Tô Dao gần như bật cười vì tức khi nhìn thấy tờ giấy Trần Ngân Hà nhắn lại rồi bỏ nhà ra đi. Cô đỡ cái bụng to ngồi bên mép giường, cúi đầu nói với em bé trong bụng: “Ba con chạy mất rồi, mẹ đổi ba mới cho con nhé.”
Em bé trong bụng khẽ cử động có vẻ đồng ý với đề nghị của cô.
Tô Dao ngồi bên giường một lúc, sau đó chậm rãi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, cô từ phòng ngủ ra phòng bếp, nhìn vào bàn bếp lạnh lẽo, đột nhiên lại thấy càng đói bụng. Trong hoàn cảnh bình thường, thì giờ này Trần Ngân Hà đã làm xong bữa sáng cho cô rồi, bánh chuối trứng gà, tiểu long bao nhân thịt cua, cùng đủ loại bánh mì khác, cả cháo trứng thịt nạc, sữa đậu nành, quẩy, sandwich, cơm nắm rong biển nữa.
Tô Dao ngồi trên ghế ăn, càng ngày càng đói, mỗi lúc một ấm ức, hận không thể tìm Trần Ngân Hà về đá anh bay đến Nam Thái Bình Dương luôn cho rồi.
Đúng lúc này, chuông cửa kêu lên, Tô Dao bực tức, cố ý không ra mở cửa rồi mắng với ra ngoài: “Còn biết mò về cơ à, về làm gì không biết, muộn rồi, em tái hôn rồi!”
Chuông cửa lại tiếp tục vang lên, Tô Dao ngẫm nghĩ, cảm thấy có chút không đúng, nếu Trần Ngân Hà muốn mở cửa thì hoàn toàn không cần phải ấn chuông. Mới sáng sớm mà ai đã đến không biết?
Tô Dao vác bụng, bước trên tấm thảm chống trượt, từng bước đi ra cửa, qua mắt mèo cô nhìn thấy là Chu Tiểu Nghiên. Tô Dao mở cửa, Chu Tiểu Nghiên vào nhà, trên tay xách theo một túi to có in logo của một khách sạn năm sao.
Chu Tiểu Nghiên vừa cười vừa thay giày: “Chào buổi sáng, mẹ ngôi sao nhỏ.”
Rồi lại chào em bé trong bụng cô: “Chào buổi sáng nhé, ngôi sao bé bỏng!”
Đứa bé trong bụng Tô Dao khẽ cử động. Có thể là do mọi người xung quanh suốt ngày gọi em bé trong bụng cô là Ngôi sao nhỏ đã thành quen, nên em bé cứ hễ nghe thấy từ đó là lại phấn khích và đạp vào bụng mẹ liên tiếp vài cái.
Chu Tiểu Nghiên đặt đồ ăn sáng lên bàn, mở từng mòn từng món, rồi đưa cho Tô Dao một đôi đũa: “Mau ăn đi kẻo đói.”
Tô Dao thích đồ ăn sáng tại khách sạn này nhất, đặt biệt là món tiểu long bao nhân thịt cua, mỗi lần cô có thể ăn hai lồng hấp.
Tô Dao vừa ăn vừa nói: “Sao đột nhiên lại nghĩ đến đưa đồ ăn sáng cho tôi thế, cái tên không có lương tâm kia bảo cô mang tới hả?”
“Chẳng phải anh ấy đã bỏ nhà ra đi, để lại con côi vợ góa rồi hay sao, vậy mà còn gọi đồ ăn sáng làm gì, tôi không thèm ăn đồ anh ấy gọi đâu.”
Cô dứt lời liền gắp một miếng tiểu long bao chấm nước chấm đưa lên miệng, rồi lại ăn một miếng cháo: “Bảo anh ấy là đã bước chân ra khỏi cái nhà này thì đừng nghĩ đến chuyện quay về nữa!”
Mặc dù Chu Tiểu Nghiên rất tôn thờ anh Ngân của cô ấy, nhưng cũng hiểu rõ, Tô Dao sắp sinh đến nơi, lúc này mà anh lại bỏ nhà đi là việc không nên.
Không thể gọi cho Trần Ngân Hà, Chu Tiểu Nghiên đành gọi cho Hứa Gia Hải, hỏi Trần Ngân Hà có bên nhà anh ta hay không?
Hứa Gia Hải vừa tỉnh ngủ, nhận được điện thoại của Chu Tiểu Nghiên thì vô cùng khó hiểu, anh ta ngáp một cái, đáp: “Tối qua cậu ấy có ngủ cùng tôi đâu, thì sao lại ở bên này được?”
