Ngân Hà và việc cô ủng hộ, mua album và vé xem concert của anh ta chỉ với hy vọng anh ta có thể tạo ra những sản phẩm âm nhạc tốt nhất. Cô rất lý trí trong việc theo đuổi thần tượng, không gọi Tiết Vân Phi là chồng và muốn sinh con cho anh ta như bao cô gái khác. Cô chỉ thích giọng của anh ta, chỉ vậy mà thôi.
Buổi sáng làm xong việc, Tô Dao quay sang nhìn Ngô Thanh Đào: “Đào, cô bạn lần trước em nói theo đuổi thần tượng bây giờ sao rồi, đã lý trí hơn chưa?”
Ngô Thanh Đào bất lực thở dài: “Cô ta không những không lý trí mà còn ngày càng phát điên, hôm qua em nghe một người bạn nói cô ta lấy trộm giấy tờ đất của bà ngoại, chuẩn bị bán nhà, cũng may tên trên giấy tờ không phải của cô ta nên không bán được.”
Đang nói chuyện thì điện thoại của Ngô Thanh Đào đổ chuông, bảo vệ gọi tới, nói có một cô gái họ Vương tới tìm cô ấy, tên là Vương San.
Sau khi cúp máy, Ngô Thanh Đào đi đến bên cửa sổ nhìn về phía cổng, rồi quay lại nói với Tô Dao: “Vương San tới tìm em rồi, không biết có phải muốn mượn tiền em không, em xuống xem sao.”
Người đã đến rồi thì cô ấy không thể không tiếp, ngộ nhỡ có việc gì thì sao.
Tô Dao đứng dậy: “Chị đi cùng em.”
Tô Dao cùng Ngô Thanh Đào xuống cổng Cục Công an thành phố, từ xa nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy liền thân màu đen. Người phụ nữ cao gầy, tóc dài ngang lưng, buộc tóc kiểu đuôi ngựa thấp nhẹ nhàng, gương mặt trang điểm nhẹ, đôi mắt hơi cụp xuống, ánh mắt mờ sương, dáng vẻ u sầu. Người phụ nữ đi đi lại lại trước cổng Cục Công an thành phố, đầu cúi thấp trông có vẻ hơi buồn bã.
Sau khi ra khỏi tòa nhà Cục Công an thành phố, Ngô Thanh Đào quay lại nói với Tô Dao: “Bây giờ cô ta quá gầy, như biến dạng đến nơi, trước đây khi gương mặt có thịt trông đẹp hơn hiện tại nhiều, đáng tiếc là gặp phải gã cặn bã, con cũng chết rồi, bây giờ lại thêm theo đuổi thần tượng, cuộc sống bị huỷ hoại hoàn toàn.”
“Trước đây, con người cô ta khá tốt, lương thiện, lại ngây thơ, nên mới bị tên cặn bã kia lừa.” Ngô Thanh Đào thở dài một hơi: “Để em đi khuyên nhủ cô ta lần nữa.”
Ngô Thanh Đào gọi to: “Vương San.”
Vương San ngước mắt lên, mỉm cười: “Ngô Thanh Đào.”
“Cậu ăn trưa chưa?” Ngô Thanh Đào đi tới: “Tiệm mì đó ngon lắm, tớ mời cậu nhé, à phải rồi, đây là đồng nghiệp của tớ.”
Tô Dao cầm điện thoại trong tay, ốp điện thoại là hình album của Tiết Vân Phi và được đặt làm. Vương San vừa nhìn liền mỉm cười với Tô Dao: “Cô cũng là fan của Tiết Vân Phi sao?”
Tô Dao: “Có thể coi là vậy.”
“Chị Tô, hôm qua chị mời em ăn đồ nướng, hôm nay em mời chị ăn mì nhé.” Ngô Thanh Đào nói với Tô Dao: “Đừng đến nhà ăn nữa, hôm nay có món móng heo kho, mỡ lắm.” [2]
Tô Dao hiểu ý của Ngô Thanh Đào, cô ấy muốn để cô làm biểu mẫu tích cực của việc theo đuổi thần tượng cho Vương San: “Có làm phiền hai người ôn chuyện cũ không?”
Vương San nhìn chiếc ốp điện thoại của Tô Dao: “Không đâu, cùng đi đi.”
Cả ba cùng đến quán mì tương đối yên tĩnh, gọi ba bát mì cùng ba món ăn kèm.
Vương San nhìn bát mì trứng sườn heo trước mặt: “Thơm quá, đã lâu lắm rồi tớ chưa được ăn món mì nào ngon như vậy.” Để tiết kiệm tiền cho việc theo đuổi thần tượng, cô ta thường xuyên chỉ ăn mì nấu nước tương [3] hoặc húp cháo, tiền ăn cơm một ngày không vượt quá năm tệ.
Ngô Thanh Đào kịp thời nói: “Cậu đừng dành nhiều tiền ra theo đuổi thần tượng như vậy nữa, tử tế với bản thân mình một chút. Ví dụ như đồng nghiệp của tớ đây này, đây là sếp của tớ, chị ấy rất có lý trí.”
