Edit+beta: LQNN203
Tô Dao lấy mu bàn tay lau sạch vết máu và nước bọt trên miệng mình, bắt gặp nụ cười như không cười của Trần Ngân Hà, liền lớn tiếng chửi bới: "Lưu manh!"
Trần Ngân Hà nhìn chằm chằm vào môi Tô Dao: "Đây là là nụ hôn đầu tiên của tôi."
Tô Dao mặt đỏ bừng bừng tức giận: "Tôi không thừa nhận đây là nụ hôn đầu tiên của mình."
Trần Ngân Hà đáy mắt trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia tức giận: "Em đã có với người đàn ông khác?"
Tô Dao không nghi ngờ gì nếu cô nói có, anh sẽ đè cô xuống cắn cô một lần nữa, cô không muốn lại chịu tai bay vạ gió, thấp giọng nói: "Không có."
Không giống như tưởng tượng của cô, cô cho rằng nụ hôn đầu tiên nên nhẹ nhàng và lưu luyến chứ không phải nụ hôn thô bạo như vừa rồi.
Môi cô tê dại vì vết cắn của anh, lưỡi như bị anh liếm muốn rớt một lớp da.
Tô Dao tức giận cả người phát run: "Không biết xấu hổ!"
Thất Thượng và Bát Hạ từ trạng thái ngủ đông tỉnh dậy, một con bắt đầu sửa sang giường đệm hỗn loạn, một con đưa khăn giấy cho Tô Dao.
Tô Dao nhìn tờ giấy vệ sinh trắng như tuyết do một đôi tay người máy đưa cho, vừa rồi hai người máy phân biệt hành vi của họ ở trên giường là gì?!
Không phải như vậy!
Trần Ngân Hà khẽ cười, nhìn đôi má ửng hồng của người phụ nữ trước mặt, đôi mắt cong như hoa đào.
Người máy nhìn Tô Dao bằng ánh mắt to tròn vô tội.
Trần Ngân Hà nhập một chỉ dẫn trên bảng điều khiển của robot, yêu cầu chúng tự tắt máy khi gặp cảnh tượng như vậy trong tương lai, đừng tới quấy rầy.
"Rầm" một tiếng, Đường Chu xông vào cùng với một số nhân viên y tế.
Hệ thống kiểm tra đo lường trong văn phòng cho thấy mạng sống của Trần Ngân Hà đã dừng lại trong vài giây, anh ta cho rằng có chuyện lớn xảy ra, vội vàng dẫn người chạy đến đây.
Vừa vào cửa đã thấy trên giường lộn xộn còn chưa dọn, nam vẻ mặt thỏa mãn, quần áo xộc xệch, nữ mặt đỏ bừng, giống như thẹn lại giống như tức giận.
Nhìn thấy Đường Chu, Tô Dao ổn định lại cảm xúc của mình: "Bác sĩ Đường, ở đây ổn cả rồi."
Trần Ngân Hà bất bình nhìn Đường Chu và nhóm người phía sau: "Chưa thấy người khác yêu đương sao?"
Tô Dao liếc nhìn Trần Ngân Hà, nghĩ thầm không phải anh vô cớ làm xáo trộn số liệu trước sao, bác sĩ Đường người ta chạy đến không phải vì tốt cho anh sao?
Hơn nữa, ai cùng anh yêu đương, một người thô lỗ cưỡng hôn cô mà không được sự đồng ý của cô thì có tư cách gì yêu đương.
Tô Dao: "Bác sĩ Đường vất vả rồi, ở đây không có chuyện gì đâu. Là hệ thống của Thất Thượng và Bát Hạ xuất hiện trục trặc."
Thất Thượng, Bát Hạ: "..." Không phải bọn chúng chủ động muốn làm, nhưng chúng không dám nói lời nào.
Đường Chu chớp lấy cơ hội, sờ đầu Thất Thượng và Bát Hạ: "Không sao, hai đứa còn nhỏ mà." Sau khi sờ mấy lần anh ta mới miễn cưỡng thu tay về.
Đường Chu đang định đưa người đi, Tô Dao cũng định đi ra theo: "Tôi cũng đi đây."