Anh ta cầm cặp kính gọng vàng trên bàn đầu giường đeo vào: “Đợi đã, Trần Ngân Hà làm sao thế, bỏ nhà ra đi hả?”
Hứa Gia Hải hoàn toàn không dám tin: “Cậu ấy là trẻ mới lên ba đấy à, sắp làm ba đến nơi rồi mà còn bỏ nhà đi?”
Chu Tiểu Nghiên thở dài: “Sáng nay em thấy tin nhắn anh Ngân nhắn cho em vào lúc ba giờ sáng, bảo mỗi ngày em đều phải đưa cơm đến cho Tô Dao, còn chuyển cho em một khoản tiền và lên thực đơn mỗi bữa cho Tô Dao tính từ bây giờ cho tới khi cô ấy sinh.”
Tô Dao đã ăn no, cô đặt đũa xuống, nghe thấy Chu Tiểu Nghiên nói chuyện với Hứa Gia Hải.
Điện thoại đang bật loa ngoài, giọng của Hứa Gia Hải truyền đến: “Báo cảnh sát đi, bắt được thì kết án vào tội bỏ rơi.” [1]
Chu Tiểu Nghiên: “Chắc chắn là do anh Ngân có nỗi khổ nào đó.”
Hứa Gia Hải suốt ngày phải nghe Trần Ngân Hà khoe vợ, khoe con gái bên tai: “Chẳng phải cậu ấy luôn nói mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới sao, vậy thì có nỗi khổ nào cơ chứ, phô trương muốn chết.”
Chu Tiểu Nghiên nhìn Tô Dao rồi nói vào điện thoại: “Anh Hải, đừng nói anh Ngân như vậy, chắc chắn là anh ấy có khó khăn nào đó.”
Chu Tiểu Nghiên chợt lóe lên một tia giác ngộ: “Nằm vùng, chắc chắn là anh Ngân đang nằm vùng rồi, vì sợ liên lụy tới gia đình nên mới vạch rõ ranh giới với vợ con!”
Hứa Gia Hải: “Xem phim cảnh sát tội phạm ít thôi.”
Lúc này, Tô Dao lên tiếng: “Hứa Gia Hải, chẳng phải anh có bạn làm bác sĩ tâm lý sao, nhờ anh ta nói chuyện với Trần Ngân Hà, có thể anh ấy mắc chứng rối loạn lo âu trước sinh.”
Chu Tiểu Nghiên hoàn toàn không hiểu: “Không phải chứng rối loạn lo âu trước sinh đều xuất hiện ở phụ nữ à, sao đàn ông lại bị?”
Dù sao thì Hứa Gia Hải cùng học Y, nên hiểu rất nhanh: “Được, để tôi liên hệ với bác sĩ tâm lý, nhiệm vụ cấp bách lúc này là phải tìm được người về.”
Chu Tiểu Nghiên lo lắng Tô Dao ở nhà một mình, sợ cô tức đến bốc hỏa nên không đi đâu mà ở lại cùng cô.
Chu Tiểu Nghiên mở một quán cà phê ở gần Cục Công an thành phố, hiện tại là bà chủ nhỏ, ngoài công việc ra thì trong lúc rảnh rỗi cô ấy sẽ đọc sách, làm bài tập, dù sao thì trí nhớ của cô ấy rất kém, nếu tham gia kỳ thi đại học dành cho người trưởng thành thì chắc chắn kết quả sẽ rất thấp, nhưng cô ấy vẫn chăm chỉ học tập hàng ngày, sấm đánh cũng không bỏ và đặc biệt là bị ám ảnh với môn tiếng Anh.
Chu Tiểu Nghiên gọi điện dặn dò nhân viên trong quán cà phê vài câu, sau đó về nhà mang tài liệu ôn tập đến nhà Tô Dao, vừa đọc sách vừa trò chuyện cùng Tô Dao, để cô khỏi nghĩ ngợi lung tung.
“Dao Dao đừng lo lắng, anh Ngân không phải trẻ lên ba, anh ấy ba mươi tuổi rồi, sẽ biết chăm sóc cho bản thân. Huống hồ với tính cách của anh ấy thì chẳng bao giờ để mình chịu thiệt thòi đâu, cái ăn, chỗ ngủ chắc chắn đều là loại tốt nhất.”
Tô Dao đang ngồi xoa bụng trên ghế sofa trong phòng khách, từ khi mang thai, cô được Trần Ngân Hà chăm sóc rất cẩn thận, từ vật chất đến tinh thần và tâm lý, khía cạnh nào cũng tốt. Bị ảnh hưởng bởi progesterone nên một số phụ nữ khi mang thai sẽ lo lắng và trầm cảm trước sinh, nhưng cô thì hoàn toàn không, đến cả những cảm xúc thường xuyên xuất hiện ở những người phụ nữ khác thì ở cô đều không có, mỗi ngày cô luôn rất vui vẻ.
