Rơi Vào Ngân Hà

Chương 70: Không cam lòng chết, lại không sống được




Edit+beta: LQNN203

Cục Cảnh sát thành phố bắt đầu làm việc từ ngày mùng tám.

Tô Dao đến văn phòng sớm với một xấp bao lì xì nhỏ màu đỏ trên tay, cô đứng ở cửa văn phòng phát bao lì xì cho đồng nghiệp đến làm việc.

"Cảm ơn đội trưởng Tô."

    

"Chị Tô năm mới vui vẻ."

"Oa, có bao lì xì!"

...

Ngô Thanh Đào nhận lấy bao lì xì của Tô Dao, mở ra xem: "Năm nay nhiều hơn hơn năm ngoái, nhiều hơn gấp đôi!"

Năm ngoái một người năm mươi, năm nay một người được hẳn một trăm. Cục trợ cấp một phần và Tô Dao tự bỏ tiền túi phần còn lại. Cảm ơn cấp dưới vì sự hợp tác của họ trong công việc và hy vọng sẽ nỗ lực bền bỉ trong năm mới.

Tô Dao bỏ bao lì xì theo số lượng, ai cũng có, cuối cùng còn dư lại một bao.

Ngô Thanh Đào liếc mắt nhìn về phía cửa: "Đội phó Trần sao còn chưa tới, sẽ không phải đến bệnh viện nữa chứ?"


Vừa nói, Trần Ngân Hà bước ra khỏi thang máy, mắt nhìn thẳng đi tới cửa văn phòng.

Đã ba ngày kể từ khi cãi nhau vào đêm mùng năm Tết, họ không gặp nhau.

Tô Dao cho rằng Trần Ngân Hà ăn dấm bậy bạ vô cớ gây rối, Trần Ngân Hà cho rằng Tô Dao đã có người đàn ông khác trong lòng nên không muốn làm bạn gái anh.

Dù sao cũng là ở Cục Cảnh sát, công việc vẫn phải tiến hành bình thường, Tô Dao chủ động chào hỏi: "Đội phó Trần."

Trần Ngân Hà liếc cô một cái, vươn tay cầm lấy bao lì xì, sắc mặt tốt hơn một chút: "Bao lì xì này là một mình tôi có, hay người khác cũng có?"

Ngô Thanh Đào vội vàng giấu bao lì xì đi, lặng lẽ đi vào trong văn phòng.

Tô Dao biết cô không thể che giấu: "Ai cũng có."

"Bẹp" một tiếng, Trần Ngân Hà vỗ nhẹ bao lì xì lên tay Tô Dao, "Nếu những gì em tặng cho tôi cũng giống như những gì em đưa cho người khác, tôi đây không cần nữa."


Nói xong, anh bước vào văn phòng, chỉ để lại bóng lưng đầy kiêu hãnh.

Tô Dao giơ chân giả vờ đá vào mông Trần Ngân Hà trong không trung, đây mẹ nó rốt cuộc là tiểu công chúa gì, kiếp trước cô gieo bao nhiêu nghiệt mới có thể gặp anh.

Tô Dao nghĩ thầm mình nhất định phải có đầu óc bệnh hoạn, nếu không làm sao có thể yêu một người đàn ông thần kỳ như vậy.

Trong vài ngày sau đó, hai người vẫn chiến tranh lạnh.

Rất nhanh đến cuối tuần.

Thứ bảy Tô Dao ở nhà không đi đâu, chủ nhật đi mua quà sinh nhật cho Hứa Gia Hải, dự định buổi tối sẽ đi dự sinh nhật của anh ta.

Sau năm mới, thời tiết chuyển sang ấm hơn, bản thân Tô Dao thể nhiệt, cô không cần mặc áo khoác ngoài nữa, lấy một chiếc áo len đen trong tủ ra mặc vào.

Khi nhìn vào gương, nghĩ chiếc áo len đã quá cũ nên lại lần nữa cởi ra.


Sau một thời gian dài chọn đồ, cô không thể chọn được một bộ phù hợp.

Tô Dao nhìn quần áo bị cô ném trên giường liền cảm thấy mình đã thay đổi, trước đây cô không giống như vậy, bất kể tham gia hoạt động gì, nhắm mắt lại tìm bừa một cái trong tủ, không quan trọng nếu trông đẹp hay không.

Năm giờ chiều, Tô Dao gội đầu, chọn một chiếc áo khoác tương đối đẹp trong đống quần áo cũ rồi mặc vào, cầm lọ nước hoa mà lần trước Chu Tiểu Nghiên tặng cho cô rồi xịt lên bên cổ.

Hứa Gia Hải thích chơi đùa riêng tư, đặt địa điểm tổ chức tiệc sinh nhật tại một KTV quy mô lớn, mời một số bạn bè thân thiết.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đeo chiếc kính gọng vàng, trông vẫn là bộ dáng văn nhã cấm dục.

Khách mời vẫn chưa đến, chỉ có Hứa Gia Hải và Trần Ngân Hà ở trong phòng.
Hứa Gia Hải đi tới bên cửa sổ liếc mắt nhìn Trần Ngân Hà, trên tay cầm lấy một điếu thuốc, anh một hơi tôi một hơi nhả ra làn khói như sương mù.

