Rên Cho Em Nghe - Tô Mã Lệ

Chương 6: Giọng nói




Yêu cầu thêm bạn được chấp nhận.

Đối phương lập tức gửi đến tin nhắn.

JY: Có thể gọi được không?

23: Có thể.

Tin nhắn được gửi đến ngay, lời mời gọi phát ra từ màn hình di động.

Lương Sam ấn vào nút màu xanh lục.

“Hello?”

Âm thanh qua một thiết bị điện tử, có chút không giống.

Đối phương không nói gì, đáp lại chỉ là tiếng hít thở dồn dập.

“Một tuần nay đi đâu vậy?” Đối phương mở miệng lại là câu chất vấn.

Lương Sam bị hỏi ngây ngốc.

Bọn họ thậm chí còn chưa phải bạn bè, vừa mở miệng hỏi vậy có hơi mất lịch sự.

“Có việc, sao nào, nhớ tôi?” Giọng Lương Sam mang theo ý cười, có chút yêu kiều quyến rũ.

Năm giây trôi qua, cô cho rằng cậu sẽ không trả lời.

“Ừm.” Âm thanh trầm thấp truyền đến bên tai.

Lương Sam không tiếp tục đề tài này, thay đổi cách nói chuyện:”Cậu hay gửi số wechat cho người khác sao?”

“Không phải.” lần này cậu trả lời rất nhanh: “Đây là lần đầu gửi…”

Lương Sam không ngờ, nhưng thật ra cô cũng không để ý có đúng đây là lần đầu tiên cậu làm việc này hay không.

Advertisement



“Phải không?” Cô trả lời không chút để ý, trong đầu còn tưởng tượng ra lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu, trên mặt có phải lạnh băng như lần đó không? lúc này lại nổi lên tâm tư muốn trêu đùa: “Hiện tại có cứng không?”

Người trưởng thành không cần phải thử, câu này rõ ràng muốn bắt người.

Đối phương không ngờ cô hỏi trắng ra như vậy, tạm dừng một lát, âm thanh vẫn lạnh lẽo kiêng căng một từ như lúc trước.

Lương Sam tiếp tục trêu cậu:”Nhớ tôi mới cứng, hay cứng mới nhớ đến tôi?”

“Chị đoán?”

“Tôi không đoán, trừ khi…” Cô cố ý kéo dài giọng nói, làm cho người ta trong lòng ngứa ngáy.

“Trừ khi cái gì?” Giọng nói chàng trai mang theo một chút nóng nảy.

“Trừ khi cậu tự sướng cho tôi nghe.”

Nói xong, liền nghe thấy đối phương cười nhẹ một tiếng, giọng trầm thấp mang theo chút lười biếng, giống như dòng điện kích thích đến vành tai bắt đầu tê dại của Lương Sam, đối phương hình như cố tình không buông tha cho cô, cố ý đè ép dây thanh quản, dùng từ ngữ từ tính gợi cảm nói:”Vẫn chưa nghe đủ sao, chị gái?”

Chớp mắt, Lương Sam lại nghe thấy âm thanh gọi:”Chị ơi”, lúc đó còn mang theo tiếng nước.

Từ suy nghĩ kia thoát ra, cô họ nhẹ một tiếng rồi nói:”Nghe vậy không đủ.” Âm thanh cuối cùng như chiếc móc câu, câu đến mức chàng trai trẻ không tự giác nuốt nược bọt, hầu kết giờ phút này cũng không bình tĩnh nổi. Hai người đã thêm wechat của nhau, sau này phát triển đến đâu trong lòng đều rõ ràng, nhưng đến bước nào cả hai còn chưa biết được.

“Hôm nay thì không được.” Âm thanh có chút tiếc nuối, không còn ý quyến rũ như lúc nãy:”Bây giờ tôi đang ở ký túc xá, lần sau sẽ làm.”

Lương Sam nhớ đến cậu vẫn ở ký túc xá, không tò mò xem ngày thường đăng Weibo, những âm thanh đó được ghi âm ở đâu. Đối phương đã nhìn thấu tâm tư của cô, nói tiếp: “Ngày thường ghi âm không phải ở ký túc.”

Cũng không nói ở nơi nào phát dục, cậu không muốn nói, Lương Sam cũng không hỏi. Nếu ở Ký túc xá không tiện, cô cũng không nhiều lời thêm, vừa trở về, cô chỉ muốn đi ngủ.

“Đúng rồi, vì sao cậu cảm thấy tôi nhiều tuổi hơn?” Lương Sam không lưu lại trên mạng xã hội bất cứ điều gì liên quan đến tuổi tác của mình:”Cậu gọi ai cũng là “chị gái”?”