Tất cả là vì Trần Ngân Hà.
Tô Dao hiểu rõ, mình đã quá quen với việc được anh chiều chuộng, cô lại dồn hết sự chú ý của mình vào đứa con trong bụng và không để ý đến nhu cầu tâm lý của anh, đáng lẽ cô nên đối xử tốt hơn với anh.
Tô Dao gọi cho Hứa Gia Hải, nhờ anh ta ra mộ xem sao, có khả năng Trần Ngân Hà sẽ đến đó. Một giờ sau, Hứa Gia Hải gọi về nói trước mộ có vài bó hoa, quả thực là Trần Ngân Hà đã ra mộ, chỉ có điều người đã đi rồi, không biết là đi đâu.
Tô Dao đã sử dụng các phương pháp điều tra tội phạm của cảnh sát và phát hiện ra rằng Trần Ngân Hà đang chống lại điều tra, anh giấu tất cả hành tung của mình, từ camera giám sát, định vị điện thoại cho đến nhật ký chi tiêu… Không phải là anh làm mình làm mẩy mà là thực sự quyết tâm bỏ nhà ra đi.
Tô Dao vừa ở nhà chờ sinh vừa điều tra tin tức về người ba của đứa con trong bụng mình. Ngay sau đó, tin tức Trần Ngân Hà bỏ nhà ra đi đã lan truyền rộng rãi. Hầu hết mọi người đều không thể hiểu tại sao một người đàn ông lại mắc chứng rối loạn lo âu trước sinh, họ cho rằng anh đang khoa trương, ngốc nghếch.
Vào ban đêm, Tô Dao đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên những vì sao trên bầu trời. Lúc đầu, cô cũng nghĩ như những người khác nên tức anh đến ê cả răng. Nhưng lúc này, cô lại chỉ thấy thương anh, anh chỉ còn một mình cô, cô rất muốn anh quay về để nói với anh rằng người mà cô yêu nhất mãi mãi là anh, chẳng ai có thể cướp đi tình yêu mà cô dành cho anh, kể cả con của bọn họ cũng không thể.
Trần Ngân Hà không đi quá xa, anh không nỡ đi xa. Lúc này, đang đứng nhìn cô ở toà nhà đối diện. Anh biết chính xác cô thức dậy lúc mấy giờ, giờ nào đi ngủ, ăn gì uống gì, tình trạng sức khoẻ ra làm sao, tất cả anh đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Thấy cô nhìn lên những vì sao trên bầu trời với vẻ mặt cô đơn, anh biết cô đang nghĩ đến anh, đang quan tâm anh. Trong lòng anh bỗng dâng lên một sự thoả mãn ích kỷ.
Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao ở cách đó không xa, thấy cô đột nhiên cúi đầu ôm bụng, một tay đỡ lan can ban công, một tay che bụng, cau mày với vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Cô muốn sinh em bé rồi!
Anh quay người chạy về nhà, vội vàng ấn mở ổ khoá, vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười dịu dàng, cô khẽ nhướng mày nhìn anh: “Ba Ngôi sao nhỏ, ở bên ngoài chơi chán rồi, chịu về nhà rồi đấy hả?”
Vừa rồi Tô Dao chỉ giả vờ mà thôi, cô biết anh không bỏ được cô, nghi ngờ anh lắp camera trong nhà, để nếu cô có vấn đề gì thì chắc chắn anh sẽ biết. Đánh giá tốc độ mà anh chạy về thì có lẽ là anh bỏ nhà ra đi nhưng chẳng ra khỏi khu nhà, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi cô.
Thấy Tô Dao vô sự, anh liền quay người muốn đi, nhưng bị cô túm cánh tay lại: “Tắm cho sản phụ, thay tã cho con đều là việc của anh, định chạy đi đâu thế hả?”
Cô cố gắng ôm anh từ phía sau, nhưng tiếc là bụng quá lớn nên chỉ đặt được hai tay lên eo anh chứ chẳng thể ôm.
Người đàn ông nhìn xuống tay cô, giọng nói rất thấp: “Trước đây không như vậy, trước đây em sẽ ôm anh thật chặt, có phải em hết yêu anh rồi không?”
Tô Dao: “…” Bụng cô to lù lù thế này chẳng lẽ anh lại không nhìn thấy?