Hứa Gia Hải: "Không phải chỉ là thất tình thôi sao, cậu có thể tốt hơn được không. Ở đây xụ mặt làm gì, không biết lại cho rằng cậu không phải đến đây dự tiệc sinh nhật, mà là để gây rối đấy."

Trời tối hẳn, những con đường ở trung tâm thành phố đều là những tòa nhà cao tầng, ánh đèn đủ màu chiếu sáng không còn giống như ban đêm, sáng đến mức chói mắt. Chỉ có bầu trời là đẹp, bởi vì trời tối, có những ngôi sao rải rác trong bóng tối.

Trần Ngân Hà hút điếu thuốc, thu hồi ánh mắt từ bầu trời đêm lại: "Cô ấy không muốn làm bạn gái tôi, tôi không thể nghĩ ra được."

Hứa Gia Hải vỗ vai Trần Ngân Hà, an ủi nói: "Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, càng nghĩ càng rối, càng dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt."
Trần Ngân Hà chua xót nói: "Có phải cô ấy căn bản không thích tôi không?"

Hứa Gia Hải chưa bao giờ thấy Trần Ngân Hà buồn như vậy, nhất thời không biết phải nói gì với anh để khiến anh cảm thấy dễ chịu một chút.

    

Trần Ngân Hà: "Tôi đẹp trai giàu có. Nếu như vậy mà cô ấy còn không thích tôi, có lẽ là thực sự không thích rồi."

Hứa Gia Hải: "Thất tình cũng không cần phải treo bên môi câu mình đẹp trai giàu có làm gì đâu."

Trần Ngân Hà rũ mắt xuống, gạt tàn thuốc: "Cậu sẽ không cho rằng tôi nói như vậy là đang khoe khoang chứ?"

Hứa Gia Hải: "Không phải sao, lão đại đẹp trai giàu có?"

Trần Ngân Hà cười gượng: "Cậu không hiểu đâu."

Hứa Gia Hải nói: "Phải phải phải, người khác không có tiền và không đẹp bằng cậu, đương nhiên không thể hiểu những phiền não của cậu."
Ai đó đẩy cửa vào, Hứa Gia Hải bước tới tiếp đón.

Trần Ngân Hà gạt tàn thuốc vào gạt tàn, ngay cả Hứa Gia Hải cũng không hiểu anh, có lẽ trên đời này sẽ không có ai hiểu được anh.

Anh thường cảm thấy tâm hồn mình thối rữa, chỉ có lớp da cùng vài thứ vật ngoài thân này mới miễn cưỡng xứng với cô.

"Trần tiên sinh," Đường Chu đi tới, không chút khách khí cầm lấy cái gạt tàn thuốc trong tay Trần Ngân Hà, "Cậu đã hút năm điếu thuốc rồi."

Trần Ngân Hà hất cằm chỉ vào Hứa Gia Hải: "Cậu ta hút, đều là cậu ta hút cả."

Đường Chu cười cười bất lực: "Cậu tưởng tôi nghẹt mũi hay là mắt mù?"

Trần Ngân Hà: "Cậu sẽ nói với thầy của cậu à?"

Thầy của Đường Chu là một bác sĩ nổi tiếng ở Trung Quốc, ông là người đã cướp Trần Ngân Hà trở lại từ tay thần chết. Là bác sĩ chủ trị của Trần Ngân Hà, rất khó tính.
Trần Ngân Hà: "Tôi vừa thất tình, cậu nhẫn tâm sao?"

Đường Chu tốt bụng thở dài: "Không có lần sau."

Tô Dao xuống xe buýt, tìm đến KTV mà Hứa Gia Hải đã đặt, nhìn thấy Chu Tiểu Nghiên đang đứng ở cửa KTV từ xa đi về phía trước cầm tay cô cùng bước vào: "Sao lại đứng ở cửa không đi vào?"

Chu Tiểu Nghiên đang mặc chiếc váy dài liền áo màu trắng mua lần trước, không mặc leggings, đôi chân trần trắng sáng, bên ngoài váy khoác áo khoác màu đen, dưới chân mang một đôi giày cao gót ngắn màu be, để lộ mu bàn chân trắng trẻo và sạch sẽ.

Bước vào đại sảnh, Chu Tiểu Nghiên cởϊ áσ khoác, cho Tô Dao nhìn: "Thế nào, tôi mặc bộ váy này có đẹp không?"

Tô Dao: "Trước tiên cho tôi hỏi, cô có mang quà sinh nhật cho Hứa Gia Hải không?"

Chu Tiểu Nghiên sững sờ một lúc.

Tô Dao: "..." Tuy rằng Hứa Gia Hải chỉ là một tấm khiên che chắn, nhưng cũng quá qua loa đi, đi sinh nhật người ta mà quà cáp cũng có thể quên.
Chu Tiểu Nghiên lục tung túi xách nhưng không tìm thấy, cuối cùng tìm thấy ba đôi tất trong túi áo khoác.

Hai người đến một cửa hàng quà tặng gần KTV gói lại, tìm một hộp quà bầu trời đầy sao màu xanh đậm rất đẹp, trên thân buộc một ruy băng đen hình con bướm, nhìn qua trông cũng tươm tất.

Hai người vội vàng đến KTV, đến trước cửa phòng.