Trần Ngân Hà vươn tay nắm lấy cổ tay Tô Dao: "Hôn tôi xong rồi chạy, có người phụ nữ vô trách nhiệm như em không?"
Tô Dao: "..."
Bộ dáng của anh khiến cô suýt chút nữa nghĩ rằng chính mình là người đè anh xuống giường, vừa cưỡng hôn vừa cắn anh.
Cô xoay cổ tay, tình nguyện làm đau làn da của mình hơn là bị anh giữ chặt.
Cuối cùng anh vẫn sợ cô đau mà buông tay.
Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao đi ra khỏi phòng bệnh vào thang máy, xoay người đóng cửa phòng bệnh, đi tới bên cửa sổ châm một điếu thuốc.
Anh nhìn thấy cô từ trong viện đi ra bãi đậu xe ở tầng dưới, nhưng chiếc xe lái ra không phải là chiếc Bentley anh đưa cho cô, mà là một chiếc xe tư nhân màu trắng giá không quá hai mươi vạn.
Anh biết cô thích ô tô, đặc biệt là xe của anh, cô nói không thể nhận một thứ quý giá như vậy từ anh, nhưng thật ra trừ phá án cô đã lái nó đi khắp nơi.
Cô không lái xe của anh, cô thực sự rất tức giận.
Vừa rồi anh làm vậy với cô, khẳng định càng giận nhiều hơn, lần sau chắc sẽ không đến gặp anh nữa.
Anh bỏ điếu thuốc trong miệng xuống, chạm vào môi mà anh đã hôn cô, nhớ lại cảm giác khi anh ôm cô và hôn cô, lại chạm vào má bị cô tát, kết luận vẫn như trước, đáng giá, chết cũng không hối tiếc.
Anh không thích tình huống căng thẳng như vậy, vì vậy anh đã lấy điện thoại ra gửi cho cô một biểu tượng cảm xúc nụ hôn.
Tưởng cô sẽ không hồi đáp, nhưng không ngờ anh đang hút thuốc điện thoại lại rung lên.
Anh vui mừng khôn xiết, mở ra vừa thấy: "Lăn đi, đồ chó!"
Anh cười, cất điện thoại, nằm trên giường và hồi tưởng về nụ hôn không nhẹ nhàng nhưng rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ đó, mắt cứ mở trừng trừng cho đến sáng.
Tô Dao quay trở lại phòng trực của Cục, cô trằn trọc trở mình trên giường không ngủ được, nhắm mắt lại cô sẽ nhớ lại cảm giác bị đồ chó đó đè lên, lần đầu tiên cô nhìn thấy một người vừa bệnh vừa mắc nợ như vậy.
Cô hối hận rồi, cái tát vừa rồi quá nhẹ, cô nên chém anh!
*****
Ngày hôm sau, sau khi giải quyết công việc liên quan đến vụ án đường Khang Dân số 44, Tô Dao chịu đựng sự tức giận của mình với Trần Ngân Hà và đi đến văn phòng nhỏ trong văn phòng lớn, gọi điện cho Cục Cảnh sát Nam An, người phụ trách của đội đặc nhiệm chống xã hội đen bắt máy.
Cô không phải quan tâm đến anh, anh đối xử với cô như vậy, tại sao cô phải đối tốt với anh.
Cô tự nhủ chỉ vì cô là lãnh đạo của anh, nếu anh có vấn đề, cô sẽ cùng chịu trách nhiệm liên quan, mọi việc cô làm bây giờ là vì bản thân.
Làm tốt công tác xây dựng tâm lý cho bản thân xong, sau khi Tô Dao bấm số điện thoại của người phụ trách và giải thích danh tính, cô hỏi thẳng vào vấn đề: "Cục phó Vương, về vấn đề của Trần Ngân Hà, có bằng chứng nào cho thấy lập trường của anh ấy không đúng không?"
Nếu là không có, đừng phái người canh giữ ở bệnh viện nữa, người lui tới còn tưởng rằng bên trong đang nhốt tội phạm quan trọng, điều này sẽ làm cho người trong phòng bệnh rất áp lực, quá ngột ngạt.
Cục phó Vương nói qua điện thoại: "Đương nhiên chúng tôi vẫn tin tưởng đồng đội hơn nghi phạm Minh Nguyệt. Có hai điểm đáng nghi chính là, thứ nhất, một năm rưỡi trước, Minh Nguyệt có phải do cậu ấy thả đi hay không?"