“Tôi đoán.”Giọng nói du dương, nghe có vẻ không đứng đắn, mang theo sự bất đắc dĩ không dễ phát hiện:”Tôi đã nói trước kia chưa từng như thế này.”

‘Được rồi, nếu đã đoán, vậy đoán xem tôi bao nhiêu tuổi.”

“Không đoán, tuổi tác không quan trọng.” Cậu nói với vẻ không quan tâm.

Lương Sam không nín được, cười nhẹ:”Em trai giác ngộ cao như vậy à, nếu lớn hơn nhiều thì sao?” Đối phương cũng không hỏi:”Lớn hơn nhiều” là bao nhiêu, chỉ có hơi cáu kỉnh sửa lời của cô: “Đừng gọi tôi là em trai.”

Nếu đang ở ký túc xá không tiện, cô cũng không nhiều lời thêm, vừa về, muốn nhanh đi ngủ một giấc thật ngon.

“Được, không nói chuyện nữa, tôi muốn ngủ.” Cơn buồn ngủ nói đến là đến, cô quay đầu đi ngáp một cái.”Đã nói, lần sau nhất định làm đấy nhé.”

“Được” Đối phương bật cười thành tiếng:”Ngủ ngon.”

Âm cuối nhẹ nhàng cao lên, làm cho thái dương người nghe cảm thấy thoải mái, Lương Sam cảm thấy ấm áp, nói:"”Ngủ ngon.”

“Tích” tiếng cúp máy sau cuộc trò chuyện vang lên.

Lúc này Lương Sam mới chú ý ảnh chân dung trên wechat của chàng trai, cô phóng to lên, là ảnh nam sinh mặc đồng phục bóng rổ ngồi trên ghế, nhìn phía sau có thể thấy được toàn cảnh, đó là ghế nghỉ trong sân bóng rổ, hai tay cậu chống hai bên đầu gối, đôi chân dài gập lại kéo quần đùi lên trên một đoạn. Hình ảnh chỉ thấy cẳng chân thon dài, trên tay cầm di động không biết đang xem gì, vì đội mũ lưỡi chai lại cúi đầu, nên không nhìn rõ mặt, chỉ thấy tóc dài hỗn độn buông xuống, toán loạn trên cổ gầy trắng nõn, xương quai xảnh lởm chởm như đá có chút gợi cảm.

Nhưng hấp dẫn ánh mắt cô chính là đồng phục bóng rổ không tay, con số ‘9″ được tin rõ ràng.

Đây chắc là ảnh được đồng đội chụp lén.

Cô hoàn toàn rớt xuống từ yên ngựa.

Lương Sam nằm trên giường nghĩ ngợi, cuối cùng nên nói rõ ra hay cứ như bây giờ, nhưng nhỡ đâu cậu không để ý tới lần gặp đó, đến lúc đó lại nói: Tôi không nhớ, có phải mình sẽ mất mặt không?

Vẫn như như bây giờ đi, cũng rất vui vẻ.

Sự thật chứng minh, nếu bạn chú ý đến ai đó, sẽ lơ đãng phát hiện người này đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của mình khắp mọi nơi. Hôm nay sau khi xử lý công việc xong, ra khỏi công ty đã là 7 giờ tối, cô chuẩn bị sang bên phố ăn vặt cạnh tiểu khu mua một tô mì oden trải qua bữa tối.

Lúc cô lái xe đến đó đã 7 rưỡi, phố ăn vặt vẫn nhộn nhịp như mọi ngày. Trên đường ầm ĩ, đi qua đi lại đều là những gương mặt thanh xuân tươi trẻ, với một người trưởng thành như Lương Sam không hợp cảnh cho lắm. Tuy rằng cô mặc kiểu dáng hiện đại, nhưng trải qua một ngày lăn lộn, đã có phút rời rạc, sợi tóc màu hạt dẻ mềm mại từ đỉnh đầu rũ xuống sườn mặt tinh xảo, độ cong uốn lượn, tạo ra cảm giác trí thức an nhàn.

Mặc cho ai nhìn cũng sẽ nói đây không còn là học sinh trong trường, có khi còn nhầm là giáo viên mới tan lớp.

Lương Sam đứng ở trước cửa tiệm mì Oden, cô tính ngồi đây ăn xong rồi đi, nhưng có cảm giác đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, dứt khoát đóng gói mang lên xe ăn.

Trả xong tiền xách túi mì Oden đi, xoay người lại nghênh đón mấy nam sinh từ phía đối diện đi đến, trong đó có một người tay cắm vào túi áo, đang nhìn chằm chằm vào cô, không phải Kỷ Vũ thì là ai?