Edit+beta: LQNN203
Ánh đèn cảnh sát xanh đỏ cắt ngang bầu trời đêm, vô số xe cảnh sát đậu ở cổng bệnh viện tâm thần, tất cả pháp y, bộ phận vật chứng và giám định dấu vết đều được điều đến, đem tòa nhà ma tăm tối và u ám được chiếu sáng trưng.
Thi thể của một số người đã được tìm thấy, một số bị phân xác từ hai mươi năm trước, một số cách đây vài ngày hoặc mười ngày trước.
Có hai kẻ sát nhân, cựu viện trưởng của bệnh viện tâm thần và Miêu Kim Nguyên.
Người bị biến thành đạo cụ được trói bằng dây xích trên tầng ba kia đã được giải cứu. Một cảnh sát đang cho anh ta uống nước và chuẩn bị liên lạc với gia đình anh ta.
Anh ta là người vô gia cư, mặc bộ đồng phục sọc ca rô của bệnh viện tâm thần, bị tiêm thuốc, tinh thần hoảng hốt, không nhớ gì, chỉ có thể đưa đi bệnh viện kiểm tra trước rồi xử lý tiếp.
Miêu Kim Nguyên vẫn luôn vì tác phẩm của mình không được viên mãn mà phẫn nộ, nhìn thoáng qua ảnh chụp, tức giận nói: "Người lưu lạc đều trông giống nhau, tôi không nhớ rõ."
Tô Dao mô tả ngắn gọn đặc điểm cơ thể của Tiểu Phong, đồng thời nhìn chằm chằm vào mắt Miêu Kim Nguyên: "Cậu ấy cao và phản ứng hơi chậm."
Nói đến đây Miêu Kim Nguyên liền nhớ tới: "Ý cô là tên đại ngu ngốc kia, kỳ thực nó đã có thể sống rồi."
Tô Dao cau mày: "Có ý gì, anh bắt cóc cậu ấy như thế nào?"
Miêu Kim Nguyên: "Tôi vốn dĩ muốn mua đồ ăn dụ dỗ nó đi theo, nhưng không ngờ nó nói không cần, còn nói mình có tiền, cầm theo một ít tiền lẻ rồi ra ven đường mua một củ khoai lang nướng, mua xong chỉ ngửi mùi không ăn, vừa thấy là không nỡ ăn. Tôi đã cướp khoai lang, nó bắt đầu chạy theo xe của tôi, xin tôi lấy lại khoai lang."
Phạm Hà đi cùng một nữ cảnh sát đứng cách đó không xa, nghe Miêu Kim Nguyên nói vậy liền che mặt khóc, Tiểu Phong là mua khoai lang cho cô ta, cho nên liều mạng cũng muốn lấy lại.
Tô Dao quay đầu lại nhìn Phạm Hà, nhẹ giọng an ủi cô ta: "Không phải lỗi của em, càng không phải lỗi của Tiểu Phong, là Miêu Kim Nguyên sai."
Phạm Hà lau nước mắt, nhưng càng lau càng không xong, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn cảnh sát Tô, em biết ạ."
Tô Dao gật đầu: "Nếu Tiểu Phong còn sống, cậu ấy nhất định sẽ không muốn nhìn thấy em buồn và tự trách, cậu ấy hy vọng em vui vẻ."
Phạm Hà nghẹn ngào nói: "Cách đây không xa là nhà mới của em và Tiểu Phong, là nơi em nhờ mọi người giúp em chuyển đến. Mấy ngày trước em có đến đây hái quả dại tên là Hồng Tử Quả."
Phạm Hà chỉ sang một bên: "Là giống cái trên cây đằng kia, một chùm nhỏ màu đỏ, vừa chua vừa ngọt, Tiểu Phong rất thích ăn, em muốn hái thêm về rửa sạch rồi cho vào tủ lạnh, chờ khi nào anh ấy trở về thì có thể ăn. Không ngờ lại tìm thấy bộ quần áo mà Tiểu Phong thường mặc với một vết máu lớn trên đó."
"Có một miếng vá do chính tay em vá cho anh ấy trong bộ đồ đó, em sẽ không nhận lầm, em biết anh ấy chắc chắn đã bị gϊếŧ. Cho nên em đã trốn gần đó và nhìn thấy hắn," Phạm Hà chỉ vào Miêu Kim Nguyên với những ngón tay run rẩy, "Hắn lừa một kẻ lang thang như Tiểu Phong và gϊếŧ anh ấy."
