Rơi Vào Ngân Hà

Chương 116: NT8: Hôn lễ 8: Lễ cưới




Tiệc cưới được tổ chức tại khách sạn năm sao sang trọng nhất Vân Giang, vốn dĩ Tô Dao không muốn quá xa hoa lãng phí, nhưng không thể chịu được tính kén chọn của chàng tiên nhỏ, nói ngoài khách sạn này ra thì không một khách sạn nào khác có thể đáp ứng nhu cầu cơ bản của anh. Đây đúng là nhu cầu cơ bản, anh không kiếm một hòn đảo để tổ chức hôn lễ đã là khiêm tốn và tiết kiệm nhất rồi đó.

Sảnh cưới được trang trí thành một hải dương màu hồng phấn, lấy hoa hồng màu hồng và hoa loa kèn là những loài hoa được các cặp đôi mới cưới yêu thích nhất làm chủ đạo. Sàn nhà được trải một tấm thảm màu be mềm mại, những chiếc cốc thuỷ tinh phản chiếu ánh sáng lấp lánh của những chiếc đèn pha lê.

Tô Dao đi giày cao gót, làn váy thướt tha kéo dưới đất, đứng được một lúc là chẳng thể đứng vững, việc này còn mệt hơn cả đi bắt đối tượng tình nghi.

Trần Ngân Hà đưa tay giữ lấy thắt lưng Tô Dao, đẩy cô xuống ghế: “Em ngồi nghỉ ngơi đi, bên đó anh sẽ giải quyết.”

Hai người đang đứng trước một bức tường hoa hồng khổng lồ để chào đón các vị khách, đại đa số là khách của Tô Dao, gia đình cô rất nhiều họ hàng, cô lại lớn lên tại Vân Giang từ nhỏ nên các bạn học đến rất đông.

Tô Dao cho rằng Trần Ngân Hà không quen biết người bên phía nhà gái, nên không dám thoải mái ngồi nghỉ. Điều khiến cô không ngờ đến chính là, Trần Ngân Hà lại quen biết từng người thân, từng bạn học của cô.

Tô Dao nghỉ lấy lại hơi một lúc, rồi đứng dậy khỏi ghế, đi đến bên cạnh Trần Ngân Hà: “Người vừa rồi là bạn học cấp ba của em, sao anh lại nhận ra và gọi được tên người ta thế?”

Những người bạn và bạn học cũ thay đổi rất nhiều, đến bản thân cô còn không thể nhận ra ngay lập tức.

Trần Ngân Hà: “Tối qua anh không ngủ nên đã mang đủ loại ảnh tốt nghiệp của em ra để nghiên cứu một lượt. Những người này tuy đã thay đổi về ngoại hình nhưng bên trong đâu có thay đổi, cũng như đang nhận dạng tội phạm truy nã thôi.”

Tô Dao bày tỏ sự khâm phục đồng thời trong lòng cũng thấy rất cảm động, anh hoàn toàn không thích phức tạp, cũng ngại chẳng muốn viện cớ đối phó chiếu lệ, vì để hôn lễ của họ diễn ra một cách trọn vẹn, nên anh đã nghiên cứu ảnh của cô cả đêm, rồi đứng đây đón khách, nói cười cả giờ đồng hồ.

Nhưng rất nhanh, Tô Dao đã biết mình suy nghĩ hơi nhiều và cô cũng hiểu rằng không bao giờ được đánh giá thấp ông Vua ghen tuông này.

Trần Ngân Hà liếc nhìn một người đàn ông đang đi về phía mình, rồi nhếch môi, trầm giọng, nói: “Uỷ viên thể thao lớp 12 của em phát tướng rồi.”

Tô Dao nhìn người đang đi tới, người bạn học cũ này từng thích cô và theo đuổi cô trong hai năm, đối phương thường xuyên đứng dưới lầu nhà cô để tặng cô đồ ăn vặt, nhưng lần nào cũng bị cô đánh cho bỏ chạy. Vốn dĩ Tô Dao không mời anh ta, là anh ta nghe được tin cô sắp kết hôn từ phía bạn học, nên tỏ ý rằng nhất định phải đến, muốn tận mắt chứng kiến nữ thần ánh trăng sáng của mình kết hôn.

Lúc này, Tô Dao mới biết, Trần Ngân Hà đứng đây đón khách và quen biết với từng người bạn học của cô là vì muốn trấn áp tất cả những người trước kia từng “lăng nhăng” với cô, Tô Dao: “Đây đều là chuyện từ thời niên thiếu rồi, vậy mà anh vẫn ghen được hả?”

