Rồi Cũng Khép Những Tháng Ngày Đơn Độc

Chương 12




Đê mê, Emma không thể rời mắt khỏi gương mặt Alex khi đôi môi của anh đặt dần xuống môi cô. Sự đụng chạm thoáng qua, môi anh vuốt lên môi cô. Cô thấy mình tê dại, không thể thở được.

Alex ngẩng đầu lên nhìn cô. Đôi mắt cô vẫn còn mở to, cô ngước lên nhìn anh chằm chằm như thể chưa gặp anh bao giờ. “Emma?” anh hỏi, những ngón tay chạm vào cằm cô.

Emma nhìn anh không thôi, khi ánh mắt xanh lục của anh phủ lên gương mặt cô. Cô cố cưỡng lại thôi thúc vén lọn tóc vương trên trán anh. Anh nhìn cô thật dịu dàng, cô nghĩ rằng tất cả những gì mình muốn là vùi mình và tan chảy trong vòng tay ấm áp của anh. Cô biết rằng anh không hề yêu cô, không có ý định cưới cô. Nhưng cô cũng biết rằng anh có quan tâm đến cô và muốn cô thật nhiều. Xin Chúa hãy giúp cô, cô cũng muốn anh xiết bao. Cô đã dành hàng tháng trời để thuyết phục bản thân rằng những cảm giác mới là mà cô cảm thấy mỗi khi gần anh không có gì đặc biệt. Alex nói rằng anh phải hôn cô. Cuối cùng đã đến lúc trung thực với chính mình. Cô cũng cần hôn anh.

Alex có thể nhận thấy khoảnh khắc sự do dự trong cô nhường chỗ cho khao khát. Đôi mắt cô dịu lại, và lưỡi cô liếm nhanh đôi môi. Nhưng trước khi anh kịp hôn cô lần nữa, cô đã ngăn anh lại, đặt tay lên má anh và thì thầm gọi tên anh.

Alex từ từ quay đầu sang hôn lòng bàn tay cô. “Gì vậy, em yêu?”

Giọng Emma khàn đi vì kích động. “Anh có hứa với em rằng anh sẽ dừng lại khi cần phải dừng không?”

Alex nhìn cô trìu mến, tự hỏi liệu cô có hiểu mình đang đề nghị anh điều gì không.

“Em… em không có nhiều kinh nghiệm với chuyện này, Alex.” Emma nuốt nước bọt, cố gắng đánh thức lòng can đảm để tiếp tục lời đề nghị. “Em thực lòng muốn hôn anh. Em nghĩ rằng em muốn điều đó hơn bất kỳ ham muốn gì trên đời. Nhưng em không biết khi nào chúng ta nên dừng lại, hay làm sao để ngăn anh lại. Em xin anh hãy hứa bằng lời hứa của người quân tử rằng sẽ dừng lại trước khi chúng ta làm điều gì đó… dại dột.”

Alex biết rằng lúc này đây cô đã thuộc về anh. Anh biết rằng anh có thể làm tình với cô ngay trên chính chiếc thảm này, và cô sẽ không làm gì được để ngăn cản anh. Nhưng anh cũng biết rằng lý trí của cô không muốn điều mà cơ thể cô hiển nhiên đang khao khát. Alex nhìn xuống gương mặt bừng sáng của cô và hiểu ra rằng anh sẽ không thể nào chấp nhận được bản thân nếu lợi dụng lòng tin của cô. “Anh xin hứa,” anh khẽ nói.

“Ồ, Alex,” cô rên rỉ, hai tay ôm cổ anh khi anh cúi xuống hôn cô một lần nữa.

“Giá em biết rằng anh đã chờ đợi điều này bao lâu rồi,” anh thì thầm, đôi môi đặt những nụ hôn nóng bỏng khắp mặt cô rồi hôn xuống mé cổ.