Tiếng khóc của Phạm Hà chói tai khàn khàn, toàn thân cô ta run lên không kìm được: "Em biết Tiểu Phong chắc chắn cũng chết như vậy."
Nữ cảnh sát ôm vai Phạm Hà, xoa xoa vai trấn an cô ta.
Tô Dao quay lại, tiếp tục tra hỏi Miêu Kim Nguyên: "Anh nhớ rõ như vậy, khẳng định cũng nhớ rõ cậu ấy được chôn ở đâu."
Nói chôn thì dễ nghe, sợ nhất chính là nạn nhân sẽ bị đem ra phanh thây nhiều mảnh, bị biến thành đạo cụ được phân phát ở nhiều góc khác nhau của bệnh viện tâm thần.
Đã chết đến nơi Miêu Kim Nguyên cũng từ bỏ sự phản kháng của mình, như một xác chết biết đi mất hồn, chết lặng chỉ tay vào một bụi hoa nguyệt quý bên sân.
Tô Dao nghĩ đến một câu thoại trong kịch bản, hoa nguyệt quý trong sân này mọc ra từ đầu người, chiếu xong phim cũng trả lại cho phim.
Các đạo cụ giả được sử dụng trong phim bị cư dân mạng chế giễu, cho rằng phần đầu chỉ đơn giản là một mô hình nhựa được kéo trực tiếp từ cửa hàng quần áo, cách màn hình cũng có thể ngửi thấy được mùi nhựa.
Tô Dao cho người giữ Miêu Kim Nguyên, cùng một vài cấp dưới cầm xẻng đến trước bụi hoa nguyệt quý.
Tô Dao ngồi xổm xuống, cảm giác được đất tơi xốp, có chút ẩm ướt, có thể thấy nó đã được đào lên cách đây không lâu. Cô đứng dậy, lùi lại một bước, trầm giọng nói: "Đào đi."
Thi thể không được chôn sâu, ở dưới đóa hoa nguyệt quý đẹp nhất.
May mắn thay thi thể vẫn hoàn chỉnh, với đầu, tay chân và ngực tương ứng với một cây hoa nguyệt quý.
Phạm Hà được nữ cảnh sát đỡ đến nhận diện thi thể, khuôn mặt của thi thể đã bị hư hại và phân hủy, Phạm Hà chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra, cô ta quỳ xuống trước thi thể khóc lớn, cuối cùng ngất đi.
Tô Dao cho người đưa Phạm Hà đi chăm sóc: "Gọi bác sĩ pháp y đến đây."
Hứa Gia Hải đi đến với một thùng dụng cụ pháp y, đeo găng tay, khám nghiệm tử thi sơ bộ. Nguyên nhân và thời gian tử vong về cơ bản giống với lời kể của Miêu Kim Nguyên, không có gì bất thường.
Vụ án đã được giải quyết, hiện trường vụ án không còn nhiều thách thức. Hứa Gia Hải phân hầu hết công việc cho trợ lý Tiểu Kỳ, sau khi hoàn tất khám nghiệm tử thi cho Tiểu Phong thì đến gặp Trần Ngân Hà.
Trần Ngân Hà đứng trước xe cảnh sát, dựa vào cửa xe, cầm chiếc máy sưởi tay đã được sạc đầy mà Ngô Thanh Đào đặc biệt mang cho anh.
Sau khi trải qua cuộc phiêu lưu trong ngôi nhà ma, quần áo của anh đã bẩn, gấu áo còn dính máu của ai đó, bị anh ghét bỏ ném lên đầu xe cảnh sát, không định mặc nữa.
Hứa Gia Hải đi tới, nhìn theo ánh mắt của Trần Ngân Hà, Tô Dao đang giúp đưa thi thể của Tiểu Phong vào một cái túi đựng xác dày và nặng, quay đầu hỏi Trần Ngân Hà: "Hai người cãi nhau à?"
Trần Ngân Hà nhìn chằm chằm Tô Dao: "Không biết, cô ấy không để ý đến tôi."
