Edit+beta: LQNN203
Trần Ngân Hà cao ráo, diện mạo lại xuất chúng nên rất dễ được tìm thấy trong đám đông. Tô Dao nhìn chằm chằm một lúc lâu, khi gần như tất cả hành khách trên chuyến bay đều đi ra, cô vẫn không thấy Trần Ngân Hà đâu.
Cô định hỏi một nhân viên thì cuối cùng nhìn thấy Trần Ngân Hà đang kéo một chiếc vali to màu đen đi ra ngoài.
Trông anh có vẻ miễn cưỡng, như thể anh không đến nơi mà anh đã sống hơn hai mươi năm, mà là một đầm rồng hang hổ đáng sợ nào đó.
Tô Dao hét lớn: "Trần Ngân Hà!"
Anh sợ đến mức giật mình một cái, kéo vali theo phản xạ có điều kiện định quay người bỏ chạy, nhưng bị nhân viên công tác chặn lại: "Thưa ngài, đây là lối ra."
Trần Ngân Hà căn cứ tiếng hét của Tô Dao vừa rồi ước lượng nơi cô đang đứng, chạy theo hướng ngược lại ngay khi ra khỏi lối ra.
Cô cất bước đuổi theo, hét lên: "Dừng lại, đừng chạy!"
Cô đã quen với việc đuổi theo kẻ tình nghi, tiếng gầm của cô rất uy nghiêm khiến bất cứ ai không định chạy đều bị cô dọa cho chạy. Có một đại ca đầu trọc từng vào Cục Cảnh sát sợ đến mức run lên, không dám nhúc nhích, cho đến khi thấy Tô Dao đuổi ra ngoài mới dám cử động.
Trần Ngân Hà không thể chạy nhanh khi kéo theo vali của mình, vì vậy anh đã trốn trong toilet nam khi nhìn thấy nó.
Tô Dao càng tức giận, đứng ở cửa toilet hét lên: "Anh đang trốn cái gì?!"
Tô Dao: "Ra ngoài!"
Trần Ngân Hà: "Tôi không."
Tô Dao: "Lăn ra đây cho lão tử!"
Trần Ngân Hà: "Tôi không!"
Tô Dao đến mà chưa ăn tối, cô quá đói muốn nhanh đưa Trần Ngân Hà về ăn cái gì nên quàng khăn lên mắt, bước vào toilet nam, sau khi đánh giá vị trí của Trần Ngân Hà liền nắm lấy cổ áo anh: "Đi!"
Xung quanh là một nhóm người xem náo nhiệt, không biết là cảnh sát bắt trộm, hay vợ bắt chồng lừa tình.
Tô Dao tránh đám đông, nắm lấy cổ áo Trần Ngân Hà ấn mạnh vào tường: "Mở mắt ra."
Trần Ngân Hà nhắm mắt không chịu mở, chết cũng không muốn nhìn Tô Dao.
Tô Dao: "Tôi đếm đến ba, một, hai..."
Trần Ngân Hà cuối cùng cũng mở mắt ra, đối mặt với một đôi mắt tức giận, anh hận không thể nhắm lại.
Tô Dao không biết người này đột nhiên trở nên điên cuồng gì, nên phải hung hăng uy hiếp anh: "Còn dám nhắm mắt lại tôi móc hai tròng mắt anh ra cho sói ăn!"
Tô Dao buông Trần Ngân Hà ra, thấy anh lại muốn chạy: "Dám chạy một bước tôi đánh gãy chân anh cho hổ ăn!"
"Kéo theo cái vali mà anh dùng để vận chuyển thi thể đi theo tôi," Tô Dao xoay người rời đi, liền nghe thấy người phía sau kéo vali theo sau, "Bảo anh mặc dày hơn, anh liền mặc như này sao?"
Nhiệt độ trung bình hàng năm của Tây Á là 26 độ, rất ấm ngay cả vào mùa đông, Trần Ngân Hà vừa xuống máy bay, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng.
Nhiệt độ hôm nay ở thành phố Nam An là -10 độ, anh mặc như vậy ở sân bay còn ổn, nhưng ra ngoài sẽ chết cóng.
Trần Ngân Hà bực bội theo sau Tô Dao: "Lúc em gọi cho tôi là sáu giờ rưỡi, chuyến bay lúc bảy giờ, nên tôi không có thời gian mua quần áo."
Tô Dao nhìn xuống chiếc vali to đùng trên tay Trần Ngân Hà: "Bên trong anh không có quần áo sao, anh từ Vân Giang khỏa thân đi Tây Á à?"
Trần Ngân Hà: "Vốn dĩ có mặc một chiếc áo lông và áo khoác, lúc xuống máy bay quá nóng nên tôi đã cởi ra ném đi rồi."
Tô Dao biết quần áo của Trần Ngân Hà không hề rẻ. Một chiếc áo lông đã ít nhất là vài nghìn, chưa kể là một cái áo khoác, nói ném liền ném: "Đồ phá gia!"
