Rơi Vào Ngân Hà

Chương 90: Đ�? Chó




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Dao đang ngồi trong văn phòng, cô ngẩng đầu nhìn sang vị trí của Trần Ngân Hà, rồi đứng dậy bật máy tạo độ ẩm trên bàn anh, làn sương hiện ra trước mắt trông như tiên khí. Lúc này, Tô Dao mới cảm thấy thoải mái và tiếp tục làm việc chăm chỉ.

“Chị Tô.” Ngô Thanh Đào bê một đĩa dưa hấu chia quanh văn phòng, chia đến chỗ Tô Dao, hỏi: “Đã qua một tháng rồi, bao giờ thì đội phó Trần về đội ạ?”

Tô Dao cắn một miếng dưa hấu, cảm thấy không ngọt, nhưng vẫn cố gắng tiếp tục nhai: “Không biết, có lẽ phải đợi bên phía Nam An kết thúc cuộc điều tra với anh ấy.”

Ngô Thanh Đào thở dài: “Đội phó Trần sẽ không sao chứ?”

Tô Dao ném miếng dưa hấu ăn dở vào thùng rác để đồ ướt: “Sẽ không đâu.”

Ngô Thanh Đào: “Vậy bây giờ đội phó Trần đang ở đâu, mặc dù anh ấy bị đình chỉ rồi, nhưng vẫn có thể đến văn phòng mà, sao không đến tìm chúng ta chơi, mấy ngày trước em gọi cho anh ấy nhưng không liên lạc được, tin nhắn Wechat cũng không trả lời.”

Đừng nói đến Ngô Thanh Đào, hiện tại ngay cả Tô Dao cũng chẳng thể liên lạc được với Trần Ngân Hà.

Tô Dao: “Ai mà biết được anh ấy đang ở đâu, có thể là chết ở xó nào đó rồi.”

Theo quy trình bình thường, thì đáng lẽ nửa tháng trước anh ấy nên ở Nam An để tiếp nhận điều tra, kết quả điều tra vẫn chưa có, chắc hẳn là sắp có rồi.

Còn cả người phụ nữ mặc sườn xám bên cạnh anh nữa, không biết họ có quan hệ gì, anh đưa theo một người phụ nữ chạy bên ngoài và hoàn toàn không coi vị hôn thê là cô ra gì. Tô Dao càng nghĩ càng bực, sắc mặt u ám như sắp chảy nước đến nơi.

Kể từ khi Trần Ngân Hà bị đình chỉ để điều tra, thì đến giờ tan làm Tô Dao cũng không về mà ở lại văn phòng đến rất muộn mới rời đi. Ngô Thanh Đào thấy tâm trạng Tô Dao không tốt, muốn đưa cô ra ngoài đi dạo: “Chị Tô, hôm nay sau khi tan làm chị có rảnh không, em muốn mua vài bộ quần áo, chị đi cùng em nhé.”

“Mắt nhìn của tiểu Vu tốt, bảo cậu ấy đi cùng đi, còn cả Giang Bất Phàm nữa, bảo cậu ấy đi theo xách túi.” Tô Dao nói: “Tạm thời chị không có gì cần mua, lần sau nhé.”

Thấy Ngô Thanh Đào thở dài, Tô Dao khẽ mỉm cười, vỗ vỗ lên đùi mình: “Sao thế người đẹp, không vui hả, ngồi lên đây để chồng thương thương nào.”

Ngô Thanh Đào đặt khay dưa hấu sang một bên: “Không phải là em không vui mà là lo chị không vui.”

Tô Dao đứng dậy, đập vào gáy Ngô Thanh Đào một cái: “Sao chị lại không vui, chị vui lắm chứ bộ, ba mẹ chị cảm thấy Trần Ngân Hà không đáng tin cậy, lại bảo Trương La giới thiệu cho chị một đối tượng xem mắt, tan làm chúng ta đi mua quần áo nhé, chị mua mấy bộ để mặc đi xem mắt.”

