Rỉ Sắt

Chương 54




Nụ hôn này vương chút men rượu nồng đắng chát, nhưng đồng thời cũng mang theo cả lưu luyến nhiệt tình trước nay chưa từng có.

Tay Từ Tân theo bản năng ôm lấy thắt lưng đối phương, tuy trong lòng kinh ngạc nhưng hắn vẫn đáp lại rất nhanh.

Môi lưỡi giao nhau, hơi ấm quấn quít, theo nụ hôn đột ngột càng lúc càng trở nên nóng bỏng, trong không khí lành lạnh vấn vương như an ủi lẫn nhau.

Cảm xúc bộc phát của Lâm An trong chốc lát được trấn an bởi bầu không khí nóng bỏng. Anh thở dốc, hai mắt nhắm nghiền tựa trán mình lên vai người kia, tấm lưng hơi uốn cong như thế đang có lời van cầu không thành tiếng.

“…Anh Từ,” qua hồi lâu mới nghe giọng anh khàn khàn.

Từ Tân thấp giọng ‘Hửm’ đáp lại.

Đến đây Lâm An lại nín thinh không nói nữa, có điều bàn tay siết vạt áo hắn lại chặt thêm một chút.

Từ Tân cũng cảm nhận được tâm trạng của anh lúc này không giống với kiểu bất an hay buồn bã sau khi say rượu. Tay đang ôm ngang eo anh chậm rãi nâng lên, do dự một lúc, vẫn là dịu dàng đặt lên mái đầu người đối diện, hỏi ra điều nghi hoặc trong lòng, “Làm sao thế?”

Lâm An cảm nhận hơi ấm truyền tới từ bàn tay hắn, không đáp lời.

Chờ một lát, Từ Tân lại gọi thêm một tiếng nữa, “Lâm An?”

Mạch máu hai bên thái dương giật nhẹ, qua một lát anh mới ngước lên nhìn hắn.

Ánh mắt Từ Tân vẫn sâu lắng dịu dàng hệt như trước. Thậm chí dưới ánh đèn vàng ấm áp, hiện tại còn có thần thái khiến người ta say đắm hơn cả khi xưa. Lâm An ngây ngẩn nhìn, tự nhiên cảm thấy hình như bản thân chưa bao giờ có giây phút nào tỉnh táo hơn hiện tại. Câu hỏi chiếm cứ trong lòng anh suốt đêm mà anh không dám đối mặt, khiến anh chẳng được an lòng, cuối cùng chẳng còn cách nào trốn tránh dưới đôi con ngươi trong suốt như sương sớm trên núi cao này nữa. Mà câu trả lời của nó thật ra trước nay anh vẫn luôn biết rõ, chẳng qua là cố tình coi như không biết mà thôi. Thậm chí đến tận lúc này rồi vẫn còn si tâm vọng tưởng muốn dùng men rượu để che mờ lý trí, chẳng khác gì Ngưu Lang trộm chuông để níu kéo một giấc mộng đẹp không thể níu, mặc kệ lòng tham và lòng riêng tận đáy lòng trào lên.

Có vẻ như trời cũng ngại thay cho bầu không khí dồn nén này, một hồi chuông điện thoại chợt vang lên từ túi áo Từ Tân. Tầm mắt Lâm An đuổi theo động tác của hắn khi hắn rút điện thoại ra, chỉ thấy trên màn hình nhấp nháy có hai chữ Từ Nguyên.

Từ Tân nhìn anh một cái rồi mới nghe máy, nói qua loa mấy câu liền cúp, rồi lại nhìn anh vẻ muốn nói lại thôi.

Lâm An đã đứng lên từ lúc nào, bàn tay níu chặt lấy hắn cũng đã buông ra, lặng lẽ lùi lại một bước.

“Hôm nay tiểu Vương nghỉ phép nên là…” Từ Tân nhỏ giọng giải thích với anh.

Lâm An cụp mi mắt nhìn xuống, chẳng còn dũng khí mới vừa rồi nhìn thẳng người kia nữa. Nghe hắn nói xong chỉ ngơ ngác gật đầu một cái, chặn đứng lời đối phương còn chưa kịp nói.

