Lâm Kiều Ân vô cùng lạnh nhạt, khóe môi cô khẽ cong lên một cách đau thương, thuốc độc chưa ngấm đến đâu nhưng cứ duy trì độc sẽ khiến hắn đau đớn mà chết và ngay cả cô cũng vậy. Tâm trạng cô lúc này rất hỗn độn, gió thổi qua khe cửa khiến chiếc rèm cửa trắng xóa bay bổng giống như đang đưa đẩy cuộc đời cô vậy.. Thực sự hắn ta tàn độc cả khi giây phút còn lại của đời không quá 1 giờ..
Nhìn người đàn ông trước mất, niềm tin sự sống của hắn vẫn còn dồi dào như chưa có chuyện gì xảy ra. Hắn đi vào trong cô sây hơn, một màn kết thúc kết thục kịch liệt.. Cô nghĩ vậy, nhưng hắn thì không.
" Muốn chết tôi chết chung với cô nhưng em trai và bà ngoại cô có vẻ cũng muốn theo. " Lục Khương Thâm vẫn hưởng thụ, ánh mắt của hắn không có chút sơ hở nào để tìm hiểu suy ngẫm trong hắn hiện tại.
Người Lâm Kiều Ân khẽ run lên ngay khi bị đe dọa, cô lo sợ đến mức đôi mắt bắt đầu đỏ hoe. Phần thân dưới liên tục bị xâm nhập mạnh hơn , hắn không khiêm nhường kể cả phụ nữ. Dụ dỗ hắn được đến hang nhưng cô quên mất, hắn là Lục Khương Thâm dù có bị giẫm đạp đến mức nào thì vẫn cao ngạo.. Hắn ta đơn độc, tàn nhẫn như con dao không cần lựa đồ, bị điều khiển bằng 1 lời hắn sẽ giết không tha.
Thân dưới đau nhức nhưng vẫn có những khoái cảm bức người... Cô ghét điều đó..
Chiếc cằm thon gọn của Lâm Kiều Ân nhanh chóng bị bàn tay thô bạo của Lục Khương Thâm bóp chặt lấy, hắn đang cố gắng để dọa cô bằng ánh mắt mang nét đẹp đáng sợ. Nhưng mọi thứ chỉ chấm dứt tại lời nói lạnh, hắn cũng sống.
" Tôi biết cô không muốn chết, uất ức hả? Sao không sống mà giết tôi.. Hèn mọn đến mức mượn giường chiếu, mời gọi tôi nhiều lần đến vậy.. Cuối cùng chỉ có mưu kế này sao? " Từng câu nói của Lục Khương Thâm đều cho thấy hắn đã biết trước mọi thứ, sắc mắt của hắn cũng không bị độc tố làm biến chất.
Lâm Kiều Ân khựng lại, đôi mắt vốn nãy chỉ đỏ hoe giờ đã trở nên đau thương với vài giọt lệ. Cô nghĩ thuốc giải chỉ mình cô có, cô nghĩ hắn sẽ chết.. Người như hắn không đáng sống, cho dù ngoài lời đồn ác miệng hắn có tốt đến đâu.. Cô cũng không tha thứ cho người đã thay đổi cuộc sống của cô.
" Phụ nữ khóc trước mắt nam nhân có ý nghĩa gì? Cô không thấy ngu ngốc khi chọc đến một con quỷ sao? " Hắn buông lỏng cằm cô ra, có gì đó trong câu nói muốn điều dưỡng cách suy nghĩ ngu ngốc của cô.
" Cho dù khi khóc cô có yếu đuối đến mức nào, xinh đẹp, kiều diễm đến thế nào? Thì nên nhớ chọn kẻ mà khóc. " Lòng hắn có gì đó dịu dàng, lo lắng giọng nói trầm ấm ấy khuyên ngăn cô. Lòng hắn cũng có nỗi phiền không thể gỡ bỏ thì phải.. Và hắn cũng muốn nhắn nhủ, tuyệt đối không được khóc trước mặt một kẻ vô tâm như hắn.