Ngô Thanh Đào như lâm đại trận: “Không, không, không, chị Tô, đột nhiên em lại không muốn đi mua sắm quần áo nữa rồi.”

Cô ấy còn đang chèo thuyền Tô Dao và Trần Ngân Hà, sao có thể để người thứ ba xen vào được chứ.

Tô Dao khẽ cười: “Đùa em đó, bảo chị đi xem mắt chị cũng không dám, khả năng của chị chẳng phải là tai hoạ sao?”

“Tối nay chúng ta đi mua sắm, chị đãi em ăn tối.”

Cả tháng nay cô không có tiết mục giải trí nào cho bản thân, suốt ngày nếu không làm việc thì cũng là đang trên đường đi làm việc.

Vừa đến giờ tan làm là Tô Dao và Ngô Thanh Đào đi ngay, hai người đến trung tâm mua sắm và con phố thương mại ở trung tâm thành phố, ngắm dòng người qua lại, ăn đồ ăn vặt, cũng có thể coi là một cách thư giãn. Tô Dao mua hai cốc trà sữa đưa cho Ngô Thanh Đào một cốc, hai người ngồi uống trên băng ghế giữa phố thương mại.

Đối diện là cửa hàng áo cưới, vài bộ váy được trưng bày bên cửa kính, Tô Dao nhìn chằm chằm vào đó, Ngô Thanh Đào nhận thấy ánh mắt cô liền huých tay vào người cô một cái: “Hay là vào thử đi?”

Tô Dao: “Em sắp kết hôn à?”

Ngô Thanh Đào đứng dậy, nắm tay Tô Dao kéo cô đến tiệm váy cưới: “Là chị đó chị Tô, chẳng phải đội phó Trần đã chấp nhận lời cầu hôn của chị rồi sao, đợi khi nào đội phó Trần quay lại là hai người có thể làm đám cưới rồi, mấy việc như váy cưới, lễ phục, chụp ảnh cưới, khách sạn tổ chức tiệc cưới vân vân thì phải chuẩn bị trước ít nhất là nửa năm trở lên. Đi, đi, đi, thử váy cưới nào, bên cạnh có một tiệm chụp ảnh cưới, vào tham khảo luôn thể.”

Nói đến đoạn video cầu hôn đó là Tô Dao lại ngứa tay muốn đánh người, ngày Trần Ngân Hà rời đi anh đã “tiện tay” gửi đoạn video đó cho toàn bộ đồng nghiệp trong Cục Công an thành phố, dẫn đến việc Tô Dao đã bị đòi kẹo hỷ trong một thời gian dài. Chuyện này còn không là gì, chỉ cần cô rảnh rỗi là lại bị các đồng nghiệp nữ chặn đường, bảo cô mở lớp truyền đạt cho họ làm sao để theo đuổi được người đàn ông trong mộng, cô là một cảnh sát hình sự lại biến thành cao thủ tình yêu luôn rồi.

Tô Dao bị Ngô Thanh Đào kéo vào tiệm váy cưới, chọn đi chọn lại cả nửa ngày cũng không tìm thấy bộ nào phù hợp, sau đó cô lại kéo Ngô Thanh Đào ra ngoài.

Ngô Thanh Đào không hiểu: “Em thấy có vài bộ khá ổn mà, chiếc váy cổ chữ V kia được đó, hợp với người ngực bự như chị Tô, còn cả chiếc đuôi cá kia nữa, chị Tô eo nhỏ mông cong, mặc lên chắc chắn sẽ đẹp.”

Tô Dao: “Em chưa sờ thử chất liệu của nó sao, cứng đến ráp cả tay luôn kìa.”

Ngô Thanh Đào: “Không phải, chẳng phải váy cưới đều như vậy cả sao, nếu không cứng một chút thì sẽ không lên được dáng.”

Tô Dao: “Đường cắt may đó em đã nhìn chưa, chỉ thừa còn chẳng thèm cắt.”