“Anh thấy cay đắng vì không thể tham gia vào quá khứ của em.” Trần Ngân Hà quay lại, nhìn vào mắt Tô Dao, len lỏi qua đồng tử, ngắm nhìn từng khoảnh khắc của cuộc đời cô trong hai mươi tám năm qua: “Anh rất ngưỡng mộ bọn họ, ngưỡng mộ bọn họ vì đã quen biết em từ lâu.”

Tô Dao mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp cong cong: “Vậy chẳng phải cuối cùng em vẫn gả cho anh sao, sau này mỗi ngày đều sống chung với anh.”

Thấy đối tượng từng theo đuổi mình đến gần, Tô Dao kéo kéo tay Trần Ngân Hà, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Đừng có ghen tuông bừa bãi, nói năng cho đàng hoàng.”

Đối tượng từng theo đuổi đi tới, Tô Dao lên tiếng chào hỏi, dù sao thì cô cũng là ánh trăng sáng thời niên thiếu của anh ta, nên anh ta không khỏi nhìn thêm vài cái, ánh mắt hiện lên vẻ u sầu và hối hận.

Trần Ngân Hà vòng tay qua eo Tô Dao, ôm cô vào lòng, rồi cúi đầu hôn lên môi cô. Đối tượng từng theo đuổi bị đánh một đòn chí mạng, không dám lên tiếng, đành ngoảnh mặt làm ngơ.

Đứng giữa nơi đông người, Tô Dao thoát khỏi vòng tay Trần Ngân Hà, đỏ mặt nhỏ giọng mắng anh: “Anh làm cái gì thế hả?”

Trần Ngân Hà chỉnh sửa lại phần cổ áo bị Tô Dao làm cho xộc xệch, nói một cách đương nhiên: “Show ân ái, thể hiện sức mạnh và tuyên thệ chủ quyền.”

Tô Dao quay đầu lại, nhìn thấy Đào Chính An đang bước vào, cô sợ Trần Ngân Hà lên cơn ghen, nên vốn dĩ không gửi thiệp mời mời Đào Chính An đến tham dự hôn lễ, vậy sao anh ta lại đến thế này?

Trần Ngân Hà: “Là anh mời.”

Tô Dao: “Show ân ái, thể hiện sức mạnh và tuyên thệ chủ quyền? Loại hành vi này của anh là tiểu nhân đắc trí, những nhân vật phản diện lót đường mới lấy kiểu kịch bản như vậy.”

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao, ánh mắt như dính chặt vào người cô, hoàn toàn không thể rời mắt, nếu có thể giành được người đẹp thì anh chẳng cần quan tâm đến việc mình nắm giữ loại kịch bản nào, cho dù là kẻ thù của cả thế giới thì anh vẫn cảm thấy đáng.

Rất nhanh đã đến buổi tối, hôn lễ chính thức bắt đầu. Giờ lành đã đến, ngọn đèn pha lê trong sảnh tiệc đã tắt, trong phút chốc cả không gian chìm vào bóng tối, ba giây sau, trần nhà khổng lồ bừng sáng muôn vàn ánh sao. Những ngôi sao sáng dịu nhẹ lần lượt được thắp lên, nhanh chóng kết thành một mảng lớn, khiến người ta có cảm giác như đang đứng dưới dải Ngân hà giữa bầu trời đêm bao la, lãng mạn động lòng người.

Tiếng đàn Violon thanh lịch cất lên, Trần Ngân Hà mặc bộ vest đen ôm bó hoa hồng bước lên thảm đỏ, từng bước từng bước tiến gần đến cô dâu của mình. Anh đón lấy tay cô từ tay ba cô, rồi dắt cô cùng đi về phía sân khấu.

Họ đan các ngón tay vào nhau, bước đi chậm rãi. Một tay Tô Dao được Trần Ngân Hà nắm, tay còn lại nhẹ nhàng xách váy, nhìn vào đám đông, nhìn lên sân khấu và bầu trời sao trên đỉnh đầu, cuối cùng ánh mắt rơi vào người đàn ông bên cạnh. Anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, lưu luyến và nhớ nhung.

Tô Dao không quen đi giày cao gót, nên vừa đi được nửa đường thì chân bị bong gân, cũng may là váy cưới dài, không ai nhìn thấy, đúng lúc cô đang chuẩn bị đi chân trần thì Trần Ngân Hà lại bế ngang cô lên. Những vị khách xung quanh bắt đầu hò hét, tiếng huýt sáo nối tiếp nhau vang lên.

