Ước chừng ngủ không được, không bằng ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, Trần Nhất Minh nhìn bầu trời đen nhánh ngoài cửa sổ, rụt rụt cổ.“Tề Chương, lúc cậu đi không có xem dự báo thời tiết sao? Tại sao lại có gió lốc hả? Bây giờ sức gió ít nhất là cấp sáu”
Tề Chương cầm một cái chăn đắp lên người Tề Nhạc, lắc đầu.
“Tôi không có chú ý, hơn nữa, cho dù gió lốc tôi cũng muốn ra ngoài du lịch”
“Cẩn thận một chút mới tốt, không nên đi ra ngoài, vạn nhất bị nhánh cây gãy đả thương, cái được không bù đủ cái mất rồi”
Chủ khách sạn đang phân công nhân viên đem cây cảnh bên ngoài bưng vào trong nhà. Đây là một khách sạn nhỏ ở ven biển, phòng trắng, cửa sổ xanh, tòa nhà chỉ có hai tầng, không lớn, ngoài cửa sổ bày một loại hoa xinh đẹp, khách không nhiều, nhưng rất dễ chịu, ở chỗ này sẽ có cảm giác giống như ở nhà. Chủ khách sạn là một phụ nữ, thành thục xinh đẹp, luôn ngồi cười tủm tỉm đưa tay chỉ huy ba bốn người. Nếu gặp khách là đàn ông tuổi tác xấp xỉ sẽ trêu chọc một chút. Nhìn nàng uống rượu, nhàn nhã thong dong, không thể không bội phục một người phụ nữ lại có thể sống được tiêu sái như thế.
“Nơi này cạnh biển, coi như không có gió lớn, đến đêm ngoài khơi cũng sẽ như vậy, hôm nay trời nhiều mây mới thế, bất quá không cần lo lắng, hôm nay trời chiều rất đẹp, ngày mai nhất định sẽ có không khí tốt, sẽ không ảnh hưởng đến chuyến du ngoạn của các cậu”
Bà chủ đáp lời, Tề Nhạc cười với nàng, nàng cười cười.
“Bây giờ đã khiến người yêu thích như vậy, trưởng thành còn hơn nữa, anh em các cậu không giống bình thường”
Tề Chương cười kiêu ngạo, bọn họ không giống bình thường, đây là tất nhiên.
“Bà chủ, dưới lầu di chuyển không được, còn có ba mươi, bốn mươi bồn hoa không có nơi chuyển vào”
Một người phục vụ nhìn trong phòng khó xử, dưới lầu đã trở thành một vườn hoa rồi, có rất nhiều loại hoa địa phương, phụ nữ chính là phụ nữ, yêu hoa như sinh mạng, chỉ cần khí trời biến đổi, nàng bắt đầu chỉ huy mọi người trong khách sạn di chuyển hoa cỏ, không mang vào không được.
Bà chủ giương mắt nhìn xem một chút, chỉa chỉa trên lầu.
“Ban công lầu hai rất rộng, đem lên đó đi, có thể tăng thêm phong cảnh”
Phục vụ kêu rên một tiếng, lầu hai còn có rất nhiều chậu hoa, bọn họ muốn đem lên phải leo cầu thang qua lầu một, còn không mệt chết hả?
Nhưng bà chủ chỉ cười tủm tỉm nhìn, nàng cũng không có biện pháp.
Mọi người ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, cuối cùng lôi kéo bà chủ khách sạn cùng nhau đánh bài, ngoài cửa sổ gió nổi càng lúc càng lớn, trong phòng lại ấm áp, nhưng có người không thích ứng được.
Tử Yên run run cầm sách đi về phòng ngủ, nàng sợ nhất là lạnh, tiếng gió cũng làm cho nàng sợ hãi. Trần Một Minh nói cái gì cũng không thả bọn họ đi, nói phải hảo hảo chơi đùa suốt đêm, hơn nữa bà chủ còn là một người rất xinh đẹp, thắng sẽ được nàng thơm *hôn phớt*, Trần Nhất Minh càng thêm hứng thú.
Tề Chương rất tức giận, trên mặt Tề Nhạc rõ ràng là uể oải, tên vong ân bội nghĩa này chỉ biết nhìn bà chủ chảy nước miếng, cậu ta không thể thả bọn họ đi nghỉ ngơi trước sao?
Tề Nhạc cười cười, khó có được lúc đi ra ngoài cùng nhau vui vẻ, hơn nữa, cái hôn của bà chủ thật rất thơm, trên mặt cậu cũng in hai dấu son môi thật to, bị nữ nhân yêu kiều quyến rũ hôn thật đúng là không tệ, trách không được nữ sinh được yêu thích, hóa ra là tốt đẹp như vậy.