Tô Dao ăn một miếng thịt chiên giòn: “Đúng đó, tôi chỉ ủng hộ về mặt âm nhạc thôi.” [4]
Vương San cười khổ: “Hai người không hiểu được ý nghĩa của anh ta đối với tôi đâu.”
“Năm đó, khi bạn trai tôi bỏ đi, tôi chỉ còn lại con trai. Con trai duy nhất thì chết yểu khi mới được hơn ba tháng, hai người chưa từng làm mẹ, không biết được việc đó tuyệt vọng đến mức nào, chính âm nhạc của Tiết Vân Phi đã cứu vớt tôi, tôi tìm thấy sức mạnh và cuộc sống mời từ tiếng hát của anh ta, nếu không đã sớm đi theo con trai tôi rồi.”
Bàn bên cạnh có hai mẹ con đang ngồi ăn, đứa nhỏ chỉ khoảng hai tuổi, mặc chiếc yếm vịt màu vàng rất dễ thương, răng còn chưa mọc đủ, ăn hai miếng rơi một miếng, giọng nói bập bẹ búng ra sữa khiến người lớn nghe không hiểu. Thỉnh thoảng Vương San lại nhìn cậu bé đó, ánh mắt dịu dàng lưu luyến, mang theo vẻ u sầu chỉ hy vọng nhưng chẳng thể có được.
Ngô Thanh Đào chưa làm mẹ, không tự cảm nhận được những gì Vương San đã trải qua, nên không biết phải an ủi cô ta thế nào, chỉ đành gắp đồ ăn cho cô ta, bảo cô ta ăn nhiều một chút.
Vương San khẽ cười: “Ngô Thanh Đào, hôm nay không phải tớ đến đây để hỏi mượn tiền cậu, mà đến là để cảm ơn cậu, cảm ơn cậu lần trước đã chuyển cho tớ mượn hai trăm tệ.”
Ngô Thanh Đào thấp giọng nói: “Cũng chỉ có hai trăm, đâu có gì đáng cảm ơn.”
Trước sau cộng lại cô đã cho Vương San mượn hơn năm nghìn tệ rồi.
Vương San: “Hai trăm tệ đó, tớ đã mua được một bức ảnh của Tiết Vân Phi tại nhà riêng từ tay một fan hâm mộ lớn.”
Ngô Thanh Đào thở dài trong lòng, thầm nghĩ, quả nhiên cứ hễ có tiền là Vương San sẽ đắp lên người Tiết Vân Phi, một bức ảnh bán đi bán lại nhiều lần có thể bán với giá hai trăm tệ, quá đắt.
Ngô Thanh Đào rất tò mò: “Là ảnh gì thế, có thể cho tớ xem một chút không?”
Vương San vén vài lọn tóc vãi ra sau tai, lấy điện thoại trong túi ra, đưa đến trước mặt Ngô Thanh Đào. Tô Dao cũng nhìn theo, không phải bức ảnh riêng tư gì đặc biệt, mà là ảnh chụp một ngôi nhà bình thường. Trong ảnh, Tiết Vân Phi mặc chiếc áo phông trắng đơn giản, đang ngồi trước đàn piano soạn nhạc, nhìn cảnh vật xung quanh thì đây là phòng sách, cả mặt tường sau lưng anh ta là những tủ sách lớn nhỏ, bên trên để đầy sách âm nhạc và đồ trang trí, còn treo một hàng huy chương có lẽ là giải thưởng. Bức ảnh không có gì đặc biệt, hai trăm tệ đúng là có hơi đắt.
Vương San cất điện thoại đi, giọng nói trầm thấp như đang tự nói với chính mình: “Tớ cảm thấy tấm ảnh này không đắt, cứ cho là hai vạn tệ thì tớ vẫn cảm thấy xứng đáng.”
Tô Dao nhìn cô ta: “Tấm ảnh này có gì đặc biệt không?”
Vương San khẽ cười: “Không có.” Dứt lời lại đưa tầm mắt về phía cậu bé ở bàn bên cạnh.
Ngô Thanh Đào hỏi: “Cậu đã tìm được công việc mới chưa?”
Trước đây, vì để theo đuổi thần tượng, Vương San cùng một nhóm fans cuồng đã bay theo Tiết Vân Phi đi khắp mọi nơi trên đất nước, không bỏ lỡ một buổi concept nào, nên đã mất việc từ lâu. Ngô Thanh Đào nghĩ, muốn để Vương San dành hết tâm sức cho công việc nên đánh lạc hướng của cô ta ra khỏi việc theo đuổi thần tượng.
Vương San: “Tớ có phỏng vấn ở một công ty, vẫn làm việc trong lĩnh vực cũ, tài vụ, vài ngày nữa là có thể đi làm rồi.”
Ngô Thanh Đào vô cùng vui mừng: “Vậy thì tốt quá rồi!”
“Làm việc chăm chỉ, kiếm tiền trở lại rồi hãy chi tiêu cho thần tượng, ủng hộ một vài tác phẩm như chị Tô của tớ là được rồi. Quay đầu là bờ, sau này dần dần sẽ tốt lên thôi.”