Hứa Gia Hải nhìn vẻ mặt xìu xuống của Trần Ngân Hà mà muốn bật cười, nhưng bầu không khí trước mặt không cho phép anh ta bật cười thành tiếng: "Sao lại đắc tội người ta rồi, không phải cậu rất giỏi dỗ người sao, sao không đi dỗ đi?"
Trần Ngân Hà xoay chiếc máy sưởi trong tay, nói nhỏ: "Cô ấy không để ý đến tôi."
Anh giống như một tên ngốc, lặp đi lặp lại chỉ một câu này, trước nay Hứa Gia Hải chưa thấy Trần Ngân Hà ở cái dạng này, rất có hứng thú vây xem anh giống như xem khỉ.
Hứa Gia Hải sờ cổ tay Trần Ngân Hà, nhiệt độ trên người anh nóng kinh khủng, lần này không phải là sốt, nhưng so với phát sốt còn kém lạc quan hơn.
Khả năng miễn dịch của cơ thể ảnh hưởng trực tiếp đến khả năng điều hòa thân nhiệt của một người, từ khi bước ra khỏi tầng hầm đã được một thời gian, vậy mà người vẫn còn nóng.
Gió đêm bên ngoài rất lạnh, thổi vào mặt như bị dao cứa, thân thể người bình thường lẽ ra phải trở lại trạng thái bình thường hay lạnh mới đúng.
Hứa Gia Hải gọi điện thoại cho Đường Chu, biết được xe do bệnh viện cử đi đón anh sắp tới: "Đám người Đường Chu lát nữa sẽ đến, cậu trực tiếp đến bệnh viện đi."
Trần Ngân Hà không hề rời mắt khỏi Tô Dao, cho dù cô bị người bên cạnh chặn lại, ánh mắt của anh cũng có thể xuyên qua đám người mà nhìn chằm chằm cô: "Tôi không đi bệnh viện, tôi sẽ trở về Cục xử lý tiếp."
Nói xong suy nghĩ tới cái gì lại sửa miệng: "Được rồi, lát nữa tôi ngồi xe bệnh viện." Lần trước anh bất tỉnh ở thôn Liễu Hà chính là ở cùng xe với Tô Dao, nghe nói cô thậm chí còn xung đột với dân làng vì anh.
Chờ lát nữa trở về, bọn họ lên một chiếc xe, anh lại cố gắng nghĩ cách chậm rãi dỗ dành cô.
Trần Ngân Hà ném chiếc máy sưởi tay trong tay vào xe cảnh sát, xắn tay áo sơ mi lên, chịu đựng cơ thể không khỏe, cống hiến hết mình cho công việc tại hiện trường.
Tô Dao đỡ thi thể Tiểu Phong lên xe, cô vừa đi vừa dùng dư quang nhìn về phía Trần Ngân Hà, thấy anh đã cởϊ áσ khoác, đang dựa vào xe để gió lạnh thổi, trong lòng đột nhiên lại tức giận bước nhanh vào bệnh viện tâm thần, chỉ chừa cho anh cái quay lưng phẫn nộ.
Viện trưởng bệnh viện tâm thần và Miêu Kim Nguyên đang được dẫn đi xung quanh để xác định hiện trường.
Viện trưởng tên là Lưu Kiến Dân, trùng với địa chỉ của bệnh viện tâm thần này, theo tư liệu thì bệnh viện tâm thần này do ông ta thành lập và điều hành.
Năm đó người nhà bệnh nhân phát hiện trên cơ thể bệnh nhân có dấu vết của nhiều lần bị điện giật nên nghi ngờ ông ta hành hạ bệnh nhân. Đến nay, sự thật đã hoàn toàn được phơi bày, những bệnh nhân chết một cách bí ẩn đó đều là do ông ta dùng để thí nghiệm trên người, điện giật và ngược đãi đều được coi là chuyện nhỏ.
Trên mặt Lưu Kiến Dân không có cảm giác tội lỗi vì đã tàn nhẫn gϊếŧ nhiều người như vậy, chỉ có tiếc nuối.
Tiếc nuối thí nghiệm của mình đã không được hoàn thành, và nhân loại sẽ mất đi những kết quả nghiên cứu tâm thần có giá trị nhất trên thế giới.
Sự điên cuồng không ăn năn trông giống hệt Miêu Kim Nguyên.