Tô Dao không vui cười một chút: "Cục phó Vương, ông đã nhìn thấy vết thương trên người anh ấy chưa, nếu ông đã nhìn thấy rồi mà còn nói như vậy thì tôi không có gì để nói."
"Mọi người không nghĩ đến, nếu không phải anh ấy đi vào nằm vùng..."
Cục phó Vương ngắt lời Tô Dao: "Tiểu Tô, cô đừng vội, nghe tôi nói hết đã."
"Vấn đề này đã xuất hiện cách đây một năm rưỡi, cậu ấy không thừa nhận cũng không giải thích rõ ràng. Bây giờ Minh Nguyệt đã lật lại chuyện này, chúng tôi muốn cử người đến hỏi cậu ấy một chút."
"Hai cấp dưới của tôi chỉ đặt câu hỏi, không có hạn chế về quyền tự do cá nhân của cậu ấy. Vẫn là câu nói kia, tổ chức vẫn sẵn sàng tin tưởng vào đồng chí của mình."
Là sẵn sàng tin tưởng, không nhất thiết phải tin, Tô Dao ở trong lòng cười nhạo, hỏi: "Còn nghi ngờ thứ hai thì sao?"
Cục phó Vương dừng một chút: "Theo lời kể của Minh Nguyệt, cô ta có đoạn video Trần Ngân Hà ngược đãi mèo trong điện thoại."
Mặc dù không có luật cụ thể nào quy định ngược đãi mèo là phạm pháp, nhưng những người bạo hành mèo chắc chắn có vấn đề về tâm lý và những người như vậy không thể là cảnh sát.
Giọng nói của Tô Dao nhịn không được lớn hơn: "Bằng chứng đâu, cô ta dùng hàm răng trắng của mình cắn người lung tung mọi người cũng tin ư?"
Cục phó Vương: "Vậy cô nói, vì sao cậu ấy lại muốn phá hủy điện thoại của Minh Nguyệt?"
Tô Dao cầm điện thoại di động bước đến cửa sổ, gió lạnh tràn vào cổ khiến cô lạnh đến mức không nói nên lời.
Cục phó Vương thở dài: "Dù thế nào đi nữa cậu ấy cũng không nên phá hủy điện thoại di động của Minh Nguyệt."
"Hơn nữa, tại sao không có điện thoại di động trong bằng chứng mà các cô gửi đến, cho dù nó đã bị phá hủy, cố gắng khôi phục không chừng lại thành công. Vạn nhất có thể được phục hồi, nếu không có gì trong đó, chẳng phải nó cũng chứng minh Trần Ngân Hà vô tội sao?"
Tô Dao: "Lúc đó khi xử lý hiện trường đông đúc và hỗn loạn không ai nhìn thấy điện thoại. Tôi xin lỗi, là tôi thất trách, cứ yêu cầu truy cứu trách nhiệm tôi đi."
Cục phó Vương: "Có thể bắt được Minh Nguyệt là công lao của các cô, không cần phải truy cứu trách nhiệm và xử lý."
"Vậy mọi người định làm gì bây giờ, mọi người cũng nói điện thoại di động đã bị phá hủy, không có bằng chứng, nếu không có bằng chứng, tại sao lại cắn người một nhà không buông?" Tô Dao càng nói càng tức giận, "Mục đích của Minh Nguyệt là muốn kéo Trần Ngân Hà xuống nước, không cam lòng chết nên đành phải kéo theo anh ấy."
Cục phó Vương: "Tiểu Trần không thể không có công trạng trong việc tóm gọn nhóm tội phạm xã hội đen She đó, lần này Minh Nguyệt bị bắt cũng là công của cậu ấy và các cô. Như tôi đã nói lúc nãy, nếu Minh Nguyệt đã nói ra, chúng tôi không thể không điều tra."
Cục phó Vương hạ giọng: "Tôi đã nhờ người mang theo một bộ kiểm tra tâm lý. Chỉ cần cậu ấy vượt qua bài kiểm tra, chuyện điện thoại sẽ kết thúc."