“Em… nghĩ rằng mình biết chính xác là bao lâu,” Emma run rẩy đáp lại, giọng cô yếu ớt dưới cơn cuồng khát của anh. Khi anh từ từ đặt cô ngả xuống, cô vùi tay vào mái tóc dày của anh, kéo sát anh về phía cô. Có điều gì đó sâu thẳm trong lòng dường như mách bảo cô rằng anh chính là người đàn ông đích thực của mình, và cô không thể vượt qua được thôi thúc phải gần gũi anh hơn nữa. Không nghĩ ngợi gì, cô áp cơ thể mình vào anh, nép chặt vào cơ thể cường tráng của anh.

Với Alex, động tác vô tình của cô giống như ngọn đước làm bùng cháy tia lửa nhỏ âm ỉ trong lòng anh từ nhiều tháng qua. “Ôi, Chúa ơi, Emma,” anh rên rỉ. “Em có biết mình đang làm gì không?” Anh nhìn xuống cô. Đôi mắt thẫm màu của cô đang cháy lên niềm khát khao mới được phát hiện, và cả… sự tin cậy nữa. “Anh thấy là em không hiểu.”

Emma không hiểu được câu nói bí hiểm của anh. “Có gì… không ổn à?” cô hỏi, lo lắng rằng sự thiếu kinh nghiệm khiến cô đã làm gì đó mà anh không hài lòng.

Alex cúi xuống hôn cả hai bên mi mắt cô. “Cứ tin anh, em yêu, không có gì không ổn cả.” Anh cười khi thấy cô tỏ vẻ thư giãn. Việc cô quan tâm làm hài lòng anh khiến anh cảm thấy ấm áp đến tận đáy lòng. “Dường như trong em đã có sẵn niềm ham mê tự nhiên đối với việc này.” Alex thầm hỏi, làm cách nào anh có thể bắt mình dừng lại được như đã hứa với Emma, nhưng anh không nói ra suy nghĩ đó, vì sợ phá vỡ bầu không khí đam mê nhục dục bao phủ chuyến đi dã ngoại đến nơi vắng vẻ này.

Emma ngập tràn sung sướng vì lời khen ngợi của anh. “Em chỉ muốn… ôi!” cô kêu to khi tay Alex trườn qua bụng dừng lại trên bầu vú đầy đặn của cô. Bàn tay anh nóng bỏng đến mức cô phải ngạc nhiên vì sao nó chưa thiêu chảy lớp vải của bộ váy đi ngựa. Mắt cô mở choàng và đôi môi hé ra vì ngạc nhiên trước sự âu yếm táo bạo của anh.

Nụ cười của Alex đậm vẻ thỏa mãn đàn ông. “Em có thích không, em yêu?” Khi cảm thấy nụ hoa cô cứng lên như nụ hoa nhỏ dưới lớp vải áo, anh siết gò bồng đảo đang được ôm ấp trong lòng bàn tay mình và nhìn Emma run rẩy vì khoái cảm. Anh thầm nguyền rủa hàng cúc nhỏ chạy dọc phía sau váy khiến anh gần như không thể tuột được chiếc áo khỏi vai cô. Thở dài một tiếng giận dữ, anh đành chịu không thể nhìn bầu vú đầy đặn và nhũ hoa sẫm màu giờ đây tỏ ra vô cùng quyến rũ. Tuy nhiên, trở ngại này lại là cách tốt nhất giúp anh thực hiện được lời hứa vừa đưa ra lúc trước.

“Ôi, Alex,” Emma khẽ rên rỉ. “Việc này thật lạ lùng.” Cô buông một tiếng hổn hển nữa khi cảm thấy tay anh luồn dưới các lớp váy vuốt ve bắp chân mượt mà, săn chắc của cô. Từng đợt khoái cảm chạy từ chân lên chính giữa cơ thể làm cô buông tiếng thở dài phóng túng. “Và thật dễ chịu làm sao.”

Bàn tay Alex từ từ dịch lên trên cho đến khi gặp phần da thịt nhạy cảm, nơi đôi tất của cô tiếp giáp da thịt mềm mại, trắng muốt, và Emma gần như bay bổng khỏi chiếc thảm vì thứ năng lượng mạnh mẽ dường như tỏa ra từ các ngón tay anh. Và sau đó, mặc dù cô không thể tin nó lại xảy ra, nhưng anh vẫn đưa tay lên nữa.

