Rơi Vào Ngân Hà

Chương 107: Một hạt bụi trong vũ trụ bao la




Một tiếng súng phá vỡ bầu trời đêm vốn không yên tĩnh, vài con chim đậu trên cành cây sợ hãi bay ra khiến cành lá rậm rạp đung đưa trong gió đêm.

Tô Dao quay đầu liếc nhìn về phía phát ra tiếng súng, trái tim cô như bị một lực vô hình nào đó nhấc lên không trung, đập căng thẳng và dữ dội.

Trần Ngân Hà! Có phải anh xảy ra chuyện rồi không, nếu không sao cô lại hoảng sợ như vậy.

Đúng lúc Tô Dao phân tâm, tên sát thủ Tiểu Khải đã tung một cú đấm trời giáng vào ngực cô. Lưng Tô Dao đập mạnh vào thân cây, lá mùa thu bị chấn động rơi xuống xào xạc, vương vãi khắp mặt đất. Cú đấm của Tiểu Khải như muốn lấy mạng cô, Tô Dao cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bị bánh xe nghiền nát.

Sau một hồi quyết đấu, con dao găm trên tay hai người đều rơi xuống bãi cỏ và biến mất, “rắc rắc” Tiểu Khải bẻ khớp ngón tay, từng bước tiến gần về phía Tô Dao. Vốn dĩ cậu ta cho rằng, cùng lắm chỉ mất khoảng mười phút là có thể giải quyết được cô và báo tin cho Hứa Tiềm, nói rằng không có vấn đề gì xảy ra. Lúc này, có lẽ Hứa Tiềm đã cho rằng cậu ta đã trói được viên cảnh sát này đến địa điểm mà bọn họ lên sẵn kế hoạch.

Là người mạnh nhất trong thế hệ sát thủ trẻ tuổi, Tiểu Khải rất tự tin vào bản thân, lần này cậu ta sẽ thay thế Cố Mộng và trở thành cánh tay phải của Hứa Tiềm.

Tiểu Khải liếc nhìn thời gian, nói với giọng hung hăng: “Cùng lắm là phí thêm hai mươi phút nữa cho chị.”

Tô Dao đứng dậy bên gốc cây, híp mắt, đưa mu bàn tay lên lau máu trên môi: “Hay lắm, tôi cũng muốn tốc chiến.”

Vừa dứt lời, cả hai lại lao về phía nhau như hai con báo đầy sức sống. Nắm đấm của Tiểu Khải hướng thẳng về phía cổ họng Tô Dao, cô túm chặt nắm đấm của cậu ta, rồi nhanh nhẹn giơ chân lên đá vào phần bụng đối phương. Cô đang nghĩ đến phát súng vừa rồi và chỉ muốn hạ gục Tiểu Khải ngay lập tức, cú đá này đầy bạo lực, Tiểu Khải bị đã ngã văng ra xa vài mét, như thể vừa bị con dao dài đâm vào bụng rồi xoắn lấy ruột cậu ta.

Tiểu Khải lảo đảo đứng dậy, nhặt một hòn đá bên cạnh lên, một lần nữa tấn công Tô Dao. Cả hai đều thương tích đầy mình, đầu gối, cánh tay, lưng của Tô Dao bầm tím cả mảng. Cô giơ tay đỡ lấy hòn đá của Tiểu Khải, lòng bàn tay lập tức bị cứa phải, những viên đá vụn găm vào da thịt.

Cô nghiến răng lợi dụng thói quen giữ khoảng cách của Tiểu Khải, rồi phản đòn giữ cánh tay cậu ta, xô mạnh vào bức tường đất bên cạnh, “rầm” một tiếng, nửa bức tường đất đổ sụp, đất bụi vương vãi khắp nơi. Tiểu Khải ngã xuống, thoi thóp vùng vẫy vài lần nhưng không thể đứng dậy, vết thương khắp người bắt đầu đau, khiến cậu ta chẳng thể cử động.

Trên người Tô Dao cũng có nhiều vết thương, bàn tay phải bê bết máu, máu thịt lộ cả ra ngoài. Cô cúi xuống xé một mảnh váy quấn đại lại cho mình, sau đó tìm thấy thiết bị liên lạc bên người Tiểu Khải, cuối cùng là dùng dây cùng băng dính trói và bịt miệng cậu ta lại. Tên sát thủ máu lạnh chẳng còn sức mạnh, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi mắt ác độc bật máu.

Thấy ánh mắt như rắn độc của Tiểu Khải, đột nhiên Tô Dao nghĩ đến Tô Tư Ngôn, cùng là nạn nhân bị giam cầm, vậy mà tinh thần và tâm hồn của Tô Tư Ngôn lại quá trong sạch. Cùng là người bị kéo xuống địa ngục, nhưng một thì biến mình thành ác quỷ còn một thì luôn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao và liều mạng chạy đến nơi có ánh sáng.

Tô Dao xử lý qua vết thương cho mình, rồi đến xác nhận sự an toàn của ba mươi ba con tin.

Xa xa có bóng người chạy tới, Tô Dao nhìn thấy là Hứa Gia Hải, liền vẫy tay về phía anh ta: “Ở đây!”

Hứa Gia Hải chạy đến hết cả hơi, anh ta đỡ gọng kính trên sống mũi: “Con tin an toàn cả chứ, tay cô sao thế kia, cả mặt nữa, làm sao thế này?”

