Edit: Doãn.
Qua sinh nhật anh trai tôi, tháng sau chính là sinh nhật tôi. Nói ra cũng trùng hợp, chỉ cần nhìn vào tháng sinh, anh trai lớn hơn tôi vừa tròn một tháng tuổi.
Tôi không cần anh trai tặng tôi bất kì món quà nào, chỉ muốn lên giường với anh thôi.
Kết quả là vào ngày sinh nhật, tên chó Lý Giang Cao đã tặng cho tôi một cây súng bắn bong bóng! Chính là cái thứ thổi ra bong bóng như bạn đang nghĩ đấy, còn có cả nàng tiên cá sáng lấp la lấp lánh hiện ra!
Mẹ nó! Tôi thật sự cảm động muốn rớt nước mắt!
Nó nói buổi sinh nhật cuối cùng trước khi thành niên, nên trải qua kiểu ngây ngô một chút.
Tôi nắm lấy cổ áo của nó rồi nói, mày có tin chỉ cần một cuốc điện thoại của tao, lập tức sẽ có xe bánh mì chạy đến trước nhà mày hát bài <Đừng Coi Tôi Chỉ Là Một Chú Cừu> không!
Nể tình nhìn thấy trên tay nó khắc một con dấu cao su, tôi không đập chết nó.
Vừa hay hôm nay là thứ bảy, lớp trưởng không có ở đây, hai tiết buổi chiều học cũng rất dứt khoát, bởi vì tôi nóng lòng muốn gặp anh trai tôi.
Chúng tôi đã hẹn sẽ cùng nhau đi ăn, cuối năm là thời điểm bận rộn, bố mẹ cũng không có thời gian quản chúng tôi.
Tôi đã đứng đợi trước cổng trường anh trai tôi suốt ba tiếng đồng hồ, anh vừa bước ra tôi liền lập tức nhảy bổ vào lòng anh.
Hôm nay anh trai tôi mặc một chiếc áo khoác dài màu xám đậm, còn thắt cả cà vạt!
Đẹp trai vãi đạn!
"Đợi bao lâu rồi? Mặt đỏ hết cả lên." Anh trai tôi nắm lấy tay tôi xoa xoa, phả vào đó hơi thở ấm nóng, lại đem mặt mình cọ sát mặt tôi để sưởi ấm, tôi hôn anh.
Anh trai dắt tôi rẽ vào một con hẻm, bước vào một cửa hàng đề tên hai chữ "Trọn Đời".
Đây là một tiệm xăm hình.
"Đến ngay đây." Khi tôi vào cửa, có một chị gái tai xỏ năm sáu cái khuyên ra chào hỏi anh trai tôi, anh trai tôi hỏi tôi, muốn xăm gì?
Tôi đệt! Anh trai tôi muốn xăm cặp với tôi! Bốn bỏ năm lên, đó là một lời tuyên bố chính thức!
Đại não của tôi rỗng tuếch, "Sao anh lại nghĩ đến chuyện đi xăm?"
"Đã nghĩ từ lâu lắm rồi, em... không thích sao?" Anh trai tôi thận trọng hỏi tôi.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, "Không phải không phải, em chỉ là không biết nên xăm cái gì thôi."
Anh trai tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy thì xăm vô cực đi, từ âm vô cực đến dương vô cực."
Nom anh có vẻ đã lên kế hoạch từ sớm sau đó mới lừa tôi đến đây ấy nhờ.
Nhưng tôi rất vui.
Anh trai tôi và chị gái kia cùng nhau thảo luận về bản thiết kế chốc lát rồi đưa máy tính bảng qua cho tôi xem thử, mặt trong mắt cá trong là âm vô cực, phần xương mắt cá ngoài là biểu tượng cộng vô cực, thêm sợi chỉ mỏng màu đen luồn vào giữa tạo thành hình vòng chân.
Trông anh trai tôi hình như chưa từng nếm trải qua cảm giác ghê tởm với môn toán cấp ba, nếu không thì cả đời ắt hẳn sẽ chả muốn gặp lại loại kí hiệu này.
