Rơi Vào Ngân Hà

Chương 11: "Nhổ cỏ tận gốc"




Edit+beta: LQNN203

Nhà Trần Ngân Hà gần với thị Cục, Tô Dao còn đợi xe buýt thì anh đã về đến nhà.

Trần Ngân Hà ấn mật mã mở cửa, giương mắt thấy đôi nam nữ đang hôn nhau trên sô pha, mặt vô cảm thay dép lê.

Hứa Gia Hải từ trên sô pha ngồi dậy, đem cúc áo sơ mi cài lại, lau vết son môi trên mặt: "Không phải có án tử sao, sao cậu về sớm vậy?"

Trần Ngân Hà: "Nơi này là nhà tôi, tôi muốn về khi nào thì về."

Nhà của Hứa Gia Hải đang được sửa, trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở nhờ nhà Trần Ngân Hà.

Người phụ nữ bên cạnh sửa sang lại váy một chút, vẻ ửng hồng trên mặt vẫn chưa rút đi, giơ nắm đấm nhỏ lên đánh Hứa Gia Hải, nũng nịu oán trách anh ta: "Không phải anh nói không có ai sao?"

Trần Ngân Hà nhìn người phụ nữ này có chút quen mắt, hẳn là người tình hoặc là bạn gái cũ của Hứa Gia Hải.

Hứa Gia Hải đưa cô gái vào phòng ngủ, bên môi nở một nụ cười xấu xa: "Em tắm trước đi."

Nói xong với cô gái rồi xoa mi tâm, thanh âm trầm thấp ái muội: "Ở trên giường chờ anh."

Cô gái quấn lấy anh ta không cho đi, duỗi tay cởi cúc áo sơ mi anh ta, chu cái miệng nhỏ làm nũng: "Anh luôn cài nút áo trên cùng, nhìn qua rất đứng đắn, em rất thích."

Hứa Gia Hải bị cô gái quấn lấy, củi khô bốc cháy, rồi ôm nhau lăn trên giường.

Trần Ngân Hà ở trong phòng khách nghe được âm thanh, không thể nhịn được nữa mà giúp bọn họ đóng cửa lại.

Cũng may hiệu quả cách âm của nhà rất tốt, một khi cửa đóng lại, người phụ nữ bên trong dù có kêu la thế nào cũng sẽ không truyền ra ngoài.

Trần Ngân Hà đi phòng bếp rót nước uống, đi ngang qua bàn ăn thấy trên bàn có một túi giấy hồng nhạt, đúng là buổi sáng hôm nay cô gái nào đó đã mang đến Cục tặng cho người khác.

Trần Ngân Hà không ăn tối, chuẩn bị nấu chút cháo ăn tạm.

Hai tiếng sau, cháo đã nấu xong, cửa phòng ngủ bên kia cũng bị mở ra, Hứa Gia Hải ôm eo người phụ nữ đi ra.

Người phụ nữ đã ăn mặc chỉnh tề, còn trang điểm lại, trên tay cô ta xách một túi giấy đựng một chiếc túi xách hàng hiệu.

Hứa Gia Hải đưa người phụ nữ ra cửa, hai người ở trên hành lang một lúc.

Cô gái dùng tay chống đỡ nụ hôn của Hứa Gia Hải không cho anh ta hôn: "Em đã tô son lại rồi, anh đừng làm trôi."

Hứa Gia Hải như không nghe thấy, cắn môi cô gái: "Lần sau tô màu này đi, anh thích."

Cửa bị mở ra, Hứa Gia Hải đi đến, thấy Trần Ngân Hà ăn cháo, cũng múc cho mình một bát.

Trần Ngân Hà: "Mới hai tiếng, cậu không được à lão Hứa?"

"Cậu là một lão xử nam hằng năm phải dựa vào tay phải của mình mà sống có tư cách gì nói người khác không được," Hứa Gia Hải buông cái muỗng nhìn Trần Ngân Hà, "Này, người anh em, hai ngày nay sao thế, uống thuốc chưa?"

"Tôi mẹ nó chọc cậu, cậu vẫn bất động."

"Ở trên giường nằm một năm bị bệnh thần kinh luôn rồi?"

Hai người đấu đá vài câu.

Trần Ngân Hà ăn cháo xong, lấy khăn giấy lau miệng, hất cằm về phía túi giấy bên kia: "Đó là cái gì?"

Anh vừa vào cửa liền nhận ra, đó là bánh quy mà buổi sáng hôm nay cô gái nào đó mang đến văn phòng tặng người ta.