Trước hành vi bất chấp cái chết của Trần Ngân Hà trong một hai ngày qua, Tô Dao giận dữ chế nhạo: "Không mang theo quần áo trong vali, không phải trong đó chứa các loại công cụ phanh thây đó chứ."
Nghe thấy người đàn ông phía sau cô nhất thời không nói lời nào, cô quay đầu lại nhìn anh: "Anh nói chuyện không phải rất giỏi sao, sao không nói gì?"
Trần Ngân Hà cụp mắt xuống: "Em vừa nói chuyện với tôi rất âm dương quái khí."
Tô Dao: "Tôi mẹ nó... tôi còn chưa hỏi anh, anh đi Tây Á bắt gian gì, định bắt gian ai?"
Trần Ngân Hà: "Tôi nghe thấy Ngô Thanh Đào gọi cho em, các người còn ngọt ngào cùng ăn kẹo hồ lô nữa."
Điện thoại Tô Dao vang lên, Tiền Du gọi tới, nghe nói Trần Ngân Hà tới nên kích động lái xe đến đây đón: "Đội trưởng Tô, em đang ở bãi đậu xe sân bay, hai người đang ở đâu?"
Tô Dao: "Cậu không cần phải vào tìm, chúng tôi sẽ tìm cậu."
Sau khi cúp điện thoại, thấy Trần Ngân Hà nhìn mình chằm chằm, Tô Dao: "Điện thoại của gian phu đấy."
Tiền Du đứng ở bên cạnh xe, đã lâu chưa được gặp lãnh đạo, vội vàng chào hỏi: "Đội trưởng Trần, em rất nhớ anh!"
So với sự nhiệt tình của cậu ta, ánh mắt của đội trưởng Trần nhà cậu như muốn lột sạch cậu vậy.
Tiền Du ở yên tại chỗ, không dám nhúc nhích, hoàn toàn không biết rằng mình đã bị hiểu nhầm với gian phu.
Tô Dao liếc mắt nhìn Trần Ngân Hà, lại muốn đánh người: "Không có việc gì hù dọa trẻ con làm gì?"
Trần Ngân Hà đưa vali cho Tiền Du, Tiền Du cất vào cốp xe, tò mò nói: "Đội trưởng Trần, anh mang bao nhiêu đồ theo vậy, sao lại nặng như vậy?"
Tô Dao: "Búa lớn, cưa máy, dao chặt xương." Dụng cụ phân chia xác.
Tiền Du: "..."
Tô Dao không ngồi cùng hàng ghế sau với Trần Ngân Hà, cô ngồi trên ghế lái phụ.
Khi đến thành phố quen thuộc, Trần Ngân Hà không nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ngồi chéo phía sau Tô Dao và không ngừng nhìn cô chằm chằm.
Qua quan sát dọc đường, anh phát hiện Tô Dao không nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét và ghê tởm như nhìn quái vật, anh đoán chắc cô chưa xem đoạn video đó, nếu không cô sẽ không muốn gặp lại anh.
Ngay sau khi đến nhà khách của Cục Cảnh sát, Tô Dao xuống xe, thấy Trần Ngân Hà không có động tĩnh gì, liền mở cửa sau: "Công chúa điện hạ, tới rồi ạ, mời xuống xe."
Sau khi xác nhận Tô Dao đã không xem đoạn video, Trần Ngân Hà cảm thấy mình lại có thể cậy sủng mà kiêu: "Nhà khách là nơi cho người ở ư, Tiền Du quay lại, đi đến khách sạn trước kia tôi từng ở."
"Rầm" một tiếng, Tô Dao đóng cửa xe: "Vậy thì tạm biệt."
Cô dù sao cũng phải trở về nhà khách.
Tiền Du quay đầu lại từ ghế lái: "Đội trưởng Trần, anh vẫn đi khách sạn?"
"Không," Trần Ngân Hà mở cửa xe bước ra ngoài, "Vất vả rồi Tiền Du, lần sau đừng ăn kẹo hồ lô nữa nhé."
Tiền Du: "?"
Ai có thể nói cho cậu ta biết, cậu ta vất vả có liên quan gì đến việc cậu ta ăn kẹo hồ lô không?
Trần Ngân Hà xuống xe, hơi lạnh đem anh đông lạnh thiếu chút nữa phải lùi lại vào trong xe: "Tôi lạnh."
Tô Dao: "Xứng đáng." Nói xong cô bước vào nhà khách mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Tiền Du định giúp Trần Ngân Hà làm thủ tục vào ở, bị Trần Ngân Hà trừng mắt đáp trả: "Chuyện của cậu à."
Tiền Du: "..."
Ai có thể nói cho cậu ta biết chuyện gì đang xảy ra không. Khi trước ở cùng với đội trưởng Trần, cậu ta phải chịu trách nhiệm cho những việc như đặt vé và nhận phòng. Theo lời của đội trưởng Trần, thời gian quý báu của anh không đáng để lãng phí cho những vấn đề tầm thường như vậy.
