Edit+beta: LQNN203
Vào ngày đầu tiên của năm mới, Tô Dao đã nhận được tổng cộng một ngàn tệ trong bao lì xì từ Triệu Hân Hoa và Tô Quốc Dân, lì xì năm trăm tệ cho Tô Tiến và tổng cộng năm trăm tệ cho tất cả anh em họ và cháu gái trên WeChat.
Trong group chat của đội ba đội điều tra hình sự có năm bao lì xì được phát, mỗi bao hai trăm tệ. Cô cướp được tổng cộng hai trăm tệ trong bao lì xì từ bạn bè, đồng nghiệp và lãnh đạo.
Nhận được lì xì chuyển khoản năm vạn của Trần Ngân Hà, bởi vì giới hạn chuyển tiền tối đa hàng ngày trên WeChat là năm vạn, nếu không theo sự hào phóng của Trần Ngân Hà, nói không chừng cô sẽ nhận được năm trăm vạn.
Tô Dao trả lời Trần Ngân Hà trên điện thoại của cô: "Anh trai, bao lì xì quá lớn, em không thể nhận được."
Trần Ngân Hà: "Cuối cùng em cũng bằng lòng gọi tôi là anh."
Trần Ngân Hà: "Cảm thấy bao lì xì quá lớn không thể nhận, anh trai có thứ lớn hơn, có muốn không?"
Trải qua bao lần gạ gẫm của Trần Ngân Hà, Tô Dao nháy mắt có thể hiểu được lời nói cợt nhả này, lập tức gửi biểu tượng con dao qua, ngụ ý nếu anh còn phóng đãng liền sẽ cắt anh để anh không thể phóng đãng được nữa.
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà chuyển cho mình năm vạn, muốn chuyển lại cho anh.
Bây giờ họ không phải là bạn trai bạn gái, thậm chí cô không thể vô duyên vô cớ nhận của anh nhiều tiền như vậy.
Nếu cô trực tiếp chuyển cho Trần Ngân Hà, với tính cách của anh anh nhất định sẽ tức giận, nói rằng cô xúc phạm anh, gửi lì xì cho người phụ nữ của mình mà cũng lấy về, cô đến tột cùng nghĩ anh nghèo bao nhiêu, anh giàu có như thế nào chứ.
Tô Dao suy nghĩ, quyết định giúp Trần Ngân Hà tiết kiệm năm vạn trước, nếu họ có thể kết hôn trong tương lai, cô sẽ không đề cập đến số tiền đó mà sẽ chấp nhận nó.
Nếu họ đổ vỡ và không đến được với nhau, cô sẽ trả lại cho anh.
Mùng hai tết, Tô Tiến từ sáng sớm đã đến gõ cửa phòng Tô Dao: "Chị, hôm nay đi chơi đi, đi mua sắm ăn uống gì đó, em đãi."
Tô Dao hiểu ý Tô Tiến, họ có rất nhiều người thân, có ba cô sáu dì và chú bác. Mỗi năm từ mùng hai tết đến mùng tám tết, ở trong nhà đừng nghĩ sẽ thanh tịnh.
Tuổi chưa lập gia đình của Tô Dao đang là tâm điểm tiếp lửa của bà con, Tô Tiến đang học trung học cũng không khá hơn là bao, sẽ bị hỏi về thành tích học tập.
Vậy là hai chị em trốn ra ngoài từ sáng đến chiều, điện thoại của Triệu Hân Hoa coi như không thấy, lúc người thân chuẩn bị đi thì về nhà, sự xuất hiện trước mặt chứng tỏ bọn họ đã trưởng thành, cao hơn từng người một. Một người vẫn chưa kết hôn.
Bất cứ khi nào Tô Dao bị họ hàng vây quanh thúc giục cô kết hôn, cô sẽ nghĩ đến Trần Ngân Hà, không phải vì cô muốn kết hôn với anh, mà là vì chỉ có một mình anh ở trong ngôi nhà ở Nam An.
Mặc dù anh có thể đến nhà Hứa Gia Hải hoặc một người bạn khác, nhưng dù sao cũng là đêm giao thừa, không thích hợp lúc nào cũng quấy rầy buổi sum họp gia đình của người khác.
Dựa trên sự hiểu biết của Tô Dao về Trần Ngân Hà, phần lớn thời gian anh luôn ở một mình
Tết Âm Lịch càng sôi động, cô đơn sẽ càng xuất hiện.