Nghe thấy Cục phó Vương đang giúp Trần Ngân Hà, Tô Dao ừ một tiếng, giọng điệu của cô tốt hơn trước một chút nhưng cũng không khá hơn là bao, cô cảm thấy Trần Ngân Hà không nên gánh chịu tai bay vạ gió này: "Được rồi, làm ơn để người của ông điều tra nhanh chóng và trở về thành phố Nam An đi, đừng đứng ở cửa phòng bệnh như người gác cửa nữa, thật đáng sợ."
Cục phó Vương mỉm cười, ngừng nói về công việc, giọng điệu trở nên thoải mái hơn rất nhiều: "Không ngờ Tiểu Trần mới tỉnh dậy không bao lâu, cậu ấy đã có bạn gái tốt như vậy. Khi nào bảo cậu ấy đưa đến Nam An cho chúng tôi nhìn xem."
Tô Dao đỏ mặt: "Cục phó Vương!"
Cục phó Vương sau hai lần cười lớn: "Được, được, không trêu cô nữa."
Cúp điện thoại, Tô Dao không ngừng đi xử lý vụ án đường Khang Dân, bữa trưa gộp với bữa tối ăn chung, không cho mình thời gian nghỉ ngơi.
Ngô Thanh Đào lấy một cốc sữa chua trong tủ lạnh đưa cho Tô Dao: "Chị Tô, nghỉ ngơi một lát đi chị."
Tô Dao cầm lấy sữa chua, cắm một ống hút, hút ba lần rồi ném hộp rỗng vào trong thùng rác: "Không sao, xong việc sớm, mấy ngày nữa chị muốn nghỉ phép."
Ngô Thanh Đào rất hiếm lạ, trước đây ngày nghỉ phép hàng năm của Tô Dao đều không dùng toàn để lãng phí, nếu không phải Khương Cục nhắc nhở ép buộc cô nghỉ phép, cô sẽ không dùng chút nào, rất hiếm khi xảy ra chuyện chủ động nói nghỉ phép như thế này.
"Chị Tô, chị định nghỉ phép để chăm sóc cho đội phó Trần sao, hai người muốn đi hưởng tuần trăng mật?"
Tô Dao: "Hưởng cái rắm, tốt nhất đừng để chị gặp anh ta, nếu không chị sẽ khâu miệng anh ta lại."
"Mọi khi mắng chửi không phải đều là đánh gãy chân sao," Ngô Thanh Đào nhìn Tô Dao, "Đội phó Trần có phải nói cái gì không nên nói… Chị Tô, miệng của chị!"
Tô Dao vội vàng dùng mu bàn tay che lại khóe môi. Trên đó là bị con chó nào đó cắn rách da.
Ai cũng nói nụ hôn tuyệt vời như thế nào, đặc biệt là nụ hôn đầu tiên, có thể khiến người ta run rẩy, có thể khiến người ta nghẹt thở, cũng có thể khiến người ta cảm thấy kɦoáı ƈảʍ vô song.
Cô thì ngược lại, không cảm thấy gì ngoài đau đớn và tức giận.
Ngoại trừ... khi anh tiến vào miệng cô, lúc đó còn được, bởi vì anh không cắn cô cũng không đau nữa. Nhưng cô cảm thấy sống lưng tê dại, cả người như bị điện giật bởi điện thế mười ngàn vôn, cô chưa từng trải qua cảm giác như vậy bao giờ, cô cảm thấy kỳ lạ và nguy hiểm, trong tiềm thức muốn trốn tránh.
Khi Ngô Thanh Đào nhìn chằm chằm vào môi cô, Tô Dao cảm thấy mình như không mặc quần áo trên người, sắc mặt nóng bừng: "Nhìn cái gì, chị đây là bị nhiệt."
Ngô Thanh Đào đột nhiên trở nên hiếu học, gọi mọi người xung quanh lại: "Mọi người mau đến xem, loại nhiệt này trên miệng chị Tô là nhiệt lòng, nhiệt dạ dày, nhiệt gan, nhiệt phổi hay nhiệt thận?"
Tô Dao bị coi như đối tượng thí nghiệm trong phòng học của sinh viên y khoa, bị một đống người nghiên cứu. Một đám cái gì cũng không biết chỉ biết nói bừa.