Bởi giọt nước mắt khi đầu hắn sẽ khựng lại để ý, còn sau đó giá trị của cô sẽ quay về con số 0.
Trên chiếc giường ấy, Lục Khương Thâm tự mình lau đi những vết nhơ trên cơ thể Lâm Kiều Ân. Hắn thô bạo đến mức nào nhưng bộ dạng yếu đuối của cô gái trước mặt lại có chút khựng lại. Cô không nói, không cười chỉ đưa mắt nhìn màn đêm mặc hắn di chuyển trên thân xác mình.. Con người hắn cũng tốt vậy sao? Cô nghĩ hắn sẽ tắm rửa, mặc quần áo rồi rời đi là cô có thể thoát chết..
Khóe mắt Lâm Kiều Ân hửng đỏ, cô sợ hãi trước hành động bất thường của Lục Khương Thâm. Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn từng đường nét cơ thể cô, thực chất không có 1 ham muốn nào.. Cái hắn đang làm chính là mối đe dọa đáng sợ nhất. Hắn làm vậy chẳng khác nào hai người yêu nhau, nhưng mục đích lại thâm sâu.
" Cô khóc vì cái gì chứ? Chẳng phải tôi đang làm một người tốt sao? " Giọng hắn đầy ẩn ý..
" Ngoại tôi, em trai tôi... " Cô Sơn hãi lên tiền, bàn tay nhỏ nhắn khẽ kéo lấy áo hắn..
Người đàn ông trước mắt cô khẽ cười, hắn đưa tay chạm vào gương mặt đã được lệ rửa qua một lần, ẩm ướt.. Hắn ghét nước mắt. " Tôi phải xem xét cách hành xử của cô ra sao? Bọn họ với tôi cũng chẳng quan trọng. Nghĩ xem xử cô ra sao mới là ý đồ của tôi. "
Việc dụ dỗ hắn cô đã nhiều lần thử, đây là lần thứ 63. Cô không hiểu vì sao lá thư gửi đến thành Lục Khiên lại được hồi đáp sau 62 lần từ chối. Một người đàn ông như hắn phụ nữ theo chân là con số không đếm được, nhưng leo lên giường hắn thì không có đến con số thứ một.
Không gian lắng lại, Lục Khương Thâm tắm xong cũng lười biếng khoác lên mình chiếc áo choàng màu tro rồi thả mình trên chiếc ghế sofa rộng lớn. Trước khi đi tắm, hắn cũng bế Lâm Kiều Ân ra ghế để cô nằm ở đó, cũng chẳng mặc thêm cho cô phụ kiện gì, chỉ che cho thân thể đầy những vết tím khắc tâm một chiếc chăn mỏng. Có lẽ sau khi hắn rời đi tắm, cô đã mặc tạm 1 bộ đồ ngủ nên trông cũng dễ coi hơn trong không khí này.
Thường khi rảnh rỗi, Lục Khương Thâm sẽ dùng thuốc lá giết thời gian nhưng hôm nay không dùng 1 điếu, mà chỉ nhìn gương mặt bình yên chìm vào ảo mộng. Không biết vì lí do thù hận gì mà cô ta lại muốn giết hắn đến vậy, những bức thư nắn nót từng chữ mời anh một đêm không thiếu hoài nghi. Không phải chỉ là độc tố trên môi cô ta, đồ ăn tại khách sạn này dành cho anh cũng có. Khi anh mới dừng chân trước khách sạn cũng nhanh chóng bị súng nhắm đến. Kẻ như cô ta cũng không kém thần bí, hắn thấy trong hồ sơ lí lịch chỉ là một người dân bình thường. Nhưng trình độ thiện xạ, căn hộ hiện tại trang hoàng hơn nhiều.