Tô Dao tiễn cô lớn cô nhỏ, cháu trai cháu gái đi, quay người trở về phòng, chuẩn bị gọi Trần Ngân Hà để tránh cho anh suy nghĩ lung tung khi ở một mình.
Điện thoại được kết nối, trước khi Tô Dao có thể nói chuyện với Trần Ngân Hà, cô đã nghe thấy tiếng hét thất thanh của Hứa Gia Hải: "Lão Trần, lớp phó văn thể mỹ của chúng ta đã thích cậu nhiều năm rồi, thích cậu từ năm nhất cấp ba, lại đây bồi người ta uống một chén nào."
Những người khác bắt đầu ồn ào: "Uống uống uống, uống rượu giao bôi, nào nào nào."
Tô Dao: "..." Được rồi, là cô suy nghĩ nhiều, cô quá đa sầu đa cảm.
Với một tiếng đóng cửa, tiếng ồn ào trong điện thoại di động biến mất, Trần Ngân Hà hẳn đã đi đến hành lang hoặc một nơi không có ai xung quanh.
Tô Dao: "Anh ở quê chơi rất vui vẻ nhỉ?"
"Ghen tị khi biết tôi uống rượu với lớp phó văn thể mỹ?" Trần Ngân Hà cười nhẹ, "Yên tâm, tôi sẽ không uống đâu."
Tô Dao nghĩ, vậy còn được.
Trần Ngân Hà tiếp tục: "Bởi vì lát nữa tôi phải đưa người về nhà."
Tô Dao: "..." Không bằng uống rượu đi, ai biết đưa người về nhà ở đâu.
Thấy Tô Dao không lên tiếng, Trần Ngân Hà không dám nói đùa nữa: "Lớp phó văn thể mỹ của lớp chúng tôi là nam, đừng nghe những lời nhảm nhí của họ."
"Hôm nay em làm gì rồi?"
Tô Dao: "Tôi với Tô Tiến đi chơi để trốn họ hàng."
Trần Ngân Hà không hiểu: "Tại sao phải trốn?"
Tô Dao: "Nếu cả ngày bị thúc giục kết hôn, anh cũng sẽ muốn trốn thôi."
Trần Ngân Hà: "Không, em sai rồi, nếu ai đó thúc giục kết hôn trước mặt tôi, tôi sẽ tự kể ra với bọn họ, từ hẹn hò, cầu hôn, sửa nhà mới, đám cưới, tuần trăng mật, đến mang thai, sinh con, sinh bao nhiêu đứa, nhãn hiệu sữa bột em bé ăn là loại nào, bỉm dùng loại nào, đi mẫu giáo nào, không sợ không có chuyện mà sợ nói không hết."
Tô Dao: "Anh thật tuyệt vời." Còn làm ảnh sát làm gì, làm tư vấn kế hoạch và hướng dẫn hôn nhân đi, không chuyên nghiệp hơn là một cảnh sát.
"Vào ngày đầu tiên của năm mới, tôi có gọi cho dì Nhậm. Dì Nhậm chính là phu nhân Khương cục. Nếu lần sau em gọi bà ấy như vậy, bà ấy sẽ rất vui." Trần Ngân Hà dựa vào tường hành lang, bắt chéo chân dài, tư thế thoải mái, nụ cười đọng trên môi, "Bà ấy bảo tôi đưa em đến nhà bà ấy chúc Tết sau khi trở về Vân Giang."
Ý này đã rất rõ ràng, thông thường mà nói thời điểm ăn tết có thể đưa người về cho trưởng bối xem, nói là bạn trai bạn gái đã được coi là nhẹ, mà là đính hôn rồi đi đến kết hôn.
Tô Dao cảm thấy đây là một sự kiện trọng đại cần phải cân nhắc kỹ lưỡng, cô chưa nghĩ ra, không biết phải trả lời như thế nào: "Không phải tôi không theo đuổi được anh sao, không có phúc khí năm nay ăn tết rồi."
Trần Ngân Hà dường như nhận ra điều gì đó từ lúc cô ngập ngừng, vì vậy anh cẩn thận không đuổi theo hỏi cô nữa, chuyển sang chủ đề khác.