Giang Bất Phàm: "Chắc là nóng tính, bị Ngô Thanh Đào chọc cho tức giận. Cũng có thể là do dạ dày bốc hỏa, ăn không ngon."
Tiểu Vu: "Chắc không phải là nhiệt lòng đâu, bởi vì đội phó Trần không có ở đây, ngọn lửa tình yêu nhỏ bé không thể bùng cháy được."
Đại Vu đưa qua một lọ thuốc: "Anh ở đây có tây qua sương quế, có tác dụng trị nhiệt rất tốt."
Tô Dao nhận lấy, được rồi, tốt hơn là để người ta nghĩ cô bị cắn còn hơn là biết cô đã bị cướp mất nụ hôn đầu.
Hứa Gia Hải bước vào với một xấp báo cáo khám nghiệm tử thi, mọi người vội vàng kéo anh ta lại: "Chủ nhiệm Hứa nhất định có thể nhìn ra đội trưởng Tô bị nhiệt rốt cuộc là nhiệt nào."
"Bác sĩ không thần thánh như vậy, chỉ nhìn thôi sẽ không ra, cần kết hợp các triệu chứng cụ thể để đưa ra chẩn đoán." Hứa Gia Hải là một con yêu tinh hoang đàng trong tình yêu đã tu thành chính quả, anh ta liếc nhìn khóe miệng Tô Dao một chút, "Thôi, không cần triệu chứng cụ thể, đây là bị chó cắn rồi. Không thành vấn đề lắm, nhớ sau khi tan làm đi tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại."
Tô Dao đỏ mặt, biết Hứa Gia Hải nói như vậy là đã nhìn ra.
Thẳng nam như thiết nào đó chưa từng nói chuyện yêu đương, Giang Bất Phàm: "Đội trưởng Tô, nhà chị hình như không có nuôi chó, làm sao còn có thể bị chó cắn?"
Ngô Thanh Đào ho nhẹ một tiếng, đẩy Giang Bất Phàm sang một bên: "Chuyện của anh à."
Tiểu Vu: "Phải, chuyện của anh à."
Tô Dao đứng dậy cầm bản báo cáo khám nghiệm tử thi do Hứa Gia Hải gửi. Có rất nhiều xác chết trong bệnh viện tâm thần, báo cáo khám nghiệm tử thi đã làm sáu, bảy mươi trang.
"Sao chủ nhiệm Hứa lại tự mang đến tận nơi, tôi cho người đi lấy là được rồi," Tô Dao lật lại bản báo cáo khám nghiệm tử thi, "Có điểm gì đáng ngờ không?"
Hứa Gia Hải: "Không có, về cơ bản là giống như những gì Lưu Kiến Dân và Miêu Kim Nguyên đã miêu tả."
Hứa Gia Hải bước đến chỗ của Trần Ngân Hà, giúp Trần Ngân Hà cầm chiếc đệm dựa hình viên kẹo trên ghế lên, ngước mắt lên nói với Tô Dao: "Nếu cô có bất kỳ nghi vấn nào, hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
Tô Dao đưa Hứa Gia Hải tới cửa văn phòng, thấp giọng hỏi: "Chủ nhiệm Hứa, bây giờ anh đã chuyển về nhà Trần Ngân Hà chưa?"
Hứa Gia Hải ôm đệm dựa: "Ừm, đã chuyển về rồi, cậu ta không ở nhà, không quản được tôi."
Tô Dao do dự một chút, mới hỏi: "Anh thật không biết vì sao mấy ngày nay anh ấy nhất định đuổi anh ra ngoài sao, còn xin nghỉ phép một tuần."
Hứa Gia Hải lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng hiếm thấy: "Không biết."
Tô Dao ừ một tiếng: "Được, tôi biết rồi."
Hứa Gia Hải nhìn Tô Dao nói: "Hai người đang cãi nhau à?"
Tô Dao không nói, xem như mặc định.
Hứa Gia Hải đại khái đã hiểu, có người mạnh mẽ chơi trò lưu manh đem người ta chọc giận.
Vì vậy Hứa Gia Hải lấy điện thoại di động ra: "Không ngại chụp cô một tấm ảnh chứ?"
Tô Dao: "Chụp ảnh tôi?"
