Rên Cho Em Nghe - Tô Mã Lệ

Chương 19: Gặp được




Nói xong người đối diện phát ra tiếng cười sảng khoái.

“Quá khen quá khen” Dương Trác cười vẻ bất lực:

“Hai người đó coi đây là đẩy mạnh tiêu thụ nhà mình sao, mẹ tôi khẳng định nói quá lời, con cái có chút thành tích trong xã hội bây giờ, quả thật cũng không dễ dàng.”

Lương Sam cười cười không nói gì.

Hai người nói chuyện vài câu, đồ ăn được mang lên, Dương Trác hiền hòa lại hay nói, cảm giác ở chung cũng thoải mái, Lương Sam nói thẳng lần này gặp mặt chỉ thỏa mãn ý của mẹ mình, nếu không ngại sau này có thể làm bạn bình thường, tiếp tục mối quan hệ này.

Dương Trác tỏ vẻ đã hiểu, nói tạm thời mình cũng chưa tính chuyện yêu đương.

Hai người có một loại ăn ý ngầm với nhau, một bữa cơm trò chuyện vui vẻ, bất giác ngoài cửa sổ đã rực rỡ ánh đèn. Hai người một trước một sau đi ra khỏi nhà hàng, gió lạnh ập đến làm Lương Sam nổi da gà, hôm nay cô không lái xe, móc di động chuẩn bị gọi xe. Vừa mở di động thấy nhiều cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Kỷ Vũ.

Lương Sam còn chưa kịp nghĩ vì sao cậu lại gọi nhiều như vậy, Dương Trác đúng lúc đi đến bên cạnh cô, nhìn thấy cô lấy di động ra, thăm dò hỏi:”Tôi đưa cô về, để cô gọi xe về một mình tôi cũng không yên tâm.”

Lương Sam ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, trong mắt đối phương ngoài chân thành vẫn là chân thành, cũng không từ chối, lịch sự mỉm cười nói:”Được, cảm ơn.”

Ngồi trên xe, nhìn cảnh đêm lướt qua ngoài cửa sổ, não xoay chuyển thần tốc, nghĩ ngợi tự hỏi Kỷ Vũ gọi nhiều như vậy là có chuyện gì.  Ngại vì có người bên cạnh, cô cũng không muốn gọi lại, chỉ nhắn wechat cho Kỷ Vũ hỏi có chuyện gì, nhưng tin nhắn cũng như đá chìm đáy biển, không thấy trả lời.

Đầu óc hư không, cô dựa vào ghế mơ màng buồn ngủ.

Chờ lúc cô mở mắt ra, xe đã dừng ở tiểu khu, Dương Trác không đánh thức, không biết đã ngồi chờ bao lâu.

“Tỉnh rồi?” Dương Trác nhìn cô cười tự giễu nói: “Cạnh tôi nhàm chán lắm à? cô buồn ngủ rồi?”

Lương Sam vội vàng phủ nhận nói: “Làm gì có, là cậu lái xe quá êm.” Vừa nói vừa kéo cửa xe ra, trong miệng nói cảm ơn. Dương Trác đi vòng qua đầu xe đứng bên cạnh cô, nhìn Lương Sam vẫn còn đang có vẻ buồn ngủ, quan tâm hỏi:”Cô có thể đi được không? có muốn tôi đưa đến dưới lầu không?”

“Không cần, không cần đâu, cảm ơn cậu, bữa cơm hôm nay tôi thấy rất vui.”

Cô cũng cảm thấy Dương Trác rất tốt, nhưng mà bản thân mình không hợp với anh ta.

Dương Trác duy trì khoảng cách lịch sự, nói:

“Vậy là tốt rồi, tôi còn biết vài quán ăn của gia đình, có cơ hội tôi lại mời cô đi.” 

“Được, cậu về chú ý an toàn, về đến nhà nhắn tin cho tôi.”

Những lời này cô hay nói với mấy cô bé cấp dưới của mình khi đi ăn liên quan, tự dưng lại bột miệng nói ra. Nói xong cũng có cảm giác không thích hợp, cô xấu hổ nhìn Dương Trác cười cười.

Dương Trác hình như không để ý lắm, chỉ gật đầu nói được.

Nhìn đuôi xe Dương Trác lái đi biến mất trong bóng đêm, cô nâng chân đi về phía tiểu khu, còn không quên mấy cuộc gọi của Kỷ Vũ, vừa đi vừa gọi lại. Chờ điện thoại vang lên vài chuông có một giọng nữ nói trong đó, là không có ai nghe máy. Đầu Lương Sam đầy dấu chấm hỏi, tên nhóc này tối còn không nhắn lại, không nghe máy là sao?