Tiền Du đành lái xe đi, Trần Ngân Hà bước nhanh vào nhà khách với chiếc vali của mình.
Cục Cảnh sát thành phố Nam An gần với nhà khách, cô bé ở quầy lễ tân biết Trần Ngân Hà, ngạc nhiên hét lên: "Đội trưởng Trần!"
Cô bé vừa giúp Trần Ngân Hà đăng ký thẻ căn cước vừa nói chuyện với anh: "Đội trưởng Trần, anh còn nhớ em không?"
Trần Ngân Hà có trí nhớ rất tốt: "Nhớ rõ, Vân Vân."
Vân Vân cười: "Nghe nói anh được chuyển công tác đến Vân Giang, lại chuyển về rồi?"
Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao đang chờ thang máy: "Không, tương lai tôi sẽ định cư ở Vân Giang."
Vân Vân tiếc nuối nói: "Thật đáng tiếc, em còn tưởng lại có mỹ nam để ngắm." Từ cửa nhà khách có thể nhìn thấy cổng Cục Cảnh sát thành phố.
Vân Vân: "Em sẽ giúp anh sắp xếp căn phòng tốt nhất, cửa sổ lớn và quay về hướng nam, sẽ rất thoải mái khi mặt trời chiếu vào ban ngày."
Trần Ngân Hà định nói thì Tô Dao tiếp lời: "Xếp anh ấy ở phòng tôi đi."
Vân Vân kinh ngạc nhìn Tô Dao, rồi nhìn Trần Ngân Hà.
Là cảnh sát trưởng của Cục Cảnh sát thành phố Nam An, Trần Ngân Hà đương nhiên trở thành tâm điểm trong cuộc thảo luận của các tiểu cô nương, tuy rằng anh đối với người khác phái rất tốt, cũng thường xuyên nói vài câu với các cô ấy, nhưng các cô chưa thấy anh gần gũi với người phụ nữ nào.
Lần này ở chung một phòng, Vân Vân gần như không phản ứng lại.
Trần Ngân Hà gõ bàn: "Cô gái đó khăng khăng đòi tôi ở cùng, đưa thẻ phòng cô ấy cho tôi."
Vân Vân đưa thẻ phòng cho Trần Ngân Hà, thậm chí còn muốn tặng anh một hộp bαo ƈαo sυ miễn phí.
Trần Ngân Hà kéo vali đi vào thang máy, Tô Dao quay đầu lại liếc anh: "Vân Vân à, gọi thân thiết thế, quen biết đã lâu?"
Trần Ngân Hà cười: "Người ta họ Vân, tên Vân."
Tô Dao: "..."
Khi cô về đến phòng, Tô Dao gọi cơm hộp và bắt đầu lên kế hoạch cho địa phận của mình: "Tôi ngủ giường bên ngoài, anh ngủ giường bên trong."
Nếu Trần Ngân Hà có hành động gì về đêm, cô sẽ phát hiện ngay.
Trần Ngân Hà chưa bao giờ nghĩ căn phòng này thực sự là phòng đôi tiêu chuẩn, có hai giường.
Tô Dao lấy ra chiếc áo khoác màu xám của Trần Ngân Hà mang từ Vân Giang từ trong tủ ra: "Quần áo giữ ấm hay áo lông gì để ngày mai đi mua."
Trần Ngân Hà nhận lấy áo nhìn thoáng qua, ngước mắt nhìn chằm chằm Tô Dao, ánh mắt hơi trầm xuống: "Sao nơi này của em lại có quần áo của tên gian phu nào?"
Tô Dao: "..."
"Thích mặc thì mặc, không thích thì vứt đi."
Trần Ngân Hà nhìn nhãn quần áo, đó là nhãn hiệu mà anh thường mặc, vì anh luôn ném quần áo, đã không thể nhớ rõ mình ném chúng ở đâu.
Sau khi biết mình là tên gian phu đó, sắc mặt anh dịu đi rất nhiều, khóe môi vô thức nhếch lên: "Tại sao em lại giấu quần áo của tôi?"
"Bởi vì buồn chán," Tô Dao đi đến trước hành lý của Trần Ngân Hà, thử xách một chút, nặng đến gãy tay, "Anh không mang quần áo cho mình, vậy trong đây chứa gì vậy?"
Trần Ngân Hà không nói, Tô Dao: "Mẹ kiếp, đừng nói là công cụ phanh thây thật, anh thực sự định gϊếŧ tôi và tên gian phu ảo tưởng rồi cho chúng tôi vào vali?"
Trần Ngân Hà: "Không phải."
Tô Dao: "Trừ khi anh mở nó ra cho tôi xem."
Trần Ngân Hà: "Tôi không."
Tô Dao cuốn cổ tay áo lên: "Lại 'Tôi không' lần nữa thử xem!"