Song phàm chỉ cần là thứ anh trai chọn, tôi đều thích cả.
Anh trai tôi nói anh sẽ xăm trước, anh cởi giày, ngồi xuống xăn uống quần tới đầu gối.
Mắt cá chân của anh quả thật đẹp ơi là đẹp! Vừa trắng vừa gầy, khớp xương rõ ràng, còn có thêm một nốt ruồi nhỏ.
Tôi đặc biệt dặn dò không được xăm lên nốt ruồi của anh, lần sau lên giường với anh, tôi nhất định sẽ nắm lấy cổ chân anh và lưu lại một vòng tròn dấu răng trên nốt ruồi ấy.
Tôi thấy anh trai tôi cứ luôn cúi gằm mặt bấm điện thoại, biểu tình chẳng thay đổi chút nào, tôi đã thật sự nghĩ có lẽ cũng không đau lắm.
Thực tế chứng minh tôi nhầm to rồi, lúc kim xăm vừa nhấp vào cái đầu tiên, tôi đã hét lên.
Cái loại đau đớn châm chích này là khó chịu nhất, mặt của anh trai tôi ban nãy không hề biến hóa, e là không phải con người!
Anh trai tôi nghe thấy tiếng hét liền nhảy cẫng lên, đưa tay ra trước mặt tôi bảo tôi nếu đau thì nắm lấy tay anh này.
Tôi gạt tay anh ra nghiến răng nói không đau, cố tình vặn khuôn mặt đã sớm đau đến méo xệch sang chỗ khác.
Chị gái xăm hình cười rộ lên.
Khi nét xăm cuối cùng được hoàn thành, tôi đã thề chỉ cần lâu hơn một phút nữa tôi chắc chắn sẽ từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Anh trai tôi ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi lấm tấm trên trán tôi, hỏi tôi: "Còn đi nổi không? Đi không nổi thì anh trai bồng em."
Mặc dù mắt cá chân tôi đang còn đau như bị vỡ hỏng, nhưng ở bên ngoài vẫn phải giữ thể diện, tôi đẩy anh trai tôi ra sau đó tự mình đi xuống. Không ngờ chân chỉ vừa chạm đất, toàn thân tôi đã hoàn toàn mền oặt ngã thẳng vào vòng tay anh trai tôi.
Cái đồ chó này tuyệt đối không hề đau tí nào!
Vì tôi chưa thể đứng vững được nên chúng tôi đã ở lại tiệm xăm thêm chút nữa. Chị gái xăm hình bông đùa bảo trông hai chúng tôi lớn lên rất giống nhau, anh trai tôi đáp rằng, em ấy là em trai của tôi.
Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi gần như muốn văng ra ngoài.
Cô ấy nhướng mày liếc nhìn hai chúng tôi, mỉm cười không nói lời nào. Một lát sau, cô ấy mang cho chúng tôi hai chai nước.
Cô ấy nói các cậu cứ việc đi đúng theo con đường mình muốn là được, đừng suy nghĩ quá nhiều.
Đến tận lúc anh trai tôi đỡ tôi khập khiễng bước ra ngoài, cô ấy còn chào tạm biệt hoan nghênh chúng tôi lần sau lại tới.
Tâm trạng của tôi bỗng nhiên tốt hẳn, tôi vốn tưởng rằng cô ấy sẽ mắng chúng tôi là kẻ biến thái và đuổi chúng tôi ngoài.
Khi ấy tôi mới chỉ tròn mười bảy tuổi, suy nghĩ cũng cực kỳ đơn giản, cho rằng trên đời này ai cũng giống như thế.
Tình cờ có một con đom đóm bay đến, tôi đã nghĩ đó là cả bầu trời đầy sao.
Tình cờ có một nốt nhạc được khởi xướng, tôi đã nghĩ đó là cả bài thánh ca.
Cũng có thể vì có một bông tuyết tình cờ rơi xuống, tôi đã bị mắc kẹt ở mùa đông lạnh giá vĩnh viễn.