Nó bình thản dựa lưng ra sau ghế, cất giọng nhàn nhạt:- Có việc j sao?
- Dạ, em là Nhi, Nguyễn Trần Thảo Nhi, lớp 10B1. Hôm nay em đến để cảm ơn chị về việc hôm qua với...với lại...
Nói đến đây Nhi bỗng ngập ngừng ko dám nói tiếp. Đúng lúc này một giọng ns chua ngoa vang lên từ phía cửa lớp:
- Này con nhỏ kia, mày nghĩ mày là ai mà dám bước chân vào lớp này chứ hả? - vừa nói Mai vừa kênh kiệu tiến đến trước mặt Nhi cười khinh khỉnh - ko tiền, ko bố mẹ,... mày nghĩ mày xứng đáng đặt chân lên khu A hay sao?
Nhi nghe Mai ns khuôn mặt bất giác cứng đờ, cúi đầu xuống đất ko dám ngẩng đầu lên. Thấy biểu hiện kia của Nhi, Mai càng đắc chí, quay sang nhìn nó cười đầy khoái trí:
- Sao hả? Thấy tôi ở đây nên cô ngạc nhiên lắm sao? Cô tưởng tôi sẽ phải học vs cái bọn nhà nghèo kia ư? Hừ, cô cứ ở đó mà mơ đi, tôi là ai mà phải sang cái khu B nghèo nát đó. Khu B phải dành cho con nhỏ này ms đúng- vừa nói Mai vừa giơ tay chỉ thẳng vào mặt Nhi cười cợt nhả - mày chả có cái quái j cả, đến bố mẹ còn chả có thj sống làm cái j. Mau cút về căn nhà thối nát của mày đi. Khu A phải là cái khu nhà công cộng cho chúng mày thích đến thj đến thích đi thj đi. Cút đi!!!
Càng ns giọng cô ta càng lên cao, đến 2 chữ cuối cô ta gần như gào lên rồi bất thình lình giơ cao tay phải lên vừa định hạ xuống thj đã có 1 cánh tay khác chặn lại. Mai ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn nó quát:
- Mẹ kiếp, mày bị điên sao? Bỏ tay tao ra.
-..... - nó ko ns một tiếng nào, bàn tay cũng tăng thêm lực
- A...đau. Con điên kia, buông tay tao ra- Mai bị nó cầm tay chặt đến nỗi đau điếng, nước mắt lưng tròng nhưng miệng vẫn ko ngừng phát ra những lời thô tục
- Xin lỗi ngay - nó nhíu mày lạnh lùng thốt ra ba chữ, tay vẫn ko hề di chuyển bóp chặt lấy cổ tay Mai.
- Mày bảo tao phải xin lỗi con nhỏ này? Hừ...tao khinh!!!!
- Lì lợm - phán một câu đầy khó chịu, nó dồn toàn lực vào tay Mai khiến cô ta đau đớn đến trào nước mắt, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn bị nó cầm chặt đến nỗi đỏ ửng xương cũng gần như vỡ vụn.
- A...đau qúa!! Bỏ tay tao ra. Tao xin lỗi là dc chứ j...
- Nhanh!
- Xin...xin lỗi
Mai nghiến răng, khó nhọc ns ra 2 chữ " xin lỗi" rồi quay sang nhìn Nhi ánh mắt đầy oán hận.
Khẽ nhếch mép tỏ ý hài lòng, nó lừ mắt đẩy một cái, Mai lập tức ngã sõng soài dưới đất. Bị cái đẩy tay của nó làm đau đến xây xẩm mặt mày, Mai dù tuy giận nhưng cũng chả làm dc j nên chỉ biết nghiến răng trừng mắt nhìn nó hận ko thể dùng ánh nhìn sắc như dao này mà giết chết nó. Khẽ hừ mũi một cái, Mai đứng dậy rồi vùng vằng bỏ ra ngoài ko quên để lại một câu:
- Mày cứ chờ đấy, Nguyễn Hoàng Bảo Anh.
Nó thj dường như chả có một chút bận tâm nào đến câu đe dọa kia, phủi phủi bàn tay vừa nắm tay Mai rồi ung dung ngồi xuống ghế, nhìn Nhi ánh mắt cũng ấm áp thêm dc mấy phần, cất giọng nhàn nhạt:
- Em nói tiếp đi
- Chị.... xin chị hãy cho phép đi theo chị, xin chị hãy dạy võ cho em. Em....em muốn dc mạnh mẽ như chị, em muốn bảo vệ người thân của mình, em ko muốn phải dựa dẫm vào ai cả, em sẽ tự bảo vệ cuộc sống của chính mình.
Nói đoạn Nhi cầm chặt lấy tay nó, sự kiên quyết lộ rõ trong đôi mắt màu nâu nhạt. Ko biết có phải do qúa căng thẳng hay ko mà bàn tay nhỏ bé của Nhi mướt mát mồ hôi. Dù vậy nhưng Nhi vẫn cố gắng cầm lấy bàn tay nó thật chặt mà ko biết rằng việc đụng chạm thân thể vs người khác là việc nó vô cùng ghét. Lúc khác thj chắc chắn nó sẽ nhíu mày ko do dự mà hất tay Nhi ra nhưng bây h nó nào có để ý đến việc đó. Cả ba đứa tụi nó sau khi nhìn thấy Nhi như vậy thj đều thoáng ngẩn người. Cảnh tượng này, lời ns này, hành động này sao mà qúa quen thuộc.