“Alex,” cô hổn hển gọi. “Gì… gì vậy? anh có chắc không? Em không biết đâu.”

Alex hôn nhẹ bảo cô im lặng. “Suỵt, em yêu. Anh hứa là sẽ không” – anh cười méo mó trước những từ thống thiết của mình – “cưỡng đoạt em ngay trên chiếc thảm này. Khi chúng ta làm tình, nó sẽ phải hoàn hảo, không có lưỡng lự và nghi ngờ giữa chúng ta.” Anh tiếp tục đặt những nụ hôn dịu dàng lên khắp mặt cô để xoa dịu lo sợ khi anh đưa bàn tay phía dưới bộ đồ lót và bắt đầu đùa nghịch nạm lông mềm mại bảo vệ phần phụ nữ của cô.

Hơi thở Emma tắc nghẽn trong cổ, và người cô căng lên áp sát vào anh, hai mươi năm được nuôi dạy chu đáo giờ đây tràn ngập lý trí và mách bảo cô rằng không được phép lâm vào tình trạng thế này. Cô đặt một tay lên ngực anh và cố gắng một cách yếu ớt đẩy anh ra. “Đợi đã, Alex, em không chắc…”

“Không chắc điều gì, em yêu?”

Giọng cô run rẩy e sợ. “Về anh, về việc này, về gì đó.”

“Em không chắc về anh ư?” anh hỏi, cố gắng xua đi nỗi lo sợ của cô. “Em nói rằng giá em đang ở đây với ai đó khác thì tốt hơn ư?”

“Không!” cô kêu lên. “Không phải thế, chỉ là…”

“Là gì?”

“Em không biết!” Lý trí của cô gào thét rằng phải ngồi dậy đi khỏi đây, nhưng cô không thể phủ nhận hưng phấn trào dâng dưới từng ve vuốt của anh. Cho dù trong lòng giằng xé, cô vẫn cảm thấy sung sướng bên cạnh anh, cơ thể cô cầu xin thứ mà lý trí cô vô cùng sợ hãi.

“Đừng lo, em yêu,” Alex thì thầm, nhẹ nhõm bởi sự ưng thuận của cô, “Anh sẽ giữ lời hứa với em chiều nay.” Anh hít sâu, khó nhọc kiểm soát dục vọng của mình. Sự thèm khát của anh đối với cô hiển hiện đau đớn, phần đàn ông cương cứng làm căng chiếc quần đang mặc. “Anh chỉ muốn… anh cần phải vào trong em bằng cách nào đó. Anh không thể giải thích. Anh cần cảm nhận được em ngay bây giờ.”

Nói đến đó, anh trượt một tay vào trong cô. Cô ẩm ướt và nóng bỏng, anh biết là cô sẽ như thế, nhưng rất nhỏ và chặt hẹp. Anh cảm thất niềm kiêu hãnh dâng trào khi nhận ra mình là người đàn ông đầu tiên chạm vào cô gần gũi đến thế. Anh cảm thấy mình nhức nhối vì thèm khát cô, phần đàn ông của anh cầu xin được đổi chỗ cho những ngón tay dò dẫm.

Những đợt sóng khoái cảm lan khắp người Emma, và cô bắt đầu cảm thấy mình đang căng lên mong ngóng điều gì đó mà cô không hiểu, nhưng bằng cách nào đó cô biết nó sẽ phải xảy ra. “Alex!” cô kêu lên. “Giúp em đi. Em không thể chịu thêm được nữa.”

“Ồ, em chịu được mà, cưng.” Alex tiếp tục vuốt ve tóc cô, mắt nhìn xa xăm ra vùng thôn quê và bắt đầu làm cơ thể mình dịu lại, vì anh biết rằng anh sẽ không thể có được sự giải phóng mà Emma vừa có. Nhưng anh vẫn cảm thấy sự hài lòng không thể chối cãi khi làm cho Emma chìm đắm trong cơn đê mê. Mặc dù Alex luôn là một người tình ân cần và chu đáo, nhưng đây là lần đầu tiên nhu cầu của anh trở thành thứ yếu trước người khác.