Hứa Gia Hải không thích cô, luôn giữ khoảng cách với cô và những người phụ nữ khác ở trong Cục. Ngày thường ngoài tiếp xúc về công việc với cô thì không có gì khác, ngoại trừ về Trần Ngân Hà.
Anh ta không phải lúc nào cũng có thể chụp ảnh cô vì công việc, vì vậy khẳng định là Trần Ngân Hà.
Sau khi Hứa Gia Hải chụp ảnh, Tô Dao nói: "Anh có thể gửi ảnh cho tôi được không?"
Hứa Gia Hải lập tức mở WeChat và gửi cho Tô Dao: "Tôi đến bệnh viện trước đây." Bức ảnh này ít nhất có thể kiếm được một vạn trên người Trần Ngân Hà.
Tô Dao nhìn bóng lưng Hứa Gia Hải đi xa, vội vàng lấy điện thoại di động ra xem, suýt nữa ngất đi.
Hai ngày nay cô không ngủ nhiều, mắt có quầng thâm, sắc mặt vàng vọt, không còn sức lực, khóe môi bị rách, tóc tai bù xù.
...
Khi Hứa Gia Hải đến bệnh viện, trước tiên anh ta đến văn phòng của Đường Chu để tìm hiểu thêm về tình hình, được biết cơ thể của Trần Ngân Hà đang hồi phục tốt, nhưng tâm tình không được tốt.
Đường Chu cau mày: "Hôm nay không đi ăn sáng, với thể chất của cệu ấy, không ăn cơm thì làm sao được."
Hứa Gia Hải cầm lấy sổ ca bệnh xem: "Huyết áp thấp nhiều vậy?"
Đường Chu gật đầu: "Chủ yếu là do tâm trạng không tốt, cả ngày không nói được lời nào với người ta, Thất Thượng và Bát Hạ cậu ấy thậm chí còn không thèm quan tâm đến, làm sao lại không thể không để ý tới hai đứa nhỏ đó được chứ."
Hứa Gia Hải vẻ mặt thâm sâu khó đoán: "Cái này cậu không hiểu, gọi là bệnh tương tư."
Đường Chu cười cười, Hứa Gia Hải đứng dậy: "Tôi đi bán thuốc chữa đây."
Ngay sau đó, Hứa Gia Hải đến phòng bệnh của của Trần Ngân Hà, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi khói: "Bệnh viện không phải cấm hút thuốc sao, sao chuông báo nguy không kêu?"
Hai người máy lặng lẽ nấp sau rèm cửa, có vẻ như chúng đã làm điều gì đó tồi tệ, sợ bị la mắng.
Hứa Gia Hải đi đến bên cửa sổ, nói: "Cho tôi một điếu."
Hai người hút thuốc lá bên cửa sổ, bắt đầu nói chuyện sau khi hút xong một điếu thuốc.
Trần Ngân Hà dập tàn thuốc: "Tôi thất tình rồi."
Hứa Gia Hải: "Đừng dát vàng lên mặt mình, đã yêu chưa mà đòi thất tình, cậu có tư cách thất tình à?"
Trần Ngân Hà rũ mắt xuống, vô cùng buồn bã: "Cô ấy kéo tôi vào danh sách đen, WeChat, cuộc gọi và tất cả mọi thứ."
Hứa Gia Hải: "Trách ai?"
Nghĩ đến cảnh tối hôm qua, Trần Ngân Hà cười nhẹ: "Trách tôi, tôi đã không làm chủ được bản thân."
Nhưng anh không hối hận, nếu được yêu cầu lựa chọn lại, anh cũng sẽ lựa chọn như vậy, hôn trước rồi nói.
Hứa Gia Hải là một người từng trải: "Mấy xử nam như các cậu chưa từng yêu bao giờ là như thế này, tự chủ quá kém, dễ bốc đồng, dễ bị hormone mê hoặc. Lần gần đây nhất tôi làm chuyện này là mười mấy năm trước rồi đấy."
Hứa Gia Hải lấy điện thoại ra, đem ảnh chụp Tô Dao vừa rồi đưa tới: "Mua không, không đắt đâu."
Nhìn thấy Trần Ngân Hà nhìn chằm chằm vào bức ảnh mà không nói nào, Hứa Gia Hải đã hơi thiếu tự tin.