Tô Dao không nhìn thấy mặt mình, nên không biết nửa khuôn mặt đã sưng tấy: “Còn thiếu một con tin, đang ở nơi giam giữ phía trước.”

Cô quay đầu nhìn qua nơi vừa phát ra tiếng súng: “Chỗ này giao cho anh, bảo vệ con tin cẩn thận, tôi đi đưa Trần Ngân Hà đến đây.”

Tô Dao dứt lời liền quay người chạy ra ngoài, vừa chạy đi được khoảng hai mươi mét thì nhìn thấy một bóng người cường tráng đang chậm rãi bước trên sườn đồi. Đó là người đàn ông tên Cửu Ngưu luôn ở bên cạnh Hứa Tiềm, anh ta quá to lớn, sức mạnh khủng khiếp đến mức chín con trâu cũng chẳng đọ lại, là người có sức chiến đấu đứng thứ nhất trong cả nhóm sát thủ. Anh ta đang từ nơi giam giữ ra ngoài, trên tay là Ngô Tiểu Hướng Dương.

Tại nơi giam giữ có chôn bom, khả năng cao dưới nền đất mà bọn họ đang giẫm lên cũng có, để bảo đảm sự an toàn tuyệt đối của con tin, nên cô không thể báo tín hiệu cho Cục phó Vương.

Tô Dao dừng lại, cắn chặt môi nhìn về phía phát ra tiếng súng với sự lưu luyến khôn nguôi, như thể có thể nhìn thấy người mình yêu qua màn đêm mênh mông và dày đặc này vậy.

Cô quay người quay lại chỗ Hứa Gia Hải cùng ba mươi ba con tin: “Tôi bảo vệ con tin, anh đi tìm Trần Ngân Hà, nói với anh ấy rằng tôi không sao.”

Cô cúi đầu lau nước mắt, sau đó ngẩng lên, nhìn Hứa Gia Hải bằng đôi mắt đẫm nước: “Bảo anh ấy phải sống, phải sống để đến tìm tôi!”

Cô thực sự muốn bỏ lại tất cả, không bận tâm đến bất cứ thứ gì và chạy đi tìm Trần Ngân Hà, cho dù có phải chết cũng muốn được chết cùng anh. Nhưng cô là cảnh sát, cô bắt buộc phải cứu những đứa trẻ này, cũng bắt buộc phải vì đại cục.

Hứa Gia Hải là một bác sĩ pháp y trói gà không chặt, nếu để anh ta chiến đấu với Cửu Ngưu thì chẳng khác nào trứng chọi đá, không có tác dụng gì ngoài việc tự huỷ, vậy nên người ở lại chiến đấu chỉ có thể là cô.

“Đừng ngây ra đó nữa, mau đi đi.” Sắc mặt Tô Dao kiên quyết nhìn Hứa Gia Hải: “Anh ở lại đây chỉ làm tôi vướng víu thêm thôi, đi tìm Trần Ngân Hà, tìm Ngô Tiểu Hướng Dương, rồi báo tin cho Cục phó Vương.”

Sau khi Hứa Gia Hải rời đi, Tô Dao vận động lại cơ xương, tháo miếng vải vừa quấn trên tay xuống, ngược chiều gió đón Cửu Ngưu to gấp đôi người mình, đồng thời che chắn cho ba mươi ba đứa nhỏ ở sau lưng.

——

Sau khi bóng người màu vàng bị bắn nổ đầu, Hứa Tiềm ném khẩu súng trên tay xuống, lớn tiếng cười với Trần Ngân Hà.

“Cậu đã nhìn rõ chưa, “bằng” một tiếng, đầu cô ấy nở hoa, giống hệt với mẹ cậu năm đó.”

Trần Ngân Hà nhìn bóng dáng người nằm trên sân, não bộ anh nhất thời không hoạt động, trống rỗng trong liên tiếp mấy chục giây, như thể cả cơ để đang ngưng đọng vậy. Ngay sau đó, thế giới trống rỗng ấy bắt đầu sụp đổ, anh như con quỷ chui ra từ địa ngục, đôi mắt lập tức chuyển sang màu đỏ như máu, muốn huỷ diệt tất thảy mọi thứ xung quanh, kể cả chính bản thân mình.

“Rầm”, Trần Ngân Hà túm chặt cổ Hứa Tiềm, đẩy mạnh ông ta vào tường, một tay bóp lấy yết hầu ông ta, tay còn lại nắm đầu ông ta, những ngón tay gần như ghim sâu vào mắt đối phương. Chỉ cần anh dùng lực, thì nhãn cầu của ông ta sẽ bị bóp nát, đậu bị đập vỡ vụn khiến dịch tuỷ não bắn ra tứ phía.

Hứa Tiềm cười vui vẻ, giọng nói khàn khàn đầy phấn khích: “Đúng, chính là như vậy, giết tôi, dùng thủ đoạn toàn nhẫn nhất để giết tôi, hahaha.”

Trần Ngân Hà với một mũi tên đuôi lông vũ treo trên tường, nhắm chuẩn vào trán Hứa Tiềm. Đột nhiên, tay của anh bị Chu Vũ Trần giữ lại: “Anh, đợi chút đã.”

Chu Vũ Trần mỉm cười với Hứa Tiềm, khác với nụ cười xấu xa và già nua của đối phương, anh ta cười rất dịu dàng, giống như một quý ông hiền lành thực sự: “Lão già điên, mở to con mắt của lão ra mà xem, người lão vừa tự tay giết là ai?”

