Rên Cho Em Nghe - Tô Mã Lệ

Chương 3: Liên hoan




Lương Sam lười nói lại cô ấy, lấy điện thoại ra nghịch.

Trận bóng rổ bắt đầu.

Lương Sam nhìn những nam sinh chạy nhanh trên sân, mới nhớ mình đã rời đại học được bảy năm rồi. Bảy năm bò lê bò lết làm con người dần lắng đọng xuống, cô vô tâm với đàn ông giống như Đồng Giai Hân. Tình yêu đối với cô xác thật không tính là nhu yếu phẩm, nhưng giờ phút này nhìn mấy thiếu niên đầy mồ hôi trên sân, cô cảm thấy đáy lòng có nơi nào đó ngứa ngáy.

“Tam Tam, tớ đã hỏi rồi.”

Vẻ mặt của Đồng Giai Hân đắc ý nói: “Cậu ta ở đại học B bên cạnh, là đàn em của cậu đấy. Lần thi đấu này là hai bên trường thi đấu hữu nghị, rất hay tập bóng với nhau, tổ chức chơi thôi, đúng rồi… cậu ta tên Kỷ Vũ, nghe nói vẫn chưa có bạn gái đâu nhé…~”

Đồng Giai Hân bày ra dáng vẻ bí mật kiểu: < Mình chỉ có thể giúp cậu đến đây>

Kỷ Vũ? JY?  Là trùng hợp thôi sao? * (*JY là viết tắt của Kỷ Vũ)

Lương Sam không nói gì.

Cô nhìn kết quả trận giao hữu, tuy nói chỉ là thi đấu hữu nghị, nhưng người đến xem rất đông, chiếm 3/4 chỗ ngồi trong sân thể dục. Không biết phải ảo giác của mình hay không, nữ sinh đến xem còn nhiều hơn nam sinh.

“Sao rồi, có ý gì chưa, chờ lúc kết thúc trận đấu hai đội sẽ đi ăn, cùng nhau đi nhé.”

Đồng Giai Hân nhìn thoáng qua khu nghỉ ngơi bên kia, nhẹ đâm chọc cánh tay Lương Sam:”Vậy là chuẩn đấy”

Lương Sam cúi đầu cười cười, ngẩng đầu lên: “Được rồi, mình đi là được.”

Đồng Giai Hân hoan hô một cái, ôm cánh tay Lương Sam, hai người ngồi dựa vào nhau bắt đầu xem trận đấu.  Thời gian thi đấu nửa trận, đội Thái Thành điểm số đã tụt xuống.

“Thái Thành, cố lên, A đại cố lên…~~~” Người bên cạnh bỗng nhiên hét lên, làm Lương Sam ngồi bên cạnh sợ hãi giật mình. Thật xấu hổ, cái tên Thái Thành này cũng không phải dễ gọi.

(xin lỗi chị em, tên cậu ta là Thái Áo, mình đọc buồn cười quá, không biết tiếng TRUNG là gì nên đổi thành Thái Thành cho hay hơn)

Trong sân, ngoài ánh mắt chính chủ đưa tới, còn tất cả mọi người đều hướng đầu về phía hai cô.

Lương Sam bất đắc dĩ thở dài, đỡ trán mình nhìn người bạn thân bên cạnh, cô ấy không hề thấy ngại khi trở thành tiêu điểm của cả trường, vì bạn trai nhỏ trong sân vứt hết cả mặt mũi.

Lương Sam nhìn qua, thấy Thái Thành cười tươi nhìn về phía hai cô. Cô cảm giác trong sân có một cái đầu với ánh mắt thẳng tắp đang đặt trên người mình, do dự một lát, ánh mắt cô và Kỷ Vũ chạm vào nhau trong không khí. Trên mặt cậu không có biểu cảm dư thừa, thở hổn hển nhìn cô, số điểm đang dẫn đầu cũng không làm cho cậu trở nên vui vẻ.

Trải qua phần nhạc đệm nhỏ này, trận thi đấu tiếp tục với khí thế hừng hực.

Đồng Giai Hân gào một câu cố lên, Thái Thành phảng phất như được tiêm máu gà, bạn gái đứng ở một bên nhìn, tự nhiên muốn phát huy bản thân một mặt tốt nhất. Nhưng cậu ta cũng rất nhanh phát hiện ra, được tiêm máu gà ở trong sân không chỉ có cậu, người mặc áo số 9 ở đội bên kia so với nửa trận đầu càng thêm hăng hái, ép sát như phát điên, không cho bọn họ đường lui, một cái bóng rồi lại phát một cái, chiếc rổ bóng rung lắc rồi run rẩy tiếp bóng vào rổ.

Vốn dĩ đã đuổi gần đến điểm số, nhưng càng ngày càng kéo xa. Cuối cùng, đại học A được 56 điểm, đại học B được 71 điểm.

Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, toàn trường sôi trào, đại học A tuy thua trận, nhưng trên mặt vẫn tươi cười sung sướng, thắng thua không quan trọng, chủ yếu là có thể tận hứng.

Lương Sam nhìn những người bước đến khu vực nghỉ, người mặc đồng phục áo số 9, cô đổi sang dáng ngồi vắt chân, khuỷu tay đặt ở đầu gối, bàn tay đưa lên chống cằm, ánh mắt chằm chằm nhìn thẳng vào cậu.

