Rơi Vào Ngân Hà

Chương 62: Cô gái hoang dã




Edit+beta: LQNN203

Ngày hôm sau, Tô Dao tự xin nghỉ phép mười ngày với lý do phép năm sắp hết hạn không dùng đến thì thật lãng phí, nói sẽ đi du lịch.

Tô Dao dọn dẹp bàn làm việc của mình, sắp xếp công việc của mọi người trong văn phòng: "Mười ngày nữa tôi không ở đây mọi người phải tự giác, tốt nhất là không được đến muộn và về sớm. Đại Vu điểm danh giúp em."

Tiểu Vu cười nói: "Quá tốt, anh của em khẳng định không nỡ điểm danh em đâu."

Đại Vu vò một quả cầu giấy ném vào đầu Tiểu Vu: "Người đầu tiên phải nhớ là chú đấy."

Ngô Thanh Đào lấy ra một túi thạch trái cây từ trong ngăn kéo chia sẻ với mọi người: "Chị Tô, chị định chơi ở đâu vậy, nhớ mang đặc sản địa phương về cho tụi em nhé, đồ ăn ngon thì tốt nhất." 

Thạch trái cây của Ngô Thanh Đào là vị trái cây, các vị xáo trộn với nhau, Tô Dao lấy được vị đào. Cô mở thạch ra cắn một miếng, tùy tiện nói ra một điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng trong nước: "Tây Á."


Ngô Thanh Đào mỉm cười: "Tây Á tuyệt lắm ạ, đó là bờ biển, có rất nhiều hải sản, cà phê, vỏ trai, còn có các loại trái cây, dừa, dừa đường, bánh dừa này."

Tô Dao vừa ăn thạch vừa ném vỏ vào thùng rác: "Biết rồi." Đến lúc đó chỉ cần mua một ít từ Taobao rồi mang đến đây.

Ngô Thanh Đào lại hỏi: "Vậy chị đã mua áo tắm chưa, các loại váy áo để chụp ảnh bên bờ biển gì đó nữa. Ảnh chụp chị nhất định phải đăng trong nhóm cho tụi em xem đấy."

Tô Dao: "Chị đi để giải sầu, không chụp ảnh." Nói xong đi ra ngoài.

Cô đặt vé tàu cao tốc đến thành phố Nam An lúc hai giờ rưỡi chiều nay, buổi tối đã có thể đến được đó.

Tô Dao trở về ký túc xá thu dọn hành lý, thành phố Nam An cách Vân Giang khoảng 1000km, ở phía Bắc Vân Giang, nhiệt độ ở đó tương đối thấp, hiện tại đã gần -10 độ.


Tô Dao lấy quần áo đang phơi trên ban công, bao gồm cả chiếc áo khoác màu xám nhạt mà Trần Ngân Hà ném ở bệnh viện tâm thần trên đường Khang Dân kia.

Áo khoác là chất liệu cashmere nguyên chất, không thể giặt bằng nước, sau khi cô giặt với nước, sợi vải trở nên hơi xoăn, không còn đứng form như khi Trần Ngân Hà mặc.

Tô Dao gấp áo khoác cho vào ba lô lớn.

Vụ án bệnh viện tâm thần số 44 đường Khang Dân đã kết thúc, Tô Dao đã nộp đầy đủ tài liệu cần nộp, không lâu nữa tòa sẽ tuyên án tử hình đối với Lưu Kiến Dân và Miêu Kim Nguyên.

Tô Dao thu dọn hành lý, thấy vẫn còn thời gian, nghĩ lúc trước đã đáp ứng cuộc hẹn của Phạm Hà, liền lái xe tới.

Cô không thể để bản thân nhàn rỗi, chỉ cần nhàn rỗi hình ảnh trong video trên điện thoại di động của Minh Nguyệt sẽ hiện lên trong đầu cô, tim cô liền đau nhói.


Phạm Hà đã dọn dẹp căn nhà mới mua, được bài trí theo kiểu phòng tân hôn.

Tô Dao có chút lo lắng Phạm Hà không thể thoát ra khỏi cái bóng Tiểu Phong bị sát hại, đi vào cửa thay giày, định nói gì đó để khuyên nhủ.

Trạng thái của Phạm Hà trông rất bình thường, cô ta rót nước cho Tô Dao, hỏi cô có lạnh không, trên mặt luôn nở một nụ cười ngượng ngùng lại điềm tĩnh.

Tô Dao nhận lấy ly nước: "Cảm ơn, hôm nay nắng rất tốt, không lạnh."

Phạm Hà bóc một quả quýt cho Tô Dao mà cô ta đã đặc biệt mua khi biết Tô Dao đến đây: "Chị thử xem, ngọt lắm đấy."