Lưu Kiến Dân đã rất già, phía Chính phủ ghi lại là 73 tuổi. Ông ta bị còng tay và bị một cảnh sát trông giữ.
Tầng hầm là địa điểm phạm tội chính của ông ta, có một cơ quan được giấu ở phần trong cùng, được mở ra và kết nối với một hồ chứa đầy chất lỏng ăn mòn. Bây giờ chất lỏng đã cạn kiệt chỉ còn lại một đống xương.
Tiểu Kỳ đeo găng tay và bao chân nhảy xuống hồ, ngồi xổm xuống để kiểm tra xương, ngước mắt lên nói với Tô Dao: "Nơi này đã được xác nhận, có ít nhất 17 hoặc 18 thi thể."
Tô Dao quay lại nhìn tại Lưu Kiến Dân, Lưu Kiến Dân ngửa cái cổ cứng ngắc, già nua lãnh đạm giọng nói: "Đã nhiều năm như vậy, tôi cũng không nhớ rõ. Dù sao chỉ cần đã chết không có giá trị y học, tôi liền ném ở đây."
Tô Dao cười lạnh một tiếng: "Giá trị y học?"
"Người không biết quý trọng sinh mệnh cũng đáng bàn đến giá trị của y học?"
Cũng như Miêu Kim Nguyên, ông ta không tôn trọng sinh mệnh, nói gì đến thành tựu nghệ thuật.
Sau khi xác định được hiện trường, Lưu Kiến Dân được đưa ra khỏi bệnh viện tâm thần, ông ta không cam lòng ra sức vùng vẫy: "Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thí nghiệm của tôi đã hoàn thành, các người bắt tôi chính là cản trở sự tiến bộ của tâm thần học và y học của nhân loại!"
Hứa Gia Hải đang lật xem một cuốn sổ dày được thu hồi từ nơi ở của Lưu Kiến Dân trong bệnh viện tâm thần.
Tô Dao đi tới xem thử: "Bên trong viết cái gì vậy, chắc là ăn nói khùng điên đi."
Hứa Gia Hải đỡ cặp kính vàng, đóng quyển sổ đã sắp rách lại: "Hắn quả thực là một kẻ mất trí, nhưng hắn cũng là một thiên tài, trở về phải niêm phong cuốn sổ này."
Hàm ý chính là quả thật có rất nhiều kết quả y học tâm thần, nhưng những số liệu này không đúng nguồn gốc, không thể công bố và phát biểu được.
"Ha ha ha ha," cách đó không xa có tiếng cười, Tào Lỗi đi tới, si mê nhìn chằm chằm vào quyển sổ trong tay Hứa Gia Hải, giọng nói hưng phấn, "Tôi nói rồi, nhất định có một quyển sổ ghi thành quả thí nghiệm như vậy."
Bởi vì Tào Lỗi không phạm tội nên không còng tay anh ta.
Hứa Gia Hải nhìn Tào Lỗi, Tô Dao nhanh chóng giải thích thân phận của Tào Lỗi cho Hứa Gia Hải: "Anh ta là bác sĩ tâm lý và là người theo đuổi Lưu Kiến Dân, tìm kiếm thành quả thí nghiệm của Lưu Kiến Dân với danh nghĩa tham gia gϊếŧ người như trong kịch bản."
Hứa Gia Hải đột nhiên cười, nhìn: "Hắn nói hắn là bác sĩ là được sao."
Lúc đầu Tô Dao gặp Tào Lỗi ở cổng bệnh viện tâm thần, dáng vẻ và cách ăn nói đều rất bình thường, đeo kính gọng vàng tiêu chuẩn của bác sĩ, tự giới thiệu mình là bác sĩ, thậm chí còn có mùi của nước khử trùng mà nhiều bác sĩ sẽ có.
Tô Dao không chút nghi ngờ, cho rằng anh ta chỉ là một bác sĩ nghiện nghiên cứu y học, có chút điên cuồng mà thôi.
Sự xuất hiện của Tào Lỗi đột nhiên khiến Lưu Kiến Dân chú ý, Lưu Kiến Dân nhìn Tào Lỗi như đang nhìn vào bàn mổ thí nghiệm trên người của mình, ánh mắt sáng lên trong vô vọng, giống như người nào đó sắp chết sẽ xuất hiện ánh sáng như vậy.