Vương San cười khổ: “Sao có thể chứ, nỗi đau mất con cả đời này chẳng thể nào thoát ra được, đợi sau này cậu sinh con sẽ hiểu thôi.”
“Tớ đã thoát fan [5] rồi, không còn tôn thờ anh ta nữa.” Vương San quay sang nói với Tô Dao: “Khuyên cô cũng đừng có quá đắm chìm.”
Tô Dao cảm thấy có chút kỳ diệu, cô và Ngô Thành Đào đến đây là để khuyên nhủ cô ta theo đuổi thần tượng nên có lý trí, nhưng ngược lại, hiện tại cô lại đang được Vương San khuyên nhủ.
Tô Dao mỉm cười: “Yên tâm, một người vừa bận đến chân chẳng chạm đất lại vừa nghèo như tôi sẽ không đem thời gian và tiền bạc có hạn của mình ra tiêu xài bừa bãi đâu.
Vương San cúi đầu ăn một miếng mì: “Vậy thì tốt rồi.”
Tô Dao rất tò mò, một người hâm mộ điên cuồng như Vương San tại sao lại đột nhiên thoát fan, từ lần trước Vương San mượn tiền Ngô Thanh Đào đến bây giờ, Tiết Vân Phi không có bất cứ tin tức gì mới, thậm chí anh ta còn quyên góp số tiền là một nghìn vạn cho Công trình Hy vọng, việc này rõ ràng là rất hút fan rất có thiện cảm.
“Mạo muội hỏi một câu, tại sao cô lại thoát fan thế?”
Đứa nhỏ bàn bên cạnh bị nghẹn miếng mì, lập tức khóc lóc ầm ĩ, mẹ cậu bé vỗ vỗ lên lưng con mình, cậu bé nôn được miếng mì ra rồi lại nở nụ cười, không ngừng dính sát lại người mẹ.
Vương San thu lại tầm mắt: “Không vì sao cả, chỉ là đột nhiên không thích nữa thôi.”
Người ta đã không muốn nói thì Tô Dao cũng không tiện gặng hỏi, tóm lại việc của Vương San là tốt, cô ta thoát fan rồi, có công việc mới, mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Sau bữa ăn, Ngô Thanh Đào thanh toán, ba người chuẩn bị xuống lầu. Một nhân viên phục vụ bê chiếc khay đi tới, trên khay có một tô mì bát đá nóng hổi mới ra lò. [6]
Không biết ai đánh đổ vũng nước trên sàn, nhân viên phục vụ không để ý, giẫm chân lên rồi bị trượt, “vèo” một tiếng chiếc bát đá bay ra khỏi tay nhân viên, bên cạnh chính là cậu nhóc hai tuổi kia.
Bát mì bằng đá là loại bát dùng để hầm, truyền nhiệt tốt, tản nhiệt kém, duy trì nhiệt độ của thức ăn ở mức tối đa, vừa mang ra khỏi bếp đang còn phát ra tiếng sôi ùng ục, nước dùng và mì đều nóng bỏng. Không dám tưởng tượng nếu bát mì đó đổ lên làn da non nớt trên mặt và người của đứa nhỏ thì sẽ thê thảm thế nào.
Bát mì nóng hổi bị văng đi, Tô Dao và Ngô Thanh Đào đều đứng ở xa, hoàn toàn không kịp ôm đứa bé ra chỗ khác. Mẹ của đứa nhỏ bị dọa đến phát hoảng, cả người cứng đờ tại chỗ như mất hồn, không thể cử động.
Vương San là gần bàn nhất, cô ta cúi xuống, ôm cậu bé vào lòng và bát mì đá đổ toàn bộ lên người cô ta. Chiếc bát đá quá nóng, khiến một mảng da lớn trên cổ cô ta bị lột sạch, lộ ra phần thịt đỏ ửng.
Tô Dao vội vàng kéo váy Vương San xuống, cả mặt lưng cô ta đều bị bỏng đến nổi đầy mụn nước, bắt buộc phải đưa đến bệnh viện ngay lập tức: “Nước lạnh, nhanh lên!”
Chủ quán cũng hoảng sợ trước tai nạn bất ngờ, liền vội vàng bê một chậu nước đá tới. Tô Dao vừa lấy nước đá rửa sạch phần mì nóng trên lưng Vương San vừa đợi xe cấp cứu đến.
Vương San đã không còn đứng thẳng lưng được nữa, cô ta giữ nguyên tư thế cúi người, lùi lại phía sau hai bước. Đứa bé sợ hãi khóc thét lên, miệng há to hết cỡ. Như thể bị choáng váng, Vương San ôm lấy cậu bé, vừa khóc vừa an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc, Bối Bối đừng khóc.”
Lực của cô ta quá lớn, cậu bé bị ôm đến chẳng thở nổi, khuôn mặt bắt đầu tái xanh, mẹ đứa bé vội vàng giật con mình lại, nhẹ nhàng vỗ về.