Ngô Thanh Đào: “Vẫn ổn mà, đường chỉ ở bên trong, bên ngoài đâu có nhìn thấy.”

Tô Dao: “Cái gọi là đính đá kia chị thấy còn nhựa hơn cả nhựa.”

Ngô Thanh Đào: “Cũng được mà, đứng dưới ánh đèn trông sẽ long lanh hơn.”

Tô Dao hừ một tiếng, bĩu môi: “Cái đồ đểu đó chị không mặc đâu, ngộ nhỡ đâm vào làn da mỏng manh yêu kiều của chị thì phải làm thế nào, còn cả mấy viên kim cương giả bằng nhựa rẻ tiền kia nữa, tưởng chị đang đi thu phế liệu đó hả?”

Nghe Tô Dao nói, Ngô Thanh Đào không lên tiếng, cô ấy trầm mặc một lúc rồi mới thấp giọng nói: “Chị Tô, có phải chị nhớ đội phó Trần không?”

Cho dù có ngốc đến đâu thì Ngô Thanh Đào vẫn có thể nghe ra, đó không phải là những câu mà Tô Dao sẽ nói, mà là giọng điệu của Trần Ngân Hà, vừa kiêu ngạo vừa kén chọn.

Tô Dao uống nốt nửa cốc trà sữa trên tay, ném cốc vào thùng rác bên cạnh, rồi quay người lại: “Ai thèm nhớ cái đồ chó đó chứ, chị ước gì anh ấy chết luôn bên ngoài đi đừng có về nữa.”

Đột nhiên Ngô Thanh Đào cảm thấy sống mũi cay cay, cô ấy cố gắng nén cơn chua xót xuống, mỉm cười khoác cánh tay Tô Dao: “Em biết một quán đồ nướng rất ngon, chúng ta đi ăn đồ nướng nhé.” [1]

Hai người cùng đi đến một quán ăn ở cuối con phố thương mại. Tô Dao ngồi xuống, gọi một đống đồ nướng rồi lại gọi thêm vài chai bia.

Đột nhiên điện thoại của Ngô Thanh Đào đổ chuông, cô ấy liếc nhìn một cái, do dự vài giây mới bắt máy: “Alo, San San.”

“Cái đó, gần đây tớ cũng hơi kẹt, ba mẹ trả cho tớ khoản đầu tiên của tiền mua nhà, mỗi tháng tiền trả góp tớ phải tự bỏ ra, trả xong thì chẳng còn lại bao nhiêu tiền, xin lỗi cậu nhé.”

“Bảo tớ bán nhà đi á? Cậu có nhầm lẫn gì không thế, đó là nhà ba mẹ tớ mua cho, tớ không có quyền bán, cộng thêm hiện tại giá nhà đất ở Vân Giang đang tăng vùn vụt, nên mua nhà khó lắm, có đánh chết tớ cũng không bán đâu.”

“San San, nghe tớ khuyên một câu đi, theo đuổi thần tượng thì phải xem khả năng của mình mới được. Cũng đừng có vay mấy khoản vay linh tinh đấy nữa, sẽ tự chuốc vạ vào thân đó.”

“Đồng nghiệp gọi tớ rồi, thế nhé, bai bai.”

Ngô Thanh Đào cúp máy, thở phào một hơi nhẹ nhõm, rồi lại thở dài.

Tô Dao: “Vay tiền em sao?”

Ngô Thanh Đào cất điện thoại đi, gật đầu nói: “Là bạn học cấp ba của em, trước đó rất bình thường, nhưng một năm trở lại đây lại như phát điên, theo đuổi thần tượng đến bán cả nhà cả xe, muốn đi nghe concert của thần tượng, CD album, áp phích hễ mua là mua đến trên một vạn tệ, khuynh gia bại sản cũng phải theo đuổi thần tượng cho bằng được. Ba cô ta bị bệnh tim, chết vì bị cô ta chọc tức, nhưng như vậy rồi cũng không chịu tỉnh ngộ, lại càng theo đuổi thần tượng ác hơn, dùng hết tiền của mình lại ra ngoài vay mượn khắp nơi.”

