Rơi Vào Lưới Tình Kẻ Phạm Tội

Chương 20: 20: Như Một Trò Đùa





Đến thăm Alley hai ngày, Phí Phí về thành phố mới và không có ý định trở lại lần nào nữa, chủ yếu muốn tập trung ổn định cuộc sống.

Vừa trở về, Phí Phí bắt đầu ưu tiên tìm việc kiếm tiền, trước mắt nhận được việc thu ngân ở cửa hàng tiện lợi gần nhà, thời gian tám tiếng thêm tăng ca thì lương bổng xem như khá ổn.
Đêm Valentine, khắp nơi đều là những cặp tình nhân ngọt ngào, nghĩ đến có chút ghen tỵ nhưng tình cảm trai gái này Phí Phí vẫn không muốn có, cô vẫn rất trẻ và còn quá nhiều chuyện phải lo, đợi sau này mọi thứ ổn thỏa cô mới tính đến.
Khách mang đồ đến tính tiền, Phí Phí thoát khỏi suy nghĩ vẩn vơ tập trung lại công việc, lúc này mới nhận ra khách mua tất cả "áo mưa" của cửa hàng.

Phí Phí nhìn đống hộp ngổn ngang trước mặt lại nhớ đến những cảnh tượng khiến cô thật sự ngượng ngùng.

Phí Phí tính xong tiền liền lấy đồ bỏ vào túi đen đưa cho khách, lúc ngước nhìn mới phát hiện vị khách này không ai xa lạ.
Lãnh Ngôn nhìn Phí Phí cười cười, vẻ mặt luôn mang theo sự nham hiểm thâm sâu khó dò, anh đưa cô thẻ cho cô tính tiền, cô gái đi cùng anh thì cầm túi vừa mua.
Trong đầu Phí Phí hiện lên cảnh tượng Lãnh Ngôn trên giường, mua nhiều đồ bảo hộ thế kia nói không chừng không chỉ có một người phụ nữ.

Nghĩ đến Phí Phí tởn cả gai óc, cơn buồn nôn dâng đến cổ họng vẫn phải cắn răng nuốt ngược vào bụng.
Tính tiền xong, Lãnh Ngôn cùng cô gái kia rời đi, lúc ra đến cửa anh còn cố tình xoay đầu lại tặng Phí Phí một cái nhếch môi khiêu khích.

Phí Phí đối với thái độ thiếu đứng đắn của Lãnh Ngôn đã quen thuộc, cô không những không lo sợ, ngược lại còn nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường.
Phí Phí làm ca đêm, kết thúc công việc lúc sáu giờ sáng, cô mang theo đôi vai mỏi nhừ về nhà.
Cửa hàng gần nhà, Phí Phí đi chừng vài chục bước, thêm hai tầng thang máy là tới.

Vào đến nhà, Phí Phí mệt mỏi nằm ạch xuống sofa, không mở đèn, không kéo rèm, căn hộ nhỏ vẫn một màu đen bao phủ.

Cô ném túi xách lên bàn, nào ngờ túi trúng gì đó làm vang lên tiếng hộp rơi lộp bộp xuống sàn nhà.
Theo trí nhớ của Phí Phí thì cô không hề đặt bất cứ thứ gì trên bàn, trong nhà cũng chưa sắm sửa gì nên không thể có đồ đặt lung tung, qua vài giây khó hiểu cô giật mình ngồi dậy vớ tay bật đèn.
Trước mắt Phí Phí, những chiếc hộp nhỏ nằm trên bàn, có vài hộp rơi xuống đất lúc nãy, xương sống cô lập tức dâng lên cảm giác lạnh toát, trong đầu chỉ tồn tại duy nhất một suy nghĩ, tại sao Lãnh Ngôn có thể mang những thứ anh mua ở cửa hàng vào nhà cô?
Phí Phí cẩn thận nhìn xung quanh nhà một lượt, từng cử chỉ cẩn trọng đến mở cửa phòng ngủ và toilet kiểm tra, kể cả trong bếp đều không có bóng dáng Lãnh Ngôn.

Chắc chắn trong nhà không có sự tồn tại của Lãnh Ngôn, Phí Phí liền chạy đến cửa chính khóa chốt, gài móc an toàn cho chắc chắn.
Trở về sofa ngồi, Phí Phí sợ hãi tột độ, chẳng lẽ mọi thứ trở về vạch xuất phát? Cô không cam tâm, Lãnh Ngôn đã đồng ý buông tha cho cô nhưng cứ như hồn ma đeo bám lấy cô, khó khăn lắm mới thoát được, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ quay lại đó nữa.
Khóa chặt cửa chính lẫn cửa sổ, Phí Phí cả đêm thức trắng làm việc đã mệt đến mắt díu lại, buộc phải trở về phòng nghỉ ngơi lấy sức.
Đang mơ màng chìm vào giấc ngủ, tiếng gõ cửa vang lên, Phí Phí sợ hãi lấy gối bịt tai lại, điện thoại đổ chuông, trên màn hình hiển thị Boss, cô lập tức vứt điện thoại vào tường văng ra vỡ nát.
Cô sợ hãi thu mình lại, tiếng gõ cửa vang lên liên tục, tiếng tay cầm cửa đang bị cố mở ra.
Sau một lúc, mọi thứ lại yên tĩnh, bóng người xuất hiện trước mặt Phí Phí, cô cứng nhắc ngước đầu dậy, Lãnh Ngôn đang nhìn cô cười.