Hứa Tiềm mở to mắt, như thể đột nhiên nhận ra điều gì đó, toàn thân ông ta bắt đầu không tự chủ được mà run rẩy, sau đó chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi ông ta nổ súng, thì người kia đang quỳ bên gốc cây, cô mặc chiếc váy màu vàng sáng, đầu hơi cúi xuống, nửa khuôn mặt bị tóc che khuất. Đèn trong sân mịt mờ, ông ta đương nhiên cho rằng đó là Tô Dao, nên không thèm nhìn đã nổ súng.

Hứa Tiềm điên cuồng chạy ra bên ngoài, khi nhìn rõ người đang nằm dưới đất, liền gầm lên một tiếng như dã thú, rồi quỳ xuống mặt đất bế cô ta lên: “Tiểu Uyển!”

Cô gái nhắm mắt, đã sớm tắt thở, thân nhiệt đang mất dần. Hứa Tiềm nghiến răng, quay đầu nhìn vào trong phòng, ánh mắt chuyển từ cực kỳ đau đớn thành phẫn nộ. Chu Vũ Trần và một viên cảnh sát, bao gồm cả hàng trăm cảnh sát đang mai phục quanh đây nữa, ông ta sẽ không bỏ qua bất cứ ai, ông ta phải để bọn họ bị chôn vùi cùng con gái mình!

Hưa Tiềm bế thi thể Hứa Tiểu Uyển vào phòng, để cô ta ngồi trên chiếc ghế phủ thảm len, rồi chỉnh sửa lại váy và đắp cho cô ta một chiếc chăn nhỏ màu đen, để cái đầu thủng lỗ đầy máu của con gái dựa trên ghế, như thể chỉ đang ngủ mà thôi.

Người cha già đang nổi giận này dường như đột nhiên trở nên khỏe mạnh, ông ta nghiến răng nghiến lợi, tay nắm thành quyền, mở căn phòng bên trong rồi khoá cửa lại.

Cho dù thấy người bị bắn không phải là Tô Dao thì lòng bàn tay Trần Ngân Hà vẫn không ngừng tuôn ra mồ hôi lạnh. Nếu Tô Dao chết, nếu cô chết, thì anh hoàn toàn không thể tưởng tượng bản thân mình sẽ làm những chuyện gì. 

Trần Ngân Hà quay đầu nhìn bức tường phủ đầy chiến lợi phẩm, chiếc trâm cài tóc cúc hoạ mi đã bị Chu Vũ Trần lấy trước một bước. Bên cạnh cây trâm còn có một chiếc kính gọng vàng, tròng kính bên trên bị vỡ, gọng kính cong queo, trong kẽ hở ốc vít có vết máu đã khô nhiều năm. Đó là kính của Chu Chính Thanh.

Chu Chính Thanh là một tên cặn bã có vẻ ngoài thông thái hiền lành, thích mặc vest, đeo kính gọng vàng, gặp ai cũng nở nụ cười mỉm, nhưng trong xương máu lại là một con ác quỷ lạnh lùng biến thái. Đồ của Chu Chính Thanh xuất hiện ở đây, chứng tỏ rằng ông ta đã bị Hứa Tiềm giết chết, tai nạn xe hơi năm đó không phải việc ngoài ý muốn. Nhưng Hứa Tiềm là sát thủ được Chu Chính Thanh thuê để giết Hạ Nhã Đàn, vậy tại sao ông ta lại ra ta với chủ nhân của mình?

Hứa Tiềm đi ra, nhìn Chu Vũ Trần với đôi mắt đục ngầu: “Cậu là thằng con phản nghịch giết cha, đồ súc sinh!”

Chu Vũ Trần ngước mắt nhìn cặp kính gọng vàng bị vỡ được treo trên tường, mỉm cười: “Chẳng lẽ ông ta không đáng chết hay sao, nếu ông ta không chết thì mẹ và anh trai tôi phải làm thế nào?”

Trần Ngân Hà nhìn Chu Vũ Trần như thể không hề quen biết anh ta vậy. Khi Chu Chính Thanh chết, anh mới tám tuổi và Chu Vũ Trần chỉ bảy tuổi.

Là Chu Vũ Trần đã thuê Hứa Tiềm giết Chu Chính Thanh, quả thực là anh ta có phần tài sản này, anh ta là người thừa kế duy nhất của nhà họ Chu, một khi Chu Chính Thanh chết thì tất cả tài sản nhà họ Chu đều là của anh ta.

“Ban đầu giữa tôi và ông chỉ là một cuộc giao dịch, giao dịch xong là hết chuyện.” Chu Vũ Trần đi đến trước mặt Hứa Tiềm, khẽ cong môi: “Vậy tại sao ông lại bắn bà ấy trái với ý muốn của chủ nhân?”

Chu Vũ Trần nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Tiềm, lớn tiếng gầm: “Nói, tại sao lại nổ súng bắn bà ấy!”