Ngón tay cô nhẹ ấn màn hình, chuẩn bị gọi cuộc thứ hai, bị một cơ thể cao lớn chặn đường.

Ngẩng đầu thấy Kỷ Vũ ở trước mặt mình, ánh đèn đường làm bóng cậu kéo dài, chiếu vào ánh mắt đang lạnh băng, hàm chứa ẩn nhẫn không cảm xúc nhìn cô, trong tay vẫn nắm chiếc di động đang rung rung, gió lạnh thổi vào hai người, cô muốn chạy nhanh về nhà tránh đi cơn gió này.

Chưa đợi cô mở lời, câu chất vấn của cậu liên tiếp nện xuống.

“Tối em còn đi đâu?

“Người đàn ông đưa em về là ai? bạn chịch mới?”

“Xuống xe còn lưu luyến không nỡ rời, sao không mời người ta lên lầu?”

Lương Sam bị những lời nói mang theo âm điệu ác liệt này làm cho tức giận, hai tay cô ôm vai, giọng cũng không tốt lắm:”Cậu phát điên cái gì?”

“Tôi đi chơi với ai có liên quan gì đến cậu?”

Cô nói xong, thấy mặt Kỷ Vũ trầm xuống, rõ ràng rất tức giận, cậu yên lặng, ánh măt gắt gao nhìn cô gái trước mặt, lồng ngực như bị đè nén, như kíp sắp nổ tung đánh ra sấm sét.

Cậu lùi về sau hai bước, tóc đen bị gió thổi loạn, nhẹ nhàng lướt qua mặt cậu. Lương Sam bỗng nhiên rất muốn đưa tay vuốt mấy sợi tóc đang quấy rối ra phía sau tai, hai ngón tay ôm ở bả vai giật giật, cuối cùng chẳng làm gì. Cậu gật đầu nhẹ nhàng, giọng nói khàn khàn.

“Đúng, là tôi xen vào việc của người khác.”

Kỷ Vũ nhìn cô, ánh mắt đau đớn ảm đạm, chịu không nổi lời cô đả thương, xoay người chuẩn bị rời đi, Lương Sam theo bản năng vươn tay kéo áo khoác cậu. Cậu nghiêng đầu nhìn bàn tay trắng nõn đang nắm chặt ống tay áo khoác mình, chậm rãi nhìn lên mặt Lương Sam, mặt cô đang xấu hổ thất thố, cậu không nói một lời nhìn chăm chú vào gương mặt mình vừa yêu vừa hận.  Lúc nói lời không hay, sau đó rõ ràng chột dạ, ngón tay vô thức nắm chặt lớp vải mỏng, lại nói đến lời lúc trước định hỏi:

“Hôm nay cậu tìm tôi có việc gì …?”

Kỷ Vũ không hé răng, nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, nói: “Không có gì.”

“Không có gì sao gọi nhiều như vậy?”

“Cho nên quấy rầy em hẹn hò phải không?” Kỷ Vũ nghiến răng nói lại lần nữa.

Nghĩ đến sự việc mình vừa nhìn thấy, cậu liền sôi máu.

Cậu muốn hỏi cuối tuần rồi cô có bận gì không, gọi vài cuộc không ai nghe, trong lòng quýnh lên chạy vội đến tiểu khu, vừa vặn thấy được Lương Sam và một người đàn ông xa lạ vừa nói vừa cười.

Lúc hai người đứng đó, màn hình di động của Lương Sam lập lòe, sáng lên giữa bóng đêm tối tăm như trào phúng chính mình, nhắc nhở mình chỉ là một kẻ dự bị, vẫy tay thì tới, xua tay thì như chiếc lốp dự phòng mà thôi.

Lương Sam cau mày, tiến lên hai bước, nắm chặt ống tay áo đổi thành nắm chặt cánh tay cậu, giải thích: “Hôm nay có bữa tiệc, đó là con trai của bạn ba mẹ tôi, bữa tiệc đó là ba mẹ tổ chức.”

Kỷ Vũ nhìn gương mặt trang điểm cẩn thận, cánh môi màu hồng no đủ nói ra lời cũng không thể an ủi được cậu, cậu nhìn càng thêm vẻ nhợt nhạt giấu đầu lòi đuôi.

///