Chủ yếu là đang trong tình trạng vô cùng thư giãn, cho nên phản ứng của tôi trễ mất 2 giây, chỉ trong nháy mắt sau đó, cúi đầu nhìn vào di động, bất tri bất giác mới nhận ra điện thoại không ai nghe máy.
Hình như đây là lần đầu tiên.
Lúc trước anh ấy cho tôi số điện thoại này cũng đã nói, số người biết được không quá con số 10, đều là những người đáng tin cậy với anh, mà tôi cho đến bây giờ chưa có lần nào không gọi được, có một sự an tâm mặc cho gió mưa vậy đấy.
Thậm chí có một lần anh nhận máy mà sang sảng nói với tôi “Cục cưng em đợi chút cái nhen ta bên này đang bận chém người”…
Cho nên xác suất xảy ra tình huống không liên lạc được như thế này là rất thấp.
Tôi tâm phiền ý loạn mà hồi lâu nhìn đăm đăm về phía chân trời được nhuộm một màu ráng đỏ, gượng ngồi dậy, cố hết sức bình tĩnh mà gọi cho Chu Tĩnh Dương.
Nhưng vẫn không kết nối được.
Lúc này tôi mới nhận ra rằng có gì đó không ổn.
Dù sao thì so sánh với Cung Tuyển Dạ hay tùy hứng, Chu Tĩnh Dương làm người đáng tin cậy hơn rất nhiều, làm một cánh tay đắc lực, công việc yêu cầu hắn phải làm việc cẩn thận và chu đáo, một lời có thể tác động đến toàn cục, theo như mong đợi của tôi với hắn về mặt chính sự, thì giá trị của hắn cao hơn Cung Tuyển Dạ nhiều, bây giờ lại quẩn quanh vào khoảng không.
Rốt cuộc bên kia có chuyện gì vậy?
Tôi cố kìm nén bản thân chờ đợi thêm 10 phút nữa hẵng gọi lại, kết quả vẫn không có bất cứ sự thay đổi nào như tôi muốn.
Đứng lên, ván sàn gỗ nơi cửa hiên chịu cái giẫm của tôi vang lên tiếng trầm đục, trời tối chậm, nhiệt độ trong không khí lại hạ thấp dần, con gió biển mằn mặn đến từ ngoài khơi thổi vào người mang theo cái lạnh hơi oi nồng, tôi không kìm được mà run rẩy một chút, trên cánh tay dựng thẳng tóc gáy.
– Chắc có lẽ không còn cách nào khác tốt hơn.
Nói cách khác, chờ đến khi tôi tìm được một phương hướng khác, thời gian đã mất không thể đòi lại được nữa, mà tôi bây giờ cái không muốn làm nhất chính là khoanh tay đứng nhìn.
Quay đầu đi vài bước trở về phòng, tôi có đánh vài cuộc gọi, nhìn màn hình vẫn hiển thị máy bận, tôi nhờ vả một vị trưởng câu lạc bộ vẫn chưa đi, nói, phiền đằng ấy chuyển lời hộ tôi đến chủ tịch chúng tôi, e là tôi có việc phải đi rồi.
Vị tiền bối trên tôi vài khóa đang cắm mặt vào laptop ở khu sảnh nơi khách sạn xem video, anh ta di chuyển ngón bấm tạm dừng, nâng kính, “Sao thế ?”
“Không liên lạc được với người nhà, có hơi sốt ruột.”
“Biết đâu chừng đang làm việc nhà thì sao, chốc nữa là gọi lại thôi ?”
Y thấy tôi lắc đầu, xỏ đôi dép kẹp dưới chân bàn, rồi chạy đuổi theo tôi lên lầu, “Đừng gấp gáp Hạ Tức à… Sẽ không sao đâu, khi về nhớ báo cho chúng tôi một tiếng nha !”
“Hả.”
Tôi đẩy cửa vào phòng ngủ, mở ba lô bỏ tất cả đồ đạc của mình vào, rồi lên mạng mua vé tàu cách đây không xa khởi hành trong thời gian gần nhất, mỗi ngày chỉ có một chuyến tốc hành này, hơn 2 giờ đi, về đến nơi là 8 giờ tối.
Cung Tuyển Dạ bên kia vẫn chưa gọi lại cho tôi.