“Ôi Chúa ơi,” Emma nói ngay khi có thể cất lời.

“Lạy Chúa,” Alex cười, vuốt ngón tay quanh đường cằm thanh tú của cô. “Em thế nào?”

“Em cảm thấy… ôi, em không biết thế nào nữa.” Emma nhắm mắt lại một lát, hoàn toàn thư giãn. Một nụ cười thoáng trên môi, và cô lại mở mắt ra, nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt. “Anh hiểu về chuyện này hơn em. Em thế nào?”

Alex cười to. “Em thật lung linh, cưng ạ. Vô cùng lung linh.”

“Phải, chắc thế,” cô nói, nép vào anh. “Mặc dù không… mãnh liệt lắm?”

Anh khẽ cười. “Không, em yêu, em không mãnh liệt. Mà là hoàn hảo.”

“Cảm ơn anh thật nhiều vì câu nói đó,” cô nói, vùi mặt vào bên sườn anh. “Em không biết chắc lắm là cần phải làm gì.” Cô muốn ngẩng lên nhìn xem ánh mắt anh biểu hiện thế nào, nhưng cảm giác hơi bối rối ập đến.

“Đừng sợ. Anh có ý định cho em tập nhiều hơn nữa.”

“Cái gì?” Emma ngồi bật dậy, bỗng nhiên thấy vô cùng muốn vuốt lại chiếc váy. Những lời của Alex phần nào làm cho hiện thực trở lại. “Alex, anh biết rằng chúng ta không thể lúc nào cũng làm như vậy.”

“Sao lại không?”

“Không là không chứ sao. Có quá nhiều người sẽ bị tổn thương. Có quá nhiều người mong muốn điều tốt đẹp hơn ở em.”

“Anh không thể nghĩ ra được bất kỳ điều gì ở em mà anh muốn phải tốt đẹp hơn.”

“Anh cố ý lý sự cùn. Em chỉ…” Gương mặt Emma bỗng nhiên tái nhợt. “Em không thể tin được việc mình vừa làm,” cô nói, mắt mở to bàng hoàng và hành vi nổi loạn của mình. Một cái hôn vụng trộm thì đã đành, đằng này, Chúa ơi, không thể tha thứ được, cô đã để Alex đụng chạm vào chỗ thầm kín nhất của mình.

Alex rên rỉ khi nhìn thấy sự nghi ngờ và tự lên án bản thân trên gương mặt Emma. Cơ thể anh nhức nhối, nói thật lòng, anh không đủ sức đối mặt với đòn tấn công bất ngờ từ sự nhạy cảm đàn bà của cô.

“Em không trách gì anh cả,” Emma nói ngay. “Em chỉ tự trách mình thôi. Em đã không thể kiểm soát nổi chính mình.”

Không có lời nào của cô khiến anh cảm thấy tệ hơn. Cô quá ngây thơ, cô không hề biết anh đã dùng loại áp lực nhục dục nào đối với cô. Làm thế nào người yêu dũng cảm của anh lại đi nhận trách nhiệm về cuộc mây mưa của họ cơ chứ. Nhưng bất chấp cảm giác tội lỗi đang xâm lấn lý trí, Alex không cảm thấy đặc biệt thương cảm. Cơ thể anh vẫn đang đòi hỏi được giải tỏa, khiến thần kinh anh căng lên.

“Emma,” anh bỗng nói, giọng cân bằng và kiềm chế, “anh sẽ chỉ nói điều này một lần thôi. Đừng bao giờ hối tiếc về chuyện xảy ra chiều nay. Đó là điều đẹp đẽ và tự nhiên. Em là tất cả những gì anh mơ ước. Nếu cứ tiếp tục nhiếc mắng bản thân thì em sẽ tự làm cho mình phát ốm. Và nếu em cảm thấy chúng ta không bao giờ nên chia sẻ tâm hồn như đã làm hôm nay, được, em chỉ việc chấp nhận rằng anh sẽ phải bước vào một cuộc chiến.”