Thành thật mà nói, bức ảnh này của Tô Dao hơi khó coi, quá hốc hác, trên mặt cô thậm chí còn không trang điểm, cử động rất cứng nhắc, khóe miệng muốn cười mà không cười, một mỹ nữ ưa nhìn bao nhiêu thì trong một bức ảnh như vậy sẽ không đẹp.
"Cái này đi, không quá đẹp. Tôi sẽ cho cậu giá rẻ hơn một chút, hai nghìn."
"Gửi ảnh gốc vào WeChat cho tôi," Trần Ngân Hà lấy điện thoại di động ra, "Tôi chuyển tiền cho cậu."
Sau khi Hứa Gia Hải gửi bức ảnh, nhìn Trần Ngân Hà chuyển khoản, đếm lại một chút, phía sau có bốn con số 0, anh ta nghĩ mình đã nhìn nhầm, nếu không chính là Trần Ngân Hà đã gửi sai, thêm một số 0, từ hai nghìn trở thành hai mươi nghìn.
Mặc dù Hứa Gia Hải không quá thành thật trước mặt phụ nữ, anh ta đã nói chuyện với tám người bạn gái nhưng lại khẳng định chỉ nói chuyện qua có một lần, còn thường giả vờ ngây thơ. Nhưng anh ta chưa bao giờ hố anh em mình: "Cậu chuyển nhiều rồi, để tôi chuyển lại cho cậu tám nghìn."
Trần Ngân Hà nhướng mi liếc Hứa Gia Hải: "Cậu đang xúc phạm ai đấy?"
"Ảnh đẹp như vậy, người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới mà trị giá có hai nghìn? Cậu đang xem thường cô ấy hay xem thường tôi?"
Hứa Gia Hải ngoài ý muốn trúng thưởng: "..."
"Không còn gì để nói, chúc hai người bách niên hảo hợp đi."
Hứa Gia Hải cũng cung cấp dịch vụ hậu mua bán chất lượng cao: "Vụ án đường Khang Dân hơi phức tạp, mấy ngày nay đội trưởng Tô bận rộn với vụ án nên không có thời gian gặp cậu, cậu đừng suy nghĩ lung tung."
"Cho cậu nghe giọng cô ấy nhé?"
Trần Ngân Hà có chút cáu kỉnh: "Tôi không nghe." Nghe xong liền không thấy được càng khó chịu.
Tuy nhiên nói như vậy, khi Hứa Gia Hải gọi vào điện thoại của Tô Dao anh cũng không hề ngăn cản, lặng lẽ chỉ lên tai: "Ấn loa ngoài, ấn loa ngoài."
Giọng của Tô Dao phát ra từ micro: "Chủ nhiệm Hứa."
Hứa Gia Hải làm bộ làm tịch nói: "Báo cáo khám nghiệm tử thi tôi đưa cho cô vừa rồi có gì đáng ngờ không?"
Tô Dao: "Tôi chỉ mới xem qua một lần, không có."
Hứa Gia Hải không có gì để nói: "Cô ăn cơm chưa?"
Tô Dao sửng sốt, Hứa Gia Hải đây là làm sao vậy, tại sao lại hỏi cô vấn đề này, chẳng lẽ nguyên liệu nấu ăn trong nhà ăn có gì không ổn, có người đã đầu độc?"
Giọng cô lập tức trở nên căng thẳng: "Tôi còn chưa ăn, sao vậy?"
Trần Ngân Hà đá vào bắp chân Hứa Gia Hải, trách anh ta làm cô sợ.
Hứa Gia Hải: "Không sao, tùy tiện hỏi thôi."
"Tôi nghe Đường Chu nói sức khỏe của Lão Trần không được tốt lắm, khi nào thì cô đến gặp cậu ấy?"
Trần Ngân Hà nhìn chằm chằm vào bản ghi cuộc gọi trên màn hình điện thoại.
"Sức khỏe không tốt?" Giọng Tô Dao vang lên, "Tôi thấy anh ấy sinh long hoạt hổ, khỏe không khác gì một con sói, khỏe thật sự."
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Gia Hải nhìn Trần Ngân Hà: "Cái gì gọi là tự làm tự chịu, là thế này đây."