“Mấy người bạn trong nhóm bọn em cho cô ta vay vài lần rồi, hiện tại mọi người đều không muốn qua lại với cô ta nữa, dăm ba bữa lại bảo mọi người bình chọn cho thần tượng, tạo chủ đề, nói vài câu là bắt đầu vay tiền, vay rồi cũng chẳng có khả năng trả thì ai dám cho cô ta vay chứ, mượn xong lại bị cô ta mang đi đốt sạch cho thần tượng, phí công.”

Tô Dao: “Em là bạn học của cô ta, tuổi tác cũng chẳng còn nhỏ, đâu có phải là chưa thành niên, sao có thể không lý trí như vậy, cô ta theo đuổi thần tượng nào thế, khả năng hấp dẫn lớn thế hả?”

Ngô Thanh Đào: “Tiết Vân Phi, là ca sĩ, mới nổi vào cuối năm ngoái.”

Tô Dao đã từng nghe cái tên này, quả thực là anh ta rất nổi tiếng, chỉ cần mở ứng dụng tin tức ra là có thể nhìn thấy anh ta, đường to ngõ nhỏ đều phát bài hát của anh ta, đến cả quán ăn hiện tại cũng đang mở. Âm thanh vừa trầm ấm vừa trìu mến bùng nổ của người đàn ông phát ra từ chiếc loa trước của hàng.

“… Anh rơi vào đêm đen, mất đi hơi thở, những tiếng kêu gào lạnh lẽo phát ra từ địa ngục như lời thì thầm của ác quỷ, nhưng anh đã có áo giáp, mặt trăng và mặt trời đội cho anh chiếc vương miện, ngân hà chiếu sáng cho anh…”

Loa ở hàng ăn là loại rẻ tiền, khi lên nốt cao sẽ bị rè, nhưng vẫn không che giấu được giọng ca làm người ta phải sửng sốt. Nó khiến tâm hồn mọi người như được gột rửa, bàn chân giẫm lên những thứ dơ dáy, sa đoạ vẫn có thể vươn tay cao đón lấy ánh sao, kiễng lên một chút là có thể sánh vai cùng mặt trời. Dòng máu nóng, sự chữa lành, sự sống sau cái chết.

Sau khi bài hát phát hết, Tô Dao mới hoàn hồn trở lại, cô lấy điện thoại ra: “Mẹ nó, hay thật đó, chị phải mua CD, mua ở ứng dụng nào thế, mua thêm bản nữa, như vậy có thể bình chọn, Đào, mau bình chọn đi.”

Ngô Thanh Đào: “…”

“Chị Tô, bình tĩnh!”

Tô Dao: “Yên tâm chị chỉ mua ba bản thôi. Cái nghèo đã khắc sâu trong xương cốt chúng ta, ngay cả người đàn ông giỏi giang cỡ nào cũng đừng mơ đến việc moi được tiền từ tay chị.”

Tô Dao tìm hiểu một chút thông tin và tin tức liên quan đến Tiết Vân Phi: “Ca sĩ này không tồi nha, có thể được tính là thần tượng chất lượng cao.”

Tiết Vân Phi có năng lực nghiệp vụ cao, anh ta đã tự mình sáng tác, viết lời cho một số bài hát nổi tiếng và là một người theo đuổi nghệ thuật. Anh ta rất nhiệt tình làm từ thiện, tiền bán CD, vé concept hay lợi nhuận đại diện nhãn hàng vân vân đều sẽ chích ra 6% để quyên góp. Cái hiếm có chính là nhân phẩm của anh ta, anti fans có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể tóm được bất cứ lịch sử đen nào của anh ta.