Hứa Gia Hải từ trong túi lấy ra bánh quy đặt lên bàn, thần sắc nhìn qua có chút buồn rầu: "Tô đội của các cậu đưa tới, có thể cô ấy có ý với tôi."

Trần Ngân Hà bĩu môi: "Tự luyến thành như vậy tôi là lần đầu tiên thấy, đưa bánh quy đã kêu có ý tứ?"

"Sau này cô ấy muốn mời tôi ăn tối, có phải muốn kết hôn cùng tôi không?"

Hứa Gia Hải nhìn chằm chằm vào mắt Trần Ngân Hà, ngữ khí mang một tia nghiền ngẫm: "Tôi mà có thể tự luyến như cậu, thì cậu đã cùng người ta kết hôn rồi."

"Đùa cái gì vậy," Trần Ngân Hà thề son sắt, "Tôi thà độc thân cả đời cũng sẽ không kết hôn với người phụ nữ kia."

Hứa Gia Hải: "Cậu biết cờ dùng để làm gì không?"

Trần Ngân Hà nhướng mày nhìn Hứa Gia Hải: "Hả?"

Hứa Gia Hải: "Là dùng để vả mặt cậu đấy."

Trần Ngân Hà cảm thấy buồn cười, đứng dậy cầm bát bỏ vào trong bồn, quay lại dựa vào cạnh bàn, không biết từ nơi nào tìm ra một điếu thuốc ngậm trên môi, nghịch bật lửa trên tay, không châm thuốc.

Hứa Gia Hải rửa bát xong, trở lại bàn ăn, mở ra hộp bánh quy nếm thử: "Khá ngon, không ngọt lắm, thêm vị chua của nam việt quất, không béo chút nào, cậu nếm thử xem."

Trần Ngân Hà: "Tôi thích ăn ngọt."

Người làm bánh quy này vốn dĩ không phải làm cho anh, anh là có cốt khí tôn nghiêm, không cho anh anh cũng không thèm.

Hứa Gia Hải xoa vụn bánh trên tay: "Cậu có rảnh giúp tôi nói chuyện với Tô đội các cậu, bảo cô ấy đừng đem tâm tư đặt trên người tôi nữa."

Trần Ngân Hà: "Muốn đi thì tự mình đi."

Hứa Gia Hải suy nghĩ một chút: "Được, đợi các cậu giải quyết xong vụ án này."

Có rất nhiều cô gái trong Cục thích anh ta, nhưng anh ta một người cũng không chấp nhận, cũng không cho người ta hy vọng, cùng các cô gái ấy vẫn duy trì mối quan hệ đồng nghiệp khách khí.

Cho dù anh ta là tên cặn bã hay phóng túng, cũng sẽ chỉ phóng túng với cô gái phóng túng.

Anh ta có nguyên tắc của mình, không trêu chọc vào các cô gái ngoan.

"Các cậu điều tra vụ án này thế nào rồi," Hứa Gia Hải hỏi, "Tô đội nhà các cậu có tiếng là liều mạng ở trong Cục, sao đã sớm tha cho các cậu tan làm?"

"Tưởng gia nên điều tra đã điều tra rồi, ngày mai đến trường học nhìn xem," Trần Ngân Hà mở mắt liếc nhìn Hứa Gia Hải một cái, "Nhà của cậu khi nào sửa xong?"

Ngụ ý chính là khi nào cậu cút ra khỏi nhà tôi.

Hứa Gia Hải: "Sửa xong rồi, đang đợi bay mùi, chưa dọn đi được, tôi sợ cậu chết ở trong nhà cũng không có người phát hiện."

Anh ta đã nói chuyện với bác sĩ chủ trị của Trần Ngân Hà, hàng rào miễn dịch của Trần Ngân Hà vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, một khi bị cảm hay nhiễm virut gì, vận khí tốt chỉ bệnh nặng một cơn rồi thôi, vận khí không tốt chỉ còn chờ chết.

Trần Ngân Hà lười nói lời vô nghĩa với Hứa Gia Hải, đứng dậy trở về phòng ngủ.

*****

Hôm sau là một ngày nắng, Tô Dao đón xe buýt đi làm, mười chín trạm dừng, đi ngang qua sông Vân Giang và nhà của Tưởng Chân Chân.

Ngay khi đến giờ làm việc, Tô Dao tổ chức mở họp.

Cảnh sát thực tập Triệu Dương đưa cho Tô Dao và Trần Ngân Hà các khẩu cung: "Đây là dựa theo phân phó của Trần phó mà ghi lại, nội dung những lời nhục mạ mà Tưởng Đại Lâm nói với Tưởng Chân Chân."