Từ Tân thấy thế chỉ khẽ cười một tiếng. Đột nhiên, hắn dấn bước tới ôm gọn anh vào lòng, vài giây là buông ra rồi nhưng lại đổi thành nắm chặt tay như trấn an. Lúc buông ra, hắn dịu giọng hỏi lại anh lần nữa, “Vậy tôi đi đã nhé?”

Lâm An gật đầu.

Từ Tân quan sát gương mặt ửng hồng của anh, nghĩ ngợi một chốc lại nói thêm, “Sớm mai công ty có việc phải đi B thị một chuyến, nếu không có gì đổi khác thì chiều tôi về.” Nói xong, dịu dàng hỏi, “Buổi tối chờ tôi nhé?”

Lâm An lúng túng né tránh ánh mắt hắn, gật đầu cái nữa.

Từ Tân cười cười, xoay người thay giày rồi cầm chìa khóa, ra khỏi cửa đi xuống lầu.

Sắc trời bên ngoài đã tối hơn nhiều so với lúc hắn đưa anh về. Những tầng mây xếp chồng xếp lớp trôi trên nền trời như một hũ mực sóng sánh, nhuộm trời đen kịt chẳng thấy trăng cũng chẳng có sao.

Từ Nguyên ngồi chờ trong xe lâu đến mức sắp lăn ra ngủ tới nơi. Vừa nghe tiếng cửa xe mở, cô nhóc lập tức ngồi bật dậy, mím môi giơ ba ngón tay dí tới trước mặt Từ Tân, biểu tình, “30 phút!”

Từ Tân liếc nhìn đứa cháu gái, cài dây an toàn cẩn thận rồi khởi động xe, chẳng nói chẳng rằng đánh xe ra khỏi cổng khu chung cư.

Từ Nguyên ở bên cạnh vẫn lẩm bẩm càm ràm, “Biết thế tự bắt xe về cho rồi, có khi giờ đã về đến nhà.”

Từ Tân liếc qua, giọng nhàn nhạt, “Bình thường tan học xong cũng không thấy hăng hái về nhà thế.”

Từ Nguyên bị đâm trúng tim đen, nhất thời không cãi được, cười hề hề rồi bẻ sang chuyện khác, “À chú, chú vừa làm gì mà lâu thế?”

Từ Tân trầm mặc một hồi, nhớ lại cách đây mấy phút ở trong phòng khách của người ấy, hiếm có một lần anh chủ động thân mật với hắn, đôi con ngươi nhìn thẳng của hắn chợt lóe lên, đáp qua loa, “Không có gì.” Ngừng một chút, lại bảo, “Thầy Lâm nhà mấy đứa, khụ, say rượu.”

Từ Nguyên len lén đảo mắt, đúng là điêu toa! Còn lâu mới tin…

Dường như cứ nói tới Lâm An là Từ Tân sẽ lại lảng tránh. Y rằng, lời giải thích còn chưa nói cho tử tế hắn đã chuyển sang chuyện khác, vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở Từ Nguyên lúc này vẫn chưa từ bỏ ý định tọc mạch hỏi thêm, “Mấy nay gia đình tiểu Vương có việc nên sẽ nghỉ nửa tháng, vậy nên hai tuần tới chú Đinh sẽ đưa đón cháu. Nếu cậu ta không rảnh thì tự tìm cách về nhé, chú thấy trên đường Thanh Vân có tuyến xe buýt về thẳng Trúc Viên đấy.”

Từ Nguyên nghe thế bèn cau mày, nhạy bén bắt được ý ngoài mặt chữ của hắn, “Tại sao? Chú lại định biến mất tăm mất tích nữa hả?”

Từ Tân không trả lời thẳng câu hỏi của cô nhóc, chỉ khẽ cười rồi dặn dò tiếp, “Chú sẽ gọi cho dì Viên để kiểm tra đấy.”

