Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Aqua
- -------------------
Tại thành phố Tân Hải, trong một nhà hàng.
- Sở U? Là Sở U, bạn học hồi cấp ba của chúng ta sao?
Một cô gái xinh đẹp mở to hai mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía trước. Gương mặt xinh đẹp của Lâm Lạc Nhi càng tối thêm một phần.
- Đúng thế. Cậu ấy bảo tớ tới chỗ cậu ấy làm việc.
Lâm Lạc Nhi quyết định nói chuyện này cho cô bạn thân.
- Nè, Lâm Lạc Nhi, cậu đừng có ngốc thế. Sở U là người thế nào cậu còn không rõ à?
Hai bàn tay trắng nõn thon thả của Lâm Lạc Nhi đặt trên bàn kính, mười ngón tay xoắn vào nhau, cho thấy nội tâm đang do dự và đấu tranh thế nào. Dáng vẻ buồn bã động lòng trông mà thương tiếc kia, thật khiến người ta muốn ôm cô vào lòng mà che chở thật cẩn thận.
Lâm Lạc Nhi khẽ gật đầu:
- Nhưng giờ tớ không còn đường để đi nữa rồi. Phía Sở U là hi vọng duy nhất của tớ.... Cậu ấy... Cậu ấy chẳng qua chỉ muốn tớ chơi trò chơi cùng thôi...
Nói tới đoạn cuối, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu.
- Chẳng qua chỉ muốn tớ chơi trò chơi cùng thôi.
Cô gái xinh đẹp dùng giọng điệu khác thường lặp lại câu nói cuối cùng của Lâm Lạc Nhi. Sau đó nói với vẻ mặt nghiêm túc:
- Lâm Lạc Nhi, Sở U có ý định quái quỷ gì thật ra trong lòng cậu hiểu rõ. Chơi game cùng chẳng qua cũng chỉ là để ngụy trang thôi. Mục đích thật sự của hắn ta...
Cô gái nói tới đây, nghiêng người về phía trước một chút, đôi mắt nhìn chăm chú vào Lâm Lạc Nhi, thấp giọng mà hùng hồn nói:
- Chính là muốn làm chuyện đó với cậu đấy.
Nhìn vẻ kinh hoàng xuất hiện trên gương mặt Lâm Lạc Nhi, nội tâm cô gái rất hài lòng, tiếp tục nói:
- Sau khi lừa được cậu lên giường, chơi chán cậu rồi.... Thì sẽ bỏ rơi cậu. Nói thật nhá, học ba năm đại học, mấy chuyện thế này tớ gặp nhiều rồi. Lâm Lạc Nhi, cậu đừng tự lừa mình dối người nữa.
Lâm Lạc Nhi vẫn yếu ớt giải thích như trước:
- Tớ có thể dựa theo tình thế đế ứng biến. Nếu như chuyện phát triển không theo hướng tớ nghĩ. Tớ sẽ... tớ sẽ bỏ trốn.
- Ha ha, thỏ đã rơi vào miệng sói, làm sao còn chạy thoát được? Cậu biết có một câu nói dùng để hình dung đàn ông không?
- t*ng trùng thượng não! Hờ hờ, con thỏ trắng ngốc nhà cậu, chạy sao nổi. Hắn sẽ cưỡng ép cậu bla bla, hiểu không?
- Chỉ dựa vào thân phận thôi, hắn ta xử lý chuyện này hoàn toàn đơn giản như ăn bữa cơm, không gây ra tí tẹo sóng gió nào. Cho nên, tớ vẫn cứ khuyên cậu không nên đi là hơn.
Lâm Lạc Nhi nghe đến đây, dùng hai tay xoa xoa gương mặt xinh đẹp của mình, thở ra một tiếng thật dài.
- Bây giờ tớ thật sự không biết nên làm gì. Chuyện ở nhà thì như thế, mẹ tớ lại bệnh nặng....
Nghe vậy, cô gái xinh đẹp liền an ủi:
- Theo tớ thì, tớ nghĩ cậu nên tìm một người yêu thương cậu. Chỉ người yêu cậu, mới có thể đặc biệt để mọi chuyện của cậu vào lòng. Tớ coi thấy trong những người theo đuổi cậu có một người gia cảnh không tồi, cậu có thích không? Thử mở lòng mình với người ta xem. Chuyện của cậu biết đâu lại có cơ hội thay đổi. Thế nào? Bên Sở U thì đừng đi, tiếp nhận người yêu thương cậu đi...
Nói tới cuối, trong lời cô gái này thấp thoáng âm thanh trầm trầm như linh hồn phát ra, mang theo trấn an và ám thị.