Họ cưỡi ngựa về nhà trong yên lặng. Emma cảm thấy như mọi cảm xúc của mình đều rời rạc. Một mặt, cô không thể không sung sướng nhớ lại cuộc mây mưa nóng bỏng mà họ trải qua ít phút trước. Mặt khác, cô muốn trừng phạt mình khi về đến nhà.

Cô kết luận, cuộc sống đang trở nên rắc rối.

Alex không chịu bắt chuyện. Cơ thể anh như muốn kêu gào, và nó cũng không thể không nhận thấy mùi hương của Emma có ở mọi nơi, trên quần áo, trên tay, và hình như phảng phất cả trong không khí. Anh đã biết ngay từ đầu rằng mình sẽ không được thỏa mãn, nhưng với anh cơn hưng phấn khi làm cho Emma chìm đắm trong đê mê là đủ. Và điều đó đúng, cho đến khi cô bắt đầu nghi ngờ bản thân, coi rẻ trải nghiệm của họ bằng sự hổ thẹn của mình.

Anh biết mình sẽ phải đưa ra một vài quyết định lớn của cuộc đời, sớm thôi. Anh không biết mình có thể chịu đựng thêm điều này bao lâu nữa.

Đến khi hai người quay về đến Westonbirt, tâm trạng Emma đã hoàn toàn rối bời. Khi họ bước vào phòng khách rộng lớn, cô lẩm bẩm điều gì đó mà Alex không hiểu nổi đoạn chạy lên cầu thang dài, uốn cong với tốc độ mà cô không nghĩ rằng mình có được.

Alex bơ vơ nhìn theo bóng tà váy muslin mang màu trời đêm và mái tóc bốc lửa. Anh thở dài mệt mỏi. Anh chỉ ao ước có thể nói rằng mình đã cư xử tệ với cô. Ít nhất như thế anh có thể cố gắng sửa chữa sai lầm. Nhưng thực tế là sự khổ não của Emma xuất phát từ chính cảm giác tội lỗi của mình và có lẽ chỉ cô mới tự giải quyết được. Rên lên giận dữ, Alex luồn tay vào mái tóc, quay gót bước về phòng, định bụng sẽ bảo người hầu chuẩn bị nước lạnh để tắm.

Về đến phòng, Emma vẫn còn bước vội vã đến mức như lao qua cửa, đoạn buông mình xuống giường. Sau cô nghĩ, chính vì thế cô rất ngạc nhiên khi nhận thấy Belle đang nằm đó, bình thản vùi đầu vào cuốn sách của Shakespeare.

“Chết tiệt thật, Belle,” Emma kêu lên, xoa xoa chỗ vai đụng vào hông cô em họ. “Em không thể đọc sách trong phòng mình được ư?”

Belle ngước nhìn cô bằng đôi mắt xanh ngây thơ. “Ở đây sáng hơn.”

“Lạy Chúa, Belle. Cố nghĩ ra lý do nào đó thông minh hơn đi. Phòng em ngay cạnh phòng chị và cùng nhìn về một hướng.”

“Chị có thể tin rằng giường chị êm hơn giường em không?”

Emma tỏ vẻ sắp phát cáu.

“Thôi được, thôi được,” Belle vội vã nói và nhanh chóng chui ra khỏi giường. “Em thú nhận đây. Em muốn nghe về chuyến đi của chị với Ashbourne.”

“Chuyến đi vui. Em hài lòng chưa?”

“Chưa,” Belle đáp thẳng thừng. “Em là Belle mà, chị nhớ chưa? Chị phải kể cho em mọi chuyện chứ.”

Có điều gì đó trong giọng nói phỉnh nịnh của Belle đánh trúng sợi dây tình cảm trong Emma, và cô cảm thấy một giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống má. “Chị không chắc rằng mình muốn nói chuyện ngay lúc này.”