Trần Ngân Hà phải mở vali khi muốn đi tắm, không kiên trì nữa, anh ngồi xổm xuống mở khóa mật mã và mở vali ra.
Anh từ Cục về nhà thu dọn đồ có đi vào trung tâm thương mại một chuyến, quần áo mùa hè mùa này thật không dễ dàng mới mua được nên anh đã mất nhiều thời gian để mua hết.
Anh biết tính cách của cô, cô sẽ không sẵn sàng chi nhiều tiền mua quần áo cho một chuyến du lịch. Anh mua cho cô rất nhiều váy và áo tắm đẹp, dài ngắn, hoa lá, tơ tằm tinh khiết, đủ loại cả.
Ngoài ra còn có năm kiểu mũ chống nắng để kết hợp với quần áo. Hai chiếc dù che nắng, ba cặp kính râm và mười chai kem chống nắng.
Dù biết rất rõ rằng anh đến đó để bắt gian.
Tô Dao nhìn quần áo và mũ của phụ nữ gần như tràn đầy, cuối cùng cũng hiểu tại sao Trần Ngân Hà lại miễn cưỡng mở vali của mình.
Cô rất nghiêm túc nhìn anh: "Anh bắt đầu có sở thích này từ khi nào vậy?"
Trần Ngân Hà: "..."
Có tiếng gõ cửa, Tô Dao ra cửa lấy đồ mà cô vừa đặt: "Tôi gọi cháo cho anh này, ăn lúc còn nóng đi."
Trần Ngân Hà lấy một bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm: "Không ăn."
Tô Dao: "Không ăn thì đói ráng chịu, cóc thèm quan tâm anh."
Khi Trần Ngân Hà bước ra khỏi phòng tắm, Tô Dao đã ăn cơm hộp của mình, trong phòng toàn mùi thịt nướng.
Trần Ngân Hà quay trở lại phòng tắm một lần nữa, nói anh sẽ đi ra sau khi mùi tan biến, nếu không anh sẽ bị ám thành một quán thịt nướng mất.
"Đàn ông các anh nhiều chuyện thật đấy," Tô Dao mở cửa sổ để cho mùi bay ra ngoài, đứng ở cửa phòng tắm gõ cửa, "Đi ra, đến lượt tôi tắm, anh đi ngủ trước đi."
Sau đó tắt đèn lớn trong phòng đi, để lại một đèn bàn.
Tô Dao từ trong phòng tắm đi ra, thấy Trần Ngân Hà đã nhắm mắt ngủ thiếp đi, từ Vân Giang đến Tây Á rồi đến Nam An, đem mình lăn lộn đến mệt mỏi.
Tô Dao nằm trên giường bên cạnh anh, xoay người sang một bên, đối mặt với Trần Ngân Hà, mở to mắt nhìn anh.
Cô không thể tìm thấy con mèo con, người lái xe của trang trại Sơn Dã phụ trách giao cà rốt đến nhà của Minh Nguyệt nói rằng anh ta chưa bao giờ nhìn thấy con mèo.
Con mèo bị thương và chảy nhiều máu nên Trần Ngân Hà không thể giữ nó quá lâu, chắc chắn nó đã mang theo vết thương ra ngoài, không trừ khả năng nó sẽ nhảy ra khỏi chiếc xe chở cà rốt và bỏ chạy.
Chẳng lẽ là cô điều tra sai hướng, không phải Trần Ngân Hà dùng xe chuyên chở cà rốt đưa nó đi?
Đã bảy ngày trôi qua, cô đã cố gắng hết sức để tìm con mèo nhưng vẫn không thấy gì, có phải con mèo sớm đã chết hay không.
Vừa suy nghĩ ra, Tô Dao liền giật mình. Không thể nào, Trần Ngân Hà không bao giờ có thể hành hạ và gϊếŧ mèo con, anh không phải loại người như vậy.
Tô Dao nhìn chiếc giường đối diện trong ánh đèn mờ ảo, Trần Ngân Hà ngủ rất thành thật, sau khi nằm xuống căn bản không động đậy, lông mi rất dài, khi nhắm mắt lại trông dài hơn, yên tĩnh hơn rất nhiều so với khi anh còn thức.
Tô Dao bước xuống giường, ngồi xổm trước giường Trần Ngân Hà, nhìn tay anh đang đặt ở bên hông mình.
Đôi bàn tay của anh cũng đẹp như chính mình, với các đốt ngón tay rõ ràng, trắng nõn và mảnh mai, các đường gân cổ tay sắc nét và mạnh mẽ. Đôi tay này sẽ cầm kiếm ở thời cổ đại, còn hiện đại là chơi đàn, dù sao cũng không thể hành hạ và gϊếŧ chết một chú mèo con vô tội được.
Tô Dao nhìn thời gian, đã gần hai giờ sáng.
Cô đứng dậy và nằm xuống giường, nhắm mắt lại giả vờ như đang ngủ.
Thấy Trần Ngân Hà không dậy, Tô Dao yên tâm chuẩn bị đi ngủ.
