Resident Evil 4 – Thế Giới Ngầm

Chương 12




Dịch giả: meomuntiteo, Spidey, nhoccon, D-GENERATION-X, Caster, :::Password:::, usuyu, Lostsoul, Lioncoeur, zZbapcaiZz, JediDarkLord

John hướng khẩu súng trường tự động vào mục tiêu và nã luôn một tràng. Đạn găm thẳng vào đầu con Dac và xuyên thủng ra sau, chất lỏng đen kịt bắn tung tóe vào những thân cây mới sơn. Hai con mắt nổ bụp như bong bóng nước.

“Hình như sọ của nó rỗng không…”

-----

Reston chứng kiến tay súng kia chĩa vũ khí vào con Dac thứ hai, một giây sau khi nó vừa hạ cánh. Cho dù không có tiếng, Reston vẫn đếm được anh ta bóp cò ba, bốn phát, nhắm thẳng vào ngực con vật. Cái cổ khẳng khiu của con Dac uốn cong từ sau ra đằng trước, một vũ điệu của cái chết trước khi nó ngã ập xuống nền, máu tuôn trào.

Hắn không thấy thêm con nào bay xuống nữa, nhưng ba gã đàn ông thì đang thoái bộ, lui trở vào rừng. Cole khốn khổ có vẻ còn chưa hoàn hồn, miệng vẫn đang há hốc, mái tóc nâu dính bết mồ hôi trên trán, tứ chi run rẩy.

Cung cấp cho gã đó đầy đủ, và rồi kết quả là chẳng có tín hiệu âm thanh. Mặc dù hắn biết rằng bước chân thì không có gì đáng nghe cả, nhưng thật khó chịu làm sao khi thiếu vắng âm thanh. Giờ thì chỉ có thể đoán biết tiếng súng cũng như tiếng la thôi.

Ba người đã ra khỏi tầm nhìn, lúc này tiến về phía tây. Reston chuyển sang một máy quay gắn trên cây để nhìn toàn cảnh từ bức tường phía bắc. Rõ ràng là Cole đang dẫn đường cho cả bọn tiến tới cửa ra – mặc dù anh ta quên rằng còn một khoảng rừng thưa nữa phía trước. Lũ Dac đã rút lui trong một chốc, hẳn là đang hướng về khoảng đất trống đó. Các tay súng chỉ mới hạ có hai con, nghĩa là còn sáu con nữa đang chờ sẵn bọn họ ở chỗ “bãi cỏ.” Reston đã thả tất cả các mẫu vật trong khu này, ngay sau khi nhận được cuộc gọi của Trung úy Steven Hawkinson, người dẫn đầu đợt chi viện. Gã đã thông báo với Reston, là chỉ có hai đội của Umbrella – gồm chín người, tính luôn gã – hiện đang rà quét khu nhà, và đã phát hiện được phương tiện di chuyển của những kẻ xâm nhập; chắn chắn ba tên đồng bọn vẫn còn trong khu vực này, trừ khi chúng có một phương tiện khác, khả năng này rất khó xuất hiện. Reston đã bảo gã ta, rằng máy quay đặt chỗ lối vào đã bị một tên che lại, và yêu cầu báo cáo tình hình bất cứ khi nào có biến chuyển, sau đó hắn quay lại để chứng kiến tiếp màn trình diễn.

Hắn tự thưởng cho mình một ngụm rượu nữa, trong lúc quan sát ba người đang len lỏi qua những thân cây. John chĩa súng lên trên, người kia thì kiểm tra cẩn thận xung quanh…

“Gã này cần một cái tên. Xem nào, Henry, John, vậy thì Red? Tóc gã có màu đỏ mà.”

Không hoàn toàn vậy, nhưng cũng chấp nhận được, giống như “Dac” đã dùng cho những con Avis. Tất nhiên chẳng liên quan gì tới thằn lằn ngón cánh cả, chữ “Av” vốn là “Aves,” những con chim – chứ thật sự thì bọn Dac giống dơi nhiều hơn. Chẳng qua vì hiện đã có quá nhiều dòng động vật có vú rồi. Theo chính yêu cầu của Jackson, những người phát triển mẫu vật đã thêm vào nhiều nhánh phân loại mới cho dễ quản lý. Giống như đám Spitter, chúng giống rắn hơn dê, nhưng vẫn được đánh nhãn là Ca6, viết tắt của Capra, đơn giản vì chúng có móng guốc chẻ hai…

“…còn những con Dac trông như thằn lằn ngón cánh, ít nhất giống như những khái niệm người ta biết về loài này”. Reston nghĩ thầm, nhìn lên màn hình chỗ lối vào mấy cái lồng. Vẫn còn hai con bên trong với cơ thể rắn chắc, mỏ hẹp, phần xương “chóp” nhô trên đỉnh đầu, đôi cánh gân guốc… trông thật thanh nhã với một cung cách tàn bạo.