Tô Dao cầm lấy nếm thử, quay đầu nhìn quanh nhà: "Nhà rất đẹp."

Phạm Hà mỉm cười, tấm màn lớn bằng sa mỏng màu đỏ rực sau lưng làm cô gái như một cô dâu e thẹn: "Cảm ơn cảnh sát Tô."

Tô Dao ở cùng Phạm Hà một lúc, chủ yếu là nói về công việc và cuộc sống, nhưng Phạm Hà chưa một lần nhắc tới Tiểu Phong.
Tô Dao ra khỏi nhà Phạm Hà, trên đường trở về thành phố gọi điện thoại đến đồn công an thuộc khu vực quản lý của Phạm Hà, yêu cầu họ chú ý hơn đến tình trạng của Phạm Hà, nhờ bác sĩ tâm lý của khu vực can thiệp và sắp xếp một nữ cảnh sát đến thăm Phạm Hà thường xuyên.

Sau khi mất đi người yêu, Phạm Hà quá bình tĩnh, loại bình tĩnh đó rất dị thường, giống như một khúc dạo đầu của một cơn bão.

Tô Dao lái xe đi qua một con đường quen thuộc, phía trước không xa là bệnh viện Đồng Nhã.

Cô đậu xe ở bãi đậu xe của bệnh viện, lên lầu đến phòng bệnh của Trần Ngân Hà, hai cảnh sát từ Nam An đã không còn ở cửa phòng.

Tô Dao nhìn vào qua tấm kính trên cửa, không có ai trong phòng, khăn trải giường và chăn được xếp ngay ngắn.

Thất Thượng đang đập quả óc chó còn Bát Hạ đang đập quả hồ đào, chúng lại tranh cãi với nhau, như thể đang tranh cãi xem chủ nhân thích óc chó hay hồ đào hơn.
Trần Ngân Hà không có ở đây, Tô Dao cũng không đi vào, xoay người đi xuống lầu.

Ở dưới lầu gặp được Đường Chu, Đường Chu nói Trần Ngân Hà đang phơi nắng trong khu vườn nhỏ phía sau tòa nhà nằm viện, bảo Tô Dao nhất định phải đi qua nhìn xem.

Tô Dao cảm thấy Đường Chu có chút kỳ quái, tại sao phải nói cô nhất định đi xem.

Có phải tâm trạng của Trần Ngân Hà không được tốt?

Sau khi Đường Chu rời đi, Tô Dao đi vòng quanh tòa nhà nằm viện, đi thẳng đến khu vườn nhỏ.

Là bệnh viện tư nhân tốt nhất và đắt nhất thành phố Vân Giang, hoa viên của bệnh viện Đồng Nhã cũng rất đắt đỏ, mùa này cũng có thể tạo ra trăm hoa đua nở.

Nhiều loài hoa không rõ nguồn gốc khác nhau được xếp thành một nhóm lộng lẫy, Tô Dao dừng lại trước một bụi hoa và nhìn thấy Trần Ngân Hà đang dựa vào đình hóng gió, bên cạnh là hai cô y tá trẻ trung xinh đẹp.
Anh mặc một chiếc áo lông vũ màu đen, bên trong là bộ đồ ngủ mà cô mua cho. Áo lông vũ không kéo khóa, cúc áo ngủ lại lỏng lẽo, rộ ra một mảng nhỏ xương quai xanh sắc bén, làn da dưới ánh mặt trời trắng đến dọa người.

Anh lười biếng nhìn như không có xương, môi hơi mím lại, thoải mái nheo mắt nhìn ánh mặt trời. Không biết anh đã nói gì với người ta, chọc cô y tá đỏ mặt che miệng cười.

Tô Dao: "..." Cô còn tưởng anh tâm trạng không tốt, không phải khá tốt sao, còn có tâm trạng chọc tiểu cô nương vui vẻ kia kìa.

Tô Dao xoay người định rời đi, lại nghe thấy một cô y tá lớn tiếng hỏi: "Sau này thì sao, hai người có ở bên nhau không?"

Tô Dao không khỏi dừng lại, núp sau bụi hoa, vểnh tai lắng nghe vài câu.

Giọng người đàn ông cà lơ phất phơ: "Cô ấy khăng khăng muốn làm bạn gái tôi, nhưng tôi không đồng ý."
Tô Dao nghe ra, đây là chuyện hôm anh tổ chức sinh nhật cho cô ở thôn Liễu Hà đã nói.