Tào Lỗi đi về phía Lưu Kiến Dân, một người cảnh sát định ngăn lại, bị Tô Dao dùng ánh mắt không cần.
Lưu Kiến Dân nhìn chằm chằm Tào Lỗi: "Bọn họ không tin tôi, đều là đồ ngốc, cậu có tin tôi không?"
Tào Lỗi gật đầu liên tục: "Tôi cũng là bác sĩ tâm lý, tôi đã nghe tên ông từ lâu, ước nguyện cả đời của tôi là được thừa hưởng tấm áo choàng của ông."
Lưu Kiến Dân cười lớn, bởi vì đã lớn tuổi, ông ta ho khan một tiếng, trong phổi phát ra một tiếng "ồ ồ", giống như một cây sáo bị hỏng: "Thật tốt quá, thật tốt quá, có người kế nghiệp rồi."
"Trở về cậu đi thăm tôi, tôi sẽ đem những nghiên cứu cả đời dạy cho cậu, cậu phải tiếp tục công việc còn dang dở của tôi!"
Ông ta không dám nói thẳng trước mặt cảnh sát, ý tứ đã rõ ràng, để Tào Lỗi kế thừa lớp áo của mình và xây dựng một phòng thí nghiệm thứ hai trên con người.
Lưu Kiến Minh nhìn Tô Dao bằng đôi mắt nhỏ và đục ngầu kia, cười một cách hung dữ: "Các người bắt được tôi thì sao, bắn chết tôi thì sao, tinh thần của tôi sẽ không bao giờ chết."
Lưu Kiến Dân vui mừng nhìn người kế nghiệp mình: "Cậu ta không vi phạm pháp luật, cảnh sát các người không thể bắt cậu ta, cậu ta nhất định thành công, nhất định có thể!"
Tào Lỗi được thần tượng của mình khen ngợi mà hưng phấn, "bộp" một tiếng quỳ gối trước mặt Lưu Kiến Dân, thề sau khi ông ta chết anh ta vẫn sẽ tiếp tục nghiên cứu.
Lưu Kiến Dân lại bật cười với giọng nói đứt quãng: "Tôi thắng rồi, tôi thắng rồi!"
Triệu Dương từ ngoài sân đi vào, đưa điện thoại di động cho Tô Dao: "Đội trưởng Tô, người chị yêu đã cầu tra ra rồi."
Tô Dao cầm lấy nhìn nhìn, đập vào mắt cô là bức ảnh chứng minh thư của Tào Lỗi. Anh ta không đeo kính, mặc đồng phục bệnh viện sọc xanh trắng, trên đó có một dòng chữ in hoa và in đậm, "BỆNH VIỆN TÂM THẦN SỐ 2 THÀNH PHỐ VÂN GIANG".
Bệnh nhân trước khi nhập viện là y tá bệnh viện, bị bệnh hoang tưởng nặng không phân biệt được đâu là ảo, đâu là thực, ngày x tháng x trốn khỏi bệnh viện tâm thần.
Triệu Dương nói: "Người nhà của Tào Lỗi và các nhân viên của bệnh viện tâm thần đã được thông báo, xe của họ đang trên đường tới."
Tô Dao: "Hãy kiểm soát anh ta trước, đỡ phải nổi điên và làm bị thương người khác."
Cảnh sát hình sự bắt Tào Lỗi lại khống chế anh ta, kéo anh ta ra khỏi bệnh viện tâm thần mặc cho anh ta vật lộn và khóc lóc.
Tô Dao lắc lắc màn hình điện thoại trước mắt Lưu Kiến Dân: "Ông nhìn kỹ đi, anh ta là y tá, sự nghiệp của ông đã hoàn toàn kết thúc, ông thua rồi."
Lưu Kiến Dân mở to hai mắt nhìn màn hình điện thoại, trong miệng gào to: "Không thể nào, không thể nào!"
Tô Dao cảm thấy giọng của Lưu Kiến Dân quá lớn, liền liếc nhìn viên cảnh sát đang giữ ông ta: "Mang đi."
Sau khi xác định được hiện trường, cả Lưu Kiến Dân và Miêu Kim Nguyên đều bị áp giải lên xe cảnh sát, đám người Tô Dao tiếp tục xử lý hiện trường.