- Vậy tối nay tớ cũng không nên trả lời cậu ấy trong trò chơi?
- Trả lời, tất nhiên phải trả lời chứ. Trực tiếp từ chối hắn luôn!
Nhìn Lâm Lạc Nhi cô độc bước ra khỏi nhà hàng, trong mắt cô gái lóe lên một tia ghen tị cùng u ám.
Lâm Lạc Nhi ơi là Lâm Lạc Nhi. Giờ đã là lúc nào rồi, vẫn còn tưởng mình là công chúa cao cao tại thượng thời cấp ba sao? Nhan sắc của cậu đúng là đẹp hơn tôi. Tôi thừa nhận. Nhưng mà thứ như "số mệnh" con người, không phải là thứ có thể dùng nhan sắc để so bì đâu. Lâm Lạc Nhi, cậu mau mau rời xa Sở U đi. Có điều, tôi đúng là có phần phải cảm ơn cậu, nếu cậu không nhắc tới, tôi cũng quên mất rằng thời cấp ba của mình có một tên giàu nứt đố đổ vách như Sở U. Bây giờ, tên nhà giàu này chính là con mồi của tôi.
Cô gái kia cầm điện thoại lên tìm một vòng trong danh bạ. Sau đó gửi tin nhắn cho cô bạn học ở đại học hoàng gia Viễn Kinh:
- Cậu có biết số điện thoại của Sở U không?
Ngồi trong xe taxi, nhìn ra đường phố sầm uất ngoài khung cửa sổ. Lâm Lạc Nhi nhíu chặt đôi mày. Bị bạn thân khuyên nhủ theo cách dọa dẫm một phen, nội tâm của cô trở nên vô cùng hỗn loạn. Sau đó trong đầu không ngừng hồi tưởng về hình ảnh Sở U thời trung học. Vô tình lại đột nhiên nghĩ tới lần đầu gặp Sở U trong trò chơi, còn có hành trình đánh phó bản của cả hai. Dần dần, trong lòng Lâm Lạc Nhi sinh ra một cảm giác. Loại cảm giác này không nói rõ được là gì, chỉ có thể lờ mờ cảm thấy rằng, Sở U này, không phải là Sở U của tời trung học. Sở U này, là một Sở U hoàn toàn xa lạ với mình. Mà cảm giác xa lạ ấy, tựa hồ... lại đúng là điều mình kỳ vọng.
....
Trong hiện thực, hiện tại đã là mười một giờ đêm. Vậy Sở U đang làm gì?
Hắn đã ngủ, đúng thế! Chẳng qua là mở chế độ ngủ, vào trò chơi tiếp tục giết quái thăng cấp thôi.
Cả cái hang ổ của bầy ong gần như đã bị Sở U đào rỗng, không ngừng lại một giờ một phút nào. Bất kỳ lúc nào cũng đều đang trong trận chiến, tinh thần cũng luôn ở trong trạng thái hưng phấn. Bởi vì Sở U phát hiện ra, mật ong của mình đã lên tới con số gần một nghìn. Ấu trùng ong rừng cũng đã tích lũy được hơn 200 con. Khoảng cách để lên cấp 7 đã chạm mốc, như vậy nếu đem đổi toàn bộ những thứ này, việc mình lên tới cấp 8, tựa hồ cũng không quá xa xôi. Có điều việc duy nhất khiến Sở U tiếc nuối là, nơi này tuyệt nhiên không có boss.
Túi đã đầy. Trang bị cấp Thanh Tước cũng đã lấy được 4 món. Trong đó có một món là miếng lót vai mà nghề nghiệp của Sở U có thể sử dụng.
Miếng giáp vai: Trùng Phong Vật Ngữ
Lực tấn công + 7, phòng ngự vật lí + 15, chính xác + 3, lượng máu + 200. Yêu cầu nghề nghiệp: Chiến Sĩ, đạt cấp 7 trở lên.
(*Trùng Phong Vật Ngữ: Câu chuyện loài ong)
Ngoài ra tất những trang bị bình thường và vật phẩm có thể đổi kinh nghiệm như ấu trùng, mật ong, có thể tích lũy lên 1000 cái. Điều này cho thấy một ô trang bị có thể chứa một ngàn mật ong, cũng không chiếm không gian trong túi Sở U là bao. Những thứ bỏ vào túi đều là những trang bị bình thường. Trước mặt loại túi của Sở U là loại có cấp thấp nhất, không gian không lớn. Nếu muốn mở rộng không gian, phải tìm thầy nới rộng túi ở thành chính để tiến hành. Ừm, phí tổn thực sự là rất đắt đỏ.