Belle nhận ngay ra vẻ mặt kích động của Emma, cô liền buông sách xuống, và với trí thông minh vốn có, cô nghĩ rằng phải đóng sập cửa phòng lại. “Ôi, lạy Chúa, Emma. Chuyện gì xảy ra vậy? Anh ấy đã…? Chị đã…?”

Emma khịt mũi gạt nước mắt.

“Anh ấy đã cưỡng bức chị rồi à?”

“Chị ghét từ đó,” Emma thốt ra. “Chị đã bao giờ bảo em rằng chị ghét từ đó chưa?”

“Anh ấy làm thế rồi à?”

“Không, anh ấy không làm thế. Em nghĩ chị là loại đàn bà nào hả?”

“Một người đàn bà đang yêu. Em nghe nói bọn đàn ông dẻo mỏ lắm khi thấy chúng ta đang yêu.”

“Phải, nhưng chị không yêu,” Emma bướng bỉnh trả lời.

“Không ư?”

Chị không biết, lý trí Emma gào thét. Cô không nói gì.

“Theo em thấy thì ít nhất chị cũng đang nghĩ về điều đó,” Belle tiếp tục. “Đó là sự khởi đầu. Thực ra em không cần thiết phải nói rằng tất cả chúng em sẽ vui mừng như thế nào nếu anh chị quyết định cưới nhau.”

“Chị lại không biết điều đó chắc!”

“Phải, chị đừng trách chúng em. Cả nhà rất thích chị ở lại Anh. Đặc biệt là em,” Belle nghiêm túc nói. “Thật khổ khi người bạn thân nhất của mình ở cách xa cả một đại dương.”

Lời nói cuối cùng của Belle khiến Emma không cầm lòng được nữa, cô ôm gối khóc nức nở.

“Ôi, chị yêu quý.” Belle nhanh nhẹn quay lại giường gạt những lọn tóc xòa xuống mặt chị. Emma không phải kiểu phụ nữ hay khóc nên Belle biết đã có chuyện nghiêm trọng. “Em xin lỗi,” cô dỗ dành. “Em không định ép chị. Cả nhà đều hiểu rằng cuối cùng thì việc này là do chị quyết định.”

Emma không trả lời, nhưng nước mắt tiếp tục chảy. Cô nằm nghiêng xuống giường, hít sâu khi nước mắt lăn xuống mũi nhỏ xuống gối.

“Không chừng chị sẽ thấy khá hơn khi kể cho em nghe,” Belle đề nghị. “Sao chị không đến bên bàn trang điểm, em sẽ chải tóc cho chị. Có vẻ như gió làm rối tung lên rồi.”

Emma ngồi dậy chậm rãi đi ngang qua phòng, lấy mu bàn tay dụi mũi. Cô buông mình ngồi xuống chiếc ghế bọc nhung cạnh bàn trang điểm và kiểm tra diện mạo mình trong gương. Trông cô thật khủng khiếp. Đôi mắt vằn máu sưng mọng, mũi đỏ ửng còn tóc thì rối bời. Cô hít một hơi để lấy lại bình tĩnh và thầm kinh ngạc khi nghĩ đến những phụ nữ thượng lưu biết cách khóc cho đúng kiểu. Chỉ một hoặc hai giọt nước mắt, sụt sịt khe khẽ, chứ không rống lên như Emma, để mà giờ đây trông cô như một mớ nhàu nhĩ, kiệt sức và ốm yếu.

Cô quay sang Belle và lại khịt mũi thật to. “Em có biết không? Trước chị không thế này đâu.”

“Nghĩa là sao?” Belle cầm lược lên.

“Ý chị là, em sửa lại nếu chị nói sai nhé, chị từng nổi tiếng là một cô gái cá tính. Chị không định ba hoa, nhưng đúng là như thế.”

Belle gật đầu, cố gắng giấu nụ cười.