Trần Ngân Hà cầm chai nước khoáng trên xe bước đến chỗ Tô Dao, anh lặp lại thủ đoạn cũ mà bán thảm* làm nũng: "Tôi khát."
*Bán thảm: Ra vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại.
Tô Dao cúi đầu, sắp xếp túi chứng cứ trên tay, mí mắt cũng không xốc lên: "Tay tôi bẩn, tìm người khác vặn đi."
Dưới tầng hầm, anh hỏi cô có tin anh không, thực ra cô muốn tin anh, nhưng anh lại cho cô cái gì, một chiếc điện thoại di động ngâm trong dung dịch ăn mòn.
Khi hỏi anh có gì trong điện thoại di động của Sơ Tuyết mà cô không thể xem, anh nhất định phải vội vàng tiêu hủy nó trước khi cảnh sát đến, anh trầm mặc.
Nếu điều cơ bản nhất là thẳng thắn thành khẩn đối mặt đều làm không được, thì không có gì để nói.
Hứa Gia Hải đi tới, vỗ bả vai Trần Ngân Hà: "Xe của Đường Chu đến rồi, đưa cậu đi bệnh viện, đi thôi."
Trần Ngân Hà lên xe, nhưng anh không cho ai đóng cửa sau, anh đang nhìn Tô Dao.
Trông cô rất bận rộn, anh cũng không dám mong cô đi cùng xe với anh như lần trước, anh chỉ mong cô quay đầu nhìn anh.
Đường Chu nhìn thời gian: "Trần tiên sinh, đã đến giờ đi rồi." Nói xong mạnh mẽ đem cửa sau xe đóng lại.
Trần Ngân Hà cố chấp nhìn Tô Dao, chờ đóng cửa lại rồi dựa vào cửa sổ nhìn cô, cô không nhìn anh cho đến khi xe chạy ra khỏi bệnh viện tâm thần.
Anh lấy điện thoại di động ra gọi cho cô, chỉ sau hai hồi chuông đã cúp máy.
Anh biết lần này cô thật sự rất tức giận, loại không thể dỗ dành cho tốt được.
Vụ án chấn động đến nỗi, việc xử lý tại hiện trường mãi đến rạng sáng mới hoàn thành, Tô Dao cởi găng tay, mở nắp chai nước khoáng, ngẩng đầu uống gần hết chai, lau mồ hôi trên trán.
Một cảnh sát hình sự nhặt áo khoác màu xám lên đầu xe cảnh sát: "Đây là áo của ai, đến đây lấy này, có cần nữa không, không cần tôi vứt đây."
Tô Dao ném chai nước khoáng vào xe cảnh sát: "Của tôi, đưa cho tôi đi."
Trở lại Cục Cảnh sát Tô Dao cũng không nhàn rỗi, tiếp tục thẩm vấn Lưu Kiến Dân và Miêu Kim Nguyên, hơn nữa công việc kế tiếp nhiều vô số, bận đến ban đêm mới có thời gian hít thở.
Cô cho rằng về nhà chậm trễ thời gian nên định ngủ lại ở phòng trực ban của Cục.
Liên tục hai ngày một đêm không ngủ, Tô Dao vừa buồn ngủ vừa mệt, nằm ở trên giường thế nào cũng không ngủ được.
Trên ghế đầu giường có áo khoác của Trần Ngân Hà, Tô Dao đứng dậy, dùng nước lạnh giặt áo khoác, treo lên ban công cho khô, sau đó quay lại giường ngủ thiếp đi.
Cô chỉ ngủ hai, ba tiếng đã tỉnh, mặc quần áo đi ra khỏi phòng trực.
Hai giờ sáng, gió rất lạnh, Tô Dao kéo khóa áo khoác, lái xe đến bệnh viện Đồng Nhã.
Trần Ngân Hà có một khu riêng trong bệnh viện tư nhân này, kể cả khi anh không đến ở thì khu đó cũng sẽ bị bỏ trống cho anh, anh không quen với những căn phòng mà người khác đã sử dụng, kể cả phòng bệnh.
Tô Dao đứng ở dưới lầu nhìn về phía cửa sổ phòng bệnh có ánh sáng yếu ớt, hẳn là đèn ngủ. Cô đứng ở dưới lầu một lúc, cũng không định đi lên, quay người chuẩn bị đi về đường cũ.