Ngay khi cô đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cô nghe thấy tiếng Trần Ngân Hà dậy.
Cô lặng lẽ mở mắt ra, thấy anh vén chăn ngồi xuống giường, trầm mặc vài giây sau, anh bước xuống giường, đi dép lê, xoay người về hướng có mặt trời.
Có một chiếc bàn tròn nhỏ bằng gỗ cạnh cửa sổ ban công, có gạt tàn thuốc, tách trà, hai chai nước khoáng, một chiếc bình nhỏ có cắm một bông hồng đỏ lớn và một con dao gọt hoa quả.
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà dừng lại ở bàn, từ góc nhìn của cô, cô không thể nhìn thấy anh lấy gì trên bàn.
Anh lấy một thứ gì đó và lại bắt đầu đứng yên, như thể đang suy nghĩ và đấu tranh với điều gì đó.
Trước mắt Tô Dao bỗng nhiên trở nên mơ hồ, anh phát bệnh, anh nhất định nhặt dao gọt hoa quả, anh cầm dao không nhúc nhích, rốt cuộc anh muốn làm gì, là tỉnh hay là điên loạn?
Liệu cô có nên cảm ơn vì không có con mèo nào trong ngôi nhà này không?
Rèm cửa trên ban công không được kéo ra, bên ngoài cửa sổ phản chiếu ánh trăng tròn, ánh trăng dịu dàng cùng bóng cây tối cùng nhau rơi xuống trước cửa sổ, nhìn bóng lưng Trần Ngân Hà trước bàn, Tô Dao úp mặt vào gối lau đi những giọt nước mắt thầm lặng.
Cô từ trên giường ngồi dậy, dép cũng không mang, đi chân trần đến sau lưng anh, từ phía sau ôm chặt lấy eo anh, nghẹn ngào gọi tên anh: "Trần Ngân Hà."
Cô nhẹ nhàng dùng gương mặt mình cọ cọ lưng anh: "Đừng như vậy, tỉnh lại, anh mau tỉnh lại đi."
Cơ thể người đàn ông đông cứng lại.
Cô muốn khóc, nhưng lại sợ làm anh sợ hãi, đang nửa tỉnh nửa mê nên chỉ có thể nhẹ nhàng nức nở: "Trần Ngân Hà, tôi sợ, tôi không dám nhìn bộ dạng anh thế này."
Trần Ngân Hà nhìn xuống chai bước khoáng trong tay, anh chỉ hơi khát muốn tìm nước uống, không tự vặn nắp chai được, lại miễn cưỡng đánh thức cô dậy để cô vặn cho anh. Đang định không uống nữa thì bị cô từ phía sau ôm lấy eo bất ngờ.
Nghe giọng nói của cô, tim anh chùng xuống, cô đã biết, cô đã xem đoạn video đó, cô đã từng thấy anh như vậy.
Nhất thời không dám nhúc nhích, cũng không dám quay đầu nhìn lại, sợ bắt gặp ánh mắt kinh tởm của cô, sợ cô coi anh như một con quái vật.
Tô Dao ôm Trần Ngân Hà khóc một hồi, nhận ra anh không có động tĩnh gì tiếp theo, liền buông tay khỏi eo anh, lấy mu bàn tay lau đi nước mắt còn dính trên mặt: "Anh tỉnh rồi à?"
Trần Ngân Hà không quay đầu lại, lắc lắc chai nước khoáng trong tay: "Tôi chỉ muốn tìm một ít nước để uống, nhưng tôi không thể vặn nắp chai."
Tô Dao nhận lấy giúp Trần Ngân Hà mở nó: "Đây."
Trần Ngân Hà uống vài ngụm nước: "Có thể tắt đèn bàn luôn được không?"
Tô Dao xoay người tắt đèn, Trần Ngân Hà kéo rèm cửa, cả phòng chìm vào bóng tối hoàn toàn.
Tô Dao ngồi ở trên giường đối mặt với Trần Ngân Hà: "Nói cho tôi nghe đi."
Sau khi xác định Tô Dao không nhìn thấy mình, Trần Ngân Hà mới thả lỏng thân thể một chút, không giống như vừa rồi căng thẳng, như thể sẽ bị đánh bại bất cứ lúc nào.
Trần Ngân Hà trở lại giường, quấn chăn bông: "Em đã xem video trên điện thoại di động của Minh Nguyệt?"
Tô Dao không nói, xem như mặc định.
Trần Ngân Hà im lặng một lúc, giọng nói trầm như phát ra từ trong bụi bặm: "Đó là sự thật."
Tô Dao ngẩng đầu lên và nhìn Trần Ngân Hà trong bóng tối, mặc dù cô không nhìn thấy gì.
Trần Ngân Hà cởi bỏ chăn bông trên người, đi tới vali lấy ra một bao thuốc và bật lửa, ngậm điếu thuốc một cách thành thạo, nghiêng đầu châm lửa.