Vương San nhìn cậu bé, vẫn muốn đưa tay ra ôm, mẹ đứa nhỏ rất cảm kích vì Vương San đã cứu con mình nhưng không dám để cô ta ôm nữa, mà lộ rõ vẻ cảnh giác bảo vệ đứa con.
Ngô Thanh Đào nhỏ giọng nói với Tô Dao: “Bối Bối là tên đưa con chết yểu của Vương San, có lẽ cô ta nhớ con mình rồi.”
Sau khi xe cấp cứu đến thì ba của đứa bé cũng tới, ông ta cùng chủ tiệm mì lên xe cấp cứu cùng Vương San.
Tô Dao nói với Ngô Thanh Đào: “Em cũng đi cùng đi.”
Buổi chiều, Ngô Thanh Đào từ bệnh viện trở về, nói vết thương của Vương San rất nghiêm trọng, mảng da sau gáy bị hỏng hoàn toàn, cần được ghép da, sau lưng thì đỡ hơn một chút nên không cần ghép, nhưng để lại sẹo là điều chắc chắn. May mắn là chủ tiệm mì sẵn sàng chịu mọi chi phí chữa trị, còn ba của cậu bé thì chi tiền bồi dưỡng để tỏ lòng biết ơn.
Ngô Thanh Đào ngồi xuống, uống một cốc nước: “Vương San từ chối điều trị, nói thế nào cũng được xấu thì xấu, ba đứa bé và ông chủ tiệm mì đều khuyên nhủ cô ta, nhưng cô ta không nghe, nó mình không có thời gian để đợi hồi phục, cô ta không muốn đánh mất công việc mới tìm được.”
Ngô Thanh Đào hoàn toàn không thể hiểu nổi Vương San: “Công việc mất rồi thì có thể tìm lại, nhưng biến dạng cơ thể là chuyện cả đời mà.”
Tô Dao: “Ngang dọc thế nào cũng là quyết định của cô ta, kết quả là do cô ta tự gánh chịu. Cũng giống như việc điên cuồng theo đuổi thần tượng, dẫn đến nợ nần chống chất, còn khiến người ba bị bệnh tim của mình tức chết, những việc này cô ta đều phải tự gánh lấy.”
Ngô Thanh Đào thở dài: “Cũng may là cô ta đã tỉnh lại sau cơn mê muội, hy vọng sau này sẽ dần tốt hơn.”
Tô Dao vẫn luôn suy nghĩ về việc Vương San thoát fan Tiết Vân Phi, cảm thấy nó có liên quan đến việc cô ta bỏ ra hai trăm tệ để mua tấm ảnh kia.
Tô Dao mở Weibo trên điện thoại lên và liên lạc với một fan lớn của Tiết Vân Phi trong nhóm fans hâm mộ, nói mình muốn mua ảnh của Tiết Vân Phi, muốn được nhìn thấy dáng vẻ sáng tạo âm nhạc tại nhà của anh ta.
Sau khi fan lớn kia nhìn thấy ảnh chụp Tô Dao mua album nhạc số, áp phích cùng vé xem concert, xác nhận tư cách thành viên fan của cô, mới gửi một tin nhắn tới: “Ảnh là do chị đại diện lén chụp, hai trăm tệ một tấm, không được truyền ra bên ngoài, nếu không ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì cô tự chịu trách nhiệm.”
Tô Dao chuyển tiền và nhận được tấm ảnh giống hệt như tấm ảnh của Vương San. Cô phóng to bức ảnh lên, nhìn chằm chằm vào nó vô số lần, nhưng không thể tìm ra bất cứ điều gì sai trái trong bức ảnh, thậm chí còn mang đến phòng vật chứng để nhờ xem giúp.
Nhân viên phòng vật chứng có kinh nghiệm, đặt tấm ảnh dưới kính hiển vi soi cả nửa ngày, đến nốt ruồi trên mặt Tiết Vân Phi cũng chẳng bỏ qua, nhưng vẫn không tìm ra điều gì.
Tô Dao nói cảm ơn, chuẩn bị rời đi thì nhân viên vật chứng gọi cô lại: “Để ảnh ở lại tôi xem thêm xem sao.”
Tô Dao: “Phát hiện vấn đề rồi sao?”
Nhân viên vật chứng: “Không phải, chỉ là cảm thấy tấm ảnh này hơi kỳ lạ, có chút bất thường.”
Tô Dao mỉm cười: “Không thần bí đến vậy chứ?” Cô nói rồi để tấm ảnh lại, bảo nhân viên vật chứng nếu có tin tức gì thì hãy liên lạc với mình.
Buổi tối sau khi tan làm, đợi mọi người trong văn phòng đều ra về hết, Tô Dao ngồi lại trên bàn làm việc của Trần Ngân Hà một lúc. Cô đã nhờ Cung Dương giúp đỡ điều tra, từ lịch sử chi tiêu cho thấy, một thời gian trước Trần Ngân Hà luôn ở Nam An, mấy ngày gần đây có về Vân Giang vài lần, sau đó thì không còn xuất hiện tại Vân Giang nữa.