Tô Dao nhìn vào, tức giận thiếu chút nữa đem bản khẩu cung xé đi: "Lão súc sinh này!"

Cô nhanh chóng bình tĩnh lại một chút, từ trong đống lời thô tục khoanh tròn vài từ khóa khó hiểu, kết luận ra: "Tưởng Đại Lâm bị nghi ngờ có liên quan đến cưỡng bức các thiếu nữ."

Ngày hôm qua cô liền phát hiện, sau khi Tưởng Đại Lâm phát hiện Tưởng Chân Chân mất tích và tử vong đã không báo cảnh sát mà còn có ý đồ chạy trốn, trên người khẳng định có tội.

Báo cáo khám nghiệm tử thi do pháp y đưa ra, Tưởng Chân Chân chưa bị xâm hại.

May mắn, là cưỡng bức không thành.

"Đại Vu, đào sâu các mối quan hệ xã hội của Tưởng Đại Lâm, điều tra những kẻ khả nghi trong buổi phát sóng trực tiếp của Tưởng Chân Chân."

Người cảnh sát Tiểu Lâm tiếp nhận điện thoại, trở về báo cáo: "Tổ điều tra bên kia nói, tàn thuốc và kim may áo ở nhà Tưởng Đại Lâm không tìm thấy dấu vết sinh học của cơ thể con người."

Tô Dao "ừm" một tiếng: "Thúc giục kiểm tra mẫu nước, mau chóng tìm ra hiện trường đầu tiên Tưởng Chân Chân rơi xuống nước."

Tiểu Lâm: "Rõ!"

Những người khác cũng tản đi, từng người bận rộn bắt tay vào điều tra.

Tô Dao quay đầu nhìn Trần Ngân Hà: "Cùng tôi đến phòng thẩm vấn, thẩm vấn lại Tưởng Đại Lâm một lần nữa."

Trần Ngân Hà đi bên cạnh Tô Dao, so với cô vô cùng lo lắng, thần sắc anh rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều: "Lãnh đạo, tôi xin đi thẩm vấn Dương Sơ Mẫn."

Tô Dao nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Trần Ngân Hà lộ ra một tia không hài lòng.

Trước mắt điều tra trọng điểm Tưởng Đại Lâm và Triệu Vân, Dương Sơ Mẫn nhiều nhất chỉ cung cấp một phần khẩu cung, đừng nói là không quan trọng, các thực tập sinh có thể làm được.

Anh là đội phó đội cảnh sát hình sự lại lao vào cướp công việc của thực tập sinh, có đáng nói không?

Tô Dao xách cổ áo Trần Ngân Hà đến một chỗ không người, nâng cằm nhìn anh, ngữ khí không tốt: "Anh làm sao thế?"

Trần Ngân Hà dựa vào ven tường sửa sang lại cổ áo sơ mi một chút, cô luôn nắm cổ áo anh, điều này làm cho anh rất khó chịu.

Tô Dao: "Nói đi."

Trần Ngân Hà: "Tôi nghi ngờ Dương Sơ Mẫn có vấn đề."

Tô Dao cảm thấy buồn cười: "Tôi đã thấy tội phạm không phải hàng nghìn thì cũng hàng trăm, cùng tội phạm hung ác đối đầu qua rồi, nếu Dương Sơ Mẫn thực sự có vấn đề mà tôi có thể không nhìn ra ư?"

Trần Ngân Hà thong thả ung dung xắn tay áo sơ mi lên: "Ít nhất, quan hệ giữa Tưởng Chân Chân và Dương Sơ Mẫn không tốt giống như cô bé nói."

Tô Dao trước giờ không nghi ngờ qua Dương Sơ Mẫn.

Dương Sơ mẫn là bạn cùng bàn của Tưởng Chân Chân, là bạn thân nhất. Từ đầu đến cuối Dương Sơ Mẫn đều vì bọn họ cung cấp manh mối, tất cả những gì cô gái nói qua đều được nghiệm chứng, toàn bộ là thật.

Nếu cô gái đó là hung thủ đã sớm  tẩy rửa sạch sẽ cho mình, sẽ không gấp gáp lao vào cảnh sát.

Tô Dao nhíu mày: "Lý do là gì? Lý do anh nghi ngờ Dương Sơ Mẫn."

Trần Ngân Hà: "Điều kiện gia đình của Dương Sơ Mẫn rất tốt, cặp sách, bao gồm đồ trang trí trên cặp, kẹp tóc trên đầu, đừng nói không phải hàng hiệu, thế mà trên chân lại nguyện ý mang đôi giày giá rẻ không thoải mái kia, không kỳ lạ sao?"