Hai ngày tiếp theo, Tô Dao tiếp tục cùng Tô Tiến đi chơi để trốn người thân.
Có thể trốn trong hai ba ngày, nhưng không thể trốn như thế này mỗi ngày. Ngày thứ tư của năm mới, Tô Dao lấy cớ có chuyện trong Cục rồi lại đi ra ngoài.
Đám đông hay tụ tập trong dịp Tết Nguyên Đán, đây là khoảng thời gian có nhiều vụ án xảy ra, các vụ án mạng không hiếm. Tám chín mười phần đều là những vụ gϊếŧ người do bốc đồng và lúc xúc động. Vụ án có thể được giải quyết ngay tại chỗ, phân cục sẽ xử lý, Cục Cảnh sát thành phố sẽ không tiếp nhận.
Tô Dao không có việc gì làm, liền chủ động vào làm trợ thủ cho đội trưởng Hoàng đi quét tội phạm mại dâm, bận bịu chân không chạm đất.
Tết đến, người ta nhiều tiền hơn, tiệc tùng nhiều hơn, gái bán hoa nhiều hơn, thậm chí cả tú bà cũng tăng giá.
Tô Dao đi theo đội trưởng Hoàng bận rộn hai ngày, khi trời đã gần tối vào ngày mùng năm của năm mới mới nghỉ ngơi.
Sau vài nhịp thở, chuông điện thoại vang lên.
Tô Dao nhìn thoáng qua rồi kết nối: "Alo, lớp trưởng."
Lớp trưởng: "Đừng quên buổi họp lớp lúc bảy giờ tối nay nhé."
Nếu lớp trưởng không gọi, cô quả thực quên mất. Tô Dao: "Có những ai vậy?"
Lớp trưởng: "Năm nay có rất nhiều người đến, hầu hết mọi người trong lớp sẽ đến, nhiều người làm việc ở nơi khác cũng đến. Người luôn chơi với cậu trước kia, Ngô Nguyệt Oánh cũng đến đó."
Ngô Nguyệt Oánh là bạn cùng bàn của Tô Dao, thích buộc hai tóc đuôi ngựa thấp, tính cách trầm lặng và ngoan ngoãn. Khi còn học cả hai có mối quan hệ không tồi, luôn đi toilet cùng nhau.
Tô Dao nhớ lại có một lần khi bà dì đến, cô không mang theo băng vệ sinh, có vết máu trên quần, thậm chí cả trên ghế. Đó là mùa đông, trời lạnh, Ngô Nguyệt Oánh đã giúp cô lau ghế rất lâu.
Sau khi cúp máy, Tô Dao kiểm tra WeChat, lần cuối cùng cô trò chuyện với Ngô Nguyệt Oánh là nửa năm trước.
Học viện cảnh sát của Tô Dao nổi tiếng với việc quản lý và kiểm soát chặt chẽ việc sử dụng điện thoại di động, nên đã dần mất liên lạc với các bạn học cũ trong đó có Ngô Nguyệt Oánh.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô lại liều mạng làm việc, mấy lần họp lớp bạn học đều gọi điện cho cô, mỗi lần cô có nhiệm vụ gấp đều gọi đến, không thể tham gia, dần dần ai cũng không nhớ gọi cho cô nữa.
Tô Dao quyết định đến buổi họp lớp này, nhưng đã quá muộn để về nhà thay quần áo.
Cô đang mặc bộ quần áo khi đi quét tội phạm mại dâm về, bẩn không thể mặc được nên đến khu mua sắm gần Cục Cảnh sát mua tạm một chiếc áo khoác tử tế rồi mặc vào.
Lúc cô đến đã là bảy giờ năm mươi phút, muộn hai mươi phút. Phòng bao riêng của khách sạn vốn đã chật cứng người, từ xa có thể nghe thấy tiếng nói chuyện, dường như bầu không khí rất ấm áp.
Người đến muộn không đủ tư cách để huênh hoang, Tô Dao muốn lặng lẽ lẻn vào cũng không thể, bị lớp trưởng sắc bén ngăn lại: "Tô Dao!"
"Người đẹp đó là Tô Dao ư?!"
Một giọng nói rống lên, hấp dẫn mọi ánh nhìn của mọi người qua.
Tô Dao hào phóng cười: "Chào mọi người, đã lâu không gặp."