Cô nắm tay dắt anh vào phòng ngủ, vì bụng to cộng thêm anh quá cao, cô định hôn anh nhưng lại không với tới, chỉ đành bảo anh nằm lên giường, như vậy cô mới có thể hôn anh. Cô chủ động dịu dàng hôn anh một lúc.
Trong giai đoạn đầu mang thai anh không hề chạm vào cô, đến giai đoạn giữa hai người có làm vài lần, sau đó vào giai đoạn cuối, đã hai tháng rồi bọn họ chưa từng làm, nên anh hoàn toàn không thể chịu nổi sự trêu chọc này của cô.
Cô đưa tay chạm vào thắt lưng anh. Anh nắm cổ tay cô, nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm: “Vì không yêu anh nữa nên mới dùng mỹ nhân kế với anh sao?”
Tô Dao: “…”
“Không phải, nếu không yêu thì em sẽ không sinh con cho anh đâu.”
Trần Ngân Hà liếc nhìn xuống bụng Tô Dao, rồi lạnh lùng hỏi: “Anh và con cùng rơi xuống nước thì em sẽ cứu ai?”
Tô Dao ăn tối quá no nên ợ một cái, đang định lên tiếng dỗ dành, thì nghe anh nói: “Do dự rồi phải không, hết yêu anh rồi!”
Tô Dao không muốn nói nữa, cô ôm mặt anh, hôn lên môi, má và mắt anh, cuối cùng cũng dỗ dành được anh. Bệnh nhân rối loạn lo âu trước sinh sẽ có một số suy nghĩ hoang tưởng, chán nản và thích cực đoan, cũng giống như bệnh nhân trầm cảm, họ luôn nghĩ đến việc tự tử, không phải họ muốn phô trương, không phải họ làm mình làm mẩy, chỉ là bọn họ bị bệnh mà thôi, lúc này người nhà phải kiên nhẫn hơn và quan tâm họ nhiều hơn một chút.
Dưới sự an ủi nhẹ nhàng của Tô Dao, chứng rối loạn lo âu trước sinh của Trần Ngân Hà đã được cải thiện rất nhiều, ít ra thì anh không bỏ nhà ra đi nữa và đã bắt đầu chuẩn bị cùng Tô Dao chào đón sinh mệnh sắp chào đời này.
Cuối cùng cũng đến ngày lâm bồn, Tô Dao đến viện bằng xe cấp cứu, Trần Ngân Hà trên xe cùng cô. Cơn đau chuyển dạ ban đầu còn có thể chịu được, vẻ mặt Tô Dao không có quá nhiều biểu hiện đau đớn, cô nằm trên giường cáng, một tay nắm chặt tay Trần Ngân Hà, an ủi ngược lại anh: “Không sao, không đau, sức khỏe của em rất tốt, vào phòng sinh sẽ được ra nhanh thôi.”
Lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi, gái chửa cửa mả, nếu như cô đi qua quỷ môn quan rồi không quay lại thì phải làm thế nào, anh hận không thể sinh con thay cô.
Sau khi vào phòng sinh, cơn đau đẻ thực sự đã ập đến, Tô Dao không khỏi vò đầu bứt tai, aaaa, đau quá, trên đời này chẳng có cơn đau nào đau hơn sinh con nữa!
Trần Ngân Hà không ngừng đi lại bên ngoài phòng sinh, đi đi lại lại, đi đi lại lại. Lòng bàn chân anh như bốc hỏa, nhất thời không yên.
Lâu lâu lại có y tác bước ra thông báo về tình hình của sản phụ: “Sản phụ bình thường, đã mở mười phân và lên bàn đẻ rồi.”
Một loạt người thân và bạn bè đều đã đến, tất cả cùng chờ bên ngoài phòng sinh. Nhiều người còn mang theo quà, váy nhỏ xinh, đồ chơi, búp bê… Và tất cả đều là đồ dùng cho bé gái.
Trần Ngân Hà luôn nói với mọi người rằng Tô Dao mang thai bé gái, là công chúa nhỏ, nàng tiên nhỏ, tuyệt đối không thể là tên nhóc thối. Tất cả mọi người đều bị anh tẩy não, vậy nên mới chuẩn bị toàn quà tặng dành cho bé gái, để chúc mừng anh có được cô con gái, thu hoạch được bé con tình cảm, ấm áp.
Một lúc sau, nữ y tá trẻ tuổi bước ra, nói với Trần Ngân Hà: “Bé trai, nặng 3.7 kilogam.”
[1] Tội bỏ rơi là tội do người có nghĩa vụ cấp dưỡng nhưng không chịu phụng dưỡng người già, trẻ, bệnh tật hoặc người khác không có khả năng sống tự lập.