"Còn có ý đồ dùng mỹ nhân kế mê hoặc tôi, tôi là đàn ông thiếu kiên định như vậy sao?" Trần Ngân Hà ngắt một bông hoa hồng phấn bên cạnh nghịch ngợm, "Khi tôi hôn mê, cô ấy ngủ dưới sàn nhà trước cửa phòng bệnh canh giữ tôi suốt đêm, gặp được nguy hiểm sẽ che chắn cho tôi trước tiên, còn vì tôi mà đấu tay đôi với người phụ nữ khác."

"Chỉ vài ngày trước, cô ấy... cô ấy thế mà..."

Cô y tá sốt ruột muốn biết chuyện sau, vội vàng hỏi: "Làm sao, rốt cuộc có chuyện gì, mau nói cho tôi biết đi."

Trần Ngân Hà gỡ một cánh hoa hồng đặt lên môi, thần sắc trông rất buồn rầu, bộ dáng ủy khuất khi bị người khác bắt nạt: "Cô ấy còn cưỡng hôn tôi nữa!"

Cô y tá che miệng kinh hô: "Trời ạ, cô ấy thật hoang dã!"
"Là nữ cảnh sát trước kia luôn chạy đến bệnh viện của chúng tôi sao, sao mấy ngày gần đây tôi không thấy cô ấy nữa?"

Trần Ngân Hà gỡ cánh hoa hồng ném xuống đất, những người không biết đều cho rằng anh đang chôn những bông hoa, thậm chí giọng điệu của anh còn trở nên u oán: "Dù sao cô ấy đối với tôi cũng là cường thủ hào đoạt, sợ tôi tức giận nên không dám tới, mỗi ngày chỉ dám dỗ dành tôi trên WeChat."

Cô y tá không khỏi lo lắng theo: "Vậy anh định tha thứ cho cô ấy không?"

Trần Ngân Hà nhíu mày, dáng vẻ nhìn rất rối rắm: "Xem cô ấy yêu tôi đến chết đi sống lại, nếu cô ấy biểu hiện tốt, tôi vẫn sẵn lòng cho cô ấy một cơ hội."

Tô Dao đột nhiên cảm thấy có chút tăng xông, thiếu chút nữa một hơi cũng không thở nổi mà ngất ngay tại chỗ.

Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của anh, cô gần như nghi ngờ trí nhớ của mình nhầm, lấy điện thoại di động ra xác nhận một chút, Trần Ngân Hà vẫn đang yên lặng nằm trong danh sách đen của cô.
Cô đã từng nhìn thấy vô số kẻ tình nghi thích đổi trắng thay đen, nhưng cô chưa từng thấy một kẻ lật lọng hoàn toàn như anh, anh phải da mặt dày đến mức nào mới có thể đắp ra một tấm da bò như vậy.

Cô có linh cảm, không, cô có thể chắc chắn câu chuyện cô cường thủ hào đoạt với anh sẽ lan truyền khắp bệnh viện. Về sau sau này cô đến đây, người khác sẽ nói thầm sau lưng cô, là cô chính là cô, cô gái hoang dã.

Tô Dao suýt bị Trần Ngân Hà chọc cười.

Anh chính là có bản lĩnh này, có thể làm cho cô khóc, làm cho cô cười.

Tô Dao đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, cô đi tới một chỗ cạnh góc khuất nắng, dựa vào tường, nhìn xuống những bóng đen lớn tản ra từ khu vườn nhỏ bên cạnh chân mình.

Hình ảnh trong video lại bắt đầu hiện lên trong đầu cô, là hình ảnh được lấy từ camera giám sát, địa điểm là nơi Minh Nguyệt ở.
Bên trong có vài ngọn đèn nhỏ, bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, đồng hồ trên tường hiển thị hai giờ sáng.

Trần Ngân Hà bước vào trong máy quay, bước chân có vẻ rất thong thả, lại mang theo loại khẩn trương không thể chờ đợi được.

Trên khuôn mặt anh không có biểu cảm gì, đôi mắt vô hồn, đen kịt và trống rỗng, giống như một xác chết không có linh hồn.

Anh tìm thấy con mèo con đang ngủ trên ghế sô pha, đứng một bên nhìn nó vài giây, bất động, đoạn phim dường như đông cứng lại.

Anh bất ngờ đưa tay ra túm lấy con mèo con, như là tâm lý có vấn đề mà bóp chặt cổ con mèo.

Con mèo con đầu tiên phát ra vài tiếng kêu thảm thiết, nhưng rất nhanh sau đó nó thậm chí không thể phát ra âm thanh, bốn móng vuốt của nó vô ích cào vào khoảng không. Đôi mắt tròn mở to nhất, tròng mắt màu nâu nhạt gần như muốn từ trong hốc mắt lăn ra ngoài.
Nhìn sinh vật nhỏ bé này giãy giụa, thống khổ, gào thét, co giật trong tay, hai mắt anh đỏ bừng, lỗ hổng trong mắt được thay thế bằng cảm giác khoái lạc khổng lồ, khóe môi cong lên quái dị.