Hai cái bàn tròn lớn đã đầy đủ, kê thêm rất nhiều ghế. Lớp trưởng yêu cầu người phục vụ kê thêm một cái ghế: "Cứ đặt vào..."
Một giọng nữ trong trẻo vang lên: "Đây, đặt ở đây."
Tô Dao theo tiếng nói, nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo len đen đang cười với mình, bước tới ngồi xuống: "Ngô Nguyệt Oánh."
Ngô Nguyệt Oánh rõ ràng đã ăn mặc rất chỉn chu, lớp trang điểm tinh tế, mái tóc xoăn quấn khăn, rất khác so với khi còn học cấp ba.
Sau khi trò chuyện vài câu với Ngô Nguyệt Oánh, Tô Dao mới chú ý người đang ngồi ở phía bên kia của cô... Hotboy của lớp. Người mà cô phải lòng hồi cấp ba.
Triệu Hân Hoa nói đã sắp xếp một cuộc xem mắt cho họ nhưng cô không đồng ý.
Đào chính An quay lại nhìn Tô Dao, cười dịu dàng: "Cậu còn biết mình là ai không?"
Trước khi Tô Dao lên tiếng, vài bạn học nữ sôi nổi ở phía đối diện đã bật cười: "Quên ai cũng không thể quên hotboy của lớp được, nói đúng không Tô Dao?"
Tô Dao biết bọn họ đang cười cái gì, bọn họ không có ác ý, có lẽ đang nghĩ tới một chuyện trong quá khứ.
Về việc cô viết một bức thư tình ngàn chữ cho Đào Chính An.
Tô Dao mỉm cười trò chuyện với các bạn nữ trong lớp, cô biết mọi người đều làm công việc rất tốt. Có người thực hiện ước mơ thời niên thiếu là làm luật sư, có người làm giáo viên, nhiều người đi làm ở công ty.
Hầu hết họ đều đã kết hôn hoặc có bạn trai bạn gái, thậm chí có người còn sinh con thứ hai. Rất ít người độc thân như Tô Dao, và cô là người duy nhất thậm chí chưa từng yêu.
Lớp trưởng ồn ào nói: "Tô Dao, cậu chưa kết hôn cũng không nói chuyện bạn bè. Không phải vẫn luôn đợi hotboy lớp chúng ta đó chứ."
Sau khi lớp trưởng nói điều này, những người khác bắt đầu ồn ào theo: "Đào Chính An, tình hình của cậu bây giờ thế nào, nếu cậu còn độc thân, cậu có thể ghép thành một cặp với hoa khôi lớp chúng ta."
Tô Dao ngẩn ra một lúc, hoa khôi, hoa khôi lớp này là ai, từ khi nào lớp của họ có hoa khôi?
Ngô Nguyệt Oánh chạm vào cánh tay của Tô Dao: "Họ đang nói về cậu đó."
Tô Dao không muốn bị hiểu lầm, cười nói: "Hotboy điều kiện tốt như vậy, khẳng định có thể tìm được người tốt hơn."
Một vài người có nhãn lực nghe thấy Tô Dao không có ý đó, cũng không hùa theo nữa.
Một số người đặc biệt nhiệt tình, chẳng hạn như lớp trưởng, vẫn đang nói: "Chính An hình như được đặc cách chuyển từ thành phố S đến đây, Vân Giang chúng ta là một nơi nhỏ, sao có thể so với triển vọng phát triển của thành phố S được, đừng nói với tôi là cậu vì xây dựng quê nhà nên mới trở về đó."
Đào Chính An quay lại nhìn Tô Dao, mỉm cười không nói gì.
Bản thân Tô Dao ở trong hệ thống tư pháp và xem như ở một nhà với công tố viên trưởng là Đào Chính An, cô biết rất rõ rằng những gì lớp trưởng nói là đúng, nhưng không hoàn toàn đúng.
Đối với nhiều nhân tài cấp cao, các thành phố lớn có cơ hội lớn để phát triển, và các nguồn lực khác nhau không thể so sánh với các thành phố nhỏ. Nhưng nếu trở về thành phố nhỏ, nhất định sẽ được chính phủ đào tạo thành nhân tài trọng yếu, tương lai cũng không tệ.
Người ta nói năm tháng là con dao gϊếŧ lợn, nhưng con dao gϊếŧ lợn cũng là thành kiến, nhất là đối với những người lớn lên ưa nhìn.