Hai con trong “cái hang” khổng lồ sau-màn-ảnh rõ ràng là rất kích thích, chúng lắc lư từ sau ra trước trên đôi cánh xếp gọn, và nhún nhảy cái đầu từ bên này sang bên kia. Reston không biết nhiều về giới hạn sinh học, nhưng hắn biết lũ chim này săn mồi dựa theo chuyển động và đánh hơi, chỉ hai con cũng có thể quật ngã một con ngựa trong vòng không đầy năm phút.

“Có điều là không hiệu quả khi bị bắn.”

Thật sự cũng không có gì khác biệt lắm. Bọn Avis vốn được tạo ra cho thế giới thứ ba, nơi dao rựa phổ biến hơn súng ống. Cái chết của chúng tất nhiên là không hay chút nào, vì các tay phụ trách sẽ thất vọng trước sự tổn thất – nhưng dù sao thì bọn họ vẫn phải kiểm tra lại khả năng chịu đạn của chúng thôi.

“Và nói tới…”

Ba người đàn ông đang tiến gần đến khoảng rừng thưa, vượt khỏi tầm nhìn của máy quay phía bắc. Đây chính là nơi bọn Dac xuất hiện. Reston chống thẳng người lên để quan sát, hiểu rõ rằng những cảnh đang được ghi hình này sẽ là bước ngoặt trong sự nghiệp của hắn – nhưng bất chấp điều đó, hắn vẫn tự cho phép mình thưởng thức nó một cách hào hứng.

-----

David khai hỏa ngay khi ánh đèn quét trúng họ, đồng thời nghe có tiếng súng phát ra bên dưới –

- và cảm thấy những thùng gỗ đang lắc lư làm chấn động cả cánh tay. Anh đang phải tập trung bắn hạ những tay súng, nhưng cũng hốt hoảng nhận ra rằng họ sẽ bị ngã mất, rằng hai cô gái sẽ té đập xuống nền bê tông nếu anh không làm gì…

…và anh cũng đang rơi, mặt gỗ bên dưới đột ngột biến mất, anh thấy mình đang bay trong không trung. David giữ chặt lấy vũ khí, tay vươn ra và gập đầu gối lại khi vừa rơi tự do được nửa giây…

…và đầu gối anh va phải một lớp bìa các tông, trọng lượng cơ thể làm sụm luôn cái thùng giấy nào đó nằm sẵn dưới đất, nhờ vậy mà không bị hề hấn gì. David nhổm dậy tức khắc, quay người về phía kẻ thứ hai đang cầm đèn pin, lúc này đang rọi đèn ngang qua nhà kho, tên đầu tiên thì đã bị hạ. Chẳng có thì giờ để hỏi thăm Rebecca với Claire nữa – những tiếng la báo động bên ngoài đã bao trùm lấy họ.

Tên rọi đèn ngã gục sau một loạt đạn từ khẩu M-16 của David. Tiếng đạn nổ dội lại giữa những thùng gỗ, và tiếng kêu đau đớn xen lẫn ngạc nhiên tắt ngấm ngay khi ánh đèn rơi xuống, David hướng mũi súng về cánh cửa.

“Nào…”

Tạch tạch tạch…

Khẩu tiểu liên đang khạc đạn từ bên ngoài, ánh sáng quét ngang qua cửa… nhưng không thấy ai tiến vào. David di chuyển sang trái, đáp trả bằng một phát súng, anh vốn không định bắn ai cả, nên đạn chỉ trúng vu vơ vào khung cửa. Lúc này cần phải tranh thủ thêm thời gian, dù chỉ vài giây.

“Ư”. Giọng nữ rên khẽ từ phía sau anh.

“Rebecca! Claire! Lên tiếng đi!”. Anh gắt nhỏ, vẫn chăm chú quan sát phía cửa.

“Claire đây. Em không sao, nhưng Rebecca…”

“Khốn thật.”

David cảm thấy tim mình thót lên khi anh lùi lại một bước, đầu óc hỗn loạn, ruột gan rối bời. Đã hơn nửa phút kể từ phát súng đầu tiên, phe Umbrella hẳn đã bao vây căn nhà rồi, nếu bọn chúng đủ tinh nhuệ. Họ cần thoát ra trước khi bọn chúng tập hợp lại đầy đủ.

“Claire, lần theo giọng của anh – Anh cần em cảnh giới chỗ cửa. Nếu thấy có người, dù là bóng dáng thôi, cũng bắn ngay lập tức. Hiểu chứ?”