Anh đột nhiên nhào đến, Phí Phí la hét đẩy anh ra rồi bật dậy.
Mồ hôi đổ đầy mặt Phí Phí, gương mặt sợ hãi đến tái xanh, cô thở ra nhẹ nhõm nhìn khắp phòng, hóa ra chỉ là cơn ác mộng.

Phí Phí vuốt mặt cố tĩnh tâm lại, vội rời giường vào toilet rửa mặt rồi trở về phòng cố gắng ngủ lại.

Buổi tối đi làm, Phí Phí cẩn thận lắng nghe và quan sát xung quanh, lòng cô như lửa đốt không yên, lúc nào cũng tập trung cao độ đề phòng sự xuất hiện bất ngờ của Lãnh Ngôn.
Bình an một đêm, buổi sáng về Phí Phí vừa vào nhà liền bật đèn, trên bàn là những ly mỳ mà Phí Phí rất thích ăn trước đây.
Cô khóa cửa, ngồi xuống ghế, đầu óc hoang mang tột độ nhìn những ly mỳ trên bàn.
Đêm thứ ba, là rượu vang.
Đêm thứ tư, là kẹo ngậm vị bạc hà.
Đêm thứ năm, là nến thơm.
Đêm thứ sáu, trên bàn nhà Phí Phí lại bày ra những dụng cụ SM bằng da.
Phí Phí mỗi ngày trôi qua đều suy sụp tinh thần, cô không ngờ Lãnh Ngôn lại tính toán bắt cô trở về bên cạnh anh.

Lãnh Ngôn mỗi đêm đều gửi đồ đến nhà nhưng anh không xuất hiện, bởi anh muốn Phí Phí phải thấp thỏm chờ khoảnh khắc anh đến vào lúc cô không ngờ tới nhất.
Tính đến ngày thứ bảy là chủ nhật, Phí Phí được nghỉ để đổi sang ca ngày.

Cả một ngày dài, Phí Phí khóa chặt hết cửa, kéo rèm cửa sổ che kín, không mở đèn, chỉ trốn trong phòng ngủ.
Hơn tám giờ tối, Phí Phí vừa tắm xong bước ra thì có tiếng gõ cửa.

Cô căng thẳng nín thở, cố không phát ra một tiếng động tiến lại gần cửa chính, tiếng gõ cửa dường như rất gấp gáp, Phí Phí nhìn qua mắt mèo, là bà chủ nhà của cô.
"Phí Phí, có trong đó không? Là dì đây." Gõ cửa lâu không thấy trả lời, bà chủ nhà lên tiếng gọi.

Xác định được người bên ngoài, Phí Phí vui mừng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, yên tâm mở cửa ra.