- 8 năm trước -
- Ông, con cầu xin ông mà. Hãy để con tham gia vào tổ chức đi ông. Con muốn dc mạnh mẽ như mấy cô chú ấy. Đến lúc ấy con sẽ có thể bảo vệ dc mọi người, bảo vệ ông, bảo vệ anh Nam, bảo vệ Trang, bảo vệ Ngọc và bảo vệ chính con nữa.
Nó mang thân hình của một đứa trẻ 9 tuổi, kiên quyết nhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăn nói ra những suy nghĩ từ tận đáy lòng. Ông Hoàng im lặng một lúc lâu vẻ mặt đầy phức tạp, suy nghĩ j đó rồi cất giọng nghiêm nghị:
- Bảo Anh, ông cấm con có cái ý định đó trong đầu, bỏ ngay đi cho ông.
- Ông... - nó nhìn ông Hoàng ánh mắt lộ vẻ bất lực.
- Con đừng có nhìn ông bằng ánh mắt ấy - ông Hoàng nhìn nó thở dài, giọng ns cũng ko còn nghiêm nghị như trc nữa - Bảo Anh, con còn qúa nhỏ, làm sao con có thể chịu đựng dc sức ép ghê gớm của thế giới ngầm cơ chứ. Việc đó qúa nguy hiểm ông ko thể cho phép con dc
- Nguy hiểm thj có làm sao đâu chứ. Con phải tìm ra dc sự thật về cái chết của cha mẹ con. Con ko thể để những kẻ đã nhẫn tâm hãm hại cha mẹ con có thể sống yên ổn dc. Con...con nhất định phải báo thù- dù khẩu khí của nó mạnh mẽ như thế nào thj nó vẫn ko kiềm nén dc nỗi run rẩy trong giọng ns. Nó năm 17 tuổi lạnh lùng là thế, uy phong là thế nhưng 8 năm trc nó chỉ đơn giản là một cô bé 9 tuổi, nó cũng biết sợ, cũng biết rơi nước mắt mỗi lần cảm thấy buồn. Bề ngoài mạnh mẽ thj dc cái j nếu như con tim bên trong vẫn còn rỉ máu.
- Bảo Anh, ông sẽ ko đồng ý đâu, con đừng nài nỉ vô ích. Nếu con vẫn cứ cố chấp thj ông buộc phải dùng đến biện pháp mạnh. Ông cũng già rồi nên con cũng đừng ép ông nữa, dc ko con?
Thấy giọng của ông ngày càng yếu dần đi, Nam lo lắng lại gần vỗ nhẹ vào lưng ông rồi quay sang phía nó cất giọng lo lắng:
- Bảo Bảo, nghe lời ông đi. Việc trả thù đó chúng ta....tính sau có dc ko?
- Phải đó Bảo Anh. Cậu đừng cãi lời ông nữa. Ông bây h yếu lắm, nhỡ đâu....- ns đến đây, giọng Ngọc nghẹn lại, nhỏ oà lên khóc
- Dù cậu làm j tớ cũng luôn ủng hộ quyết định của cậu - Khác vs 2 đứa kia, Trang luôn là 1 đứa trẻ rất trưởng thành, nhỏ nắm chặt 2 vai nó mà ns, ánh mắt đầy tin tưởng.
Khẽ cười một cái, nó gật mạnh đầu quay sang phía ông Hoàng giọng ns nghiêm túc ko giống vs cái tuổi tiểu học của mình:
- Ông, con xin lỗi nhưng.... lần này dù ông có đồng ý hay ko con nhất định sẽ tham gia vào tổ chức.
-----------------------
Nó lắc mạnh đầu một cái cố xua tan những kí ức vẫn còn đọng lại, quay ra đối mặt vs Nhi hỏi:
- Chắc chắn?
- Dạ
-Ko hối hận?
- chắc chắn ko hối hận
Buông một câu chắc nịch, Nhi nhìn nó đôi mắt chứa đựng một lòng quyết tâm mạnh mẽ. Nó hơi cười gật nhẹ đầu rồi quay sang phía Trang cất tiếng hỏi đủ để hai bàn nghe thấy:
- Đợt huấn luyện đó?
- Mày....ko lẽ... - Trang và Ngọc đều ngạc nhiên nhìn nó
-.....-nó ko ns j chỉ gật đầu
- như vậy là phạm quy đấy - Ngọc nhíu mày nhắc cho nó nhớ
-..... * lắc đầu *
- haizz....15/12 - Trang thở dài một tiếng rồi đáp gọn lỏn
Nghe dc thông tin đang cần tìm, nó quay lên xé một mẩu giấy nhỏ ghi chữ " Tập đoàn kinh tế và thương mại Nguyễn Hoàng, 15/12 " đưa cho Nhi rồi khẽ ns " Bí mật". Nhi lập tức hiểu ý cúi người chào nó rồi ra ngoài.