David nghe thấy tiếng di chuyển nhẹ nhàng của Claire trong lúc mình nói, anh vói tay ra lúc cô đến gần, nắm lấy cánh tay.

“Chờ đã”, David nói, và nã thêm một phát vào vách tường cạnh cửa. Anh tháo dây đeo khẩu M-16 và đưa nó cho Claire, cùng lúc tiếng súng tiểu liên nổ vang, một loạt đạn bay tán loạn vào bóng tối.

“Em sử dụng được chứ?”

“Vâng”, Claire đáp, tuy lo lắng nhưng đầy quả quyết.

“Tốt. Khi nào anh nói, chúng ta sẽ di chuyển đến cửa phía tây; em yểm trợ cho anh và Rebecca.”

David quay sang góc phòng chỗ Rebecca rơi xuống. Anh nghe thấy một tiếng rên đau đớn nho nhỏ nữa, và di chuyển nhanh theo hướng đó, cúi thấp xuống ngang gối và chạm vào cô gái đang bị thương. Anh cảm thấy mái tóc mềm mại của Rebecca, khi luồn tay dưới đầu cô, anh có cảm giác dinh dính và âm ấm của máu.

“Rebecca, em nói được không? Có biết bị thương chỗ nào không?”

Một tiếng ho – rồi anh cảm thấy cô đang nắm lấy tay mình, và hiểu rằng mọi chuyện vẫn còn ổn trước cả khi cô lên tiếng.

“Đằng sau đầu”, cô nói, yếu ớt nhưng rõ ràng. “Có lẽ là chấn động, bị va đập vào xương ót, tay chân không sao…”

“Để anh đỡ em dậy. Nếu em đi không được, anh sẽ cõng, nhưng mình phải đi ngay…”

Tiếng súng vang lên bên ngoài như để khẳng định cho lời nói của anh, và có một tiếng quát buộc anh phải hành động ngay, trước khi nó được thực thi xong.

“Bắn qua khe hở!”

David quay người chồm dậy, thất thanh gọi Claire từ phía sau: “Nhắm mắt lại…”, đồng thời làm y như vậy, thầm mong bọn chúng không dùng tới bom lửa, và không bị văng miểng…

…và có tiếng ầm của súng phóng lựu, nối tiếp là tiếng bốp to, cho thấy bọn chúng đang sử dụng khí ga. Anh đã dịch chuyển ra xa Claire, và cảm thấy cô đang ngồi dậy từ phía sau, thở hổn hển trong sợ hãi.

“Mong là không phải chất sarin hay soman, hẳn chúng muốn bọn mình còn sống…”

Sau vài giây, mũi và mắt David bắt đầu thấy khó chịu, và anh thấy đỡ lo hơn một chút. Đây không phải loại khí tác động lên hệ thần kinh; chúng đã dùng loại làm cay mắt. Người của Umbrella muốn lùa họ ra ngoài.

“Cửa phía tây”, David nói, và Claire ậm ừ. Toà nhà nhanh chóng chìm ngập trong khói cay, một thứ vũ khí khá công hiệu, may mà nó không quá nguy hiểm.

Anh quay lại và cảm thấy một bàn tay đặt lên ngực mình.

“Em đi được”, Rebecca vừa nói vừa ho, và David khoác tay cô lên vai của mình, cố gắng đi thật nhanh hết mức có thể. Anh cũng nghe tiếng thở của Claire đang theo sát họ.

David tiến nhanh về phía trước, vừa đi vừa trù tính kế hoạch, cố gắng không hít thở sâu. Thể nào cũng có người chờ sẵn ở hai bên cửa –

- “nhưng gần tới mức nào? Chúng nhất định sẽ chờ sẵn ở đó để tóm lấy những con mồi…”

Anh đã có cách. Khi họ đến gần tường, David lùa tay vào túi, lấy ra quả lựu đạn tròn tròn bóng láng, rút chốt.

“Claire, Rebecca, nấp sau lưng anh!”

Đằng nào cũng chẳng nhìn thấy gì trong bóng tối, nên nước mắt lúc này chỉ có tác dụng gây xốn thôi. Cả hai tránh khỏi tầm ngắm của David khi anh rút khẩu chín ly ra và hướng nó về phía cửa.

ĐOÀNG!