“Dạ vâng rồi rồi!” Từ Nguyên lập tức thấy đầu đau nhức, nghiêng đầu tựa vào cửa xe, nhỏ giọng lầm bầm, “Đúng thật là, có còn tự do thân thể nữa không không biết… đến thầy Lâm còn chẳng quản chặt thế.”

Nghe thấy cô nhóc lại nhắc Lâm An lần nữa, mắt nhìn thẳng con đường trước mặt của hắn cũng không khỏi giật nhẹ.

Có lẽ là hồi chiều Từ Nguyên tham gia hoạt động ở trường quá nhiệt tình, xe vừa lái lên cao tốc, cô nhóc đã lăn ra ghế sau ngủ như chết.

Từ Tân lái xe chạy thẳng lên cao tốc trên cao, trong đầu không ngừng tua lại hình ảnh dáng vẻ nửa tỉnh nửa say của người kia cách đây hơn mười phút. Cùng lúc đó, những tin đồn mà Từ Nguyên kể lại cho hắn nghe về người ấy cũng râm ran vang bên tai.

Lâm An tối nay quả thật không giống với mọi khi chút nào. Cho dù là việc tự rót rượu tự uống say ở ‘tiệc mừng công’, hay là phản ứng mãnh liệt bất thình lình mới vừa rồi khi hai người ở trong phòng khách nhà anh, cả hai đều là chuyện hi hữu. Từ Tân đã quen với người ấy luôn giấu kín trong lòng, luôn kiệm lời ít nói, luôn đè nén tâm tư, giờ phút này không khỏi cảm thấy xa lạ và nhen nhóm cả chút nghi ngờ.

Rời khỏi đường cao tốc, đoạn đường này thông thoáng hơn nhiều. Càng tới gần Trúc Viên, xung quanh càng trở nên yên tĩnh hơn. Tới khi dừng trước cửa nhà, không gian đã yên tĩnh đến mức chỉ một cơn gió thoảng qua cũng có thể nghe rõ tiếng lá cây xào xạc khe khẽ reo lên. Từ Nguyên đã ngủ đến díp cả mắt, vào cửa là ngả nghiêng bò lên phòng. Từ Tân rửa mặt xong, theo thói quen lại vào phòng làm việc ngồi.

Phía bên kia, việc hợp tác với B thị đã xác định. Tuy nhiên còn chuyện đẩy nhanh tiến độ công việc thì lại bởi vì có vài sự thay đổi chính sách mà trở nên khó khăn hơn bình thường. Theo như Lý Bình nói thì tạm thời vẫn còn tồn tại nguy cơ bị ra lệnh tạm dừng. Từ Tân nhìn chằm chằm phương án điều chỉnh trên tay sau khi tuần trước mới vừa bị phía trên “nhẹ nhàng nhắc nhở”, cảm thấy hơi mệt mỏi, đưa tay lên xoa hai bên thái dương.

Điện thoại đặt bên cạnh đúng lúc này lại reo lên. Hắn vuốt mặt một cái rồi nhìn màn hình lóe sáng, thấy trên đó hiện tên người gọi là Văn Vĩ.

“Alo chú Ba à, rảnh không qua đây chơi đi? Mấy anh em đều đang ở đây này.” Bên kia đầu dây, Văn Vĩ nhiệt tình rủ rê.

Qua ống nghe loáng thoáng truyền tới tiếng đổ bài đổ xúc xắc cùng tiếng cười đùa huyên nào, hoàn toàn khác biệt với sự tĩnh mịch lặng ngắt phía bên này. Từ Tân hơi nhíu mày một cái, nhàn nhạt đáp lại, “Không được rồi, sáng mai còn có việc.”

“À vậy à…” Người ở đầu dây bên kia nghe có vẻ thất vọng, sau đó lại cười nịnh nọt bảo, “Vậy thôi hẹn lần sau nhé. Thằng nhóc nhà cậu cũng thật là bị ông trời sờ gáy ha, chuyện hợp tác làm ăn bên đó chẳng phải đã lấy được rồi ư?!”