“Anh cười thật là tốt, nhưng hình như có chút đắc ý quá rồi”
Khi mới bắt đầu chơi ván đầu tiên, Tề Chương phát hiện Tề Nhạc thắng một ván liền cười vô cùng vui vẻ, đắc ý như tìm được kho tàng, nhất là lúc Tề Nhạc bị bà chủ thơm, miệng cũng không khép lại.
Tề Nhạc rất hăng hái, trên một bên má là dấu môi thật lớn, ngay cả trên trán cũng có rồi.
Tề Nhạc gật đầu, nhìn bà chủ cười.
“Lúc được mỹ nữ thơm môi, nam nhân sẽ thật cao hứng đi”
Bà chủ xoa nắn tay Tề Nhạc.
“Tiểu đệ đệ, cậu còn nhỏ một chút, bằng không, tủy tỷ nhất định theo đuổi cậu”
Tề Chương trên trán nổi gân xanh, nhìn bọn họ nắm tay, hai tròng mắt cũng phun lửa rồi. Phụ nữ thối, không nên cùng Tề Nhạc của hắn kéo kéo giật giật!
Hung hăng giựt lại Tề Nhạc.
“Anh đi lên lầu rửa sạch mặt đi, còn ra bộ dáng gì nữa? Khó coi chết đi được”
Trên mặt cho dù có dấu ấn, cũng chỉ có thể là hắn lưu lại, không nên có bất cứ dấu vết phụ nữ lưu lại.
Tề Nhạc biết tiểu tình nhân ghen tị, thuận theo đứng dậy.
“Em giúp anh xảo bài, anh lên lầu mang áo khoác xuống cho em, khí trời có chút lạnh, Trần Nhất Minh còn không ngủ vì gió lớn, chúng ta cũng không thể làm gì khác hơn là bầu bạn cùng rồi”
Trần Nhất Minh kêu to.
“Tôi chỉ mới có hai nụ hôn của bà chủ, khi nào nàng hôn tôi 5 cái mới có thể ngủ”
Tề Chương đau đầu, Trần Nhất Minh bài rất thối, cậu ta một mực thua, nếu là bài bạc thật, Trần Nhất Minh đã thua đến đặt cả quần rồi, còn muốn được bà chủ hôn môi 5 cái, vậy bọn họ phải chơi đến lúc trời sáng.
“Thương lượng một chút, tôi trả tiền phòng gấp đôi, cho cậu ta ba cái hôn môi cho đủ năm cái cậu ta muốn, tôi buồn ngủ muốn chết, thật sự rất muốn ngủ”
Bà chủ thuận tay châm một điếu thuốc, Trần Nhất Minh chân chó cầm gạt tàn chạy qua, bà chủ khảy cằm Trần Nhất Minh.
“Cậu nếu để cho tôi hôn ca ca cậu 3 cái, tôi sẽ tiếp tế cậu này 3 nụ hôn”
Tề Chương chân mày dựng ngược, cái nữ sắc lang này cư nhiên đánh chủ ý với ca ca hắn?
“Tôi cùng cô chơi suốt đêm đi”
Có chết cũng không cho nữ sắc lang này hôn một ngón tay ca ca hắn, ca ca hết thảy đều là của hắn, người nào cũng không thể nhúng chàm.
Xắn tay áo lên, đến quầy cách đó không xa rót một ly café, hắn muốn tập trung tinh thần, hảo hảo hăng hái chiến đấu cùng nữ sắc lang này, hôm nay phải đấu một phen.
Tề Nhạc lau đi giọt nước trên mặt, đột nhiên cảm giác tâm thần không yên, trống ngực đập nhanh, tay cũng bắt đầu không tự chủ được run rẩy, đây là làm sao vậy? Đột nhiên ngay lúc này cậu lại bất an như vậy? Chẳng lẽ sắp phát sinh chuyện gì sao?
Cậu nhớ tới trước kia, chỉ cần Tề Chương có chuyện gì phát sinh, cậu sẽ sớm cảm ứng được. Lần hắn từ trên cây té xuống, lần hắn trượt chân rơi vào hồ bơi, lần bị viêm dạ dày, chỉ cần Tề Chương có một chút chuyện gì, cậu cũng có thể cảm giác được. Đây chính là cảm ứng của song sinh, chẳng lẽ, Tề Chương có chuyện gì phát sinh?
