Remix - Hỗn Âm Nhân Sinh

Chương 78




Nửa bước chân vừa định giẫm lên bậc thang, xung quanh đều là người, thấy có người nhìn qua thì tôi vội cúi thấp đầu, nói không ra hơi đáp lời, “Ừ, là tôi.”

– Gần như quên sạch chuyện này luôn rồi.

Lại nhìn nội dung hiển thị trên màn hình kia, tên tôi đấy ư? Tôi thật chỉ muốn quay ngược về, làm như vừa nãy không hề thấy bất cứ gì cả.

“Trâu bò ghê luôn á!”

Tiếng hô phía sau lưng của cô bé kia làm tôi hết cả hồn, chợt có một đàn anh đeo kính đến, chắp tay với tôi, “Thiếu hiệp dừng chân!”, lại quay đầu gọi viện binh, “Hội trưởng ơi!”

Tôi đứng ngây ra đấy, ngẫm nghĩ mình không làm tặc, nhưng cũng đâu có chút gì là khí chất ngôi sao.

Tôi trên và dưới sân khấu không cùng một người, không có microphone làm chỗ dựa, đứng trước đám đông là tôi lại hoảng.

“Mau đến đây.”

Trưởng câu lạc bộ khoan thai mà đến, bắt phát trúng ngay. Tôi không chống cự. Vốn nghĩ chào hỏi với thành viên trong hội học sinh xong rồi coi như tạm hết, làm thân hơn có thể chờ đến lần họp mặt chính thức, vẫn tốt hơn bị vạch tẩy đôi chút như thế này, bị vài người trong nhóm mang đi, vừa đi vừa nói.

Bọn họ thay phiên nhau giới thiệu câu lạc bộ này cho tôi: Các thành viên trong câu lạc bộ cũng như tôi, mang niềm đam mê cháy bỏng “Mê nhưng không thể thay cơm”. Trưởng câu lạc bộ là nghệ sĩ hát cổ phong, tên mắt kính là tay sáng tác thơ có thâm niên, còn đàn chị chờ tôi điền đơn xong là lập tức xin chữ ký là nghệ sĩ dương cầm cấp 10, trong câu lạc bộ còn có band rock, mỗi dịp hè đến là tổ chức biểu diễn trong trường, nổi tiếng đến độ chỉ có thể tổ chức ở sân thể dục, sảnh không đủ sức để chứa.

Các thành viên đều có chút thành tích nho nhỏ trong các lĩnh vực mà tôi chưa được biết đến, có thể đối với người không quá hiểu biết về họ, họ không là gì cả. Nhưng tôi lại cho rằng đây chính là cái thú: Nom bộ dạng họ không được ưa nhìn, vẫn trông như bao ngày bình thường khác, lại có cảm giác huyền bí đô thị.

Tôi nghĩ mình tìm đến đúng chỗ rồi.

Hòa nhập vào bọn họ không quá khó khăn, cộng thêm tinh thần sáng láng trước khi được nghỉ, cũng không bận chuyện gì, vào buổi chiều ngày chiêu nạp người mới của câu lạc bộ, tôi cùng bọn họ đi đón tân sinh gia nhập.

Hơn nữa cũng là do bị hội trưởng nhờ vả.

“Lại đây, lại đây, Tiểu Hạ chú qua đây.”

“Tôi á?”

Vẫn là gian hàng ngày hôm qua, tôi bị cô nàng túm vai, vỗ vỗ lên cái ghế dành cho người phụ trách, “Cậu không cần phải làm gì đâu, cứ ngồi đây là được.”

Tôi: “Ể…?”

Chị sờ sờ đuôi tóc sau gáy, hai tay chắp trước ngực, lúng túng nói: “Khụ. Lát nữa sẽ có nữ sinh khác đến.”

Hôm nay tôi làm một con búp bê trưng bày.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, đến giữa trưa rồi mà vẫn không thấy bóng dáng thiếu nữ xinh đẹp, thiên sứ giải cứu thiếu nam cô đơn đắm chìm trong sáng tác âm nhạc, mà là bóng đen che khuất tôi từ đầu đến chân.

“Em đẹp dzai, trùng hợp ghê á.”

Tôi ngẩng đầu thật mạnh.

Người đến mang theo một mùi hương nước hoa quen thuộc kề sát vào tôi, thanh kẹo que ngậm trong miệng nhẹ chọt vào khóe môi tôi.