Đường Chu đi ra khỏi tòa nhà khu nằm viện, nhìn thấy Tô Dao: "Cảnh sát Tô."
Tô Dao đáp: "Bác sĩ Đường."
Đường Chu nhìn cô nói: "Đến rồi sao không đi lên xem?"
Tô Dao: "Không được."
Đường Chu trong lòng hiểu rõ, trách không được lần nhập viện này của Trần Ngân Hà khác với mọi lần trước. Lúc trước khi cô y tá nhỏ trong bệnh viện nói chuyện với anh, anh sẽ cười khen người ta vài câu. Lần này là hoàn toàn xụ mặt, ngay cả bác sĩ xinh đẹp ưa thích nhất cũng không dám quấy rầy anh.
Hóa ra là cãi nhau với bạn gái.
Đường Chu vẻ mặt lo lắng nói: "Tôi vừa kiểm tra phòng trở về, tình trạng của cậu ấy không tốt lắm."
Tô Dao cau mày: "Không phải nói không cần đến khu vô trùng sao, sao còn không tốt?"
Đường Chu: "Cô đi lên xem một chút sẽ biết." Nói xong anh ta cầm sổ kiểm tra phòng rời đi.
Tô Dao do dự hết lần này đến lần khác, quyết định lên lầu xem anh đã chết chưa.
Từ thang máy quen thuộc bước ra, Tô Dao nhìn thấy có hai người đang đứng ở cửa phòng Trần Ngân Hà.
Một trong hai người lấy thẻ cảnh sát của mình: "Chúng tôi đến từ thành phố Nam An, cảnh sát Trần bên này có một số vấn đề anh ấy chưa giải thích rõ ràng, chúng tôi sẽ rời đi ngay sau khi anh ấy giải thích."
Tô Dao cẩn thận đánh giá hai người trước mặt, tuổi không cao, thể lực tốt, nói chuyện cũng rất quy củ.
Có một cái túi hành lý trên ghế bên cạnh, và một túi hành lý dựng trên lưng ghế, có lẽ họ vừa đến nơi, chưa có thời gian để sắp xếp hành lý.
Sơ Tuyết đã được áp giải đến đội đặc nhiệm chống xã hội đen ở Nam An, chắc là cô ta đã nói gì với tổ chuyên án, khiến cảnh sát nghi ngờ Trần Ngân Hà.
Tô Dao không vui: "Đại tiểu thư của tổ chức xã hội đen bị chính Trần Ngân Hà bắt được. Nếu anh ấy có chuyện căn bản không thể giao cô ta cho các anh được."
Người cảnh sát đưa thẻ cảnh sát lúc trước nói: "Chúng tôi không cho rằng anh ấy là nghi phạm, nhưng có một số câu hỏi cần phải giải thích rõ ràng."
Tô Dao nhướng mày: "Sơ Tuyết... Minh Nguyệt đã nói gì với các anh, những gì cô ta nói có bằng không?"
Cảnh sát trông coi đáp: "Còn đang điều tra."
Tô Dao lạnh lùng nói: "Ồ, điều tra thế nào rồi?"
Cảnh sát trông coi: "Xin lỗi, hiện tại cô không có quyền hạn được biết."
Tô Dao đưa thẻ chứng minh thân phận cảnh sát của mình: "Tôi là cấp trên trực tiếp của anh ấy, cũng không có quyền hạn?"
Cảnh sát trông coi: "Vụ án thuộc về đội đặc nhiệm chống xã hội đen của thành phố Nam An, cô thực sự không có thẩm quyền."
Hai cảnh sát cũng là phụng mệnh làm việc, Tô Dao không muốn làm họ khó xử, liền hạ tay: "Tôi vào thăm một chút có thể chứ?"
Cảnh sát trông coi: "Đương nhiên có thể."
Tô Dao liếc nhìn hai người họ: "Không nên đứng thẳng trước cửa phòng bệnh người khác, nếu không biết còn tưởng rằng bên trong có tội phạm tội ác tày trời đấy, bên cạnh không phải có ghế sao, đi ngồi nghỉ đi."
Tô Dao nhón chân, nhìn vào cửa sổ kính trên cửa ra vào.