Tề Nhạc ném khăn lông, bằng tốc độ nhanh nhất chạy nước rút xuống lầu.
Ngàn vạn lần không nên có chuyện gì, ngàn vạn lần không nên, cậu không chịu được Tề Chương bị tổn thương dù chỉ một chút, chỉ cần Tề Chương bị đả thương một chút cậu cũng cảm giác mình bị cùng, thậm chí càng đau đớn hơn.
“Chương!”
Lúc cậu chạy đến cầu thang, nhìn thấy Tề Chương đang đứng dưới lầu uống nước, hắn đang đứng dưới lan can lầu hai, trên đầu chính là hoa hoa cỏ cỏ. Trên đầu có một chậu hoa lung lung muốn ngã, lầu hai có một cửa sổ mở ra, gió lớn thổi tới chậu hoa, chậu hoa trên lan can đang đong đưa.
Tề Chương nghe thấy Tề Nhạc quát to, ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy chậu hoa rơi thẳng xuống, trực tiếp hướng xuống đầu hắn, rơi thẳng đứng!
“Chương!”
Tề Nhạc khàn cả giọng, thân thể phản ứng rất nhanh, cũng không quan tâm đang đứng đầu cầu thang, chạy rất nhanh xuống, lúc xuống dưới chân cầu thang cơ hồ nghe thấy một tiếng nổ nghiền nát.
Trước mắt Tề Nhạc tối sầm, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cậu nghĩ đến sức nặng của chậu hoa cùng với tốc độ rơi tự do, hơn nữa Tề Chương không hề phòng bị, cậu đoán được bộ dáng đầu rơi máu chảy của Tề Chương, thân thể Tề Nhạc nổi lên một trận đau đớn, Tề Chương, Tề Chương, ngàn vạn lần không thể có việc.
Khi cậu chạy đến bên cạnh Tề Chương đang bị mọi người vây quanh ở giữa, nhìn thấy hắn ngã trên mặt đất, bên người là đất trong chậu, còn có cây hoa cành lá héo úa.
Cũng không quan tâm xem mảnh vỡ chậu hoa có đả thương đầu gối mình hay không, Tề Nhạc quỳ gối bên người Tề Chương, vươn cánh tay run rẩy, chậm rãi vuốt ve thân thể Tề Chương, hy vọng hắn không có việc gì, hắn có thể đã né tránh, thần kinh vận động của Tề Chương luôn rất nhanh nhạy.
“Chương, Chương, em không sao chứ?”
Thân thể trong lòng chậm rãi cử động một chút, Tề Nhạc cẩn thận nâng đầu hắn lên, vạn phần hoảng sợ nhìn đầu Tề Chương, không có máu tươi? Không có máu tươi!
Sự sợ hãi giảm đi, Tề Nhạc chậm rãi lắc lắc đầu, đầu không có bị đập vỡ, như vậy, rơi trúng ở đâu rồi? Tại sao hắn lại té trên mặt đất không ngồi dậy?
“Đừng lay, choáng váng đầu”
Tề Chương nói một hơi, mở mắt nhìn khuôn mặt đã tái nhợt của Tề Nhạc. Tề Nhạc nhìn thấy Tề Chương nói chuyện rồi, còn có thể mở mắt nhìn cậu, nước mắt chảy xuống, may là, may là Tề Chương hoàn hảo vô khuyết, không có bị thương.
Trần Nhất Minh cùng bà chủ ngồi xổm bên cạnh, nhìn Tề Nhạc gắt gao ôm Tề Chương, yên lặng khóc, Trần Nhất Minh nghĩ lại mà vẫn sợ, vỗ vỗ vai Tề Nhạc.
“Không có việc gì rồi”
Dìu đỡ Tề Chương đứng lên, Tề Chương trên mặt có một vết máu, đó là do bị mảnh vỡ bắn ra cắt phải, hắn động tay động chân, hoạt động tự nhiên.
“May mà anh hô một tiếng, bằng không em đã bị đập bể đầu choáng váng rồi, em tránh không được, chỉ có thể lui về phía sau, bị ngã trên mặt đất, chậu hoa vỡ nát ngay cạnh đầu em, làm em sợ muốn chết, may có ca ca nhắc nhở”
Sờ sờ tay Tề Nhạc, lạnh như băng dọa người, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu, Tề Chương ôm Tề Nhạc, gật đầu với mọi người. Tề Nhạc bây giờ muốn được an ủi, cậu sợ hãi. Tề Chương ôm Tề Nhạc lên lầu.
Bà chủ khách sạn cảm thán.
“Song sinh thật tốt”