Biết không phải Lãnh Ngôn, Phí Phí vui đến vô thức cười thật tươi: "Có chuyện gì sao dì?"
"Ai gô, cái con bé này, sao lúc chuyển đến không nói dì biết?" Bà chủ nhà nắm lấy hai tay Phí Phí tỏ ra lo lắng.
"Nói? Nói gì ạ?" Phí Phí khó hiểu hỏi ngược lại.
"Thì chuyện con có chồng đó."
"Con không có." Phí Phí xua tay lia lịa phủ nhận.
"Cái con bé này..." Bà chủ nhà cười cười, đánh vào tay Phí Phí, tỏ ra rành rẽ nói: "Vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường, bỏ nhà đi như vậy không sợ mất chồng sao? Chồng con đẹp trai thế cơ mà."
Câu nói của bà chủ nhà khiến toàn thân Phí Phí cứng đờ, nụ cười trên môi cũng dần tắt đi.
"Cảm ơn bà chủ."
Giọng nói trầm ổn của Lãnh Ngôn cất lên, anh đứng bên ngoài khuất sau bức tường, đợi bà chủ nhà nói xong anh liền bước đến trước mặt Phí Phí, vẫn là dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô.
Phí Phí kinh hãi trợn mắt nhìn Lãnh Ngôn, cả người như chết sững tại chỗ, cô đoán không sai, anh thực sự không có ý định buông tha cho cô.
"Thôi hai vợ chồng làm lành đi, dì về trước." Bà chủ nói rồi vui vẻ vẫy tay rời đi.
"Không phải, con không quen anh ta." Phí Phí lo sợ đuổi theo bà chủ nhà, muốn nhân tiện tìm cơ hội chạy thoát thân, kết quả chưa bước ra khỏi cửa đã bị Lãnh Ngôn nhấc cô lên khỏi không trung đi ngược vào nhà.
Lãnh Ngôn vừa để Phí Phí xuống sofa, cô lập tức chạy ra xa, cố gắng không để lộ biểu cảm sợ sệt, giọng cứng rắn hỏi: “Anh đến đây làm gì?"
Lãnh Ngôn thư thái ngồi xuống, tựa lưng vào ghế, chân vắt chéo, một tay đặt lên lưng ghế, nở nụ cười xấu xa nhìn Phí Phí: “Đồ tôi mang đến, em thích không?"
"Anh là bi.ến thái sao? Nửa đêm vào nhà người khác để lại mấy thứ đó." Phí Phí vừa sợ vừa tức: “Lãnh Ngôn, tôi nhắc cho anh nhớ, tôi và anh đã kết thúc rồi, anh cũng đã đồng ý để tôi đi, đừng có đến tìm tôi nữa."
"Ồ..." Lãnh Ngôn ngạc nhiên một cách đầy giả tạo, anh day day thái dương, tỏ ra trầm tư: “Nhưng biết làm sao đây, tôi lại nhớ cơ thể em rồi."
Phí Phí nghẹn lời, liên tục tự dặn bản thân phải bình tĩnh, hít sâu mấy lần mới nói được: “Anh xem tôi là gì? Dụng cụ thỏa mãn cho anh à? Lãnh Ngôn, anh mơ đi, tôi vĩnh viễn không rơi vào tay anh một lần nào nữa đâu."
Lãnh Ngôn nhếch môi, nét cười sâu xa: “Vậy nếu em rơi vào tay tôi một lần nữa thì sao?"
"Đầu óc anh có tỉnh táo không vậy? Bên anh bao nhiêu người đẹp chân dài anh không giữ, anh giữ con vịt xấu xí như tôi làm gì?"

Lãnh Ngôn mỉm cười rất tươi, giọng nói mờ ám: “Tôi không thích vịt, tôi thích thịt em."
Phí Phí không thể kiên nhẫn tiếp tục cuộc nói chuyện với Lãnh Ngôn, sự nhẫn nại của cô sắp vượt quá giới hạn.
"Lãnh Ngôn, rốt cuộc tôi phải làm gì anh mới buông tha cho tôi?"
"Yên tâm, tôi không ép em làm chuyện em không muốn." Lãnh Ngôn tinh thần thoải mái: “Tôi muốn ngủ nhờ một đêm."
"Hả?" Phí Phí hai mắt trợn tròn.
"Tôi đảm bảo sẽ không ép buộc em, ngày mai tôi còn có việc, muốn nghỉ sớm, em nhường giường cho tôi, không thì chỉ còn cách ngủ cùng tôi." Lãnh Ngôn vừa nói vừa chậm rãi cởi cúc áo.
"Tôi ngủ sofa!" Phí Phí giọng hơi lớn vì hoảng hốt.
"Tôi muốn đi tắm." Lãnh Ngôn đứng dậy, Phí Phí vội chỉ phòng tắm cho anh.
Lãnh Ngôn tắm xong đi ra, quấn mỗi khăn tắm ngang hông, liếc nhìn về phía phòng ngủ của Phí Phí, hỏi: “Dọn phòng chưa?"
Nghe anh nói Phí Phí mới nhớ mền gối chưa xếp, quần áo cũng vứt lung tung, cô chạy ào vào phòng dọn cho gọn lại.

Xong xuôi, Phí Phí ôm một cái chăn dư trong tủ ra ngoài.
Ở bếp, Lãnh Ngôn bưng ly nước uống, uống một hớp liền mặt mày cau có: “Em pha cái gì trong đây vậy?"
"Anh nói gì vậy, là nước nấu đó." Phí Phí trải chăn ra sofa, cau mày cằn nhằn.
"Không tin em thử đi." Lãnh Ngôn giơ ly nước ra, nét mặt vô cùng nghiêm túc.
Phí Phí nghi hoặc đến cầm uống thử, uống hớp đầu cảm thấy bình thường, uống hớp thứ hai vẫn vậy, uống hết nửa ly nước vẫn không cảm thấy vị gì lạ.

Cô suy nghĩ một chút rồi cười lạnh, đặt ly mạnh xuống bàn.
"Ông chủ Lãnh, nước nhà tôi không vấn đề, là do anh bên ngoài đá lưỡi nên mới thấy vậy." Phí Phí tuôn một tràng phẫn nộ rồi quay lại sofa nằm xuống kéo chăn lên đắp.
"Vậy tôi đi ngủ trước đây." Khóe môi Lãnh Ngôn cong nhẹ, vào phòng ngủ nhẹ nhàng đóng cửa lại.