Chu Tiểu Nghiên lấy ra một chiếc gương nhỏ để trang điểm, thấy Tô Dao vẫn phong độ, cũng tô vẽ cho cô một chút: "Cô có làn da đẹp, cho dù không trang điểm chỉ cần tô son thôi cũng rất đẹp rồi, lông mày, lại đây để tôi vẽ cho cô."

Chu Tiểu Nghiên hít một hơi rồi cười: "Cô xịt nước hoa đó đặc biệt cho anh Ngân ngửi phải không?"

Tô Dao: "Không có, cô ngửi nhầm rồi. Đừng quan tâm tôi, tiêu điểm hôm nay thuộc về cô."

Chu Tiểu Nghiên chỉnh lại quần áo của mình: "Tôi ăn mặc như thế này có được không?"
Tô Dao: "Rất được, có khí chất đặc biệt giống em gái hiền lành tốt bụng nhà bên."

Đôi mắt to của Chu Tiểu Nghiên sáng lên, hai má không nhịn được mang theo chút ửng đỏ: "Vậy đi vào đi?"

Hai người đẩy cửa phòng bao bước vào.

Hứa Gia Hải bước tới: "Đội trưởng Tô."

Tô Dao mỉm cười đưa món quà sinh nhật mà cô đã chuẩn bị cho Hứa Gia Hải: "Đừng gọi tôi là đội trưởng Tô, gọi tôi bằng tên hoặc nhũ danh của tôi là được rồi."

Hứa Gia Hải nhìn về hướng Trần Ngân Hà một cái, cười đầy ẩn ý gọi Tô Dao một tiếng: "Được, Dao Dao."

Xem như là trả thù cho lần trước Trần Ngân Hà bắt lấy vai anh ta ấn xuống sàn.

Chu Tiểu Nghiên cũng mang món quà của mình đưa qua: "Anh Hải, đây là em tỉ mỉ lựa chọn cho anh, là thứ chỉ có giới quý tộc mới có thể dùng đấy. Sinh nhật vui vẻ."
Hứa Gia Hải không kìm được tò mò, mở hộp quà ra, nhìn ba đôi tất bên trong: "Thật là quý tộc."

Chu Tiểu Nghiên: "Đương nhiên, ba trăm mà, phải thường xuyên mang đấy."

Hứa Gia Hải nhìn Chu Tiểu Nghiên, nhíu mày: "Sao lại ăn mặc kỳ quái thế này, giả bộ ngây thơ gì, chẳng ra gì cả."

Chu Tiểu Nghiên đã tốn rất nhiều tiền và tâm tư cho bộ trang phục này, bị Hứa Gia Hải chê đến suýt ngất xỉu. Cô ấy quay sang Trần Ngân Hà cầu cứu: "Anh Ngân!"

Trần Ngân Hà lúc này mới dịch ánh mắt khỏi người Tô Dao, liếc mắt nhìn Chu Tiểu Nghiên một cái: "Chẳng ra gì cả."

Chu Tiểu Nghiên: "Dao Dao!"

Tô Dao khó mà nói Hứa Gia Hải cái gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn Trần Ngân Hà, tình yêu của Chu Tiểu Nghiên đã hèn mọn như vậy rồi, sao bọn họ có thể chèn ép cô ấy như vậy được.

Chu Tiểu Nghiên bị đả kích đến ũ rũ, Tô Dao kéo cô ấy qua một bên: "Đừng quan tâm hai người đó." Chỉ cần Đường Chu thích là được.
Tô Dao gọi Đường Chu qua, dùng giọng điệu nói đùa: "Bác sĩ Đường, anh tới phân xử xem, Hứa Gia Hải và Trần Ngân Hà nói Chu Tiểu Nghiên ăn mặc chẳng ra gì, có phải rất quá đáng không?"

Chu Tiểu Nghiên có chút khẩn trương khẽ kéo ống tay áo Tô Dao.

Tô Dao vỗ tay nói nhỏ: "Đừng lo lắng." Mọi người đều biết, nhân phẩm và tính cách của Đường Chu nổi tiếng rất tốt, chư bao giờ cố ý chọc giận các cô gái.

Đường Chu: "Tôi nghĩ họ nói đúng, có chút không ra gì cả."

Tô Dao: "…" Không, đây không phải là Đường Chu cô biết, Đường Chu cô biết không phải như thế này!

Chu Tiểu Nghiên mếu máo, suýt khóc tại chỗ vì những người đàn ông này.

Cô ấy âm thầm thở dài trong lòng, vốn dĩ cô ấy không phải kiểu người như thế này, cho dù ăn mặc đẹp đến đâu cũng chỉ là một tên hề.

Đường Chu nhìn Chu Tiểu Nghiên: "Cô sắp khóc đấy à, không phải ngày thường cô rất đanh đá sao? Còn đánh nhau với dì y tá trong bệnh viện của chúng tôi, suýt chút nữa đã ném người ta từ cửa sổ trên tầng 16 mà."
Vẻ mặt của Chu Tiểu Nghiên hiếm thấy nghiêm túc: "Ai bảo bà ta nói xấu sau lưng anh Ngân, nói rằng anh ấy có vấn đề về tâm thần, bị bệnh thần kinh."