Anh đã khoét một lỗ trên cạnh cửa, và mở chốt, nghe thấy những tiếng la ngạc nhiên bên ngoài. Không dừng một giây, David tông cửa ra, quan sát xem hàng rào cách bao xa, năm mươi, sáu mươi mét –

- và ném quả lựu đạn tới trước, rồi dập cửa lại thật kín và thật nhanh hết mức có thể, trọng lượng toàn thân tỳ hết vào đó, thầm tạ ơn Chúa vì nó quả là rất kiên cố -

- và ẦM, cánh cửa dập vào người anh khi một tiếng nổ đinh tai vang lên, đất và miểng dội tới tấp vào nó, như thể có một con quái vật đang dùng móng vuốt để phá lối vào. David cố chịu trận, chỉ có một giây thôi, nhưng lại là một giây hết sức dữ dội. Âm thanh của khẩu M68 đã nhường chỗ cho những tiếng la hét đau đớn, lấp đầy cả màng tai và màng phổi.

“Quan sát bên phải và hướng sang trái!”. Anh ra lệnh và giật mở cửa, quét khẩu H&K từ bên này sang bên kia. Dưới ánh trăng vàng vọt có ba người đàn ông bị thương và kêu gào, nhưng vẫn còn sống, anh có thể nhìn thấy được họ qua màn nước mắt ràn rụa.

“Có lẽ là loại khí Kevlar…”

Họ cần chạy ra đằng trước, về phía xe tải, vì vậy David vòng sang trái. Anh quan sát hàng rào tối om, trong lúc Claire và Rebecca bám sát đằng sau, vừa ho vừa chảy nước mắt.

“Hàng rào”, anh nói một cách quyết đoán, rồi quay lại, vòng tay qua eo lưng Rebecca. Họ vấp vào khuôn mặt đẫm máu của một kẻ đang nằm dưới đất, và cố gắng chạy thật nhanh tới hàng rào, Claire ngay sát bên cạnh. Cô ta đang rảo bước nhanh theo họ, khẩu M-16 hướng về phía trước khu nhà.

“Giỏi lắm Claire, chúng ta sẽ làm được thôi, leo qua hàng rào và đánh vòng đến chỗ xe tải, thoát thân về phía sa mạc…”

Họ đã rút ngắn khoảng cách nhanh hơn David nghĩ, hàng rào còn cách mười yard phía sau lằn ranh của toà nhà mà họ đã vào hồi lúc đầu, cũng vì vậy mà anh chọn nó. Những toà nhà khác lệch về phía trước và có khoảng cách quá xa, nên cái đầu tiên là khả thi nhất –

- khi họ đã tới sát bên hàng rào thì có tiếng súng vang lên từ bóng tối đằng sau, từ mặt kia của toà nhà bị bao vây. Ít nhất, người của Umbrella cũng khám phá thấy rằng sự việc đã xoay chiều ngoài ý muốn.

Claire bắn trả lại, tiếng nổ nghe lớn gấp đôi khi hai khẩu súng máy cùng khai hỏa. Tay súng không rõ mặt kia có lẽ đã trúng đạn hoặc đang né tránh, nên chỉ còn nghe thấy tiếng đạn bay ra như mưa từ nòng súng cỡ.223 của Claire.

“Rebecca cần trợ giúp”.

“Claire!Leo lên đi!”, David la lớn, với tay nhận lại khẩu M-16. Claire trao nó cho anh và quay lại, leo lên hàng rào một cách dễ dàng.

“Đi thôi, Rebecca!”, David siết cò súng, nã đạn liên hồi vào trong màn đêm lạnh lẽo, nghe thấy tiếng súng đáp trả phát ra dường như từ mọi hướng một lúc, ba, có lẽ là bốn tay súng…

…và có tiếng kêu sau lưng anh, của Rebecca, đang ở lưng chừng tấm lưới kim loại của hàng rào. Vài giọt máu âm ấm nhễu trên mặt David, và anh ngừng bắn để lao tới đỡ Rebecca, trước khi cô rơi xuống.

“Ăn đạn đi nè!”, Claire gào lên từ bên kia, đồng thời bắn xuyên qua mắt lưới hàng rào, âm thanh đạn chín ly nổ rất lớn, nhưng nhịp tim của David đập còn lớn hơn thế.

Rebecca tái nhợt và đang thở hổn hển, rõ ràng rất đau đớn – nhưng vẫn cố gắng bám chắc vào hàng rào, thậm chí cố leo lên một ít khi David dạng chân ra để đẩy cô lên.

Anh vừa leo vừa đẩy Rebecca qua đỉnh hàng rào, và ngay khi Claire đã với được tới để giúp một tay, David quay lại để bắn trả vào những kẻ tấn công đang nấp trong bóng tối, cơn giận của anh đã át đi những giọt nước mắt cay xè.

“Lũ khốn, …”

Khẩu M-16 hết đạn và anh nhảy xuống, hai người dìu hai bên Rebecca, lúc này đã tựa hẳn vào vai anh. Cả ba chuồn vào trong màn đêm lạnh giá của sa mạc.