Trong đoạn phim, anh trông giống như một con quái vật thực sự.

Anh dừng lại khi con mèo con trút hơi thở cuối cùng, có vẻ như anh sắp buông tha cho nó, nhưng ngay giây tiếp theo anh lại rút ra một con dao trong túi, đâm vào bụng con mèo con.

Máu chảy dọc theo cổ tay anh và thân thể mèo con xuống sàn, tiếng "tách tách" của máu tươi đập xuống sàn nghe như tiếng quỷ gọi.

Sau khi gϊếŧ chóc tàn bạo, anh xách theo xác con mèo con, quay người lại một cách máy móc, giẫm lên vết máu trên mặt đất, và từ từ bước ra khỏi máy quay.

Anh đã nghe theo tiếng gọi của quỷ dữ, bước chân vào địa ngục trần gian.

Đoạn phim dài ba phút hai mươi giây này khắc trên cơ thể Tô Dao như một hình xăm, mỗi lần nhớ lại đều là lòng đau nhói.
Tô Dao dựa vào tường, trốn ở nơi khuất nắng, đưa tay lên lau đi nước mắt trên mặt. Không phải cô muốn khóc, mà là nước mắt cứ tuôn rơi không kiểm soát được.

Cô nhớ tới dáng vẻ của anh khi bước vào máy quay, anh không giống như đang giả vờ, dù là một diễn viên giỏi đến đâu cũng không thể khiến anh rơi vào trạng thái cực kỳ điên cuồng trong bình tĩnh.

Bất cứ ai xem đoạn video này đều sẽ nghĩ rằng anh là tên biếи ŧɦái tâm lý vặn vẹo khiến người ta sởn tóc gáy.

Cô chỉ cảm thấy đau khổ, một nỗi buồn rất lớn trào lên tận đáy lòng, cô muốn lao vào đoạn phim đó và ôm anh thật chặt.

Tô Dao lau nước mắt, bước ra khỏi tường, liếc nhìn Trần Ngân Hà qua bụi hoa.

Anh vẫn đứng chỗ cũ, ánh mặt trời không nghiêng không lệch chiếu vào anh, chiếu sáng toàn bộ con người anh như thể sẽ phát sáng lên.
Những người như vậy đáng lẽ phải từ trên trời hạ phàm xuống, không bao giờ có thể bò ra từ địa ngục.

Tô Dao không gọi Trần Ngân Hà, vì sợ anh nhìn thấy cô khóc và cười nhạo cô như đứa mít ướt.

Cô đến bãi đậu xe, ngồi ở bên trong một lúc.

Hôm nay cô lái xe của Trần Ngân Hà, dầu thơm trong xe vẫn luôn là anh chọn, mùi hoa đào phả vào khoang mũi rất nhẹ, tựa như nắng xuân rực rỡ, so với cảnh máu tanh lúc hai giờ sáng kia hoàn toàn không giống nhau.

Thấy sắp đến giờ, Tô Dao khởi động xe, chuẩn bị quay lại Cục lấy hành lý và bắt chuyến tàu cao tốc đi Nam An lúc hai giờ rưỡi chiều.

Cô muốn tìm ra sự thật của đoạn video đó.

...

Sau khi Trần Ngân Hà phơi nắng xong, anh được hai y tá hộ tống trở lại phòng bệnh, thấy chiếc Bentley của anh biến mất ở cổng khu nằm viện.

Chiếc xe này chỉ có hai chìa khóa, một chìa khóa cho anh và một chìa khóa cho Tô Dao. Anh không lái khẳng định chính là Tô Dao.
Cô y tá nhìn thấy Trần Ngân Hà đang nhìn chằm chằm vào một chiếc ô tô đang lái ra, liền tò mò hỏi: "Là người anh quen sao?"

Trần Ngân Hà: "Chiếc xe đó là của tôi."

Cô y tá nhỏ: "Người trong xe là ai vậy, có phải là cô gái hoang dã kia không?"

"Chắc cô ấy nhớ tôi không thể chịu đựng được nữa, nên bỏ công việc ngày thường để đến gặp tôi." Chiếc xe đã khuất bóng, Trần Ngân Hà vẫn đang quan sát, "Tới lại không nói với tôi, các cô nói xem có bao nhiêu thâm tình chứ. Bây giờ nói không chừng đang nhớ tôi nhớ đến khóc nhè cho xem."

...

Sáu giờ rưỡi tối, Tô Dao xuống tàu ở ga xe lửa Nam An.