Hứa Tiềm được Chu Chính Thanh thuê và yêu cầu canh giữ bên ngoài căn biệt thự, nếu ông ta chết, thì Hứa Tiềm sẽ bắn Hạ Nhã Đàn, để bà ấy cùng chết với ông ta. Ngày hôm đó, ông ta nhận được một tin nhắn trước khi Chu Chính Thanh lìa đời, bảo ông ta dừng việc giết Hạ Nhã Đàn lại. Nhưng ông ta chỉ cất điện thoại đi, vẫn giữ nguyên tư thế cài chốt an toàn và nhắm thẳng súng bắn tỉa vào đầu Trần Ngân Hà để dụ Hạ Nhã Đàn lộ diện, rồi giáng cho bà ấy một phát súng chí mạng.

Hứa Tiềm mỉm cười, ánh mắt tàn nhẫn khát máu, sát khí máu lạnh đã khắc sâu vào xương tủy, một khi đã ra tay giết người thì rất khó dừng lại. Với ông ta, giết người cũng giống như sự quyến rũ của ma tuý với những kẻ nghiện ngập. Hạ Nhã Đàn chính là thứ ma túy tinh khiết và đẹp đẽ nhất trên đời, không phải ông ta không muốn bỏ súng mà là bản thân không kiềm chế được sự hưng phấn và điên cuồng của trái tim.

“Đó là nghệ thuật vĩ đại nhất và không có cái chết nào có thể so sánh được khoảnh khắc mà bà ấy ngã xuống.” Hứa Tiềm bật cười vài tiếng, giọng nói khàn khàn như lưỡi dao lăn qua sỏi đá, yêu nghiệt và thống khổ.

Chu Vũ Trần nở nụ cười: “Cũng giống như việc ông bắn chết con gái mình phải không?”

Anh ta không phải người thô lỗ, cũng không làm hại người vô tội, anh ta đã được sự đồng ý của Hứa Tiểu Uyển. Cô gái ngây thơ và tốt bụng đó gật đầu, khoác lên mình bộ váy màu vàng rực rỡ mà anh ta đã chuẩn bị trước, quyết tâm dùng cái chết của mình để kết thúc ngôi làng tội các này. 

Người khác có thể không hiểu, nhưng Chu Vũ Trần là người hiểu rõ nhất lựa chọn của Hứa Tiểu Uyển. Ba của hai người họ đều là ác quỷ và bọn họ là con của những con ác quỷ đó, ngay từ khi sinh ra bọn họ đã được sắp xếp một cái kết chẳng hề tốt đẹp.

Chu Vũ Trần nhìn Hứa Tiềm, không ngần ngại đâm một nhát dao vào tim ông ta: “Con gái ông không phải do tôi bắt trói, mà là cô ta tự đi tới đây, vì có một người ba như ông nên cô ta không thể không chọn cho mình cái chết.”

“Việc này chẳng liên quan đến bất cứ ai, con gái ông là do ông hại chết.”

“Cậu nói dối, không thể nào.” Hứa Tiềm kiên quyết không nhận cũng không chịu tin, ông ta gầm lớn, trợn to hai mắt nhìn Chu Vũ Trần, như một bóng ma tuyệt vọng: “Không phải tôi mà là cậu, là cậu hại chết Tiểu Uyển, cậu nghĩ rằng mình có thể sống sót rời khỏi đây sao?”

Chu Vũ Trần liếc nhìn chậu hoa bên góc tường, những bông cúc hoạ mi đang nở rực rỡ, tuy chỉ có một khóm nhưng lại mọc lên chen chúc nhau, không đếm xuể là có bao nhiêu bông, chỉ cảm thấy nó thật thơm và ấm áp.

Anh ta đã sớm chọn ngày chết cho mình, chết cùng ngày với mẹ, để có được ngày giỗ cùng mẹ. Như vậy thì mỗi năm đến viếng mộ mẹ, anh trai sẽ nhớ đến anh ta, còn nếu chết vào một ngày khác thì sẽ chẳng có ai nhớ đến anh ta.

Hứa Tiềm nhìn Chu Vũ Trần chằm chằm, hai con ngươi gần như bật ra khỏi hốc mắt: “Cậu nhìn mình xem, cậu có ngoại hình giống mẹ cậu hơn anh trai, nhưng xương cốt hoàn toàn như một con ác quỷ giống Chu Chính Thanh, cậu đáng phải bị đày xuống địa ngục!”

Vừa nói, ông ta vừa lấy trong túi ra một khẩu súng, nhắm thẳng vào đầu Chu Vũ Trần, “bằng” một tiếng, viên đạn xẹt qua tai Chu Vũ Trần, găm vào mặt tường phía sau. Tên sát thủ già đã giết người hơn nửa cuộc đời mình đương nhiên không bao giờ bắn trượt mục tiêu, mà là Trần Ngân Hà vươn tay tóm lấy cổ tay ông ta, rồi dùng lực đẩy lên trên. “Rắc”, bàn tay xương xẩu của Hứa Tiềm bị đẩy lên trên trong một tư thế kỳ lạ, mu bàn tay của ông ta gần như gập ngược vào cánh tay.

Dù sao thì ông ta cũng đã già, xương cốt giòn như thể một bẻ là gãy. Nỗi hận vì mất đi người yêu thương đã đổi lại cho ông ta sức lực kiên cường hơn cả người trẻ, ông ta vặn cổ tay mình lại, xoay xoay vài cái rồi đá khẩu súng dưới đất ra sân, tiếp đến là lao về phía Chu Vũ Trần như con dã thú bên bờ vực của cái chết, ông ta muốn tự tay xé nát Chu Vũ Trần.