Từ Tân chỉ hòa nhã đáp lại mấy lời, không muốn nói nhiều. Vừa định cúp máy lại nghe phía bên kia có một giọng nói khác, nửa châm chọc nửa nhạo báng, “Lại bị người ta xua như tà rồi chứ gì? Tôi đã bảo anh thế nào rồi, Từ thiếu gia nhà người ta đã có tri kỉ chăm sóc kề bên rồi, anh đi theo chỉ tổ làm vướng đường quàng chân thôi cố quá làm gì để rồi quá cố.

ôn hoà địa ứng tiếng, không muốn nhiều lời, vừa muốn cắt đứt, đầu kia lại mơ hồ truyền đến khác một giọng nói, giọng nói vừa tựa như châm chọc hoặc như là nhạo báng, “Lại mũi dính đầy tro đi? Ai ta nói gì tới, người từ Tam thiếu a có là tri kỷ tác bồi, muốn ngươi đi theo cái mông phía sau mà hạt thao cái gì tâm! Người hở ra là vội vàng nịnh nọt như anh, với người độc nhất vô nhị gặp mỗi ngày — bì lại được chắc?”

Mọi người quanh đó cười ồ lên.

Văn Vĩ hơi lúng túng, vội vàng giải thích với Từ Tân, “Chú Ba à, đừng để bụng nhẽ. Cái tên Mã Dật Phù này lúc nào cũng ruột để ngoài da như thế đấy, đừng nghe cậu ta nói linh tinh, tôi không có ý đó đâu!”

Từ Tân thờ ơ cười khẽ một tiếng, vẫn chẳng tỏ vẻ gì thêm chỉ bảo, “Không sao, mọi người chơi vui vẻ đi.” Nói rồi cúp máy, bỏ điện thoại qua một bên.

Xung quanh lại yên tĩnh như cũ. Từ Tân nhìn xấp tài liệu trên bàn, tự nhiên lại đọc chẳng vào nữa, đứng lên đi tới bên cạnh giá sách. Hắn đảo mắt nhìn lướt qua giá sách, thoáng cái đã dừng lại một góc phía trên — một bao thuốc lá vỏ màu hồng, im lặng nằm trên cuốn sách của Chu Tự Thanh.

Hắn nhìn mãi vị trí đã lâu chẳng ai đoái hoài tới ấy một lát, đoạn mới vươn tay cầm cả bao thuốc và cuốn sách xuống, phủi đi bụi vương trên đó, đặt trước mặt rồi lại lặng lẽ nhìn chúng suy tư.

Vỏ bao thuốc đã sờn màu từ lâu. Thậm chí bởi vì từng bị ướt nước sông nên màu sắc đã ngả ố vàng. Từ Tân ngồi im nhìn nó, phiền loạn trong lòng thế mà lại bởi vì những thứ bày trước mắt mà yên ổn lại. Vì sự thay đổi tâm tình đó mà hắn ngẩn người, đến khi phản ứng lại kịp, trong đầu đã tràn ngập toàn là hình dáng và âm thanh của Lâm An. Bọn họ lần lượt trải qua những thay đổi cùng dòng thời gian trôi, hoặc chân thật, hoặc hư ảo. Cũng có thể là u ám nhạt màu hay là lộng lẫy chói mắt pha lẫn trong đó chút lạnh lẽo, từng lớp từng lớp chồng dày lên như một tấm lưới dệt trong một đêm mùa thu, trùm kín người từ đầu đến chân, trói chặt đến mức khó mà phân biệt được phương hướng ban đầu nữa.

Vậy là nỗi phiền muộn nhờ người ấy mới bình ổn trở lại, chớp mắt một cái cũng lại vì người ấy mà rối lòng.

Cũng bị phiền muộn vây lấy trong một đêm mùa thu lạnh lẽo còn có một người ở Thúy Phương Uyển phía bên kia C thị nữa.