“Chị không màu mè,” Emma nói nhiệt tình hơn. “Hoặc nói chuyện một cách ngu ngốc. Chị là người nhanh trí. Mọi người thường nhận xét như vậy.” Cô ngước nhìn Belle tìm kiếm sự ủng hộ.

Belle tiếp tục gật đầu đồng tình, nhưng rõ ràng cô thấy khó kiềm chế được nụ cười. Cô bắt đầu chải nhẹ mái tóc Emma.

“Bản thân chị cũng tin là như vậy.”

“Bây giờ chị không tin nữa à?”

Emma thở dài, ngồi sụp trong chiếc ghế. “Chị không biết. Chị từng cảm thấy tự tin vào mọi hành động của mình. Bây giờ chị không biết phải làm gì. Chị thường xuyên bối rối, và cứ mỗi lần quyết định làm gì đó thì ngay sau đấy lại hối hận.”

“Chị có thể nghĩ rằng tất cả những bối rối đó có liên quan đến Ashbourne?”

“Tất nhiên có phần nào liên quan đến Alex! Mọi chuyện đều liên quan đến anh ấy. Anh ấy đã làm đảo lộn hoàn toàn cuộc đời chị.”

“Nhưng chị lại không yêu anh ấy,” Belle lặng lẽ khẳng định.

Emma im bặt.

Belle thay đổi chiến thuật. “Chị cảm thấy thế nào khi anh ấy ở bên?”

“Hoàn toàn điên rồ. Mới phút trước bọn chị còn đang đùa cợt như những người bạn thân thiết, thì phút sau chị như bị nhồi một quả trứng to tướng vào họng, và chị cảm thấy mình như một đứa trẻ mười hai tuổi ngô nghê.”

“Chị không biết phải nói gì?” Belle đoán.

“Không phải là chị không biết nói gì. Chị cảm thấy như mình quên mất phải nói thế nào!”

“Hừm,” Belle tiếp tục gỡ những lọn tóc rối. “Nghe có vẻ kỳ lạ. Em chưa bao giờ cảm thấy như thế bên cạnh một người đàn ông.” Cô trầm tư ngừng lại. “Mặc dù em đang mong muốn được đọc lại Romeo và Juliet khi đến vần R.”

Emma nhăn nhó. “Hãy nhớ rằng họ gặp phải kết cục bi thảm. Em đừng có so sánh nhé.”

“Ồ, xin lỗi chị.”

Có thể là Emma cả nghĩ, nhưng cô không cho rằng giọng nói của Belle có vẻ hối lỗi thực sự.

“Đây này,” Belle nói giọng tỉnh queo. “Phía bên trái đã xong.” Cô bắt đầu chải tóc phía sau của Emma. “Sao chị không kể cho em nghe về buổi chiều nay? Phải có chuyện gì xảy ra mới khiến chị lâm vào tình cảnh thế này chứ.”

Dù không muốn, nhưng Emma vẫn cảm thấy má cô ửng đỏ. “Ồ, thực sự là không có gì. Bọn chị chỉ cưỡi ngựa. Vùng thôn quê ở đây thật tuyệt đẹp.”

Belle kéo mạnh chiếc lược.

“Ối!” Emma kêu lên. “Em làm gì vậy? Em chải xong thì chị trọc đầu mất.”

“Chị kể gì đó về chiều nay đi chị?” Belle ngon ngọt thúc giục.

“Đưa lược đây!” Emma gắt. Belle để lại vũ khí tấn công của mình trên mái tóc sáng màu của chị họ và dúi thêm một cái vẻ hăm dọa. “Ôi, được rồi,” Emma nhượng bộ. “Bọn chị dừng lại nghỉ một lát.”

“Sao nữa?”

“Và rất là vui. Bọn chị kể cho nhau nghe về hồi còn bé.”

“Sao nữa?”

“Rồi anh ấy hôn chị! Bằng lòng chưa?”

“Chắc anh ấy phải làm gì hơn thế nữa,” Belle phỏng đoán. “Trước đây chị đã từng hôn Alex nhưng chị chưa bao giờ khóc như thế.”