Tô Dao nghe ra, hẳn là khi Trần Ngân Hà ngồi trên giường đan khăn quàng cổ lúc nửa đêm đầu tháng mười hai nên bị hiểu lầm có vấn đề.

"Tôi không nói dì y tá nói đúng," Đường Chu nghiêng đầu nhìn Chu Tiểu Nghiên, "Tôi chỉ băn khoăn không biết cô thích Hứa Gia Hải hay Trần tiên sinh."

Chu Tiểu Nghiên: "Tôi không thích ai cả!"

Trần Ngân Hà: "Các người nói thì cứ nói, liên quan gì tới người vừa thất tình là tôi."

Tô Dao: "..." Tóm lại Đường Chu luôn cho rằng Chu Tiểu Nghiên ăn mặc đặc biệt là cho Hứa Gia Hải xem.

Làm thế nào mà mối quan hệ này có thể rối tung lên như vậy?

Trần Ngân Hà ngồi trên ghế sô pha, nhặt một trong những túi quà chất đống trên bàn, mở ra thấy một chiếc cà vạt màu xanh lam.
Đó là quà sinh nhật của Tô Dao tặng cho Hứa Gia Hải.

Trần Ngân Hà ngước nhìn Tô Dao đang đứng cách đó không xa với vẻ mặt tối tăm không rõ.

Anh cho rằng mình thật nực cười, quen cô đã lâu mà cô còn chưa chuẩn bị một món quà đàng hoàng cho anh.

Một nhóm người bắt đầu ca hát và uống rượu, Hứa Gia Hải có rất nhiều bạn bè, đủ loại người, căn phòng lớn nhất hầu như không đủ.

Trần Ngân Hà chê quá ồn ào nên đã đi ra dựa bên cửa sổ để trốn.

Tâm trạng Chu Tiểu Nghiên cũng không tốt, cô ấy cùng Trần Ngân Hà đứng bên cửa sổ, giống như một bộ đôi đau lòng.

Tô Dao bị một mỹ nữ không quen biết kéo đi hát, cô không biết gì ngoài việc sắm vai máy móc vỗ tay.

Trần Ngân Hà cười chế nhạo: "Nhìn cô ấy xem, vui vẻ bao nhiêu."

Chu Tiểu Nghiên: "Anh Ngân, em nghĩ anh hiểu lầm Dao Dao rồi, trong lòng cô ấy có lẽ có anh, nếu anh không tin em, lát nữa tìm cô ấy ngửi thử đi, cô ấy xịt cái gì đó, đặc biệt cho anh ngửi đấy."
Sắc mặt của Trần Ngân Hà cuối cùng cũng trở nên tốt hơn một chút: "Thật sao?"

Chu Tiểu Nghiên gật đầu.

Một lúc sau, Trần Ngân Hà đột nhiên nói với Chu Tiểu Nghiên: "Cô và anh ta không phải người cùng một thế giới, muốn làm thiêu thân lao vào lửa thì phải chuẩn bị là con thiêu thân biết ứng phó với lửa."

Chu Tiểu Nghiên rũ mắt xuống thì thào nói: "Em biết, anh Ngân."

Trần Ngân Hà: "Tôi không khuyên cô thích anh ta, mà khuyên cô nên để tâm tư này của mình nghỉ ngơi sớm đi."

Chu Tiểu Nghiên cười khổ: "Em biết, nhưng em không thể khống chế được. Anh Ngân, anh có thể kiểm soát được tình cảm của mình dành cho Dao Dao không, cô ấy đối với anh mà nói cũng là người ở thế giới khác."

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao ngồi trong đám người, ánh đèn từ trên chiếu xuống người cô, mọi thứ xung quanh dường như không còn tồn tại nữa, cô là người duy nhất còn lại trên thế giới này, ngồi trong ánh sáng, tươi sáng và xinh đẹp.
Anh cảm thấy mình nên tránh xa, vì sợ rằng ngay khi đến gần cô, anh sẽ mang theo bóng ma trên người mình đến, vô duyên vô cớ phá vỡ khung cảnh tươi đẹp ấy.

Lại cảm thấy mình không thể sống thiếu cô.

Cuối cùng còn lại trên gương mặt anh là nụ cười gượng gạo như Chu Tiểu Nghiên.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tô Dao quay đầu nhìn sang, hai người phục vụ bưng đĩa hoa quả đi vào trước, theo sau là một người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt có đính đồ trang trí, phản chiếu ánh đèn trên đỉnh đầu, dường như cả người đang phát sáng.

Ngô Nguyệt Oánh, tại sao cô ấy lại ở đây?

Hứa Gia Hải đi tới, Ngô Nguyệt Oánh cười với anh ta: "Pháp y Hứa, anh còn nhớ tôi không?"

Hứa Gia Hải có trí nhớ rất tốt, nhất là đối với mỹ nữ, có thể nói là gặp qua khó quên: "Nhớ, Ngô tiểu thư."
Ngô Nguyệt Oánh gọi người phục vụ đặt đĩa hoa quả lên bàn: "Chuyện của chú tôi lần trước cảm ơn pháp y Hứa. Hôm nay miễn hóa đơn này cho anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ."