Tốc độ của Hứa Tiềm quá nhanh khiến Chu Vũ Trần không kịp né tránh, anh ta bị đánh vào ngực, giống cây búa nặng nề đè lên, xương ức như thể bị búa đập gãy, phải ho ra vài ngụm máu từ cổ họng.

Hứa Tiềm còn chưa kịp đứng vững thì bị ai đó tóm vai giữ chặt, cả người bị kéo về phía sau, quăng ngã ra sàn. Chu Vũ Trần ngước mắt lên nhìn Trần Ngân Hà, ánh mắt sáng ngời, khẽ mỉm cười, có chút ngạc nhiên vì được yêu chiều: “Anh, có phải chúng ta đang cùng nhau chiến đấu không?”

Dường như cảm nhận được vết máu trên miệng mình không đáng yêu chút nào, anh ta đưa tay áo nên lau khoé môi, rồi mỉm cười với Trần Ngân Hà: “Cũng giống như khi còn nhỏ vậy.”

Trong một tháng đầu tiên Chu Vũ Trần được đưa đến núi Nhã Đàn, Trần Ngân Hà không biết anh ta là con của Chu Chính Thanh, nên rất thích cậu bé có độ tuổi tương đương mình này và suốt ngày dính lấy nhau chơi đùa. 

Giữa chừng Chu Chính Thanh trở về, cả hai người đều không thích người đàn ông biến thái ấy. Đêm đó, khi ông ta chuẩn bị đến phòng của Hạ Nhã Đàn, hai người họ đã chặn ông ta tại cửa phòng, giống như chàng hiệp sĩ canh giữ công chúa. Nhưng bọn họ quá nhỏ, còn chưa cao tới eo Chu Chính Thanh, mỗi người ôm một bên chân ông ta, há miệng ra cắn, để lại hai vũng nước miếng trên chiếc quần âu lịch lãm của ông ta.

Chu Chính Thanh cúi đầu xuống, mỗi tay nhấc một đứa trẻ, hung dữ ấn họ lên tường, những ngón tay trắng nhợt nhạt bóp lên chiếc cổ mảnh mai của cả hai.

Hạ Nhã Đàn ở trong phòng nghe thấy tiếng động bèn ra ngoài, bà sợ hãi đến sắc mặt tái nhợt, vội vàng giật lại Trần Ngân Hà từ tay Chu Chính Thanh, đau lòng vỗ vỗ lưng cho anh, vừa dịu dàng dỗ dành anh vừa quay lại oán hận nhìn Chu Chính Thanh một cái rồi bế Trần Ngân Hà đi vào phòng mình.

“Rầm” một tiếng, cửa bị đóng sầm lại, Chu Vũ Trần nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt, anh ta có chút không hiểu, tại sao mẹ lại chỉ ôm mình anh trai mà không ôm anh ta, anh ta cũng muốn được mẹ ôm trong lòng dịu dàng dỗ dành.

Chu Chính Thanh thô bạo túm cổ Chu Vũ Trần, không thèm để ý đến tiếng kêu khóc của anh ta, cứ thế ném anh ta vào phòng giam tối tăm rồi đóng sầm cửa, khóa lại.

Hứa Tiềm từ dưới đất ngồi dậy, dựa vào tường hít thở vài hơi, sau đó đứng dậy, thuận tay cầm một chiếc bình cổ lên đập vào đầu Chu Vũ Trần. Chu Vũ Trần tránh được, “xoảng”, bình hoa va vào chiếc tủ bên cạnh, lập tức vỡ tan tành.

Hứa Tiềm ném nửa chiếc bình hoa trong tay mình đi, giẫm lên đống mảnh vỡ gốm sứ, một lần nữa đi về phía Chu Vũ Trần. Mục đích của ông ta rất tàn bạo, chính là tự tay giết chết Chu Vũ Trần, để anh ta chết thảm tại đây, để máu anh ta thấm qua sàn, ngấm xuống lòng đất bẩn thỉu, để anh ta mãi mãi không được siêu sinh.

Kẻ sát nhân già nua đã thể hiện ra khía cạnh mạnh mẽ nhất của cuộc đời mình, ông ta vừa đối mặt với Chu Vũ Trần, nhưng sau gáy lại như mọc thêm con mắt, hoàn toàn nắm bắt được hành động của Trần Ngân Hà, liền phản đòn tóm lấy cánh tay anh, cúi xuống nhanh như chớp ôm lấy eo Trần Ngân Hà quật mạnh xuống sàn.

Giữa chừng, Trần Ngân Hà nhặt một mảnh gốm trên mặt đất, đâm thẳng vào phía ngực con quái vật già, sau đó anh mới ngã xuống đất, sàn gỗ bị va chạm nứt vỡ, sống lưng anh tê dại, như thể bị khoan điện chọc thủng, khiến mỗi khớp nối xương đều chảy máu.

Cùng lúc đó, Hứa Tiềm rút mảnh sứ ở ngực ra, một mảng máu lớn đột ngột phun trào, văng xuống mặt đất. Nhưng ông ta lại dường như không biết đau, chẳng rên rỉ lấy một tiếng, đến hàng lông mày cũng không nhíu lại, chỉ nhấc tay lên lau vệt máu trên mắt, mở cái miệng già nua nhăn nheo, quay đầu về phía Chu Vũ Trần, như bóng ma hung dữ bò ra từ địa ngục Asura. [1]

Chu Vũ Trần với một chiếc ghế bên cạnh, đập vào đầu Hứa Tiềm. Nằm ngoài dự đoán, Hứa Tiềm không né tránh, ông ta cứ thế nghiêng người tới, “rắc”, “rầm” chiếc ghế tan tành thành đống gỗ mục.