Không có chuyện đạo nhạc, không có scandal lùm xùm và tin được coi là tiêu cực duy nhất chính là Tiết Vân Phi bị chụp ảnh lại khi ghé vào một cửa hàng bán quần áo trẻ em và bị nghi ngờ là đã có con trong một cuộc hôn nhân giấu kín. Sau đó, người ta đã làm rõ rằng anh ta đang mua quần áo cho cháu trai của mình, đồng thời Tiết Vân Phi cũng chụp ảnh cháu mình đăng lên Weibo mới có thể xoa dịu cơn bão.

Tô Dao tự rót cho mình một cốc bia: “Tuy rằng người bạn học kia của em rất không lý trí, nhưng mắt chọn thần tượng không tồi.”

Ngô Thanh Đào cắn một miếng xiên nướng, vừa ăn vừa nói: “Thực ra Vương San cũng rất đáng thương, Vương San là tên của người bạn học đó của em. Hoa nhài cắm bãi phân trâu, mang thai với một tên cặn bã, tên cặn bã đó đã dùng lời ngon ngọt dỗ dành lừa gạt cô ta nhưng lại không chịu kết hôn, khi cô ta chuẩn bị sinh em bé thì tên đó bỏ chạy, cô ta một mình sinh con và chịu đựng không ít những lời dèm pha của hàng xóm láng giềng.”

“Việc này thì còn không sao, đứa bé mới sinh ra còn chưa được hơn ba tháng đã chết, cô ta chịu đả kích lớn rồi rơi vào chán nản. Cũng chính thời điểm đó cô ta đã nghe thấy tiếng hát của Tiết Vân Phi và tìm thấy nguồn nuôi dưỡng tinh thần cho mình.”

Ngô Thanh Đào mềm lòng, lấy điện thoại ra chuyển cho Vương San một bao lì xì hai trăm tệ, nói đây là số tiền cuối cùng mình cho đối phương vay, sau này sẽ không cho vay nữa, đồng thời khuyên cô ta theo đuổi thần tượng phải biết tiết chế, cần quay lại cuộc sống bình thường của mình.

Ngô Thanh Đào có chút lo lắng nhìn Tô Dao: “Chị Tô, chị đừng có học Vương San nhé, theo đuổi thần tượng đến tàu hoả nhập ma.”

Tô Dao mỉm cười: “Không đâu, vừa rồi chẳng phải chị đã nói rồi sao, không có người đàn ông nào có thể moi tiền từ tay chị.”

Một bài hát khác lại phát ra từ loa của quán ăn, vẫn là Tiết Vân Phi, Ngô Thanh Đào nghiêm túc lắng nghe: “Chị Tô, sao em cảm thấy giọng của Tiết Vân Phi có chút quen tai nhỉ, gợi cảm, từ tốn.”

Tô Dao cúi đầu rót bia cho mình: “Có gì làm lạ đâu, giọng của nam chính trong tiểu thuyết chẳng phải đều như vậy à, huống hồ Tiết Vân Phi lại là ca sĩ, nên giọng không hay không được.”

Ngô Thanh Đào ngoáy ngoáy lỗ tai: “Không phải, không giống nhau.”

Tô Dao đưa cho Ngô Thanh Đào một nắm xiên nướng: “Nghi thần nghi quỷ vậy làm gì, mau ăn đi, nguội là không ngon nữa đâu.”

Sau khi Ngô Thanh Đào ăn hết một nắm xiên nướng, cuối cùng cô ấy cũng nghĩ ra, giọng của Tiết Vân Phi có hơi giống Trần Ngân Hà. Cô ấy ngước mắt lên nhìn Tô Dao đang rót cho mình hết cốc bia này đến cốc bia khác, bên tai là giọng hát của Tiết Vân Phi, sống mũi cô ấy lại bắt đầu cay cay. CP mà cô ấy chèo là một cặp đôi bi đát, đến thử chiếc váy cưới, nghe một bài hát cũng khiến người ta tan nát cõi lòng.