Lục Khương Thâm gây ra nhiều tội lớn nhưng chưa hề động đến Lâm Kiều Ân, người thân của cô hắn cũng chưa từng gặp. Kẻ mập mờ như cô mọi hồ sơ đều là giả, hộ chiếu cũng giả. Chính hắn cũng biết về thân phận bí hiểm này.
Vẻ mặt Lâm Kiều Ân cả khi ngủ cũng không an phận, lúc nào cô cũng mang theo bao ấm ức, hận thù. Đến cả đôi tay lúc nào cũng đan vào nhau, có khi cơ thể lại run lên, đôi mắt mang nét đẹp hút người lại mơ hồ mở ra. Không lâu, cô thấy mình vẫn chưa chết vẫn an toàn rồi lâm vào giấc mộng.
[... ]
Hơn 2 giờ sáng, Lục Khương Thâm vẫn không rời đi. Hắn có gì đó bị níu lại, không phải vì chút tình cảm sau một đêm, mà là hắn tha cho cô ta có phải quá dễ dãi hay không?
Một viên đạn của cô ta nếu hắn bất cẩn có thể trúng tim, một món ăn bất kì nào đó cũng có thể bị cô ta bỏ độc. Tha cho cô ta không phải quá xem thường địch sao? Nhưng suốt 2 tiếng trôi qua, cô ta có nhiều lần mơ hồ mở mắt ra nhưng rồi nhanh chóng lâm vào giấc lại.
Tiết trời chuyển lạnh hơn nhiều về đêm nhưng người con gái trước mắt chỉ cần 1 chiếc chăn mỏng. Dù có giật mình tỉnh giấc thì cũng không run lên vì cái lạnh làm phiền. Có khi Lâm Kiều Ân lại mở đôi mắt lo sợ nhìn hắn, cô lo âu điều gì đó nhưng mệt mỏi lại đưa cô vào giấc ngủ.
[... ]
Đêm qua, ánh sáng yếu ớt rọi vào căn phòng. Lâm Kiều Ân vẫn yên ắng ngồi ở một góc ghế, hành lí cô đã chuẩn bị xong. Vì một kế hoạch thất bại, bị hắn ta dùng ánh mắt khinh miệt, bị hắn ta chà đạp. Về ở thành Lục Khiên ở với hắn sao? Làm kẻ ở, làm tay sai? Lâm Kiều Ân đây nghìn năm sẽ nuôi mối thù này, hôm nay hắn mãn nguyện, ngày mai hắn phải tuyệt vọng ngàn lần.
" Cô còn ngồi đó? Hay muốn thêm chút độc dược mê luyến một đêm? " Lục Khương Thâm lạnh giọng, con người hắn lúc nào cũng có chút cao ngạo khiến kẻ đứng trước mắt có trước ghét bỏ, tuy nhiên nhan sắc của hắn khiến điều đó biến thành một lợi thế.
Ngày mới không còn quá suy sụp, tuy nhiên Lâm Kiều Ân không hề mở miệng từ khi tỉnh giấc, cô lạnh nhạt không thua kém người đàn ông trước mắt. Không màng đến quá khứ, về đêm có thể lo âu sẽ ào về nhưng hiện tại cô không vì nó mà mềm yếu. Tự chọn một màu son yêu thích, cô che đi đôi môi đỏ tự nhiên của mình, tự biến mình thành một con người sắc sảo hơn. Thậm trí cô còn đem theo cả súng trước mắt Lục Khương Thâm.
" Lục Thiếu, là ngài mời chào tôi. Có duyên có nợ không hận không trách. " Lâm Kiều Ân nhỏ nhẹ lên tiếng, giọng điệu có chút kính trọng nhưng cũng không khiến mình thua thiệt..
Hết Phần 3
Mọi người có ủng hộ mình ra tiếp không /?
Trên 100 sao ra chương mới!!
100 sao nhé!!!