Nam An lạnh hơn Vân Giang rất nhiều. Vừa bước ra khỏi cổng ga xe lửa, gió lạnh thổi thẳng vào cổ áo người ta. Những vũng nước trên mặt đất đã đóng băng bị người đi đường dẫm nát, như thể có mạng nhện trên mặt đất.
Tô Dao rụt cổ vì lạnh, ngay lập tức hắt hơi hai cái, nước trong nước mũi cũng đông cứng lại.

Bên cạnh ga xe lửa là một chợ đầu mối quần áo, giày dép và mũ nón rất lớn, Tô Dao mua tạm hai bộ quần áo giữ nhiệt, rồi mua cho mình một chiếc mũ len, một chiếc khăn quàng cổ dày và một đôi găng tay.

Cô xin nghỉ tổng cộng mười ngày, sẽ ở lại Nam An trong khoảng thời gian này. Mười ngày có lẽ không đủ để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với Trần Ngân Hà.

Tô Dao ra khỏi chợ đầu mối, bắt xe, như kế hoạch ban đầu đến nhà khách gần Cục Cảnh sát thành phố Nam An.

Người lái xe là một thanh niên khoảng ngoài hai mươi. Anh ta rất biết ăn nói và dí dỏm, vừa lái xe vừa bắt chuyện: "Tôi nghe giọng cô chắc là không phải là người địa phương phải không?"

Tô Dao lắc đầu: "Không, tôi đến đây đi công tác."
Tài xế: "Có thể ở trong nhà khách của Cục Cảnh sát thành phố, chỉ sợ không phải là người bình thường đi."

Tô Dao cười cười, không trả lời câu hỏi.

Tài xế rất sáng suốt không hỏi nhiều, anh ta giới thiệu phong tục tập quán địa phương của Nam An một cách rất sôi nổi: "Cô đi công tác có thể tận dụng cơ hội để đi chơi ở đây xem."

Tô Dao nhìn những con phố và tòa nhà liên tục lướt qua bên ngoài cửa sổ.

Đây là lần đầu tiên cô đến thành phố này, nhưng cô cảm thấy rất thân thiết, nghĩ rằng đây là nơi mà Trần Ngân Hà đã sống hai mươi năm, không khỏi cảm thấy khao khát hơn một chút, và cũng có một chút gì đó không thể giải thích được cảm giác thuộc về.

Đèn lồng cổ kính, đèn nê ông dần dần bật sáng, chiếu lên kính cửa sổ những ánh sáng đủ màu.

Thành phố Nam An phồn hoa hơn Vân Giang rất nhiều, trong trung tâm thành phố có rất nhiều nhà cao tầng, dường như có nhiều hơn một trung tâm, trung tâm mỗi khu đều rất náo nhiệt, tiếng người và tiếng còi xe đan xen vào nhau.
Tài xế hùng hồn nói: "Nam An chúng tôi có nhiều chỗ chơi lắm. Có công viên điêu khắc băng lớn nhất nước, có thể ngắm băng, trượt tuyết, còn có thể leo núi. Những ngôi chùa trên núi rất tâm linh, cầu nhân duyên, cầu tài vận, cầu sức khỏe, bình an, đều rất linh nghiệm đấy."

Tài xế liếc nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: "Nền giáo dục của chúng tôi ở Nam An cũng rất tốt. Năm ngoái, các nhà vô địch về khoa học và nghệ thuật tự do của tỉnh chúng tôi đều ở Nam An. Cô có thấy trường học phía trước không, là trường Trung học cơ sở Số 1, trường trung học cơ sở tốt nhất trong thành phố."

Tô Dao nhìn theo tầm mắt tài xế nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn học sinh mặc đồng phục học sinh mùa đông màu xanh đậm, từng nhóm từng nhóm đi ra khỏi cổng trường.

Qua cánh cổng mở có thể nhìn thấy sân bóng rổ, thiếu niên khí phách không sợ lạnh chỉ mặt áo thun ngắn tay nhảy lên ném bóng vào rổ.
Cô như nhìn thấy thời niên thiếu thanh xuân của Trần Ngân Hà.

Tô Dao: "Tôi có một người bạn tốt nghiệp ở trường này."

Khi đọc hồ sơ của Trần Ngân Hà nửa năm trước, cô không để ý xem anh tốt nghiệp trường cấp hai nào, nhưng cô biết một người thông minh và xuất sắc như anh chắc chắn sẽ đi học trường tốt nhất.

Cục Cảnh sát thành phố cách đó không xa, chỉ mất vài phút lái xe từ trường Trung học cơ sở Số 1 Nam An.

Tô Dao trả tiền xe, xách ba lô xuống xe.