“Nhìn chị làm gì, ăn đồ nướng đi.” Tô Dao quay đầu gọi: “Ông chủ, khói quá, không phải nói là dùng than không khói à, sao lại nhiều khói thế này?”

Nói xong lại đưa tay lên lau mắt, lẩm bẩm: “Sau này không đến hàng này ăn đồ nướng nữa, mờ cả mắt luôn rồi.”

Ngô Thanh Đào cúi đầu lau nước mắt: “Đúng, không đến nữa, mờ hết cả mắt rồi.”

Tô Dao nhìn Ngô Thanh Đào: “Ăn đi, tự nhiên em khóc cái gì?”

“Em đâu có khóc, em bị mờ mắt.” Ngô Thanh Đào đứng dậy: “Em vào nhà vệ sinh một lát.”

Ngô Thanh Đào khoá mình trong buồng nhỏ, lấy điện thoại ra gọi cho Trần Ngân Hà, nhưng đầu dây bên kia vẫn tắt máy, mở Wechat thấy lịch sử trò chuyện hiển thị năm ngày trước, cô ấy gửi cho anh một tấm ảnh Tô Dao nằm bò ra bàn ngủ, không biết anh có nhìn thấy không, nhưng tóm lại là không trả lời tin nhắn của cô ấy.

Ngô Thanh Đào nhắn cho Trần Ngân Hà một tin nhắn: “Đội phó Trần, anh ở đâu thế, bao giờ thì về đội, chị Tô nhớ anh đến khóc nhè luôn rồi.”

Sau khi gửi tin nhắn đi lại cảm thấy không thích hợp, nếu để Tô Dao đọc được, cô ấy sẽ bị đánh chết, phải thu hồi rồi gửi cái khác.

“Đội phó Trần anh ở đâu thế, bao giờ thì về đội, cả nhà đều rất nhớ anh.”

Thế này mới thật hoàn hảo.

Ngô Thanh Đào không hy vọng Trần Ngân Hà sẽ trả lời tin nhắn của mình, dù sao thì đến cả Tô Dao cũng không biết anh đang ở đâu. Cô ấy đang định thoát khỏi Wechat thì nhìn thấy màn hình hiển thị khung chat hiện lên một dòng chữ: Bên kia đang soạn tin nhắn…

Dòng chữ này chỉ thoáng qua, nửa giây cũng không đến, Ngô Thanh Đào suýt chút nữa thì cho rằng mình đã nhìn nhầm. Cô ấy không nhận được tin nhắn trả lời của Trần Ngân Hà, chỉ đành cất điện thoại đi rồi quay lại sạp hàng ăn.

Lúc sắp đi tới cửa hàng, Ngô Thanh Đào nhìn thấy một bóng người mặc áo sơ mi màu hồng đứng ở đầu ngõ cách đó không xa. Cô ấy dụi dụi mắt, lúc nhìn lại thì bóng người đã biến mất rồi.

Tô Dao thấy Ngô Thanh Đào đứng yên bất động nhìn chằm chằm về phía sau mình liền quay đầu lại ngó, nhưng không thấy gì cả: “Đào, nhìn gì thế?”

“Không có gì, em hoa mắt.” Ngô Thanh Đào ngồi xuống, liếc về phía con hẻm một cái: “Em thấy một người đứng bên đó, cứ ngỡ là đội phó Trần.”

Ngô Thanh Đào còn chưa kịp dứt lời, Tô Dao đã bật dậy khỏi ghế phóng vào con hẻm, vừa đuổi theo vừa chửi: “Đồ chó, để em bắt được thì anh chết chắc rồi!”
[1] Đồ nướng (烧烤 – Shāokǎo): Tô Dao và Ngô Thanh Đào đang đi ăn đồ nướng ở một dãy hàng bán đồ nướng xếp liền nhau, dạng giống kiểu cái quầy hàng ở chợ đêm. (Ảnh minh hoạ)