Bật lửa sáng lên, Tô Dao nhìn dáng vẻ của Trần Ngân Hà, khi bật lửa tắt, sắc mặt anh cũng tối sầm lại.
Trong bóng tối, tàn thuốc lập lòe.
Trần Ngân Hà đi đến bên cửa sổ, vén rèm cửa sổ để làm tan mùi khói, sau đó châm điếu thuốc chỉ hút vài hơi, đóng rèm lại, quay vào trong bóng tối.
"Nửa đầu đoạn phim là sự thật. Tôi giống như mộng du ác mộng, không thể kiểm soát được ý thức và hành vi của mình." Giọng nói của Trần Ngân Hà càng ngày càng trầm, có chút kiềm chế khó hiểu, "Chỉ thiếu chút nữa nó đã bị tôi bóp chết."
Đó là lý do tại sao anh phải giật lấy điện thoại của Minh Nguyệt và ném nó vào dung dịch formalin để phá hủy. Anh thật sự xuống tay với con mèo con, không phải biểu diễn, cũng không phải thủ thuật che mắt.
Anh không muốn bị ai nhìn thấy mặt điên rồ của mình, đặc biệt là Tô Dao.
Sau khi nghe Trần Ngân Hà nói, Tô Dao thấy trái tim trống rỗng, một nửa là cảm thấy nhẹ nhõm, mặt khác vẫn treo lơ lững như cũ.
"Con dao đó, và máu trên mặt đất… làm sao nó còn sống khi chảy nhiều máu như vậy?"
Bất cứ ai xem video sẽ không tin rằng con mèo vẫn sống sót. Trên mặt đất có nhiều máu, một con mèo con chảy nhiều máu như vậy chắc chắn sẽ chết.
Trần Ngân Hà cười nhẹ: "Làm sao em biết máu là của con mèo con đó?"
Tô Dao nhướng mắt nhìn về phía Trần Ngân Hà, giọng nói càng lớn hơn trong vô vọng: "Ý anh là gì?"
Cô vừa nhớ lại khi anh đâm mèo con một dao trong video, vừa từ trên giường bước xuống, ngồi xổm trước giường Trần Ngân Hà, lần mò tìm bàn tay trái anh, ở trong sườn tay anh sờ sờ.
Cô sờ thấy một vết sẹo ngang, rất nhẹ nhưng cũng rất sâu.
Cũng giống như cách mà nam thứ tàn sát và gϊếŧ mèo con trong phim, anh đã lừa dối mọi người bằng một thủ thuật, một dao kia đâm không phải là mèo mà chính là cổ tay của anh.
Máu chảy xuống không phải của mèo con mà là của chính anh.
Anh suýt bóp cổ con mèo và giải cứu nó bằng chính máu của mình.
Tô Dao xoa vết sẹo trên cổ tay Trần Ngân Hà, run giọng hỏi: "Đau không?"
Trần Ngân Hà cười nói: "Đã lâu như vậy rồi, sớm không còn đau nữa."
Tô Dao ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Trần Ngân Hà, căn phòng tối om, cô không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì: "Tôi hỏi lúc đó, lúc đó anh có đau không?"
Trần Ngân Hà: "Đau, đau muốn chết."
Tô Dao nắm lấy cổ tay bị thương của Trần Ngân Hà áp lên mặt mình.
"Có camera ở khắp nơi trong nhà của Minh Nguyệt, một dao kia xem như tương kế tựu kế. Từ lúc đó, cô ta chắc chắn rằng tôi là người giống như cô ta, và cô ta đã bớt đề phòng tôi hơn," Trần Ngân Hà cười, "Như vậy khá tốt, nếu không tôi phải ngủ với cô ta để lấy lòng tin của cô ta rồi."
Tô Dao không muốn nhắc tới Minh Nguyệt vào lúc này, nếu không phải cô ta, Trần Ngân Hà cũng không cần tự đâm vào mình một dao.
"Anh đặt con mèo đó ở đâu, tại sao tôi không tìm thấy nó?"
Trần Ngân Hà: "Tôi để nó trong xe vận chuyển cà rốt, từ cửa trần bỏ vào, người của Minh Nguyệt sẽ không phát hiện ra."
Tô Dao: "Tôi đã đến trang trại, người lái xe nói rằng anh ta chưa bao giờ nhìn thấy con mèo."
Trần Ngân Hà đưa tay lên xoa tóc Tô Dao: "Em có thể tra ra chỗ đó, thực sự rất giỏi."
"Cơ thể nó khỏe mạnh, có thể nhảy ra khỏi cửa trần khi tài xế đỗ xe trên đường."
Tô Dao: "Trách không được."
Trần Ngân Hà vỗ bên cạnh anh: "Ngủ ở đây đi."
Tô Dao không từ chối, lên giường nằm nghiêng, Trần Ngân Hà cũng nằm xuống, để anh quay lưng về phía cô.
Cô ôm eo anh từ phía sau như vừa rồi trước chiếc bàn tròn nhỏ, áp má vào lưng anh.