Cô xin nghỉ phép đến đây, không tính là công việc. Trước tiên đã xin Khương cục gọi trước cho Cục phó Vương, nói muốn biết thêm về chuyện nằm vùng của Trần Ngân Hà.

Lúc này, Cục Cảnh sát thành phố Nam An đã tan làm, không ngừng có cảnh sát tan làm đi ra khỏi Cục, cũng có xe cảnh sát ra vào.

Trần Ngân Hà đã làm việc tại đây sau khi tốt nghiệp Đại học Công an, tính ra đã được năm sáu năm.
Anh cũng thường xuyên ra vào cổng này.

Một cảnh sát hình sự trẻ tuổi chừng hai mươi chạy ra khỏi cổng, vừa nhìn thấy Tô Dao liền vội vàng chạy về phía cô: "Xin chào, chị là đội trưởng Tô đến từ Vân Giang phải không?"

Tô Dao gật đầu.

Người cảnh sát hình sự đưa tay ra bắt tay Tô Dao: "Xin chào, em tên là Tiền Du, Cục phó Vương yêu cầu em phụ trách tiếp đãi chị."

Người thanh niên tuổi không lớn, có đôi mắt to có thần, sáng như tuyết. Chưa từng thấy nữ đội trưởng đội cảnh sát hình sự nào trẻ đẹp như vậy, nhất thời không biết phải cắm mắt vào đâu.

"Chị ngồi xe lâu chắc đã mệt rồi, em đưa chị đến nhà khách nghỉ ngơi, phòng đã dọn dẹp rồi, có thể vào ở bất cứ lúc nào."

Tiền Du đưa tay giúp Tô Dao xách hành lý, nhưng Tô Dao nói không cần: "Chuyện này không xem như là chuyện công việc, cho nên cậu không cần khách sáo như vậy đâu."
Tiền Vu cười thành thật, lộ ra một hàm răng trắng: "Em không khách sáo với chị, chỉ là em có chút kích động."

Tô Dao cười: "Tôi không tới đây để khảo sát công việc của cậu như lãnh đạo cấp trên, kích động cái gì?"

Tiền Du vừa nói vừa hăng hái đưa Tô Dao đến nhà khách: "Bây giờ chị là lãnh đạo của đội trưởng Trần, lãnh đạo của đội trưởng Trần chính là lãnh đạo của em."

Tô Dao: "Trước kia cậu là cấp dưới của Trần Ngân Hà?"

Tiền Du vội vàng gật đầu: "Vâng, cho nên Cục phó Vương mới giao cho em phụ trách tiếp đãi chị."

Tiền Du giúp Tô Dao lấy thẻ phòng rồi đưa cô tới cửa phòng: "Cục đã tan làm rồi, hôm nay chị hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai em sẽ dẫn chị đến đội đặc nhiệm chống tội phạm xã hội đen tìm hiểu tình hình."

Trở lại phòng đóng cửa lại, Tô Dao đi tắm, thay đồ ngủ, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Từ đây có thể nhìn thấy cả thành phố Nam An và Cục Cảnh sát Nam An, cơ hồ đã dõi theo Trần Ngân Hà từ thời niên thiếu đến thanh niên.

Tô Dao đang nằm trên giường thì bị tin nhắn của Ngô Thanh Đào oanh tạc: "Chị Tô chị Tô, chị đến Tây Á chưa, sao em chưa thấy chị đăng lên vòng bạn bè của chị, mau chụp ảnh đẹp rồi cho tụi em du lịch trên mây một chút đi ạ."

"Chị Tô chị Tô, Tây Á có nhiều đồ ăn ngon không, có loại cá gì?"

Còn có tin nhắn của Chu Tiểu Nghiên: "Đi biển chơi sao không nói cho tôi biết một tiếng, tôi có một đống váy đẹp có thể cho cô thuê với giá rẻ đây."

"Muốn không, hai mươi đồng một chiếc, mười chiếc giảm 10%, gửi qua bưu điện cho cô."

"Sao không thấy cô đăng ảnh, hay là căn bản cô không đi Tây Á. Nói đi, trốn anh Ngân của tôi cùng người đàn ông nào đi Tây Á?"
Để ngăn chặn miệng của những người này, Tô Dao đã lên mạng tìm kiếm một vài bức ảnh phong cảnh của Tây Á và đăng lên vòng bạn bè, giả vờ rằng cô đang đi du lịch.

*****

Sáng hôm sau, Tô Dao đến cổng Cục Cảnh sát thành phố Nam An, so với Tiền Du nghiêm túc đi làm còn sớm hơn.