Trần Ngân Hà đã ngủ thiếp đi, nằm nghiêng cuộn tròn trên giường, nhắm mắt bất động, trên người phủ một chiếc chăn bông dày màu trắng như tuyết.
Một trong những người máy bên cạnh, đang cầm cuốn truyện cổ tích trên tay, đã chuyển sang trạng thái ngủ đông. Con còn lại mắt vẫn sáng lên ánh sáng xanh lục, sau khi giúp Trần Ngân Hà vén chăn bông, nó cũng rơi vào trạng thái ngủ đông.
Tô Dao không định đi vào, quay người định rời đi, cô thấy Trần Ngân Hà trở mình, một nửa chiếc chăn bông bị tuột ra mép giường.
Thất Thượng và Bát Hạ giống như chết máy, không cảm nhận được, hoàn toàn không hề di chuyển.
Tô Dao tức giận với hai người máy trong vài giây, đẩy cửa đi vào, nhặt chăn bông lên đắp cho Trần Ngân Hà, liếc nhìn các dụng cụ theo dõi sự sống khác nhau trên đầu giường, trừ bỏ huyết áp quá thấp, những số liệu khác đều bình thường.
Đột nhiên, thiết bị giám sát phát ra tiếng tích tích, mấy hàng số liệu trên bắt đầu nhấp nháy đèn đỏ, Tô Dao sợ tới mức hoảng hốt, vội vàng kiểm tra hơi thở của Trần Ngân Hà.
Anh không thở!
Trên lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi lạnh, ngón tay cô lạnh lẽo vỗ nhẹ lên má anh, phát hiện giọng nói của mình run rẩy không kìm được: "Trần Ngân Hà, tỉnh lại đi, đừng chết, tỉnh lại đi!"
Cổ tay cô đột nhiên bị anh giữ chặt một chút, bàn tay to khô ráo dùng sức kéo, cả người bị kéo đến giường bệnh đè ở trên người anh, chóp mũi cọ vào nhau run run.
Dưới ánh đèn ngủ màu cam, cô nhìn thấy đôi mắt mở to của người đàn ông, tối đến mức không thể nhìn thấy đáy, dường như được lấp đầy bởi một mảng sao sáng.
Anh gắt gao ôm lấy cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, trầm giọng nói: "Sao em không trả lời WeChat hay cuộc gọi của tôi?"
Anh dùng chóp mũi cọ cọ vào chóp mũi cô, giọng nói ngày càng thấp, trách cô, dỗi cô: "Sao bây giờ mới đến?"
Cô chưa kịp nói thì anh đã đè cô xuống dưới người, hung hăng cắn môi cô.
Cơ thể của người đàn ông nóng rực và nặng nề, Tô Dao bị cắn tới tức giận, trên môi được một mảnh mềm mại bao phủ, tiếp theo là tê rần, cô nếm được mùi máu tanh do môi bị cắn.
Cô đẩy mạnh anh, không biết anh lấy sức từ đâu ra, thế nhưng vẫn không nhúc nhích.
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, đỏ bừng mặt, khó thở hung hăng cắn môi anh, cố gắng làm cho anh cảm nhận được nỗi đau từ cô.
Nỗi đau khơi dậy thú tính trong xương tủy người đàn ông, trong khi cô cắn anh, anh đã cạy mở răng cô ra, tiến thân quần tốc mà quấn lấy lưỡi cô, giống như một con sói hung dữ đã đói ba ngày ba đêm nuốt chửng con mồi của mình.
Muốn hủy diệt, muốn chiếm hữu.
Tô Dao hụt hơi, cô chưa bao giờ nhìn thấy mặt này của anh, quá tàn bạo và thô lỗ, cô bị anh làm đau và không thoải mái.
Cô giãy dụa muốn thoát ra, vung tay tát anh một cái: "Vô sỉ hạ lưu, không biết xấu hổ!"
Thiết bị giám sát sự sống ở đầu giường từ lâu đã trở lại bình thường, anh căn bản chưa ngủ nên làm xáo trộn máy đo lường số liệu, kéo cô lại gần anh.
Trần Ngân Hà sờ sờ nửa khuôn mặt bị đánh, nuốt mùi máu tanh trong miệng vì bị cắn, nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, khẽ cười: "Đáng giá."