Hai người không nói nữa, thật lâu sau, Tô Dao nhẹ giọng nói: "Tại sao?"
Tại sao hai giờ sáng đầu tháng mười hai hàng năm lại trở nên như vậy?
Trần Ngân Hà: "Em có còn nhớ những gì tôi đã nói với em không, trước khi tôi được sinh ra, mẹ tôi đã bị một người đàn ông giam cầm trong ngôi nhà xinh đẹp đó ở núi Nhược Đàn."
"Người đàn ông kia là ma quỷ, hắn muốn biến tôi thành người giống như hắn, bắt lấy tay tôi ôm lấy cổ một con mèo con, và nói với tôi bằng giọng u ám lạnh lùng nhất thế giới: 'Hãy tận hưởng cảm giác một sinh mạng biến mất trong tay mày, khi sinh vật này biến thành hồn ma, nó sẽ ám ảnh mày và hành hạ mày, cũng sẽ thề trung thành với mày, biến mày trở thành chủ nhân của thế giới này'."
Giọng nói của Trần Ngân Hà trầm thấp rét lạnh, Tô Dao cảm thấy cô đã bị thay thế vào cảnh giống anh khi cô còn nhỏ. Xúc cảm ấm áp từ bộ lông của mèo con trong tay cô truyền khắp người, nó nhỏ yếu như vậy, liều mạng giãy giụa cũng vô pháp từ trên tay cô chạy thoát. Ác quỷ thì thầm vào tai cô, và cô bắt đầu run rẩy, nhưng một niềm phấn khích thầm kín dâng lên trong nội tâm cô.
Tô Dao đột nhiên bừng tỉnh, phía sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh: "Sau đó thì sao, mèo con xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói của Trần Ngân Hà bừng tỉnh từ lạnh như băng mà trở nên rất dịu dàng: "Mẹ tôi xuất hiện, bà đã đe dọa người đàn ông bằng tính mạng của chính mình bắt hắn phải buông tay tôi ra. Con mèo đó giống con trong nhà Minh Nguyệt, thiếu chút nữa đã chết."
Tô Dao thở phào nhẹ nhõm: "May mà nó chưa chết, thật tốt vì còn sống."
Cô nghĩ đến khi còn nhỏ, khi cô còn đang nghịch bùn, Trần Ngân Hà đã trải qua một cơn ác mộng khủng khiếp như vậy.
Sợ Tô Dao để ý, Trần Ngân Hà tự giải thích: "Tôi không phải vào đầu tháng mười hai mỗi năm đều như vậy. Khi đó tôi mới bảy tuổi, hai mươi hai năm qua chỉ phát tác ba lần."
"Một lần là khi mẹ tôi qua đời. Một mình tôi chạy ra ngoài bắt một con mèo hoang. Một lần là khi bố nuôi của tôi qua đời, và lần cuối cùng em nhìn thấy, ở nhà Minh Nguyệt."
Cuối cùng Tô Dao cũng hiểu tại sao Trần Ngân Hà xin nghỉ phép vào thời điểm này trong năm, anh sợ phát tác không thể kiểm soát được bản thân, dứt khoát nhốt mình ở nhà.
Tô Dao ôm chặt Trần Ngân Hà, giống như muốn dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho anh: "Mẹ anh mất như thế nào?"
"Anh không muốn nói cũng không sao."
"Tôi không có gì khó nói với em," Trần Ngân Hà thì thầm, "Người đàn ông đó đã thuê rất nhiều sát thủ từ trước, chỉ cần hắn chết, nhóm sát thủ sẽ tấn công mẹ tôi, để mẹ tôi có thể xuống cùng với hắn."
"Người đàn ông đó chết trong tai nạn ô tô, bị một chiếc xe vận tải lớn cán nát làm đôi, đứt lìa, máu thịt bay khắp nền đất, khi chết vẫn nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên hai bên."
Nói về cái chết của người đàn ông đó, giọng nói của Trần Ngân Hà đầy phấn khích mà chính bản thân anh cũng không nhận ra. Anh đem hình ảnh miêu tả cụ thể, phảng phất rất hưởng thụ khi nhìn hình ảnh như vậy.
Đây không phải là một phản ứng cảm xúc mà một người bình thường nên có, khi nói đến cái chết của người mình ghét, người bình thường sẽ cảm thấy rằng người đó xứng đáng với điều đó, sẽ rất vui, nhưng tuyệt không phải là phấn khích.
Tô Dao trèo qua người Trần Ngân Hà và nằm trên giường đối diện với anh: "Về sau đầu tháng mười hai mỗi năm tôi sẽ ở cùng anh."
Trần Ngân Hà ngẩn ra một lúc, rồi thì thầm: "Không được."
Anh không thể để khi cô nhìn thấy anh lại như vậy, cũng sợ mình sẽ làm tổn thương cô.
Tô Dao: "Vậy được rồi, nếu anh không muốn ở với tôi, tôi sẽ tìm người khác ở cùng."