Hứa Gia Hải định không an ủi Trần Ngân Hà, cho rằng anh đáng bị như vậy, ai bảo anh suốt ngày khoe anh ta đồ ngủ hay tranh đường làm chi.
Hứa Gia Hải đi tới cửa quay lại, thấp giọng hỏi: "Hai vị thần giữ cửa là chuyện gì vậy?"
Trần Ngân Hà không quan tâm: "Chuyện lúc trước có vấn đề, không sao cả, bọn họ không có chứng cứ, trông hai ngày liền đi rồi."
Hứa Gia Hải khoác vai Trần Ngân Hà: "Tôi đi trước."
"Đúng rồi, năm nay có về Nam An ăn tết không?"
Trần Ngân Hà gật đầu: "Về."
...
Tô Dao lại bận rộn mấy ngày nữa, rốt cục giải quyết xong vụ án đường Khang Dân.
Hai cảnh sát thuộc đội đặc nhiệm chống tội phạm xã hội đen ở Nam An thỉnh thoảng đến Cục để tìm hiểu về tình hình của Trần Ngân Hà, mỗi lần đều đích thân Tô Dao tiếp đãi.
Câu hỏi đặt ra là đồng chí Trần Ngân Hà có ngũ quan xuất chúng, tam quan đoan chính. Anh là ánh mặt trười rộng rãi, nhiệt tình hào phóng, nội tâm tràn ngập tinh thần trọng nghĩa, ý chí và nghị lực kiên cường, anh sẽ không bao giờ bị vẻ đẹp của Minh Nguyệt cám dỗ mà phản bội đảng và nhân dân.
Hai đồng chí trong tổ công tác hiểu rõ tình hình, liền lấy ra một bộ câu hỏi trắc nghiệm tâm lý mang theo.
Tô Dao nhìn nó, đúng là lời mà Cục phó Vương nói, chỉ cần vượt qua bài kiểm tra tâm lý, vấn đề của Trần Ngân Hà sẽ không phải là vấn đề lớn.
Rất nhanh, các thành viên của đội đặc nhiệm đã sắp xếp một cuộc kiểm tra tâm lý cho Trần Ngân Hà, và kết quả kiểm tra đồng thời được truyền đến Cục Cảnh sát Nam An.
Tô Dao đang đợi kết quả trong văn phòng.
Ngô Thanh Đào thấy cô đi vòng quanh với hai tay chắp sau lưng, cô ấy lo lắng hỏi: "Chị Tô, có chuyện gì vậy?"
Chỉ có cô và lãnh đạo của Cục biết về chuyện của Trần Ngân Hà, trong văn phòng Tô Dao không nói cho ai biết, nghe vậy đáp: "Không sao, ăn no căng bụng, tùy tiện đi một chút thôi."
Ngô Thanh Đào thấy đã đến giờ tan làm, quay đầu gọi đám Giang Bất Phàm: "Mọi người đến bệnh viện thăm đội phó Trần sau giờ làm việc, thu dọn đồ đạc một chút rồi đi."
Trước đó Ngô Thanh Đào có nói Tô Dao, Tô Dao bảo không đi, Ngô Thanh Đào nhìn khóe môi Tô Dao bị chó cắn... Ồ đội phó Trần, bị đội phó Trần cắn... Ồ, dấu vết của nụ hôn vẫn chưa biến mất, cảm thấy cũng đã hôn rồi, Tô Dao không nên không đi.
Vì vậy cô ấy hỏi lại: "Chị Tô, chị thật sự không đi sao?"
Tô Dao: "Đừng hỏi, không đi." Thứ chó kia chết hay sống không liên quan gì đến cô.
Sau khi mọi người trong văn phòng rời đi, Tô Dao tiếp tục đi một vòng quanh phòng làm việc, cứ cách vài phút lại nhìn vào điện thoại di động.
Không hiểu sao mí mắt bên phải của cô cứ giật giật, cô luôn cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra.
Một lúc sau, chuông điện thoại vang lên khiến cô kích động: "Alô, Cục phó Vương, kết quả kiểm tra tâm lý của Trần Ngân Hà thế nào, anh ấy có đạt tiêu chuẩn không?"