Hứa Gia Hải cười: "Không có gì phải cảm ơn, đó là nhiệm vụ của tôi. Đĩa trái cây này tôi nhận, hóa đơn thì thôi đi, cảm ơn Ngô tiểu thư đã có lòng tốt."

Thấy Hứa Gia Hải từ chối rõ ràng, Ngô Nguyệt Oánh cười nói: "Vậy được, ở đây cần gì cứ gọi cho tôi, chơi vui vẻ, tôi không quấy rầy anh nữa."

Hứa Gia Hải gật đầu, tiễn Ngô Nguyệt Oánh ra cửa.

Tô Dao gọi một tiếng: "Ngô Nguyệt Oánh."

Ngô Nguyệt Oánh quay lại nhìn thấy Tô Dao, khuôn mặt của cô ấy lóe lên sự ngạc nhiên, nhanh chóng bị thay thế bởi sự vui vẻ: "Dao Dao, cậu cũng ở đây à?"

"Xem đầu óc mình này, cậu và pháp y Hứa đều làm việc trong Cục Cảnh sát thành phố, quen biết nhau không có gì ngạc nhiên."
Tô Dao nói với Hứa Gia Hải: "Tôi với Ngô Nguyệt Oánh là bạn học cấp ba, ngồi cùng bàn với nhau."

Tô Dao khó hiểu nhìn Ngô Nguyệt Oánh: "Không phải cậu làm kế toán trong công ty sao, sao lại làm ở đây?"

Khuôn mặt Ngô Nguyệt Oánh thoáng hiện lên một tia mất tự nhiên, cười cười: "KTV này là do bạn mình mở, mình tới đây đi làm thêm vào cuối tuần để kiếm chút tiền tiêu vặt."

Tô Dao không nói thêm gì: "Hóa ra là như vậy."

Ngô Nguyệt Oánh đưa Tô Dao đến một nơi không có ai ở cửa, hỏi: "Lần trước Đào Chính An đưa cậu về nhà, hai người sao rồi?"

Tô Dao: "Cứ như vậy đi, mình đã nói rõ với cậu ta rồi, sau này không nên có bất kỳ liên quan nào nữa, ngoại trừ công việc ra."

Ngô Nguyệt Oánh tiếc nuối nói: "Mình tưởng hai người sẽ ở bên nhau."

Tô Dao cười: "Quá khứ đã qua rồi, cậu thì sao, thế nào rồi, lần trước mình quên hỏi, cậu có bạn trai chưa?"
"Không có," Ngô Nguyệt Oánh nói, "Cậu mau vào đi, lần sau cùng đi ăn, mình mời cậu."

Tô Dao: "Được."

Tô Dao đi vào đã bị Chu Tiểu Nghiên kéo sang một bên: "Dao Dao, cô và cô ta thật là bạn cùng lớp?"

Tô Dao: "Sao vậy, cô cũng biết cô ấy?"

Chu Tiểu Nghiên gật đầu: "Không phải tôi làm việc trong quán bar sao, đôi khi tôi thấy cô ta đi theo sếp của chúng tôi đến, chơi rất vui vẻ. Chỉ cần cô ta đi ngang qua, đôi mắt của những người đàn ông trong đó đều sẽ giống như dán vào cô ta."

Tô Dao nghe vậy càng ngày càng cảm thấy Ngô Nguyệt Oánh đã thay đổi rất nhiều so với khi còn học cấp ba.

Chu Tiểu Nghiên lại gọi Hứa Gia Hải đến: "Anh Hải, sao anh và Ngô Nguyệt Oánh quen nhau vậy, anh đã giúp chú cô ta?"

Hứa Gia Hải xắn tay áo lên: "Khi tôi vừa đến Nam An dự một cuộc họp, người của bên nhà giam tìm tới, nói rằng có một tù nhân sắp ra tù tự tử, sau khi khám nghiệm tử thi thì thấy đó là một vụ gϊếŧ người, tôi tìm thấy bằng chứng quan trọng trên thi thể, ông ta đã bị bạn tù gϊếŧ chết. Người bị gϊếŧ là chú của Ngô Nguyệt Oánh. Là tù nhân, cũng là nạn nhân."
Chu Tiểu Nghiên: "Ồ, ra là vậy, chú của cô ta phạm tội gì mà ngồi tù?"

Hứa Gia Hải: "Buôn người, bị kết án mười lăm năm."

Chu Tiểu Nghiên hít vào một hơi: "Mười lăm năm, khẳng định tính chất buôn người rất nghiêm trọng."

Hứa Gia Hải gật đầu: "Lừa gạt người, nhập cư trái phép, bán người sang nước khác làm thuê."

Tô Dao không ngờ trong gia đình Ngô Nguyệt Oánh lại có một người như vậy, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Hứa Gia Hải bị gọi đi uống rượu, Tô Dao và Chu Tiểu Nghiên ngồi một góc không có ai, mỗi người cầm một chai rượu hoa quả, tôi và cô uống vài ly rồi nói về vị đắng của tình yêu.

Chu Tiểu Nghiên rót thêm một ly cho Tô Dao, vừa ngước mắt gặp phải ánh mắt đầy sát khí nơi cửa sổ, nhanh chóng thu lại ly rượu của Tô Dao: "Đừng uống, uống rượu hại thân."
Nói xong đi tới ngồi xuống bên cạnh Tô Dao, nhỏ giọng hỏi: "Dao Dao, cô và anh Ngân rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Tô Dao: "Chuyện cũ, chúng tôi sẽ không ở bên nhau cho đến khi mọi chuyện được giải quyết."