So với thời trẻ, các đường nét trên khuôn mặt Đào Chính An trở nên thành thục hơn, phong độ theo năm tháng. Thần thái của công tố viên rất tốt, khiến anh ta trông đẹp trai và nam tính.
Vào bữa tiệc nhiều bạn học nữ sẽ vô thức đưa chủ đề đến trên người anh ta.
Tô Dao rất yên tâm khi thấy nam thần học đường năm nào cũng không quanh co, quay sang nói chuyện phiếm với Ngô Nguyệt Oánh.
Ngô Nguyệt Oánh nói cô ấy học tài chính ở trường đại học, hiện đang làm kế toán cho một công ty đầu tư, hỏi Tô Dao: "Làm cảnh sát thế nào rồi, vui không?"
Tô Dao: "Nói thế nào đây, mệt thì mệt, nhưng cũng rất thích."
Hai người lại nói về quan hệ tình cảm của mình, Ngô Nguyệt Oánh nhìn Tô Dao: "Vừa rồi cậu nói là chưa từng yêu, là nói dối à?"
Tô Dao: "Lừa mọi người làm gì, mình chưa từng yêu đương."
Ngô Nguyệt Oánh: "Trông cậu xinh đẹp như vậy, còn có thể không có người theo đuổi sao, có rất nhiều chàng trai thích cậu khi còn đi học."
Tô Dao sờ sờ mặt của mình, cô biết mình xinh đẹp, danh xưng đệ nhất hoa khôi cảnh sát Vân Giang của cô không phải là giả dối.
Chỉ là, nghiệp vụ cảnh sát tương đối bận rộn, thường xuyên chạy ra ngoài, tiếp xúc với nắng gió, các nữ cảnh sát cũng không có thời gian chỉnh trang, giống như Ngô Thanh Đào, họ thường không gội đầu ba bốn ngày.
Tô Dao nghĩ cô chỉ siêng năng hơn một chút, cô gội đầu chăm chỉ hơn các nữ cảnh sát khác, điều này khiến cô trông như đóa hoa đẹp thôi.
Muốn nói hoa khôi của lớp hay cái gì đó thực sự là một sự cường điệu.
Ngô Nguyệt Oánh ngước mắt lên nhìn vài bạn học nam đối diện đang cùng nhau uống rượu, dựa vào bên cạnh Tô Dao, thì thầm nói: "Hai trong số sáu người đó đã thích cậu rồi."
Tô Dao: "Sao mình lại không biết nhỉ?"
Ngô Nguyệt Oánh cười cười: "Lúc đó tâm trí của cậu đều dồn vào việc học, còn không thèm để mắt tới bọn họ. Một mỹ nhân như cậu, hầu hết mọi người đều biết mình không xứng, cũng chỉ dám nhìn từ xa, lặng thầm thích, sao dám tùy tiện bày tỏ, chờ bị từ chối sao?"
Tô Dao nhìn các bạn học nam, cô phát hiện có hai người luôn nhìn mình cố ý hay vô tình, bắt gặp ánh mắt của cô, một người cười xấu hổ gãi đầu, người còn lại chỉ đơn giản là tránh né ánh mắt.
Tô Dao: "..." Có vẻ đúng là cô là hoa khôi của lớp.
Đào Chính An thấy ly của Tô Dao đã cạn, cầm bình nước đào bên cạnh rót cho cô tiếp.
Tô Dao nhìn xuống cốc nước đào yêu thích của mình, trầm ngâm.
Lớp trưởng gọi rất nhiều đồ uống mà phụ nữ hay uống như nước đào, nước nho, nước cam, nước dừa, trà sữa,... Nước đào được đặt ở cuối đống đồ uống, và Đào Chính đã rót cho cô nước ép đào.
Nếu nói rằng trong cốc ban đầu của cô là nước ép đào, không có gì ngạc nhiên khi Đào Chính An rót thêm nước đào, nhưng ban đầu cô uống nước dừa.
Đào Chính An biết cô thích nước ép đào, nếu là ngày thường phá án, Tô Dao hoàn toàn có thể suy ra người đàn ông này đã thích người phụ nữ này, nếu không anh ta thậm chí sẽ không nhớ rõ sở thích của mình như vậy.