Kỷ Vũ đi đến khu vực nghỉ, đưa tay kéo dây bưộc tóc từ đằng sau xuống, tóc và mồ hôi bất giác bao bọc lấy sườn mặt góc cạnh rõ ràng. Cậu lấy từ trong ba lô ra một chiếc khăn lông màu trắng, xoa lung tung trên tóc.

Lúc nâng cánh tay lên, có cơ hội cho cô nhìn món ăn ngon miệng quý giá.

Xuyên qua tay áo đồng phục rộng rãi, từ bên cạnh có thể nhìn thấy khuôn ngực trần trụi. Đường cong phập phồng khảm hai viên màu nâu nhạt, thấp thoáng ẩn vào trong áo lót, khoảng cách tuy hơi xa, nhưng từ động tác của cậu vẫn nhìn được đường nhân ngư rõ ràng trên eo.

Lương Sam vẫn nhìn thẳng vào cậu, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cảm thấy phỉ nhổ vào hành vi này của mình, chẳng khác gì con sói cái háo sắc, nhưng lại không có cách nào rời mắt. Vẫn chưa kịp thu hồi tầm mắt, đã bị chính chủ vừa vặn bắt gặp.

Trên tay nam sinh cầm khăn lông, giống như vô tình ném một ánh mắt qua đây, khinh khỉnh phiêu diêu. Nhưng ánh mắt này cũng không dừng lại lâu lắm, cậu rót nửa bình nước vào miệng, nhét khăn lông vào trong ba lô, đeo lên vai, trong tay cầm chiếc áo hoodie kia, nghiêng người nói gì đó với đồng đội.

“Tam Tam, đi ăn nào!” Đồng Giai Hân đi tới nắm cánh tay cô: “Ngay ngoài cổng trường đại học A thôi.”

Vừa nói vừa trộm nhìn xuyên qua bả vai Lương Sam về hướng Kỷ Vũ. Cậu cùng  bạn bè đã đi về hướng quán ăn.

Lúc đi vào trong quán, các nam sinh đã ngồi rải rác xuống ghế.

Ở đây ngoài Lương Sam và Đồng Giai Hân, còn có hai nữ sinh bên phía đại học B, là bạn gái của hai nam sinh trong đội bóng rổ, mỗi người đã ngoan ngoãn tựa vào người bạn trai ngồi xuống.

Bên đội bóng đại học A nhiều người đều đã biết Đồng Giai Hân, cho nên ánh mắt đều hướng về phía Lương Sam. Trước trận thi đấu bọn họ đã chú ý tới khu nghỉ ngơi có một cô gái rất đẹp, nhưng ngại vì chưa thi đấu xong, thu hồi tâm tư không nên có. Hiện tại trận đấu đã kết thúc, những nam sinh tươi trẻ bắt đầu lục đục, bộc lộ bản tính ra ngoài.

“Chị ơi, ngồi ở đây đi.”

“Phó Xa, cậu có liêm sỉ một chút, người toàn mùi mồ hôi thối đến tớ còn không chịu được, còn bảo chị gái ngồi bên cạnh, mẹ kiếp.”

“Chị ơi, em thơm, ngồi cạnh em này.”

Nam sinh trêu đùa, mọi sự chú ý đều đặt trên người Lương Sam.

Người đang yên lặng chơi di động cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt không rõ ý tứ nhìn Lương Sam.

Cửa hàng này đặt bàn hình chữ nhật, một bàn có thể ngồi tám người, bàn của Kỷ Vũ đã có ba người, cậu ngồi một mình một bên. Đồng Giai Hân rướn người nhìn về phía Lương Sam nháy mắt, cô không nói một lời đi qua ngồi xuống cạnh Kỷ Vũ.

Trong nháy mắt nổi lên một trận ồn ào.

“Fuck, quả nhiên là nhìn mặt chọn người..~”

“Trời ơi, sao tôi có cảm giác vẫn chưa yêu mà đã thất tình thế này..~”.

“Chị, đừng bị mê hoặc vì bề ngoài của Kỷ Vũ, cậu ấy có thể cong đấy hahaha…”

Các nam sinh bên phía đại học B cũng bắt đầu trêu đùa, ánh mắt của Kỷ Vũ cũng chằng thèm cho họ. Cậu giống như cũng không bất ngờ lắm, chỉ là không phản ứng lại lúc Lương Sam ngồi xuống bên cạnh, phía bên phải gần Lương Sam phảng phất như bị lửa nướng chín, nóng đến mức cậu không tự nhiên dịch về phía bên trái một chút.

Lương Sam hôm nay mặc quần sooc cao bồi, lúc cô ngồi xuống bị kéo tụt lên trên một đoạn, chỉ khó khăn lắm bao bọc lại được hơn nửa cái mông. Một tảng lớn trắng đến chói mắt làm cho đại não của Kỹ Vũ một mảnh rối rắm, tựa như thời xem TV đen trắng, lúc trắng lúc đen.

Lương Sam không e dè nhìn người bên cạnh, bề ngoài vẫn là dáng vẻ lạnh băng như cũ, nhưng vành tai dần trở nên hồng đã bán đứng cậu, hai mắt cậu nhìn chằm chằm di động không có tiêu điểm, ngón tay thon dài lướt nhanh như bay.