Cuộc điều tra của tổ chuyên án chống xã hội đen về việc Trần Ngân Hà thả Minh Nguyệt đi vẫn chưa cho ra kết quả, anh đã trở về điều đó có nghĩa là cuộc điều tra đã kết thúc, chỉ có điều kết quả vẫn chưa được công bố.
Tô Dao lấy điện thoại ra gọi cho người phụ trách của tổ chuyên án là Cục phó Vương.
Cục phó Vương hoàn toàn không ngạc nhiên vì cuộc điện thoại của cô, cũng chẳng vòng vo: “Quả thực là cuộc điều tra đã kết thúc, hình phạt và việc xử lý sẽ được thông báo toàn bộ trên hệ thống nội bộ ngay thôi.”
Trái tim Tô Dao chùng xuống khi nghe thấy mấy từ hình phạt và xử lý, bàn tay cầm điện thoại của cô có chút phát lạnh.
Cục phó Vương: “Kết quả điều tra cho thấy chính Trần Ngân Hà đã thả Minh Nguyệt đi, theo như lời giải thích của cậu ấy thì việc cậu ấy thả Minh Nguyệt đi chẳng có bất cứ lý do nào cả, chỉ là khi đó làm theo ý thích, muốn thả cô ta. Sau đó, chúng tôi đã yêu cầu các nhà tâm lý học cùng chuyên gia tâm lý tội phạm có thẩm quyền nhất tiến hành bài kiểm tra tâm lý với cậu ấy trong sáu giờ, thì phát hiện ra rằng cậu ấy có khuynh hướng chống đối xã hội.”
Tô Dao lớn tiếng nói: “Không thể nào, chắc chắn mọi người nhầm lẫn rồi, Trần Ngân Hà không thể có nhân cách chống đối xã hội!”
Giọng điệu của Cục trưởng Khương trở nên nghiêm túc: “Cô có thể bênh vực vị hôn phu của mình, nhưng không thể phủ nhận thẩm quyền của các chuyên gia tâm lý. Bảng câu hỏi kiểm tra tâm lý về việc “ngược đãi mèo” lần trước, Trần Ngân Hà đã khống chế điểm số cô vẫn chưa quên chứ, cậu ấy là một người nguy hiểm.”
Tô Dao cắn chặt môi mình đến suýt chút nữa thì bật máu: “Vậy mọi người có điều tra xem ai là người gửi đoạn video anh ấy thả Minh Nguyệt đến đồn cảnh sát chưa, người đó có ý đồ xấu, có người cố ý chơi khăm, hãm hại anh ấy.”
“Bất kể người gửi đoạn video đó là ai, thì nội dung quay được không phải là bịa đặt, lập trường và trạng thái tinh thần của Trần Ngân Hà không phù hợp để tiếp tục làm cảnh sát nữa.” Cục phó Vương dừng lại, giọng nói không chút nể tình: “Muộn nhất là ngày mốt sẽ thông báo kết quả, cậu ấy bị khai trừ khỏi đội ngũ Công an, sau này sẽ không được bổ nhiệm nữa. Đây đã là hình phạt rất nhẹ vì đánh giá về mặt công lao khi nằm vùng của cậu ấy rồi. Yêu cầu tha thứ đã nói, lãnh đạo cũng ký rồi, hiện tại cậu ấy không còn là cảnh sát nữa.”
Cục phó Vương đã chặn đứng mọi lời nói của Tô Dao.
“Ngoài ra, tôi đã khôi phục một đoạn video trên đám mây trong điện thoại của Minh Nguyệt, xác nhận rằng Minh Nguyệt nói đúng, quả thực là Trần Ngân Hà đã ngược đãi mèo.” Cục phó Vương nói: “Cô có còn gì muốn nói nữa không?”
Tô Dao ôm chặt điện thoại: “Đoạn video ngược đãi mèo đó là giả, nếu mấy người nhìn vết thương trên cổ tay anh ấy sẽ biết, nhát dao đó không phải đâm vào con mèo mà là cổ tay anh ấy, máu dưới đất và trên người con mèo đều là của anh ấy!”
“Con mèo đó đang được em trai anh ấy là Chu Vũ Trần nuôi, cuối tuần tôi sẽ đi tìm Chu Vũ Trần để hỏi con mèo, sau đó đích thân mang nó đến Nam An cho ngài nhìn và để cho Minh Nguyệt nhìn.”
Cục phó Vương trầm mặc một lúc: “Cứ cho những gì cô nói là thật, cứ cho cậu ấy không ngược đãi mèo thì cũng chẳng thể thay đổi được nhân cách chống đối xã hội của cậu ấy.”
Tô Dao tức giận đến hai tay phát run, cô không kiềm chế được bèn lớn tiếng: “Cái gì mà cứ cho là, mà là vốn dĩ chính là như vậy, vốn dĩ anh ấy là một người tốt, anh ấy là một cảnh sát giỏi, mấy người, mấy người không thể đối xử với anh ấy như vậy.”
Giọng nói của Cục trưởng Vương lộ rõ vẻ tức giận: “Cô ăn nói với Cục phó cấp Cục như vậy hả, thái độ này là sao?”