Tô Dao không nói chuyện, Trần Ngân Hà tiếp tục nói: "Bàn của Tưởng Chân Chân, tất cả sách vở đều bày biện bên phải, mặt bàn bị mài mòn và trầy xước ở bên phải, cô bé thậm chí đã có thói quen chỉ dùng nửa cái bàn bên phải."

"Dương Sơ Mẫn ngồi bên trái cô bé, cho thấy thân thể cô bé trong ý thức đang trốn tránh Dương Sơ Mẫn."

"Tưởng Đại Lâm cũng không kiêng dè ở trước mặt hàng xóm nhục mạ Tưởng Chân Chân, thói xấu của ông ta đều hiện ở mặt ngoài, người như vậy nếu đánh người, sẽ không cần giấu diếm, giống như ông ta đánh Triệu Vân, mọi người đều biết."

Trên người Tưởng Chân Chân có các vết thương ẩn, đặc biệt là lỗ kim dưới cánh tay, nham hiểm ác độc.

"Anh suy đoán rất có lý," Tô Dao vẫn như cũ không tán đồng với Trần Ngân Hà, "Đại Vu đã đi hỏi thăm các bạn cùng lớp với Tưởng Chân Chân, Dương Sơ Mẫn nếu bắt nạt Tưởng Chân Chân, những người khác sao một chút cũng không biết?"

Tô Dao: "Phá án chính là phải để ý chứng cứ, anh nên xem đó là điều hiển nhiên."

Trần Ngân Hà không tiếp lời Tô Dao, đột nhiên nói một câu: "Cô từng đối mặt với tội phạm hung ác rồi à?"

Giọng anh rất nhỏ, mỗi chữ lại rất rõ ràng, theo hơi thở ấm áp đảo qua màng nhĩ người nghe, ngữ điệu lại thêm chút lạnh lẽo, giống như một con dao sắc có độc bỗng nhiên đâm vào nơi sâu nhất trong linh hồn người nghe.

Trước khi Tô Dao có thời gian suy nghĩ ẩn ý của câu hỏi này, cô lại nghe anh tiếp tục nói: "Tưởng Chân Chân không bị xâm hại, nếu hung thủ là Tưởng Đại Lâm, ông ta đã ngược đãi Tưởng Chân Chân đến thương tích đầy mình, có thể nhịn xuống không xâm phạm cô bé?"

"Tưởng Chân Chân là một đại mỹ nữ khó gặp," người đàn ông hơi nheo đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt nhướng lên, "Không trách cô không nhận thấy được, đây là tư duy khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ."

Tô Dao: "Vậy anh là người đàn ông khá có kinh nghiệm đấy."

Trần Ngân Hà, độc thân từ trong bụng mẹ đến bây giờ, là lão xử nam đến tay con gái còn chưa từng nắm qua, lại bị xem là một tay ăn chơi.

Anh nói: "Quá khen."

Tô Dao: "Chỉ vào mặt anh đó, còn tưởng là đang khen anh thật sao?"

Cô nâng tay lên, từ sườn eo áo sơ mi của anh lấy được một sợi tóc.

Dài, thẳng, màu chocolate, không phải tóc xoăn của bạn gái anh, cũng không phải là ở trong Cục ngẫu nhiên vươn vào, trong Cục không ai đem tóc nhuộm thành màu chocolate cả.

Tô Dao: "Tra nam."

Trần Ngân Hà: "Đây là Hứa Gia Hải cùng bạn gái cũ cậu ta lêu lổng trên sô pha nhà tôi, tóc dính vào đó."

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, nhẹ nhàng cong môi dưới: "Diễn, tiếp tục diễn đi."

Cô duỗi tay chỉ vào ngực anh, ánh mắt mang theo cảnh cáo: "Anh có phóng túng như thế nào tôi cũng quản không được, dù sao chỉ cần không phạm pháp, tôi cũng không muốn quản. Nhưng anh cứ lặp đi lặp lại nhiều lần xúc phạm thanh danh của chủ nhiệm Hứa chúng ta..."

Tô Dao bắt lấy cổ áo Trần Ngân Hà, ấn anh vào tường, co đầu gối chống vào chân anh: "Đừng trách tôi không khách sáo."

Trần Ngân Hà mày cũng không nhăn, cong môi cười một chút, ánh mắt dừng ở trên môi cô gái xinh đẹp, ngữ khí rất là không đứng đắn: "Vậy cô muốn không khách sáo như thế nào, hửm?"