Sau gần hết bữa ăn, nhiều người bắt đầu rời khỏi chỗ ngồi và tìm kiếm những bạn học cũ mà họ quen biết để bắt chuyện.
Mục đích của việc Tô Dao tham gia buổi họp lớp là để gặp Ngô Nguyệt Oánh, sau khi gặp mặt, cũng đã nói chuyện, cô muốn rời đi.
Trần Ngân Hà, Hứa Gia Hải và Chu Tiểu Nghiên sẽ về Vân Giang vào sáng mai, cô phải đi ngủ sớm rồi lái xe đến sân bay đón họ.
Thấy Tô Dao đứng dậy, Ngô Nguyệt Oánh kéo cánh tay cô: "Dao Dao, cậu phải đi rồi sao, mới chín giờ rưỡi, lát nữa còn có hiệp hai nữa."
Giọng nói của Ngô Nguyệt Oánh hơi lớn, bị mọi người nghe thấy, không cho Tô Dao đi, bảo cô chơi một lúc, cho dù không tham gia hiệp hai cũng phải ăn xong bữa này.
Tô Dao không muốn làm hỏng cuộc vui, vì vậy cô ở lại trò chuyện với một vài bạn học tương đối quen thuộc khác một lúc.
Những người dám đến dự họp lớp không phải là những người bình thường, hầu hết đều là những người học tốt, những người học không tốt có lẽ sẽ không đến.
Người thay đổi nhiều nhất trong phòng là Ngô Nguyệt Oánh, trong trí nhớ của Tô Dao, điều kiện gia đình của cô ấy không tốt, cuộc sống giản dị, cô ấy là một cô gái nhút nhát, ngay cả khi nói chuyện với con trai, cô ấy cũng đỏ mặt, bây giờ đã trở thành một "Đóa hoa giao tiếp" thành thạo.
Quần áo trên người của Ngô Nguyệt Oánh không hề rẻ, chỉ riêng một chiếc áo lông đã hơn một nghìn, cả người trên dưới cộng lại ít nhất cũng phải năm sáu vạn, đây không phải là thứ mà một nhân viên kế toán có thể mua được.
Một cô gái đã quen với cuộc sống nghèo khó sẽ không sẵn sàng chi tiêu ngay cả khi cô ấy đột nhiên nhận được nhiều tiền, ví dụ như bản thân Tô Dao, nếu cô lấy Trần Ngân Hà, cô sẽ trở thành một người vợ giàu có, đừng nói tám chín nghìn một cái áo lông, dù là tám chín trăm cô cũng thấy tiếc, tám chín cũng không kém mười lắm.
Sau khi mua về bị Trần Ngân Hà ghét bỏ nghĩ rằng cô nhặt rác, và rác mà cô nhặt đã làm ô nhiễm đôi mắt cao quý của anh.
Ngày hôm sau cô sẽ phát hiện ra chiếc áo lông rách nát của cô đã được thay thế bằng một thiết kế tên tuổi nào đó.
Tô Dao ngồi trên ghế sô pha, nghĩ về Trần Ngân Hà.
Họ đã không gặp nhau bảy ngày, cô rất nhớ anh.
Tô Dao ra khỏi phòng bao, ở hành lang gọi điện cho Trần Ngân Hà: "Anh chàng đẹp trai, đang làm gì vậy?"
Trần Ngân Hà: "Tôi vừa tắm xong chuẩn bị đi ngủ, ngày mai về Vân Giang."
Tô Dao nắm di động, cúi đầu nhìn bóng mình trên mặt đất: "Tôi vừa rồi có chút nhớ anh."
Người đàn ông cười nhẹ, đương nhiên nói: "Nhớ tôi không phải dĩ nhiên sao?"
"Bây giờ em đang làm gì, ngoài việc nhớ về tôi?"
Tô Dao vốn dĩ muốn nói cô đang tham gia một buổi họp lớp, nhưng sau khi nghĩ lại, cô vẫn nói: "Hai ngày tôi vẫn luôn lang bạt với đội trưởng Hoàng, giúp đỡ quét tội phạm mại dâm."
Trần Ngân Hà: "Thời điểm quét mại dâm mà nghĩ đến tôi, em đang ám chỉ cho tôi điều gì sao, muốn chơi trò sắm vai nhân vật với anh trai?"