Tiếp theo là phần tương tác trên sân khấu, Trần Ngân Hà không có ba mẹ nên Cục trưởng Khương và Cục trưởng Phu nhân đã thế chỗ, xuất hiện với tư cách là người lớn tuổi của nhà trai. Bốn chiếc ghế trống trên khán đài được để riêng dành cho Trần Giang, Hạ Nhã Đàn, Cao Lỗi và Chu Vũ Trần. Tô Dao nhìn vào những chiếc ghế trống, cô nắm chặt tay Trần Ngân Hà và thầm thề rằng sau này cả cuộc đời nhất định sẽ đối xử thật tốt với anh, anh chỉ còn một mình cô thôi.

Hứa Gia Hải ngồi trên ghế, nhìn lên sân khấu, phần tương tác sắp kết thúc, Trần Ngân Hà đang phát biểu với tư cách là chú rể, anh cảm ơn trời cảm ơn đất, cảm ơn bóng đèn cảm ơn cctv vậy mà tại sao lại không cảm ơn anh ta? Chẳng phải Giang Bất Phàm nói rằng Trần Ngân Hà đã âm thầm chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho anh ta sao, cố ý dùng một thỏi vàng làm thành chiếc cúp gì gì đó cơ mà.

Hứa Gia Hải thầm nghĩ, với tư cách là người bạn thân nhất của Trần Ngân Hà, anh ta đã hy sinh rất nhiều trên con đường tình yêu của anh, tình bạn này quan trọng đến thế, vậy nên chắc chắn là tên anh ta và chiếc cúp sẽ xuất hiện tại màn cuối.

Hứa Gia Hải chỉnh lại bộ vest của mình, chỉnh lại cà vạt, đẩy gọng kính trên sống mũi lên, còn hỏi mượn Chu Tiểu Nghiên chiếc gương để ngắm nghía, đồng thời đưa tay lên vuốt vuốt tóc trước trán.

Chu Tiểu Nghiên thấy Hứa Gia Hải làm như sắp lâm trận: “Anh Hải, lát nữa anh cũng phải lên sân khấu phát biểu sao?”

Hứa Gia Hải trả lại gương cho Chu Tiểu Nghiên: “Không phải tôi lên sân khấu để phát biểu, mà là đón nhận lời cảm ơn và biểu dương với tư cách là khách VIP.”

Có rất nhiều người đẹp đến dự tiệc cưới, anh ta phải đứng trên sân khấu rất được mong đợi này với hình tượng đẹp nhất, để nhận được ánh mắt thưởng thức cũng như ngưỡng mộ của bọn họ.

Hứa Gia Hải vừa chậm rãi đợi Trần Ngân Hà gọi tên mình, vừa nghĩ xem khi lên sân khấu nên bước chân nào trước thì sẽ đẹp trai hơn. Anh ta đợi mãi đợi mãi, cứ thế cho đến khi nghe thấy Trần Ngân Hà nói câu cuối cùng: “Trên đây là những lời phát biểu của tôi, cảm ơn tất cả mọi người có mặt đã đến tham dự hôn lễ của chúng tôi!”

Hứa Gia Hải: “…”

Giang Bất Phàm tỏ ra vô tội khi đối diện với ánh mắt của Hứa Gia Hải và dùng ánh mắt đáp lại: “Là thật đó ạ, thỏi vàng rất to làm thành một chiếc cúp!”

Sau khi tiệc tối bắt đầu, Trần Ngân Hà dẫn theo Tô Dao đi mời rượu, Chu Tiểu Nghiên phụ trách thu phong bì cho cô dâu chú rể, Hứa Gia Hải phụ trách cầm theo chai rượu rót rượu cho cặp đôi mới cưới, mời thuốc người lớn và đỡ rượu cho chú rể.

Chú rể là nhân vật chính của bữa tiệc nên không thể quá mệt, không được uống say, phù rể thì khác, chẳng có ai coi phù rể là người. Bất cứ chỗ nào cần thì phải có mặt ở chỗ đó, lời nặng, việc nhọc, đỡ rượu đều là việc của anh ta.

Tiệc cưới kết thúc, các vị khách đã dùng xong bữa và chuẩn bị ra về, Hứa Gia Hải nhìn các người đẹp trong bộ lễ phục cầm túi xách, cầm áo khoác chuẩn bị ra về, bèn quay đầu túm Trần Ngân Hà lại: “Này anh chú rể, có phải anh quên mất việc gì rồi không?”

Anh ta chỉ chờ đợi khoảnh khắc được lên sân khấu lĩnh chiếc cúp được làm bằng thỏi vàng lớn và đón nhận tràng pháo tay tán thưởng cùng sự ái mộ của các người đẹp, như vậy sẽ chẳng lãng phí cả ngày làm công cụ của anh ta.

Trần Ngân Hà quay đầu lại hỏi Tô Dao: “Anh quên việc gì rồi sao?”

Tô Dao: “Em không biết, Tiểu Nghiên?”