Nói là lo lắng nghe như có vẻ chuyện bé xé ra to, có ai lại không có lúc không gọi đến được chứ, Hạ Giai có đôi khi không tiếp điện thoại khi dì không thể thoát thân được, hành nghề phục vụ là thế, từ lúc tự mở quán cho đến nay dì mỗi ngày không ngơi nghỉ đến khuya, đem cơm đến không nhớ mà ăn, ban đầu tôi còn oán giận đôi câu, sau này cũng dần chiều theo dì… Nhưng không có ai khiến tôi cảm thấy không an lòng như Cung Tuyển Dạ cả.
Bởi vì anh hoàn toàn cách ly tôi bên ngoài cái “Thế giới kia”, khiến tôi có đôi lần quên mất người như anh, bất cứ khi nào bất cứ nơi đâu đều có thể gặp phải cảnh hiểm nguy.
Gặp chuyện anh cũng chỉ nói cho tôi rằng ” Ta phải đi” và “Chừng nào sẽ về”, nhưng xưa giờ không hề nói “Đi làm cái gì”. Anh luôn luôn tuân thủ lời hứa, nhưng vẫn quen nếp giữ lại đôi điều, cho nên đối với nguyên nhân mà anh quyết định như thế, tôi không nghi ngờ mảy may. Có lẽ sâu trong tiềm thức tôi cũng cho rằng bằng sức lực của mình hiện tại không thể giúp được gì cho anh – không tự chuốc lấy phiền toái đã là tốt lắm rồi.
Hơn 6 giờ, thành phố kẹt xe, địa phương không có tàu điện ngầm, ngồi trên taxi đến sốt ruột trên đoạn đường kín như nêm chừng 20 phút, tài xế thấy tôi có vẻ vội vã, trực tiếp mở cửa xe cho tôi chạy đi luôn. Tôi chạy cả một con đường, đến trạm vừa kịp lúc soát vé.
Người trên chuyến tàu đêm không nhiều lắm, khoang xe cũng khá là sạch sẽ với màu sơn xanh biếc, tôi ôm ba lô ngồi một mình dưới ánh đèn sáng trắng, chợt tầm mắt giao nhau với vị khách trung niên ngồi gần đấy, trên người gã có mùi hắc ín khó ngửi, ngón tay đến các kẽ dính bụi bẩn đen thùi, ánh mắt không mấy tốt lành, tôi cũng giống vậy đấy. Chạy đến đổ mồ hôi xong vừa ngồi xuống chỉ muốn gục ngay, tôi nhắm mắt lại, giấc ngủ gián đoạn lại bị cắt ngang bởi 3 lần âm báo hiệu, đơn giản và dứt khoát tựa lưng vào ghế, mắt không biết đang nhìn vào đâu, các ngón tay đan vào nhau. Trong xe nồng mùi người, nhiệt độ cao hơn so với bên ngoài, tôi bị ép đến khó đứng vững, người càng lúc càng nóng lên, một vài suy nghĩ vẩn vơ xa rời thực tại vừa nhe nhóm đã bị tôi dập tắt, tôi không giải tỏa được nỗi xao động này, dù gấp rút nhưng cũng đành chịu.
Giữa lúc tôi bấm thời gian tính giờ cho đến hết chịu nổi nữa, Chu Tĩnh Dương mới gọi đến.
Nghe thấy giọng nói của anh, tôi đứng ở ven đường mà ngẩn ngơ, cứ như bất chợt quên mất phải làm gì rồi.
Nhưng tôi lại có cảm giác nhẹ nhõm thoải mái, ngồi trên xe đánh một giấc hồi tưởng lại những câu chuyện hoang đường như thật như bịa.
Tôi vội quay về là vì cái chi ?
“Cục cưng à, “Anh thở dài, giọng nói được truyền qua sóng vô tuyến càng thêm phần từ tốn, “Lừa ta à.”
Tôi không phản bác.
Thậm chí còn muốn nói anh biết.
“Ây da.” Anh nói, đồng thời chỉ một câu cảm thán thôi mà đã dẫn đến không ít tiếng bàn tán sốt ruột rồi.
“Cho đi.”
“Đứng yên đấy chờ ta.”
“Được thôi.”
Vì vậy tôi phải vào cửa hàng tiện lợi mua chai nước có ga trong cái tủ lạnh-không-hề-lạnh kia, đứng dưới bậc thang chờ anh.
Đèn đường kéo đi bóng hình của tôi mãi, bên kia đường có 2 em mèo hoang cong đuôi lục thùng rá, lon nước leng keng rơi vãi đầy mặt đất. Tôi nở nụ cười thành tiếng.
Đúng là có vấn đề thật rồi.