Chu Tiểu Nghiên không thể hiểu: "Cái gì, ý của cô là anh ấy có chuyện giấu cô?"

Tô Dao không nói, ngầm thừa nhận.

Chu Tiểu Nghiên mỉm cười: "Nghiêm túc mà nói, tôi chưa bao giờ thấy anh Ngân thích một người phụ nữ như vậy. Tôi cảm thấy cô rất hạnh phúc, người phụ nữ nào được yêu cũng hạnh phúc."

"Anh ấy thích cô, và cô cũng thích anh ấy, vậy là đủ rồi."

Tô Dao giật lấy ly rượu trên tay Chu Tiểu Nghiên nhấp một ngụm: "Tôi không muốn người ở bên cạnh tôi là người mà tôi không thể hiểu được, hơn nữa tôi cảm thấy bị lừa dối và tính toán thật là một điều ngu ngốc."
Tô Dao nâng mắt nhìn Trần Ngân Hà, phát hiện anh đang nhìn mình, cô không né tránh, nói tiếp: "Khi hai người ở bên nhau, điều quan trọng nhất không phải là tin tưởng sao?"

Chu Tiểu Nghiên thở dài: "Tôi không hiểu cô nói gì. Tôi nghĩ chỉ cần hai người tâm đầu ý hợp thì chuyện còn lại sẽ không thành vấn đề."

Tô Dao bắt lấy tay Chu Tiểu Nghiên: "Đường Chu có biết tâm tư của cô không?"

Chu Tiểu Nghiên cười khổ: "Chắc là không biết, ơ không, khoan đã, sao cô thấy được tôi thích Đường Chu, cảnh sát các người đều lợi hại như vậy sao?"

Tô Dao: "Không phải tôi lợi hại, là cô quá rõ ràng."

Chu Tiểu Nghiên giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, suýt chút nữa nhảy dựng lên, đôi mắt to tròn không dám nhìn Đường Chu: "Không có!"

Tô Dao cười: "Đừng lo, Đường Chu không biết cô thích anh ta đâu."
Chu Tiểu Nghiên thở phào nhẹ nhõm.    

Tô Dao: "Anh ta tưởng cô thích Hứa Gia Hải. Hôm nay ăn mặc như thế này là vì Hứa Gia Hải."

"Anh ấy ngốc à?" Chu Tiểu Nghiên cười đến chảy cả nước mắt, "Bỏ đi, anh ấy không biết là tốt nhất."

Tô Dao lấy khăn giấy trên bàn lau nước mắt cho Chu Tiểu Nghiên, ôm cô ấy vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng: "Một cô gái đáng yêu như cô nhất định sẽ gặp được người đàn ông yêu cô thương cô."

Chu Tiểu Nghiên càng khóc dữ dội hơn, cơ thể gần như run rẩy.

Tô Dao trấn an cô ấy: "Không sao đâu."

"Tôi không khóc vì anh ấy," Chu Tiểu Nghiên lau nước mắt nước mũi trên người Tô Dao, "Lâu rồi không có ai ôm tôi như thế này. Lần trước là khi tôi bảy tám tuổi, một ngày trước khi bố tôi rơi xuống sông và chết đuối."

"Sau khi bố tôi qua đời mẹ tôi tái giá với người chồng khác, người đàn ông đó không tốt với tôi, động một cái là đánh mắng tôi, mẹ tôi vì lấy lòng chồng không những không bảo vệ tôi mà còn cùng ông ta đánh tôi," Chu Tiểu Nghiên khóc như một đứa trẻ tủi thân, cuộn mình trong vòng tay của Tô Dao, "Tôi không phải người Nam An, quê tôi ở thị trấn xa xôi, lạc hậu, con gái lấy chồng sớm, tôi mới bước vào năm thứ hai trung học cơ sở, vài ngày trước kỳ kinh, bố dượng gả tôi để đổi lấy quà cưới hỏi."
"Tôi đã bí mật đến xem người đàn ông đó. Hắn là một tên côn đồ nổi tiếng. Hắn có một công việc kinh doanh nhỏ và một số tiền. Tôi không muốn kết hôn với một người như vậy nên đã chạy trốn với bạn trai qua mạng. Anh ta nói rằng anh ta sẽ tốt tôi trong suốt quãng đời còn lại. Tôi nghĩ những gì anh ta nói với tôi là thật, nhưng không mất nhiều thời gian để anh ta bán tôi trả nợ cờ bạc, với giá hai vạn đã bán tôi cho một lão già trên núi về làm con dâu," Chu Tiểu Nghiên ngừng khóc, co người lại trong vòng tay Tô Dao, người run lên, "Tôi lẻn trốn ra trong lúc bọn họ đang giao dịch. Thật may mắn gặp được một cảnh sát đi ngang qua, những người đó không dám đụng vào người cảnh sát, liền bỏ chạy, còn tôi đi theo cảnh sát."