Một dòng máu từ trên đầu Hứa Tiềm chảy ra, mặt mũi bê bết máu, đầu và ngực đều bị thương, điều này không những không làm ông ta yếu đi mà còn khiến ông ta càng thêm điên cuồng. Ông ta vươn đầu lưỡi liếm máu trên môi, hàm răng trắng nhuốm đầy máu đỏ, đôi mắt trợn to, túm lấy cổ áo Chu Vũ Trần, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, ngón tay như đúc từ thép, lạnh và cứng, cứ thế bóp chặt lấy cổ Chu Vũ Trần.

Chẳng mấy chốc, sắc mặt Chu Vũ Trần trở nên xanh tím, đồng tử giãn ra, cổ họng chẳng phát ra chút âm thanh, như thể ngay giây tiếp theo sẽ bị bóp chết.

Trần Ngân Hà vùng vẫy đứng dậy khỏi mặt đất, nhặt một chiếc chân ghế, nện mạnh vào lưng Hứa Tiềm. “Bốp”, chân ghế gãy làm đôi, Hứa Tiềm nhận lực đánh vô cùng mạnh phải gục xuống.

Chu Vũ Trần thoát khỏi tay Hứa Tiềm, một luồng khí lớn tràn vào cổ họng anh ta, sau khi ho liên tiếp vài tiếng thì sắc xanh tím trên khuôn mặt cũng dần biến mất. Anh ta nhìn xuống chiếc áo sơ mi của mình, dấu tay đẫm máu của Hứa Tiềm in trên cổ áo, bẩn thỉu và tanh tưởi, khiến anh ta ghê tởm đến buồn nôn.

Đột nhiên anh ta phát hiện một chiếc cúc trên áo sơ mi đã rơi mất, có lẽ nó rơi trong lúc đánh đấm, anh ta tìm kiếm xung quanh sàn nhà nhưng không thấy, có tìm thế nào cũng chẳng ra, bèn ngẩng đầu lên hỏi: “Anh, anh có nhìn thấy cúc áo của em không?”

“Không thấy.” Trần Ngân Hà nhìn Hứa Tiềm chằm chằm, ông ta nằm trên mặt đất như sắp chết, đến cử động nhỏ cũng khó khăn, nhưng anh biết, con quái vật già này sẽ không dễ chết như vậy.

Chu Vũ Trần thấp giọng lẩm bẩm: “Cúc áo lại mất rồi.”

Anh có chút mệt mỏi, ngồi bệt dưới sàn nhà dựa vào tường, nghĩ đến năm mình sáu tuổi, anh ta thích mặc chiếc quần yếm màu xanh lam, vì trẻ con mặc quần yếm rất đáng yêu, anh ta hy vọng bản thân mình đáng yêu một chút, nếu vậy nói không chừng mẹ và anh trai sẽ thích anh ta.

Đó là một ngày nắng đẹp, anh trai cố ý đập vỡ một chiếc bình mà Chu Chính Thanh tặng cho mẹ và bị Chu Chính Thanh tồng vào phòng biệt giam. Mẹ đã cãi vã, đánh đấm một trận to với Chu Chính Thanh, bà đánh bay kính của Chu Chính Thanh, dùng mảnh vỡ của chiếc bình khiến ông ta bị thương.

Anh trai đang ở phòng giam, còn Chu Chính Thanh thì đến bệnh viện điều trị vết thương. Cả nhà chỉ còn lại anh ta và mẹ, anh ta mừng thầm trong lòng, thay lên người chiếc quần yếm dễ thương rồi lén lút đứng sau lưng mẹ để tìm cơ hội thể hiện sự đáng yêu với bà, để bà nhìn mình thêm một chút.

Mẹ có tâm sự, bà ngồi trên ghế trong hoa viên, rất lâu cũng không cử động. Anh ta học theo dáng vẻ của anh trai, cầm một chiếc xe ô tô nhỏ, cong mông chạy trên bãi cỏ ngoài hoa viên chơi đùa. Lần đầu tiên anh ta chơi ở khoảng cách cách mẹ bảy, tám mét, sợ đến quá gần thì bà sẽ rời đi ngay khi nhìn thấy mình. Sau đó, mới từ từ di chuyển về phía mẹ. Anh ta rất hạnh phúc, thấy mình đã tiến đến gần chân mẹ rồi mà bà cũng không bỏ đi lập tức như trước đây. 

Cậu bé bắt chước anh trai, đội chiếc ô tô lên đầu, theo quan sát của anh ta, thì mỗi lần anh trai làm vậy mẹ đều bật cười. Anh ta cũng muốn chọc cho mẹ vui, để bà thích mình nhiều hơn một chút. Anh ta mặc chiếc quần yếm, ngồi trên bãi cỏ, đặt chiếc ô tô lên đầu, hơi nghiêng nghiêng đầu, mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn về phía mẹ.