Giọng nói cà lơ phất phơ, Tô Dao gần như có thể nhìn thấy đôi mắt như hoa đào của anh cong lên qua đường dây điện thoại, với một nụ cười phong lưu trên khuôn mặt.
Tô Dao nóng bừng mặt: "Tôi đang bận, không nói chuyện với anh nữa, ngày mai gặp lại!" Nói xong cúp điện thoại.
Trần Ngân Hà cất điện thoại di động đi, anh đổi chuyến bay từ sáng mai sang chiều nay. Hiện tại mới xuống máy bay, nhà cũng không về, trực tiếp kéo vali bắt taxi đến nhà Tô Dao, sẵn sàng đợi cô ở dưới nhà, tạo cho cô một bất ngờ.
Anh không thể đợi ngày mai, anh rất nhớ cô, đêm nay muốn gặp cô.
Tô Dao quay trở lại phòng bao, ngồi xuống chiếc ghế sô pha mà cô vừa ngồi.
Đào Chính An đi đến, ngồi bên cạnh Tô Dao và trò chuyện với cô vài câu về buổi xem mắt của họ: "Thực ra là mình liên hệ với người giới thiệu, người đó có quen biết mẹ của cậu."
Tô Dao không nghĩ tới cuộc xem mắt đó là do Đào Chính An chủ động sắp xếp, chẳng trách, sao lại trùng hợp đến vậy, người xem mắt được người khác giới thiệu tình cờ lại là bạn học cấp ba, một chàng trai mà cô có chút cảm tình trước đó.
Tô Dao quay lại nhìn Đào Chính An, người cũng đang nhìn cô.
Tô Dao: "..."
Quả nhiên trước đây anh ta thích cô.
Đào Chính An không cho Tô Dao cơ hội để từ chối anh ta, nói về công việc: "Mình đã hoàn thành thủ tục chuyển công tác trước năm mới, sang năm sẽ chính thức vào làm việc trong viện kiểm sát. Mình và cậu đều làm trong hệ thống tư pháp, công việc có yêu cầu hợp tác ở nơi nào, xin đội trưởng Tô hãy hướng dẫn."
Tô Dao: "Công tố viên Đào khiêm tốn rồi."
Ngô Nguyệt Oánh đi tới ngồi xuống phía bên kia của Tô Dao: "Mình nhớ đã ngồi cùng bàn với Dao Dao khi còn đi học, Đào Chính An ngồi sau tụi mình, sau mình hay sau Dao Dao vậy?"
Đào Chính An: "Mình ngồi sau Tô Dao, cậu ấy luôn buộc tóc đuôi ngựa, tóc của cậu ấy luôn có thể va vào bàn của mình khi quay đầu lại."
Ngô Nguyệt Oánh cười: "Đúng đúng đúng, cậu ngồi cùng bàn với lớp trưởng, vậy là lớp trưởng ngồi sau mình."
Nói tới lớp trưởng lớp trưởng liền đến.
Lớp trưởng và Đào Chính An đã là bạn bè nhiều năm, tính cách hướng ngoại, anh ta ngồi bên cạnh Đào Chính An, khoác vai cười đùa: "Thật ra năm nay không muốn tụ tập, nhưng Đào Chính An khăng khăng muốn, nói rằng cậu ấy có một người đặc biệt muốn gặp."
Sau đó Tô Dao mới biết tại sao mấy buổi họp lớp thế mà năm nay lớp trưởng lại đích thân gọi cho cô thúc giục cô đến.
Cô không muốn bị hiểu lầm, cũng không muốn cho Đào Chính An hy vọng vô vọng, cô cười nói: "Mình đã có người mình thích rồi."
Lớp trưởng thở dài: "Đào Chính An, số của cậu thật khốn khổ, lặp đi lặp lại bỏ lỡ nhiều lần."
Đào Chính An thấp giọng nói: "Không phải họ vẫn chưa ở bên nhau sao?"
Tô Dao không nói gì, cô không biết phải nói gì, thậm chí cô không biết liệu mình có ở bên Trần Ngân Hà trong tương lai hay không.
Ngô Nguyệt Oánh giải vây: "Không cần biết ai ở bên ai, dù sao thì Dao Dao cũng không lo gả, còn Đào Chính An thì không lo cưới."
Lớp trưởng: "Đúng đúng đúng, vẫn là Oánh Oánh có thể nói, này Oánh Oánh, cậu so với trước kia thật sự thay đổi rất lớn, vừa rồi đi vào mình cũng không nhận ra, còn tưởng rằng là người nổi tiếng vào nhầm phòng đó."