Tô Dao sờ đầu của Chu Tiểu Nghiên: "Đại nạn không chết ắt sẽ hạnh phúc suốt đời."
Chu Tiểu Nghiên vừa khóc vừa cười: "Tôi làm gì có phúc, ở cùng cảnh sát kia hai tháng, khi ông ta bị cảnh sát thật bắt, tôi mới phát hiện ra ông ta đang bán chứng chỉ giả."

"Kể từ đó tôi trở thành một người, làm việc lặt vặt để nuôi sống mình. Sau này tôi gặp một người phụ nữ rất quan tâm mình còn nấu mì cho tôi ăn, tôi xem cô ấy như chị gái của mình, và cho cô ấy vay tất cả số tiền tôi kiếm được từ công việc làm thêm của mình, nhưng tôi lại bị lừa. Họ đã nhốt tôi lại, đó là một băng nhóm mại dâm," Chu Tiểu Nghiên cụp mắt xuống cắn chặt môi đến mức suýt chảy máu, "Lần này tôi không may mắn như vậy, tôi không thể bỏ trốn được."

"Trước khi họ có thời gian ép tôi đi tiếp khách đã bị bắt," Chu Tiểu Nghiên lau nước mắt, "Tất cả phụ nữ, ngoại trừ tôi đều tự nguyện bán thân kiếm tiền. Tôi không đưa ra được bằng chứng gì chứng minh tôi bị bắt tới. Bị giam mười ngày vì tội mua bán mại dâm. Sau này có tiền án, không tìm được công việc tốt, nên bắt đầu làm bồi bàn và bán rượu trong quán bar."
Nói xong một hơi, miệng Chu Tiểu Nghiên khô khốc, Tô Dao rót cho cô ấy một cốc nước: "Thế làm sao cô và Trần Ngân Hà quen nhau?"

Chu Tiểu Nghiên ống nước xong: "Lúc đó, anh Ngân chỉ là một cảnh sát hình sự bình thường. Anh ấy đã đến quán bar của chúng tôi, nhiệm vụ truy bắt một tên sát nhân đang bị truy nã. Tôi bị bắt làm con tin, chính anh Ngân đã cứu tôi. Tôi không hiểu kỷ luật của cảnh sát các cô, chỉ biết rằng anh Ngân đã bị cấp trên trực tiếp mắng rất nặng vì chuyện này."

Chu Tiểu Nghiên nhớ lại: "Đó là mùa đông lạnh giá nhất năm đó. Vào ban đêm, bên ngoài quán bar hú còi cảnh sát inh ỏi, đèn cảnh sát xanh đỏ nhấp nháy. Tôi bị đưa ra khỏi quán, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh trong công việc, anh Ngân đã đưa áo khoác cho tôi."

Tô Dao chăm chú lắng nghe, cô biết rất rõ Trần Ngân Hà rất máu lạnh, sẽ không bao giờ làm chuyện này với một người phụ nữ xa lạ, hẳn là vì Chu Tiểu Nghiên lúc đó có điều gì đó khiến anh cảm động và đồng cảm.
"Chưa từng có ai đối tốt với tôi như vậy. Những người đối tốt với tôi trước đây đều là để lừa dối tôi, lừa tôi và tiền bạc của tôi, chỉ có anh Ngân là không," Chu Tiểu Nghiên cười, ánh mắt dần dần sáng lên như được người ta thắp lên ánh sao, "Kể từ đó, tôi trở thành người cung cấp thông tin cho anh Ngân, ẩn nấp và truyền tin tình báo cho anh Ngân."

Hai người đang nói chuyện thì một người đàn ông mặc áo sơ mi xanh lam đi tới.

Người đàn ông nhìn Chu Tiểu Nghiên: "Người đẹp này sao lại khóc, tôi là bác sĩ tâm lý, nếu có chuyện gì cần nói cứ tâm sự với tôi."

Sau đó anh ta đưa danh thiếp: "Đây là số điện thoại và địa chỉ phòng làm việc của tôi."

Chu Tiểu Nghiên nhận lấy danh thiếp: "Cảm ơn."

Bạn của Hứa Gia Hải hẳn là không phải kẻ lừa đảo. Tô Dao vẫn còn lo lắng, khi người đàn ông rời đi, cô nói với Chu Tiểu Nghiên: "Đừng đi với bất kỳ ai đối xử tốt với cô. Có lẽ người này là tên lãng tử tình trường giống như Hứa Gia Hải."
Chu Tiểu Nghiên đặt danh thiếp lên bàn: "Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không ngốc như vậy nữa."

Lúc này, một người đàn ông khác đi tới: "Yo, khóc à, mắt sưng vù rồi, lúc đầu nhìn không được đẹp, nhưng bây giờ còn xấu hơn nữa."

Chu Tiểu Nghiên quay đầu đi, bĩu môi: "Anh đến xem trò cười của tôi thì có!"

Tô Dao: "Đường Chu, anh bị Trần Ngân Hà và Hứa Gia Hải lây rồi à?" Làm sao một người dịu dàng và tốt bụng bỗng trở nên ngả ngớn như thế.

Đường Chu: "Tôi không nhầm, cô thấy mắt cô ấy sưng lên không, dùng khăn lông quấn vào túi hồng trà đã ngâm và để nguội từ 3 đến 5 phút, đồng thời ăn nhiều đậu đỏ, lúa mạch, dưa chuột vào... không nhất định có tác dụng."