Tôi nhìn đắm đuối gương mặt tuyệt đối không thể nhận lầm kia hồi lâu, anh cũng không kiêng dè mà đối diện với tôi, dù cho khoảng cách giữa hai chúng tôi trong giây phút này vô cùng khiến người không khỏi nghĩ miên man.

Lên đại học tư tưởng cũng cởi mở hơn cấp III nhiều, loáng thoáng nghe thấy có người ồn ào bốn phía, lúc tôi đứng lên ngã cả ghế, ngã người chống tay lên bàn, được anh đỡ lấy bên vai, vô thức nhìn chung quanh.

“Sao anh lại ở đây…?”

“Sao đến được á?”

Anh nhai rộp rộp viên kẹo, vẫn ngậm que kẹo trong miệng thay cho thuốc lá, một ngón duỗi ra chỉ một nữ sinh mặt đỏ bừng như sắp ngất, “Vị bạn học nhiệt tình này dẫn ta đến đó.”

Người này đi đâu cũng hại nước hại dân.

Tôi lướt qua vai anh và mỉm cười đánh tiếng cảm ơn với nữ sinh kia, tiện đà tiến đến hạ giọng nói bên tai, “Mai là em về nhà rồi…”

“Vậy thì không thành vấn đề rồi nhỉ.”

Anh chặn lại tờ đơn đăng ký bị gió thổi bay, đưa tôi, sau đó hạ mắt nhìn tôi sửa sang giấy tờ, nói, “Hôm nay ta được nghỉ, buối tối đưa em về nhà luôn.”

Đối tượng ngày nhớ đêm mong gần ngay trước mắt, tôi nghe thấy mùi kẹo ngọt từ hơi thở của anh, cổ họng khô ran, nếu không vì bên cạnh còn có người, tôi rất muốn hôn anh.

Anh hình như cũng muốn làm thế, hai người rõ ràng không hề có tí đụng chạm thân thể nào, anh cũng đã phỏng lại gương mặt tôi lớn nhỏ không sót chút gì chỉ bằng ánh mắt, sau đó liếm liếm khóe môi mang nét cười, dày mặt nhìn đắm đuối.

Anh không hề nói một câu nào, cả huýt sáo cũng không cần, chỉ bằng ánh nhìn cũng đủ nhấn chìm tâm trí của tôi, rõ như ban ngày, tia ra hàm ý.

Tôi bảo anh đứng đấy chờ tôi, mình thì chạy đi xin phép với trưởng câu lạc bộ, nói người nhà tôi đến, chiều e rằng vắng mặt, thật lòng xin lỗi.

Trưởng câu lạc bộ đang bận chỉ đạo cho cái hội viên mới mà hớn hở mặt mày, nghe tôi nói thế, chẳng những không trách mà còn thân thiết đề cử địa điểm nên đi, “Trong phố buôn bán có nhà hàng điểm tâm ngọt ngon lắm đấy, đối diện còn có nhà hàng Nhật nữa, vào sâu bên trong có rạp chiếu phim đó! Hôm nay đang chiếu cái phim gì đó… Chờ đã Tiểu Hạ cậu đừng vội!”

“Cảm ơn hội trưởng!”

Không đi ngay là Cung Tuyển Dạ được bắt chuyện lần thứ ba rồi đấy!

“Xin lỗi không tiếp được, ” Nói một cách hững hờ, tôi bước thật nhanh kéo anh đi từ trong đám người, rẽ vào con ngõ thông với cổng bên hông trường, tôi vờ bực dọc chỉ lo đi, trong lòng lại vui sướng không thôi.

Cuối cùng cũng có thể ở cùng anh rồi.

Nghĩ vậy tôi liền bấn loạn không có tiền đồ, giả vờ đứng đắn hết nhìn ngó ngang dọc, bước nhẹ như đang lướt sóng vậy.

Lúc này trên đường đa số là người đi tản dạo, trời nóng, hai chúng tôi khi đến rạp rồi không chịu nổi sự cám dỗ của khí lạnh phả vào người, mua vé phim kinh dị.

Khi bạn có rất nhiều thời gian để tiêu phí, lại lười biếng nhàn nhã không biết đi đâu, rạp chiếu phim tối như hũ nút không nghi ngờ là một sự lựa chọn tuyệt hảo.

Ôm ly nước ngọt lạnh và bỏng ngô, bạn còn có thể thừa lúc chiếu phim tối đèn mà làm chút gì đấy với cái người cũng đang nhàm chán như bạn ở hàng ghế cuối.