Lâm An nằm trên sofa phòng khách nhà mình, vẫn chưa thể tin được sẽ có ngày mình uống rượu say mà còn có sức chống chọi mạnh thế. Rõ ràng đã buồn ngủ lắm rồi, rã rời lắm rồi nhưng cả đại não lẫn trái tim đều cực kì tỉnh táo đến không thể tỉnh hơn.

Ánh đèn treo trên trần xuyên qua khe ngón tay rơi vào trong mắt, lại tưa như vô số những đám mây rong chơi trôi dạt nơi chân trời không thể nắm lấy, đôi khi lại như bụi cát bay tán loạn, có lúc lại như sương khói tụ lại mịt mờ. Thời gian cũng theo sự biến hóa của ánh sáng mà nhỏ từng giọt, mãi tới khi đêm đen ngoài cửa sổ tan đi, những tia sáng đầu tiên hé trên nền trời. Chẳng biết Lâm An đã nằm như thế bao lâu rồi. Những suy nghĩ trong đầu rối tung như một mớ bòng bong. Mãi tới tảng sáng, không thể chịu nổi nữa mới thôi không dằn cơn buồn ngủ đã bị dồn ép suốt cả đêm.

Trong mơ, hình như anh lại trở về đồng ruộng mênh mông ở huyện X. Anh đi dọc theo con đường, đuổi theo vầng trăng sáng rõ trên đỉnh đầu, đi vào mảnh ruộng hoang vắng sau rừng cây.

Trong rừng có con sông chảy qua. Trăng vẫn treo lơ lửng phía trên đầu, giữa đêm đen nhánh trở thành nguồn sáng rực rỡ nhất.

Anh lảo đảo chạy về phía ánh sáng rực rỡ, gần tới nơi lại dẫm vào một mảng rêu xanh. Thoáng cái đã thấy một cơn đau nhói từ cổ chân truyền tới, thế nhưng anh mặc kệ, chỉ chăm chăm lồm cồm bò dậy để đi tiếp. Nhưng cũng chẳng đi được mấy bước đã rũ người ngã xuống lần nữa.

Cứ thế lặp đi lặp không dứt.

Trên con đường dài không có bắt đầu cũng chẳng có kết thúc, Lâm An chẳng biết mình đã ngã đến lần thứ bao nhiêu rồi, cũng chẳng biết đã có bao nhiêu lần vừa sợ hãi vừa lồm cồm bò dậy từ vũng bùn. Anh chỉ biết rằng mình muốn đến nơi có ánh sáng nơi có một người đang ngồi.

Người ấy cũng hệt như ánh trăng sáng rỡ in trên mặt sông kia, kiệm lời trầm mặc, vậy mà lại tỏa ra ánh sáng khiến người ta mờ mắt.

Nhưng ánh sáng ấy, cuối cùng anh cũng không bắt được — Khi nhưng tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên qua màn đêm rọi vào ô cửa sổ cũng là lúc tiếng chuông điện thoại inh ỏi dồn dập mang theo cảm giác hoảng hốt vang lên, và cả gió mang theo mùi mưa ngập tràn căn phòng.

Lâm An vẫn chưa tỉnh hẳn khỏi giấc mộng vội vàng và tuyệt vọng kia, nghe tiếng điện thoại chỉ nhíu mày, cố gắng mãi mới có thể hé mắt ra nhìn.

Điện thoại đổ chuông một hồi đã tắt, chưa ngừng được mấy giây tiếng chuông đã dồn dập vang lên lần nữa. Có thể nhận ra người gọi chắc là lòng đang như lửa đốt.

Lâm An cố nén cảm giác khó chịu, chống người ngồi dậy, lần mò kiếm điện thoại bị kẹp trong khe hở trên ghế sofa rồi nhấn phím trả lời. Còn chưa kịp nói câu nào, đầu dây bên kia đã có tin dữ ập tới khiến anh váng đầu hoa mắt.

Bên tai chỉ nghe tiếng nức nở run rẩy của Phùng bình, “Thầy, thầy Lâm, anh, bạn Chu Đào lớp anh xảy ra chuyện rồi… Hiện đang, đang trên đường cấp cứu…”