Tô Dao theo Tiền Du đến đội đặc nhiệm chống tội phạm xã hội đen, trong thâm tâm cô biết rõ mình chỉ là lãnh đạo đương nhiệm của Trần Ngân Hà, không phải thành viên của đội đặc nhiệm, họ sẽ không để cô biết những bí mật quá cốt lõi.

Việc tiêu diệt một tập đoàn xã hội đen She là quá lớn cũng quá phức tạp, mục đích của Tô Dao không phải tìm hiểu những điều này, mục đích của cô chỉ là Trần Ngân Hà, cô muốn tìm con mèo mà Minh Nguyệt nuôi ở nhà.

Mặc dù tận mắt chứng kiến ​​cảnh Trần Ngân Hà tra tấn và gϊếŧ chết con mèo, nhìn thấy một vũng máu lớn trên mặt đất chảy xuống, cô vẫn muốn tin rằng con mèo vẫn còn sống, và nó còn sống khỏe mạnh trong một góc nào đó của thành phố Nam An.
Tô Dao xem một loạt ảnh do đội đặc nhiệm đưa cho cô, tìm thấy một vài bức từ nhà của Minh Nguyệt.

Quả thực, gia đình Minh Nguyệt bảo vệ cô ta rất tốt, thậm chí lực lượng đặc nhiệm còn không có bất kỳ bức ảnh nào của Minh Nguyệt trước khi phẫu thuật thẩm mỹ. Bức duy nhất là do họa sĩ vẽ chân dung theo mô tả của người khác.

Tô Dao cầm tấm ảnh của Minh Nguyệt lên xem, thật kinh ngạc, rõ ràng là hai người có ngũ quan hoàn toàn khác nhau, nhưng khí chất lại giống hệt nhau. Bề ngoài thanh thuần quyến rũ, nội tâm lại tàn nhẫn như rắn rết.

Tô Dao đặt bức ảnh của Minh Nguyệt sang một bên, cầm bức ảnh tiếp theo lên, chỉ vào một con mèo con trong góc và hỏi nhân viên đi cùng bên cạnh: "Bức ảnh này được chụp ở nhà Sơ Tuyết sao, trước khi gia đình cô ta gặp nạn ư?"

Người nhân viên đi cùng đáp: "Đúng vậy, vào thời điểm đó đội trưởng Trần vừa đi vào nằm vùng không lâu."
Con mèo trong bức ảnh chính là con trên tay của Trần Ngân Hà, một con mèo Ragdoll xinh đẹp.

Bộ lông của con mèo này rất đặc biệt, nó có màu trắng hồng, bốn bàn chân có màu xám nhạt, giống như đang đeo găng tay. Vì vậy, Tô Dao trong nháy mắt đã nhận ra nó.

"Có bản điện tử của bức ảnh này không, có thể gửi cho tôi một bức được không?"

Người nhân viên đi cùng thấy đó là một bức ảnh trong nhà không liên quan, ảnh chụp không có người, cũng không có bất luận thông tin mấu chốt nào, liền đưa cho Tô Dao một tấm.

Tô Dao ra khỏi Cục Cảnh sát thành phố Nam An, bắt taxi đến nơi ở ban đầu của Minh Nguyệt.

Biệt thự nằm ở ngoại thành, diện tích lớn, nhìn từ bề ngoài có thể thấy được vô cùng xa hoa.

Cánh cổng đã bị cảnh sát phong tỏa, Tô Dao từ hàng rào đi vào, vòng qua một bể bơi khổng lồ, một khu vườn đầy hoa, lại đi qua một hành lang dài mới đến được phòng khách.
Phòng khách bị khóa bằng xích sắt, Tô Dao đi vòng ra phía sau, dẫm lên cửa sổ ban công rồi nhảy vào.

Cô nhanh chóng tìm ra nơi mà Trần Ngân Hà và con mèo nhỏ ở cùng nhau trong video, phòng khách ở tầng một gần ban công.

Cách bài trí của ngôi nhà tương tự như trong video, vết máu của mèo con trên mặt đất đã biến mất từ ​​lâu, không tìm thấy dấu vết của quá khứ.

Tô Dao đứng ở nơi Trần Ngân Hà đã đứng, tưởng tượng rằng nếu là cô, cô không gϊếŧ con mèo con, nhưng cô sẽ đặt nó ở đâu sau khi mang nó đi.

Vào thời điểm đó, anh ở với Minh Nguyệt cả ngày, sẽ không để nó dưới mí mắt, anh cũng sẽ không đi xem nó thường xuyên vì lý do an toàn, và rất có thể nó được thả sau khi được băng bó vết thương.