Khi mẹ nhìn anh ta, không những bà không cười mà còn bật khóc, bà khóc rất buồn bã, anh ta chưa từng nhìn thấy mẹ mình khóc như vậy, chắc hẳn là do anh ta quá đáng ghét, nên mới khiến mẹ vừa nhìn thấy đã bật khóc không ngừng. Anh ta nhấc chiếc ô tô đồ chơi trên đầu xuống, muốn tiến đến ôm lấy bà, anh ta chưa từng ôm mẹ, cũng chưa từng được mẹ ôm. 

Thật đáng tiếc là Chu Chính Thanh đã quay lại, anh ta còn chưa kịp ôm mẹ thì đã bị Chu Chính Thanh vừa lôi đi vừa mắng: “Mày là cái đồ khiến người ta chán ghét.”

Anh ta khóc đến hai hàng lông mày đỏ rực, vì bản thân quá nhỏ nên bất luận có vùng vẫy, chống cự thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể thoát khỏi tay Chu Chính Thanh.

Chu Vũ Trần lau nước mắt, thấy mẹ đứng dậy tiến về phía mình vài bước. Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt như vậy của mẹ, trông bà có chút đau lòng, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng, không phải với anh trai mà là với anh ta.

Từ đó, anh ta bắt đầu quan sát và học theo anh trai, cái gì anh trai thích ăn, thích chơi thích làm, bao gồm cả phong thái, giọng điệu của anh trai thì anh ta đều học cực giống, cũng giống như việc đặt chiếc ô tô đồ chơi lên đầu vậy. Anh ta biết anh trai mình đang âm thầm lên kế hoạch giết Chu Chính Thanh và ngay cả việc này anh ta cũng học theo.

Sau khi rời khỏi bãi cỏ không lâu, Chu Vũ Trần phát hiện một chiếc cúc trên chiếc quần yếm của mình bị rơi mất, anh ta vô cùng lo lắng, tìm kiếm khắp nơi. Nhưng đã lục tung cả căn biệt thự và cứ thế tìm trong hơn hai mươi năm nay mà vẫn không tìm ra.

Trần Ngân Hà đi đến bên cạnh Chu Vũ Trần, cau mày: “Cậu đang tìm gì thế?”

Chu Vũ Trần chỉ vào chiếc áo sơ mi của mình: “Một chiếc cúc áo, hình tròn, màu lam đậm, bên trên có khắc hình ngôi sao rất dễ thương.”

Nhận thấy sự nhầm lẫn của mình, Chu Vũ Trần nhỏ giọng sửa lại: “Chiếc cúc áo màu trắng trên áo sơ mi.”

Trần Ngân Hà xỏ tay vào túi quần mình, ngón tay chạm vào chiếc cúc áo hình tròn, sờ lên những hoa văn trên đó, rồi lấy ra, đang định lên tiếng thì một âm thanh từ bên tường truyền đến.

Hứa Tiềm không thể đứng dậy, ông ta bò về phía chậu cúc cạnh tường, từng vết máu đỏ nhỏ giọt trên mặt đất. Đôi tay nhuốm máu của ông ta chạm tới chậu hoa, rồi chật vật ngồi dậy, dựa lưng vào tường, gắng gượng phun ra vài hơi thở vẩn đục, kéo chiếc chậu hoa về phía mình.

Chu Vũ Trần ở gần ông ta nhất, anh ta nhìn về phía Hứa Tiềm, gương mặt lộ rõ vẻ thù địch: “Trả lại cho tôi.”

Hứa Tiềm hé miệng cười, buông tay: “Đây, lấy đi.”

Ánh mắt Chu Vũ Trần ngập tràn sắc màu vàng tươi, vì sợ máu bẩn của Hứa Tiềm dính vào cánh hoa, như vậy mẹ sẽ không thích. Anh ta không hề phòng bị cúi người xuống, vươn tay về phía chậu hoa.

Khoe môi Hứa Tiềm co giật, lộ ra hàm răng đỏ ngầu, một tia đen tối thấp hèn bật ra từ đáy mắt.

“Tránh ra!” Trần Ngân Hà vừa hét lên vừa vội vàng lao về phía Chu Vũ Trần, nhưng đã quá muộn, Hứa Tiềm giấu mảnh sứ giữa các ngón tay, một đường cắt cổ Chu Vũ Trần.

Một dòng máu phun ra, hoa cúc hoạ mi vàng trắng lập tức bị nhuộm đỏ như máu. Trần Ngân Hà nhấc chân đạp Hứa Tiềm đang sống dở chết dở ra ngoài, “rầm” một tiếng, đầu Hứa Tiềm đập vào tường, ông ta nghiêng đầu, chỉ còn lại đôi mắt là có thể cử động.

Trần Ngân Hà ôm Chu Vũ Trần trong lòng, dùng tay ấn lên vết thương trên cổ anh ta, nhưng bất luận là anh có che thế nào thì dòng máu ấm nóng ấy vẫn chảy ra từ kẽ tay anh.

Động mạch của Chu Vũ Trần bị cắt đứt và việc bịt lại là hoàn toàn vô dụng. Anh ta đã chọn ngày chết cho mình, kể cả khi không rơi vào bẫy của Hứa Tiềm thì anh ta cũng chẳng thể tiếp tục sống.

Chu Vũ Trần nằm trong vòng tay Trần Ngân Hà, ngón tay khẽ nhúc nhích, rũ mi nhìn bó cúc họa mi bị nhuộm thành màu đỏ bên cạnh, giọng nói thấp đến mức khó có thể nghe rõ.