Chu Tiểu Nghiên gãi đầu: “Trí nhớ của tôi lại càng kém, không biết đâu, Đường Chu?”

Đường Chu lắc đầu: “Tôi không biết.”

Trần Ngân Hà nghiêng đầu nhìn Hứa Gia Hải: “Có gì cứ nói thẳng đi.”

Hứa Gia Hải khẽ ho một tiếng: “Không phải cậu dùng một thỏi vàng lớn để thiết kế cúp thưởng riêng cho tôi sao, cúp của tôi đâu rồi?”

Hứa Gia Hải chỉnh sửa lại cổ áo của mình: “Nhân lúc mọi người còn ở đây, bầu không khí vẫn đang náo nhiệt, mau lên sân khấu trao thưởng cho tôi đi.”

Trần Ngân Hà ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra: “Ở trong xe của tôi.”

Hứa Gia Hải: “Món đồ quan trọng như vậy sao cậu lại vứt bừa bãi thế hả?”

Hứa Gia Hải đến bãi đậu xe, lên xe tìm nhưng không thấy, gọi điện cho Trần Ngân Hà, biết được hoá ra là anh ném trong cốp, liền tức giận dập máy. 

Hứa Gia Hải mở cốp xe ra, cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc cúp trong thùng các tông. Chiếc cúp tội nghiệp đã bị ném một cách thô lỗ bên cạnh một số chai đồ uống.

Hứa Gia Hải cầm chiếc cúp lên, nhìn rõ những ký tự lớn được thiết kế riêng cho mình: “Giải thưởng Công cụ tốt nhất”. Có lẽ do các ký tự quá đơn điệu, nên bên dưới hàng chữ còn được khắc thêm một bức tranh sinh động và đáng yêu.

Chó, một con chó, một con chó độc thân.

Hứa Gia Hải tức đến suýt chút nữa thì ngất xỉu, anh ta run rẩy giơ cao chiếc cúp lên, muốn đập nát chiếc xe của tên họ Trần nào đó, nhưng nhìn lại, thấy chiếc cúp này được làm bằng một thỏi vàng lớn, rất đáng giá, nên không thể đập kẻo hỏng mất.

Chuông điện thoại vang lên, Hứa Gia Hải nhìn thấy chữ Trần Ngân Hà trên màn hình, bèn ấn nghe: “Muốn xin lỗi phải không, muộn rồi, không cần nữa, tuyệt giao!”

Trần Ngân Hà: “Cậu đang nói cái gì thế hả, mau lên, cầm chiếc áo vest dự phòng màu đen ở ghế sau qua đây đi, phải ra khỏi khách sạn rồi, bên ngoài lạnh, đừng để cô dâu của tôi, vợ của tôi bị lạnh.”

Hứa Gia Hải nghiến răng: “Đã về rồi à, không trao giải cho tôi sao?”

Trần Ngân Hà: “Trao giải gì, sân khấu thuộc về nhân vật chính, một công cụ như cậu mà đòi tranh giành náo nhiệt cái gì, có cúp là may lắm rồi đó, áo khoác màu đen, mau lên.”

“Rầm” một tiếng, Hứa Gia Hải đóng cốp xe lại, cầm theo chiếc áo khoác dự phòng đi vào sảnh tiệc cưới, ném áo khoác lên người Trần Ngân Hà, rồi nhấc chiếc cúp lên cao ngắm chuẩn vào đầu tên họ Trần nào đó.

Trần Ngân Hà nhàn nhạt nói: “Làm bằng thỏi vàng to lắm đó.”

Để tránh cho cục vàng khổng lồ này bị mạng người vấy bẩn, bị tịch thu vì là hung khí giết người, Hứa Gia Hải đanh thu tay về, suýt chút nữa thì tức đến nhồi máu cơ tim.

Áo khoác của Trần Ngân Hà phủ lên người Tô Dao, thương cô đi giày cao gót quá mệt nên anh bế cô lên, đi về phía bãi đậu xe. Một số thanh niên tinh nghịch đang hò hét rủ nhau đến phá rối động phòng, nhưng đều bị Trần Ngân Hà đuổi đi.

Cả đời mới kết hôn được một lần, ban ngày thì quá bận rộn, anh còn chưa kịp ngắm nhìn cô dâu của mình cho đàng hoàng, khó khăn lắm bữa tiệc mới kết thúc, sau đây là khoảng thời gian riêng của hai người, anh phải ngắm cô thật kỹ càng. Cô là người phụ nữ đi cùng anh cả cuộc đời, vậy nên thời gian thuộc về hai người anh không muốn chia sẻ dù chỉ là một phút, một giây cho người khác.
Thiên: Thương anh Biển lớn, mặn từ chính truyện đến ngoại truyện:))))