Để tránh bị Minh Nguyệt phát hiện, anh phải tìm cách đưa chú mèo con đi thật xa.
Mèo Ragdoll rất quý và đặc biệt xinh đẹp, rất dễ được người ta nhặt và nuôi ở nhà khi chúng đi lang thang bên ngoài.

Toàn bộ thành phố Nam An rộng lớn như vậy, mèo con sẽ ở đâu?

Trần Ngân Hà thà mạo hiểm trước sự nghi ngờ của đội đặc nhiệm cũng phải phá hủy điện thoại di động của Minh Nguyệt, chính là không muốn người ta phát hiện video anh hành hạ mèo con đến chết.

Điều này cho thấy anh không có cách nào để chứng minh sự vô tội của mình, anh không biết con mèo con đang ở đâu và liệu nó có còn sống hay không.

Tô Dao nghiêm túc nghĩ, để tìm được con mèo con, cô phải tìm ra cách Trần Ngân Hà đưa mèo con ra ngoài.

Anh vừa mới bị Minh Nguyệt cướp trên đường không lâu, Minh Nguyệt chắc chắn sẽ không yên tâm, sẽ không cho anh ra khỏi nhà.

Anh sẽ chữa trị vết thương cho mèo con rồi đưa lên ô tô đi ngang qua gần biệt thự, ô tô riêng quá lộ liễu, tốt nhất là xe chở hàng.
Đây là khu biệt thự, chỉ có hai loại hàng hóa cần chuyển, nguyên liệu nấu ăn và chuyển phát nhanh.

Tô Dao dự định điều tra theo hướng này trước, giả thiết khi cho rằng con mèo con vẫn còn sống.

...

Đã sáu ngày trôi qua kể từ khi anh nhìn thấy Tô Dao lái xe ra khỏi khu nằm viện, Trần Ngân Hà chưa bao giờ gặp lại Tô Dao.

Cuối cùng anh không thể ở lại phòng bệnh lâu hơn, nên đã xuất viện sớm.

Chu Tiểu Nghiên hôm nay nghỉ phép, lái xe của Hứa Gia Hải đến đón Trần Ngân Hà từ bệnh viện.

"Anh Ngân," Chu Tiểu Nghiên quay lại nhìn Trần Ngân Hà đang ngồi ở hàng ghế sau lúc chờ đèn đỏ, "Anh muốn ăn cơm trước hay về nhà trước?"

Trần Ngân Hà: "Đi Cục Cảnh sát thành phố."

Chu Tiểu Nghiên: "Anh vừa mới xuất viện đã đi làm?"

Trần Ngân Hà gật đầu nhìn khung cảnh không ngừng lùi về sau bên ngoài cửa sổ: "Tôi thích đi làm." Ít nhất thì anh cũng có thể nhìn thấy cô mỗi ngày, cho dù có chọc cô tức giận cũng tốt hơn là không nhìn thấy cô.
Chỉ cần nhìn thấy cô mỗi ngày, anh sẽ có đủ tự tin để dỗ dành cô thật tốt.

Chu Tiểu Nghiên biết Tô Dao đi du lịch, cô cho rằng Trần Ngân Hà cũng biết, nên không nói nhiều.

Khi đến Cục, Trần Ngân Hà bước vào tòa nhà văn phòng, nhìn thấy hai cảnh sát đến từ thành phố Nam An phụ trách điều tra anh đi ra, có vẻ như họ sắp trở về Nam An.

Hai người đi tới trước mặt Trần Ngâm Hà: "Đội phó Trần, mấy ngày trước đã quấy rầy anh rồi."

Trần Ngân Hà đầy tâm tư muốn nhìn thấy Tô Dao, vì vậy anh thản nhiên nói: "Được rồi."

Một người trong số đó chức vị cao hơn một chút do dự, sau một lúc anh ta vẫn hỏi: "Đội phó Trần, điện thoại di động của Minh Nguyệt có thực sự bị mất ở hiện trường vụ án đường Khang Dân không?"

Trần Ngân Hà khựng lại: "Có ý gì, bàn giao Minh Nguyệt và vật chứng cho đội đặc nhiệm chống tội phạm xã hội đen ở Nam An không bao gồm điện thoại di động của cô ta ư?"
Điều tra viên trả lời: "Vâng, anh không biết à?"

Thấy Trần Ngân Hà thực sự không biết, điều tra viên xua tan nghi ngờ Trần Ngân Hà giấu điện thoại, gật đầu chào anh: "Hẹn gặp lại đội phó Trần."

Trần Ngân Hà không đi thang máy mà lên bằng cầu thang, anh phải tự di chuyển để duy trì sự bình tĩnh ngoài mặt của mình.

Đến cửa văn phòng, Trần Ngân Hà đẩy cửa đi vào.