“Phải, có lẽ anh ấy đã làm nhiều hơn một tí.” Emma ước gì cô đừng ngồi trước gương, vì cô buộc phải nhìn thấy mặt mình đỏ nhừ đến mức gần như màu tóc.

“Nhưng anh ấy không cưỡng đoạt chị chứ?” Belle trông rất lo lắng.

“Belle, em thất vọng vì chị đã trải qua buổi chiều mà vẫn còn trinh tiết à?”

“Không, tất nhiên là không,” Belle vội vã trả lời. “Mặc dù phải công nhận rằng em hơi tò mò một chút về ‘chuyện đó’, chỉ thế thôi, em không thể đến hỏi mẹ mà.”

“Phải, và em cũng sẽ không được biết gì hơn từ chị đâu. Chị cũng mù tịt như em thôi.”

“Không hẳn là chẳng biết gì. Em đoán thế. Em có thể ngây thơ nhưng em vẫn biết có sự khác nhau kha khá giữa hôn và ‘chuyện đó’.”

Nếu nói rằng Emma không hiểu gì những từ đó thì đã đánh giá quá thấp cô.

“Có phải thế không?” Belle gặng hỏi.

“Ừ, thì phải,” Emma ấp úng. “Đúng thế.”

Belle khó nhọc nói tiếp. “Có đúng nếu nói rằng chị đã làm gì đó ở khoảng giữa hôn và ‘chuyện đó’ không?”

“Em có thôi dùng cái từ ‘chuyện đó’ ngay đi được không?!” Emma nổi cáu. “Em khiến nó nghe có vẻ bẩn thỉu.”

“Theo chị nên dùng từ gì thì khá hơn?”

“Chả từ gì khá hơn cả.” Emma nheo mắt hăm dọa. “Câu chuyện bây giờ trở nên hết sức riêng tư rồi.”

Belle không chùn bước. “Rồi à?”

“Em có nhận thấy rằng em không biết xấu hổ không?”

“Không hề,” Belle sung sướng nói và giật mạnh chiếc lược.

Emma nhăn mặt rên rỉ và suýt không kiềm chế được câu chửi thề. “Ôi, thôi được,” cô gắt. Cứ đà này, đến bữa tối, Belle sẽ giật hết tóc của cô. “Phải,” cô rên rỉ. “Phải, phải, phải! Em hài lòng chưa?”

Belle ngừng chải tóc ngay lập tức và ngồi xuống chiếc ghế đối diện Emma. “Ôi trời,” cô thì thào.

“Em có thể đừng nhìn vào chị như thể chị đột nhiên hư hỏng được không?”

Belle chớp mắt. “Gì cơ? Ôi, em xin lỗi. Chỉ là… ôi trời.”

“Lạy Chúa, Belle. Chị mong em đừng nói thêm về chuyện đó nữa. Đó chỉ là chuyện vớ vẩn thôi mà.” Ôi, thật ư? Cô tự hỏi. Vậy mà vài phút trước mày còn sụt sùi cơ đấy? Emma nhanh chóng dẹp yên tiếng nói trong lòng. Có thể cô phản ứng hơi thái quá. Dù sao thì có vẻ như cô vẫn chưa để mình bị cưỡng bức (cái từ chết tiệt). Và với nụ cười rầu rĩ, cô công nhận rằng chẳng có vẻ gì là cô không thấy thích thú.

Belle cũng đang cân nhắc vấn đề một cách thận trọng bằng đầu óc vốn thực tế của cô. Đó thật sự là một tin vui lớn. Cô thầm khẳng định chị họ mình và công tước Ashbourne sắp cưới đến nơi. Một chút sơ sểnh trước đám cưới có thể được tha thứ dễ dàng. Dù sao, điều đó không có nghĩa là Belle hết tò mò về sự việc. “Nói cho em một điều thôi, Emma,” cô khẩn khoản. “Chuyện ấy thế nào?”

“Ôi, Belle,” Emma thốt ra, từ bỏ mọi cố gắng bảo vệ phẩm hạnh. “Thật lung linh.”