Chu Tiểu Nghiên cầm lấy quả quýt trên bàn ném vào người Đường Chu, tức giận nói: "Chế giễu xong rồi thì đi, đừng để tôi gặp lại anh, vừa nhìn thấy anh là khó chịu, đi đi đi."
Đường Chu cầm lấy quả quýt bị ném lên người, bóc ra vừa đi vừa ăn.

Chu Tiểu Nghiên vốn không khóc nữa, nhưng bị Đường Chu chọc xong lại khóc, dựa trên người Tô Dao khóc: "Trời ạ, sao tôi có thể thích loại người này, tức chết tôi rồi."

Tô Dao vỗ về Chu Tiểu Nghiên: "Đừng khóc, cô còn khóc nữa không tốt cho mắt đâu. Nếu ngày mai cô không đi làm được thì làm sao có thể hỏi thăm tin tức truyền lại cho anh Ngân?"

Chu Tiểu Nghiên nghe thấy có lý liền lau nước mắt, vẫn ôm Tô Dao không chịu buông ra.

Tô Dao quần áo ướt đẫm nước mắt của Chu Tiểu Nghiên: "Dậy đi, vai của tôi bị cô bóp nát rồi đây này."

Chu Tiểu Nghiên khoan khoái ôm lấy Tô Dao: "Cô có bộ ngực lớn, trên người còn thơm, dựa vào rất thoải mái. Mùi nước hoa này thật quyến rũ, một người phụ nữ như tôi còn muốn cắn cô một cái."
Tô Dao đẩy Chu Tiểu Nghiên ra: "Tôi vào toilet, khi về sẽ để cô ôm."

Chu Tiểu nghiên đứng dậy nói: "Tôi đưa cô đi."

Tô Dao cười: "Tôi không phải trẻ con, có cần người đi cùng vào toilet không?"

Chu Tiểu Nghiên: "Cô xinh đẹp như vậy, lỡ như gặp phải một tên biếи ŧɦái thì làm sao?"

Tô Dao cười: "Tôi là cảnh sát còn sợ biếи ŧɦái sao, chỉ sợ hắn không tới, nếu không tôi sẽ gϊếŧ người bằng một cú đấm mất."

Vừa rồi uống rất nhiều rượu, Chu Tiểu Nghiên đứng dậy nói: "Tôi cũng muốn đi vệ sinh, đi chung đi."

Cô ấy còn chưa nói xong, liền nhận thấy một tầm mắt sắc bén cách đó không xa, nghẹn tiểu nói: "Không, tôi không muốn đi vệ sinh nữa, hoàn toàn không muốn."

Tô Dao cảm thấy Chu Tiểu Nghiên khóc đến mụ mị luôn rồi, thậm chí còn không rõ ràng được mình có muốn vào nhà vệ sinh hay không: "Tôi đi đây."
Ngay khi Tô Dao đi ra ngoài, Chu Tiểu Nghiên chạy tới chỗ Trần Ngân Hà: "Anh Ngân, hành động vừa rồi có ổn không?"

Ánh mắt Trần Ngân Hà hơi trầm xuống, nhìn qua không có tâm trạng muốn nói giỡn, xách chiếc túi giấy hồng nhạt mang đến đi ra cửa, kéo cửa đi ra ngoài.

Đã một tiếng bốn mươi phút kể từ khi người phụ nữ ấy bước vào phòng, cô chỉ liếc nhìn anh không quá một giây.

Trần Ngân Hà đứng ở hành lang trước toilet, dựa vào tường, hai chân dài bắt chéo, nhìn xuống kết cấu sàn nhà.

Anh cầm chiếc túi giấy trên tay và lấy ra hai chiếc khăn quàng cổ anh tự đan, một chiếc màu đen và một chiếc màu hồng đậm, khăn quàng cổ đôi cho tình nhân.

Anh sẽ cho cô bất cứ thứ gì cô thích, và anh sẽ nói với cô bất cứ điều gì cô muốn biết.

Dù thế nào đi nữa, anh cũng không muốn tiếp tục như thế này nữa, rõ ràng đã ở chung một phòng, ôm hôn và làm những chuyện thân mật nhất, nhưng lại xa lạ như không quen biết nhau.
Anh chưa bao giờ trải qua loại đau đớn này, giống như không khí xung quanh anh đang bị rút đi từng chút một, ngột ngạt, cáu kỉnh, không cam lòng chết, lại không sống được.

Trần Ngân Hà nhìn thấy Tô Dao từ toilet đi ra, anh chỉ không gặp cô trong ba năm phút, nhưng anh cảm thấy đã không gặp cô mấy ngày rồi. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó, đôi môi anh hôn, như thế nào cũng không nhìn đủ.

Lo lắng rằng đôi mắt của anh quá bức người sẽ đem người ta dọa chạy, anh cụp mắt xuống, đè nén sự khắc khoải trong mắt, khi ngẩng lên lần nữa, đôi mắt anh đã trở nên dịu dàng như nước.

Anh nhìn cô rồi đưa túi giấy trong tay cho cô như dâng bảo vật: "Anh tặng cho em một thứ, em đừng không để ý đến anh nữa được không?"