Hai người họ là những người có quan hệ huyết thống, gần gũi nhất trên đời này, mạch máu nối liền trái tim, nên cho dù giọng nói của Chu Vũ Trần có thấp đến thế nào thì Trần Ngân Hà vẫn nghe vô cùng rõ.

Anh ta nói: “Anh, em xin lỗi.”

Cổ họng anh ta vẫn đang rỉ máu, khiến từng lời nói trở nên khó nhọc: “Ngày hôm đó, là em gửi tin nhắn đi, em bảo ông ta dừng bắn, nhưng ông ta vẫn giết chết mẹ, ông ta giết chết mẹ của mình.”

Chu Chính Thanh là một kẻ điên, là một con ác quỷ không biết thỏa hiệp, nên hoàn toàn không tồn tại cái gọi là sự hối hận trước khi chết, rồi bảo sát thủ dừng tay lại, ông ta chỉ muốn kéo theo Hạ Nhã Đàn, để bà ấy cùng chết với ông ta.

Tin nhắn đó do đứa trẻ bảy tuổi là Chu Vũ Trần gửi, khi ấy anh ta nằm dưới gầm xe của vụ tai nạn và lấy được điện thoại từ Chu Chính Thanh đã chết.

Trần Ngân Hà ôm chặt Chu Vũ Trần, trước giờ anh chưa từng ôm em trai của mình. Có một khoảng thời gian rất dài anh căm ghét và ghê tởm cậu ta, cậu ta mang dòng máu của người đàn ông đó, là con trai của ông ta.

Sự căm thù của anh với anh ta đã chấm dứt vào ngày Hạ Nhã Đàn qua đời, nếu không với tính cách của anh, thì cả đời này cũng sẽ chẳng muốn nhìn thấy Chu Vũ Trần, có lẽ là do khi nhắc đến cái tên này lại khiến cơn chán ghét trong bụng anh dâng lên và anh cũng sẽ không liên tục kéo anh ta vào những việc quan trọng, như mượn tên anh ta để chà trộn vào hòn đảo tư nhân cứu Tô Dao, hay thậm chí là đưa con mèo vật chứng quan trọng cho anh ta nuôi.

Khi Chu Chính Thanh Chết, Hạ Nhã Đàn đưa anh ra khỏi căn nhà đó rồi bị bắn, khi ấy bà vẫn nắm chặt trong tay chiếc cúc áo, đó là chiếc cúc trên bộ yếm của Chu Vũ Trần, đó là con trai út của bà.

Trần Ngân Hà lấy chiếc cúc yếm đó ra, bàn tay run rẩy nhét vào tay Chu Vũ Trần: “Hôm đó, hôm đó mẹ muốn đưa em đi, bà nhìn mãi về phía cửa, thậm chí đến khi chết cũng không nỡ nhắm mắt.”

Cổ họng Chu Vũ Trần phát ra tiếng máu “ùng ục”, hơi thở ngày càng yếu ớt.

Ngày hôm đó, anh ta chạy về từ hiện trường vụ tai nạn, đến cổng lớn thì nghe thấy tiếng súng và thấy mẹ ngã xuống như một bông cúc hoạ mi bị gió thổi bay. Anh trai hốt hoảng chạy ra khỏi cửa, còn anh ta thì như mất hồn chạy vào bên trong. Từ cổng lớn chạy đến bên mẹ mất tổng cộng hai mươi mốt bước.

Hiện tại, sau hai mươi mốt năm, Chu Vũ Trần nhìn chiếc cúc áo màu xanh đậm có in hình ngôi sao trên tay, đôi lông mày nhíu lại giống hệt Hạ Nhã Đàn, hơi thở mỏng manh: “Mẹ, mẹ…”

Anh ta yếu ớt không thể lên tiếng, đôi môi đỏ nhuốm máu khẽ mỉm cười.

Trần Ngân Hà giúp Chu Vũ Trần hoàn thành phần còn lại: “Mẹ yêu em.” Anh ôm chặt em trai mình, kể từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ, chưa bao giờ họ gần gũi như vậy.

Chu Vũ Trần dồn hết sức lực giơ tay lên, muốn chạm vào mặt Trần Ngân Hà nhưng không thể, bàn tay nhấc lên không trung lại chẳng thể đưa lên, chỉ đành buông xuống, anh ta dùng chút sức lực dành dụm cuối cùng của mình, nói: “Anh, anh đừng buồn.”

Chu Vũ Trần nắm chặt chiếc cúc áo trong lòng bàn tay, nghiêng đầu nhìn đến bên chậu cúc hoạ mi, khẽ cong môi, để lại câu nói cuối cùng trên đời: “Mẹ, con đến tìm mẹ đây.”

Lần này, mẹ đừng đẩy con ra nữa nhé.

Anh ta tên là Chu Vũ Trần, là một hạt bụi nhỏ trong vũ trụ bao la, đồng hành cùng ngân hà và nhật nguyệt. [2]
[1] A-tu-la hay Asura (Tiếng Phạn: असुर Asura) hay các thần (Ác Thần) ở đình miếu trong tín ngưỡng Ấn Độ, đặc biệt được nhắc đến nhiều trong Phật giáo. (Tham khảo thêm)

[2] Tên của Chu Vũ Trần (周宇尘): Chữ Vũ trong từ vũ trụ, còn chữ Trần là cõi trần là bụi bặm.
Thiên: …:( Thương Chu Vũ Trần….