“Tôi không quan tâm ngài mắng chửi tôi thế nào, cho dù ngài sa thải tôi thì tôi cùng chịu, nhưng mấy người không thể làm vậy với Trần Ngân Hà, càng không thể gắn cái mác nhân cách chống đối xã hội lên anh ấy.” Tô Dao đưa mu bàn tay lên lau nước mắt, cố gắng kiềm chế cơn tức giận cùng nỗi chua xót đang dâng lên trong lòng: “Như vậy mọi người sẽ nhìn anh ấy như nhìn một con quái vật đáng sợ, cả đời này của anh ấy coi như xong!”
Cục phó Vương: “Trước tình trạng tinh thần vô cùng bất ổn của cậu ấy, chúng tôi đã yêu cầu các cơ quan liên quan ở Vân Giang can thiệp giúp đỡ cậu ấy rồi. Nhưng cậu ấy đã làm thế nào? Bảo điều trị thì không đi, điện thoại thì tắt máy không liên lạc được, bây giờ không còn định vị được cậu ấy ở đâu nữa rồi.”
Tô Dao lên tiếng ngắt lời Cục phó Vương: “Có phải ngài lo lắng anh ấy sẽ gây nguy hiểm cho xã hội không ạ?”
Một lúc sau Cục phó Vương không lên tiếng, Tô Dao nghe thấy tiếng bật lửa, có lẽ đối phương vừa châm thuốc, sau đó mới nói: “Tiểu Tô, tôi đã liên lạc với Cục trưởng Khương, biết được cô là một đồng chí ghét cái ác như kẻ thù, nhân lúc cô và Trần Ngân Hà còn chưa đăng ký kết hôn, thì mau chia tay với cậu ấy đi, đừng để cuối cùng đến bản thân mình chết cũng không hay.”
Tô Dao thấp giọng nói: “Cho dù cả thế giới bỏ mặc anh ấy thì tôi cũng sẽ không, nếu như anh ấy thực sự làm chuyện gì đó gây hại cho xã hội thì tôi sẽ tự tay bắt anh ấy vào tù.”
Rồi dùng cả cuộc đời để đợi anh mãn hạn tù.
Cục phó Vương thở dài: “Tôi biết hiện tại hai người đang trong giai đoạn mặn nồng, đợi cô tận mắt chứng kiến cậu ấy biến thành một người mà mình không quen biết thì lúc đó cô sẽ tỉnh ngộ thôi.”
Tô Dao ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm đen kịt, không trăng cũng chẳng sao, xung quanh từng đám mây đen cuồn cuộn, có vẻ như trời sắp mưa to.
“Không đâu, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ anh ấy.”
Sau cuộc điện thoại của Cục phó Vương, Tô Dao cầm cốc uống nước của Trần Ngân Hà lên, rót nước để làm ẩm cổ họng rồi bắt đầu gọi điện cho Trần Ngân Hà. Điện thoại của anh không phải không liên lạc được mà là hết tiền, số điện thoại này không còn là số của anh nữa rồi. [7]
Tô Dao gọi cho Cung Dương, bảo cậu ấy kiểm tra tất cả các thông tin liên lạc của Trần Ngân Hà, phát hiện anh không đăng ký số điện thoại mới.
Tô Dao ở lại văn phòng rất lâu, càng nghĩ càng cảm thấy Trần Ngân Hà là cái loại chẳng ra gì, cho dù anh bị sa thải thì đã làm sao, cô hoàn toàn không bận tâm. Nhưng anh lại không lên tiếng mà cứ thế mất liên lạc, thậm chí còn chẳng giải thích với cô lấy một lời, khiến cô vô cùng tức giận. Nhưng cho dù có giận đến mấy thì cô cũng không hề muốn chia tay với anh, cô chỉ muốn túm anh về tẩn cho anh một trận, xem cái xương nhân cách chống đối xã hội của anh nằm ở đâu. Bất luận có khó khăn đến mấy thì cô cũng sẽ giúp anh rút chiếc xương đó ra để anh sống dưới ánh nắng mặt trời.
Tô Dao đá mạnh vào ghế của Trần Ngân Hà một cái, tốt nhất là anh trốn cho kỹ, đừng để cô bắt được, nếu không cô sẽ đánh gãy chân anh rồi nhốt lại, xem sau này anh còn chạy kiểu gì?
Tô Dao đã mô phỏng rất nhiều phương pháp ngược đãi Trần Ngân Hà trong đầu, mới có thể khiến nỗi tức giận trong lòng vơi đi một chút. Đợi đến khi cơn giận đã hoàn toàn nguôi ngoai, cô lại bắt đầu nhớ anh. Nỗi nhớ vô bờ đã nhấn chìm cô, cô chỉ có thể ngẩng lên nhìn bầu trời sao trên đầu. Nhưng đêm này nhiều mây, đến một ngôi sao cũng chẳng có.
Tô Dao dựa vào cửa sổ, đeo tai nghe mở bài hát của Tiết Vân Phi trên điện thoại. Trước khi bài hát kết thúc thì điện thoại của cô đổ chuông.
Tô Dao: “Alo, Kì Bác Nhiên, có chuyện gì thế?”