Ngô Nguyệt Oánh buồn cười, cười nói: "Mình không thể so sánh với Dao Dao được, Dao Dao là người đẹp nhất."
Bạn học nữ ở đây không một ai không trang điểm tỉ mỉ, đều là trước mười ngày liền bắt đầu mua quần áo, làm tóc, chỉ có Tô Dao là tùy tiện tới, bị một đám châu quang bảo khí vây quanh, có vẻ hơi lạc lõng.
Cuối cùng thì bữa tiệc cũng kết thúc, một nhóm người ra khỏi phòng bao đi đến sảnh khách sạn.
Một nửa trong số họ ở lại tham gia hiệp hai, những người còn lại tốp năm tốp ba về nhà.
Tô Dao nói với Ngô Nguyệt Oánh: "Ngày mai mình có việc phải làm, hôm nay phải về sớm, không đi chơi với các cậu được."
Ngô Nguyệt Oánh: "Cậu có lái xe không, nếu không mình đưa cậu về."
Tô Dao mỉm cười, cảm ơn lòng tốt của Ngô Nguyệt Oánh: "không cần, mình đi xe buýt là được, không cần chuyển tuyến, rất thuận tiện."
Ngô Nguyệt Oánh: "Mình sống ở gần đây, cậu chờ mình ở cửa khách sạn, mình sẽ về nhà lấy xe."
Tô Dao: "Cậu vừa rồi không phải đã uống rượu sao, không thể lái xe đâu."
Ngô Nguyệt Oánh: "Không sao, mình chỉ uống một chút rượu vang đỏ thôi, không say."
Giọng điệu của Tô Dao trở nên hơi nghiêm túc: "Không được uống rượu thì không được lái xe."
Lớp trưởng đi tới, nói: "Oánh Oánh, cậu có ngốc không, nếu cậu dám uống rượu và lái xe trước mặt cảnh sát, cậu không sợ cảnh sát Tô trực tiếp bắt cậu vào nhà lao à."
Tô Dao đã chứng kiến quá nhiều vụ tai nạn khi lái xe khi say rượu, nhắc lại khẩu hiệu cấm uống rượu và lái xe của sở cảnh sát giao thông: "Bình an Vân Giang là trách nhiệm của tôi, mọi người bị cấm lái xe sau khi uống rượu! Những người vừa rồi uống rượu không được phép lái xe, lớp trưởng lát nữa cậu gọi người lái thay cho bọn họ đi."
Lớp trưởng dựng ngón tay cái với Tô Dao: "Cảnh hoa đẹp trai quá."
Cuối cùng thêm một tiếng thở dài: "Thật đáng tiếc, Đào Chính An, thật sự là đáng tiếc cho cậu, vận mệnh đáng chết trêu ngươi cậu rồi."
Đào Chính An mặc kệ lớp trưởng, đi tới nói với Tô Dao: "Mình không uống, để mình đưa cậu về."
Tô Dao không muốn làm phiền Đào Chính An, nhất là khi cô biết đối phương thích mình.
Nhưng cô có điều muốn nói riêng với Đào Chính An: "Được, mình đợi cậu ở cửa khách sạn."
Xe của Đào Chính An lái tới, Tô Dao nói với Ngô Nguyệt Oánh: "Mình đi trước, khi nào rảnh cùng ăn cơm."
Ngô Nguyệt Oánh cười: "Được."
Tô Dao lên xe của Đào Chính An: "Địa chỉ của mình là... "
Đào Chính An: "Vẫn như cũ sao?"
Tô Dao gật đầu: "Ừ." Đào Chính An thậm chí còn biết địa chỉ nhà của cô.
Tô Dao không nói gì nhiều trong suốt quãng đường đi, cô đang suy nghĩ về lời nói của mình. Hồi đó cô đã phải lòng Đào Chính An, nhưng việc cô viết một bức thư tình cho anh ta là một sự hiểu lầm. Cô phải làm rõ sự hiểu lầm này với anh ta.
Đào Chính An tiễn Tô Dao tới cửa hành lang, Tô Dao ngăn lại: "Mình có chuyện muốn nói với cậu."
*****
Editor: Một màn quánh ghen sắp đến:))