Trần Ngân Hà cắn răng hàm sau, giọng anh như vọng ra từ lồng ngực, mang theo sự đe dọa hung tợn: "Em dám!"
Anh đưa tay lên, lòng bàn tay vuốt ve chiếc cổ ấm áp của cô, giọng nói ôn nhu như là tiếng người tình đang nỉ non: "Tôi sẽ giữ mãi chiếc vali đen đó. Tôi sẽ không đụng đến em, sẽ chỉ gϊếŧ hắn ta trước mặt em."
Tô Dao bị lời nói của Trần Ngân Hà làm nổi da gà: "Tiểu tiên nam là anh sao lại phát ngôn cho địa ngục như vậy chứ, anh mẹ nó đúng thật là tên biếи ŧɦái đi."
"Trở mình ngủ đi, anh dựa quá gần tôi, ảnh hưởng đến hô hấp của tôi."
Tô Dao xoay mặt Trần Ngân Hà lại, đặt tay lên eo anh và vỗ nhẹ: "Ngủ đi, mai đưa tôi đi dạo Nam An."
Hai người chìm vào giấc ngủ trong tư thế này.
*****
Ngày hôm sau, Tô Dao mở mắt ra và phát hiện vị trí ngủ của họ đã xoay chuyển từ lúc nào đó, anh đã ôm cô từ phía sau,
Tô Dao gỡ tay Trần Ngân Hà ra, cử động cơ thể chuẩn bị rời giường.
Cảm giác mông bị một vật cứng chống vào, mặt cô đỏ bừng, dùng chân đá vào người anh, vừa tức vừa thẹn: "Chống tôi này, đứng dậy."
Trần Ngân Hà mở mắt ra, giọng mũi có chút mơ hồ: "Chống thì chống, làm ầm ĩ cái gì, sớm muộn gì đều để tôi chống thôi."
Tô Dao một chân đạp Trần Ngân Hà từ mép giường xuống: "Chống cái đầu anh!"
Trần Ngân Hà bị đá cho tỉnh táo lại, nhìn xuống quần, giả bộ bình tĩnh: "Tôi nói không sai mà."
Nói xong liền xoay người đi tới phòng tắm.
Nếu Tô Dao để ý kỹ hơn, cô sẽ phát hiện ra một người nói những lời thô tục không viết nháp đang bí mật đỏ bừng tai.
Cả hai tắm rửa sạch sẽ, vì họ dậy muộn nên ăn gộp bữa sáng và bữa trưa. Tô Dao tính thời gian, tổng cộng cô nghỉ phép mười ngày, đã dùng hết bảy ngày, vẫn còn ba ngày.
Cô muốn đi chơi khắp thành phố Nam An trong ba ngày này, nhờ Trần Ngân Hà đưa cô đến nơi anh thường chơi, sau đó chọn phong cảnh tốt để anh thư giãn.
Tô Dao nói với Trần Ngân Hà về kế hoạch của cô. Sau khi Trần Ngân Hà lắng nghe: "Lát nữa tôi muốn ra ngoài gặp một người. Đó là giáo viên chủ nhiệm cấp ba trước đây của tôi, em đợi tôi ở đây."
Tô Dao không ngạc nhiên, Nam An là nơi mà Trần Ngân Hà đã sống hơn hai mươi năm, khi trở về phải có nhiều người quen cũ muốn gặp mặt: "Vậy thì nhanh lên, nếu anh về muộn quá, tôi sẽ tự ra ngoài."
Tô Dao đứng bên cửa sổ lầu hai, nhìn Trần Ngân Hà đi ra khỏi cửa nhà khách, anh bắt một chiếc taxi, đi về hướng Bắc.
Trần Ngân Hà nói với người tài xế, "Rẽ phải về phía trước, đi vào đường Danh Ninh, sau đó là đường Hòa Thiện, đến Trung tâm mua sắm Kim Bích."
Người tài xế hơi ngạc nhiên: "Vậy thì chúng ta nên đi thẳng về phía nam vừa rồi, không cần phải đi đường vòng dài như vậy. "
Người tài xế đột nhiên nghĩ Trần Ngân Hà lên xe ở lối vào nhà khách của Cục Cảnh sát, đoán rằng anh hẳn là cảnh sát, khẳng định anh đang theo dõi hoặc cố gắng để thoát khỏi ai đó, vì vậy anh mới vòng tới vòng lui. Trong TV đều diễn như vậy.
Người tài xế cảm thấy mình thật may mắn khi được tham gia vào hành động của cảnh sát, thần sắc thay đổi: "Anh ngồi vững!"
Nói xong liền nhấn ga lái xe đi ra ngoài.
Tới nơi, Trần Ngân Hà xuống xe đi vào trung tâm mua sắm, ngồi xuống quán cà phê trên lầu hai, lấy điện thoại di động ra gọi: "Đang ở đâu, có mang theo con mèo không?"