Kì Bác Nhiên: “Cảnh sát Tô, lần trước cô nhờ tôi xin chữ ký của Tiết Vân Phi tôi đã xin được rồi!”
Giọng nói của Kì Bác Nhiên vô cùng nhiệt tình, đã hơn nửa năm kể từ ngày điều tra vụ án bệnh viện tâm thần bỏ hoang trên đường Khang Dân, chàng diễn viên ngốc nghếch ngọt ngào đầy ý thức công lý này vẫn chẳng hề thay đổi, anh ta biến nhờ vả của Tô Dao thành việc lớn hàng đầu cần phải xử lý. Như thể cái anh ta lấy được không phải chữ ký của Tiết Vân Phi mà là đang cung cấp manh mối cho một vụ án hình sự lớn nào đó vậy.
Tô Dao cảm ơn Kì Bác Nhiên: “Khi nào anh tiện để tôi tới lấy.”
Kì Bác Nhiên: “Bây giờ rất tiện, tôi gửi địa chỉ cho cô, cô đến lấy là được.”
Tô Dao: “Được.”
Cô tức giận và đau khổ vì Trần Ngân Hà, về nhà cũng chẳng ngủ được, đến chỗ Kì Bác Nhiên lấy chữ ký cũng có thể coi là giải toả tâm lý.
Nửa giờ sau, Tô Dao đến nhà hàng bà Kì Bác Nhiên nói. Tòa nhà hàng ăn rất cao, cũng rất sang trọng, tính bảo mật tốt, nên rất nhiều ngôi sao đến đây dùng bữa.
Thấy Tô Dao đi vào cùng nhân viên phục vụ, Kì Bác Nhiên vẫy tay về phía cô: “Cảnh sát Tô, ở đây.”
Kì Bác Nhiên vẫn giống như trước đây, vẫn ăn mặc cứng cỏi với áo phông đen, quần jeans màu xanh đậm, chân đi giày Martin, dưới cằm lún phún râu xanh.
Tô Dao đi tới, nhìn thấy người ngồi bên cạnh Kì Bác Nhiên, cô có chút không tin vào mắt mình, người đó chính là Tiết Vân Phi. Kì Bác Nhiên không chỉ xin cho cô chữ ký của Tiết Vân Phi mà còn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, thay cô mời Tiết Vân Phi đến đây.
Tô Dao không che miệng, mừng rỡ đến rơi lệ như những cô gái theo đuổi thần tượng thông thường, cô chỉ hâm mộ tác phẩm âm nhạc của Tiết Vân Phi, thích nghe anh ta hát, vì vậy bình tĩnh hơn rất nhiều, cô mỉm cười bắt tay với Tiết Vân Phi.
Tiết Vân Phi không chỉ có giọng nói giống Trần Ngân Hà mà ngoại hình cũng có ba, bốn phần tương tự, hình dáng cơ thể cũng tương đương. Đã hơn một tháng rồi Tô Dao không gặp Trần Ngân Hà, lúc này lại nhìn thấy một người hao hao anh nên không khỏi nhìn thêm vài cái. Khi Tiết Vân Phi nói chuyện, cô cũng rất chăm chú lắng nghe.
Tiết Vân Phi nghe nói Tô Dao là cảnh sát, nói cậu mình cũng là cảnh sát, hai người tìm được chủ đề chung, cộng thêm Kì Bác Nhiên ngây thơ ngốc nghếch nên bầu không khí trong bữa ăn rất tốt.
Tô Dao đã kiểm tra thông tin của Tiết Vân Phi, biết điều kiện gia đình anh ta không tốt, anh ta đến từ một vùng núi xa xôi, sau khi tốt nghiệp Học viện Âm nhạc mới một mình lặn lội đến Vân Giang làm việc, gia đình không có mối quan hệ, ban đầu bắt đầu bằng việc hát tại các quán bar, sau đó mới tham gia vào buổi thử giọng, nhưng được vài vòng đã bị loại. Vận may của anh ta không mấy tốt, vài năm đầu tiên vô cùng vất vả, đến năm ngoái mới có bản hit và nổi tiếng với album của mình. Tô Dao rất ngưỡng mộ những người dựa vào nỗ lực và tài năng của bản thân mình để đạt được thành công.
Tiết Vân Phi nghe xong, có chút không tán đồng, mỉm cười: “Các tác phẩm trong vài năm đầu của tôi không kém gì bây giờ, có lẽ là do không may mắn.”
Tô Dao nói đùa: “Anh đã mua vòng đổi vận sao, hay là đi cúng bái ở chùa nào đó, mách tôi để tôi đi với.”
Nói không chừng nếu vận may của cô tốt rồi ra ngoài sẽ đụng phải Trần Ngân Hà.
Tiết Vân Phi cầm đũa lên gắp đồ ăn, dường như không muốn nói thêm: “Một vài chùa bình thường có lẽ đều được.”
Tô Dao dự định cuối tuần này sẽ tìm đến một ngôi chùa nào đó để cúng bái xem vận may có được như Tiết Vân Phi hay không, cô không cầu thăng chức tăng lương mà chỉ muốn bắt được Trần Ngân Hà rồi đập vỡ đầu anh.