Miệng vết thương trên lưng giống như lại hở ra rồi, hiện tại anh rất không vui.

Tô Dao nâng chân, đầu gối để ở trước người Trần Ngân Hà, rũ mắt nhìn thoáng qua quần đối phương: "Nghe nói, biện pháp tốt nhất để đối phó một kẻ lưu manh chính là 'nhổ cỏ tận gốc'."

"Anh không phải xin điều tra Dương Sơ Mẫn sao, tôi duyệt, nếu Dương Sơ Mẫn không có vấn đề gì," Tô Dao buông Trần Ngân Hà ra, thanh âm ôn nhu có chút biếи ŧɦái, đáp lại sự không đứng đắn của anh, "Cắt anh, được không?"

Muốn cắt cái gì không cần nói cũng biết.

"Nếu hung thủ là Dương Sơ Mẫn," Trần Ngân Hà nhìn chằm chằm môi Tô Dao, "Cô phải gọi tôi một tiếng "anh"."

Anh đột nhiên muốn nghe cô mềm mại gọi mình, giống như thấy một con ngựa hoang trên sườn núi, không nhất định thích, nhưng nhất định phải thuần phục được.

Đây đại khái chính là ham muốn chinh phục kỳ quái của đàn ông.

Trần Ngân Hà: "Được hay không, lãnh đạo?"

Tô Dao không chú ý tới tia nghiền ngẫm chợt lóe qua trong mắt người đàn ông: "Được thôi."

Cô có cơ sở tin rằng hung thủ chính là Tưởng Đại Lâm, hoặc là tên nào đó cùng Tưởng Đại Lâm nảy sinh giao dịch. Nếu Trần Ngân Hà đưa ra nghi ngờ đối với Dương Sơ Mẫn, cô không thể bưng tai bịt mắt mặc kệ, dứt khoát để anh đi tra.

Tô Dao hô vào trong văn phòng: "Giang Bất Phàm, cùng tôi đi thẩm Tưởng Đại Lâm."

Trần Ngân Hà: "Ngô Thanh Đào."

Giang Bất Phàm đi theo Tô Dao, Ngô Thanh Đào nghe thấy thanh âm từ trong văn phòng chạy ra: "Sao vậy, đội phó Trần, đi đâu?"

Trần Ngân Hà: "Mang cô đi diện kiến ác ma chân chính."

Ngô Thanh Đào cuống quít xoa xoa vụn bánh đậu xanh bên miệng rồi đuổi theo, có lẽ là Trần phó quá đẹp trai uy phong, cô luôn cảm thấy chính mình đi theo cũng uy phong lên, đi đường đều mang theo gió.

Trần Ngân Hà đẩy cửa phòng thẩm vấn ra.

Dương Sơ Mẫn từ trên ghế đứng lên, dùng khăn giấy lau nước mắt, vừa khóc vừa nói: "Các anh chị cảnh sát, Chân Chân thật là bị bố mẹ bạn ấy gϊếŧ sao?"

"Đều do em, lúc ấy thấy trên người Chân Chân có thương tích nên báo cảnh sát, đều là em không tốt."

"Là em hại chết bạn ấy."

Ngô Thanh Đào nhìn đứa nhỏ này khóc đến đáng thương, hận không thể đem ngăn kéo toàn đồ ăn vặt của mình lấy lại đây dỗ cô gái: "Không phải lỗi của em, em đã rất dũng cảm."

Trần Ngân Hà kéo ghế dựa ngồi đối diện Dương Sơ Mẫn, Ngô Thanh Đào an ủi Dương Sơ Mẫn vài câu, ôm cuốn sổ ngồi một bên chuẩn bị bắt đầu ghi lời khai.

Dương Sơ Mẫn khóc đến thở hổn hển, thật vất vả mới ngừng tiếng khóc, nắm khăn giấy nghẹn ngào lau nước mắt.

Trần Ngân Hà hoàn toàn không có ý mở miệng.

Ngô Thanh Đào thập phần kinh ngạc nhìn đội phó nhà mình, nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Trần phó, có thể bắt đầu hỏi rồi."

"Ừm," Trần Ngân Hà nhìn cô gái bi thương khóc thút thít, giống như nhìn một màn biểu diễn xuất sắc, thong thả ung dung nói, "Không vội."

Dương Sơ Mẫn nhẹ nhàng nhíu mày, khó hiểu mà nhìn Trần Ngân Hà, trong mắt còn nửa giọt nước mắt: "Sao vậy ạ?"

Nói xong, nhẹ nhàng chớp đôi mắt, giọt nước mắt kia mới theo lông mi chảy xuống.