Sau bữa ăn, Kì Bác Nhiên nhận một cuộc điện thoại rồi vội vàng rời đi và nhờ Tiết Vân Phi đưa Tô Dao về nhà. Trên đường đi, Tô Dao nói chuyện rất nhiều với Tiết Vân Phi, chủ yếu là vì cô thích nghe giọng anh ta, nên mới nói nhiều hơn thường ngày. Cứ thế cho đến khi xe chạy đến tòa chung cư, Tô Dao xuống xe, nói với Tiết Vân Phi khi cửa kính xe hạ xuống, một lần nữa cảm ơn anh ta về chữ ký và bữa tối.
Tiết Vân Phi dựa vào lưng ghế, cong môi khẽ cười: “Được phục vụ người đẹp là vinh hạnh của tôi.”
Nhìn từ góc độ này, trông anh ta càng giống Trần Ngân Hà nhiều hơn một chút, ngay cả ngữ điệu cũng tương tự, Tô Dao hơi ngẩn người, sau đó mới mỉm cười: “Anh lái xe chú ý an toàn.”
Theo phép lịch sự, Tô Dao đứng bên hành lang đợi xe của Tiết Vân Phi rời đi rồi mới quay người lên lầu. Vừa mở cửa, cô đã tinh ý nhận ra có điều gì đó không đúng, có người đã vào nhà.
Tô Dao không bật đèn, cô nhẹ nhàng bước vào, cảnh giác kiểm tra phòng khách, ban công và phòng ăn, nhưng không thấy ai. Cô đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong trống trơn, sau đó bật đèn lên thì phát hiện những tấm áp phích của Tiết Vân Phi mà mình dán trên đầu giường đều đã biến mất. Cuối cùng, cô tìm thấy những tấm áp phích đó bị vò nhàu nát ném trong thùng rác.
Áp phích nhăn nhúm, khuôn mặt Tiết Vân Phi bị rạch nhiều nhát dao, đặc biệt là phần cổ họng bị cắt một đường dài, gần như chia tấm áp phích ra làm đôi.
Tấm áp phích này rất dày, đường dao rạch để lộ lớp giấy trắng như tuyết, nở ra trên nền áp phích màu đỏ sẫm, trông rất đáng sợ, hiệu ứng hình ảnh đem lại cho người ta cảm giác không khác gì hiện trường vụ án thực sự, như thể nhát dao đó không phải rạch trên tấm áp phích mà là trên người Tiết Vân Phi vậy.
Tô Dao quay người ra ngoài kiểm tra ổ khoá, không có dấu vết cạy phá, đối phương vào nhà bằng chìa khoá. Căn nhà này thuộc về Trần Ngân Hà, chìa khóa chỉ cho mình cô, ngay cả Hứa Gia Hải cũng không có. Cô và Trần Ngân Hà là hai người duy nhất có thể vào nhà bằng chìa khoá.
Tô Dao nhìn khuôn mặt bị trầy xước của Tiết Vân Phi trên tay mình, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân bốc lên. Đột nhiên cô không thể đứng vững, cảm thấy tức ngực, một lúc sau mới đỡ, rồi đi vào phòng bếp rót nước, lại thấy bên bàn bếp có đặt năm trái trứng ốp la hình trái tim.
Khi cô không ở nhà, Trần Ngân Hà đã đến đây, anh cắt mặt và cổ Tiết Vân Phi trên tấm áp phích, rồi chiên trứng ốp la cho cô, sau đó chẳng nói chẳng rằng cứ thế rời đi.
Một buổi chiều mười ngày sau đó, như thường lệ Tô Dao đang giải quyết công việc của mình, cô vò đầu bứt tai viết báo cáo kết thúc vụ án.
“Reng reng reng”, một tràng chuông điện thoại dồn dập vang lên. Giang Bất Phàm nhấc máy, sau khi cúp máy, nói: “Đội trưởng Tô, nhận được cuộc gọi của cảnh sát, một vụ án mạng xảy ra ở sân Golf Lục Vận, ca sĩ nổi tiếng Tiết Vân Phi bị cứa một dao vào cổ, chết ngay tại chỗ.”
[1] Bilibili: Là một cộng đồng văn hóa và nền tảng video dành cho giới trẻ hàng đầu Trung Quốc.
[2] Móng heo kho (Ảnh minh hoạ).
[3] Mì nấu nước tương (Ảnh minh hoạ).
[4] Thịt chiên giòn (Ảnh minh hoạ).
[5] Thoát fan: Chỉ việc không hâm mộ một thần tượng nào đó nữa.
[6] Mì bát đá (Ảnh minh hoạ).
[7] Bên TQ khi số điện thoại hết tiền thì sau một vài ngày sẽ bị cắt cả chiều gọi đi và chiều gọi đến và khi có ai gọi vào số điện thoại hết tiền đó thì sẽ nghe thấy tổng đài thông báo rằng số điện thoại bạn đang gọi đến đã hết tiền cước.