*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi đoán anh đã nhìn ra tôi khóc, nhưng anh rất hiểu lòng mà không thắc mắc đến một chữ, kéo cửa kính xe xuống, thẳng hướng đến nhà riêng của anh.
Trong lòng với bao cảm xúc rối rắm giao nhau, khiến tôi rất khó mà định nghĩa chính xác, không phải cay đắng, không phải đồng cảm, cũng không phải ai thán, hoặc chăng chúng nó đều có, không thể nói hết bằng ngôn từ, tích dần dần trong lòng thành một áp lực, tôi chỉ có thể lấy trầm mặc mà an ổn lòng.
Trở về dinh thự của anh, trong phòng không có những người không có phận sự, chỉ có đôi ta chung chỗ, trong bầu không khí ấy càng giống một ngôi nhà hơn.
Tôi cũng muốn nơi này thành nhà mình, nhìn anh cất món quà tôi tặng vào tủ, đóng lại từng cái từng cái, lúc này mới cởi áo khoác, vén tay áo vào phòng bếp.
Tôi không cùng qua, nghe thấy tiếng tủ bát vang cọt kẹt, anh lại ló đầu ra, “Đừng đứng đấy thôi, xuống tầng hầm chờ ta.”
Lời này lọc đi lọc lại ngữ nghĩa mới hiểu cái vi diệu trong đấy, tự trách bản thân xem quá nhiều phim điện ảnh trên TV mà hoảng rồi, tôi không biết anh muốn tôi làm gì, nhưng vẫn nghe lời anh, ngay khúc ngoặt hành lang khuất bóng tìm được cầu thang gỗ hướng xuống tầng hầm, lạch cạch vài bước đi xuống, sẵn mở đèn đêm nhỏ trên tường.
Vừa vào đã thấy nhiệt độ phòng dưới đất thấp hơn chút so với trên lầu, giữa mùa hè được cái râm mát hài lòng người biết bao; Đèn sáng, soi rõ toàn căn phòng lớn. Có vẻ được phân loại thành 2 thành theo công dụng của món đồ, phía bên phải khá là thu hút ánh nhìn, trên bậc thang 3 bậc là cái bồn tắm, đối diện là màn hình LCD tinh thể lỏng, kết hợp giữa phòng tắm và rạp chiếu phim tư nhân.
Tôi nhìn tay cầm điện tử trên viền bồn, liên tưởng đến việc anh ở trong này vừa tắm vừa chơi game trông như nào.
Buông thả trong lúc không người.
Mà bên trái là giá sách ních đầy 3 mặt tường, chất gỗ có vẻ đậm hơn sàn nhà, phong phú một cách như là thế sự xoay vần, sách vở các loại chen chúc nhau không còn chỗ trống, có vẻ cũng không được phân loại kỹ càng, cứ như tiện tay bỏ lên vậy, trên thang gấp cũng có một vài quyển, tranh ảnh hoặc sách nhiếp ảnh, tôi lật xem thử vài quyển phía trên, là bản gốc tiếng Anh, ngoại trừ giấy bìa có tuổi thì bên trong được bảo quản rất tốt, phẳng phiu.
Điều này khiến tôi chợt sinh ra một ý nghĩ điên rồ, đó chính là giả như những quyển sách này thuộc về anh, anh có thể coi như là có một tấm lòng chu đáo tinh tế.
Sự thật chứng minh tôi chỉ đoán đúng phân nửa.
“Những quyển sách ấy là của bố ta.”
Anh cũng bước lộp bộp trên thang lầu xuống, trên tay là dĩa bánh quy bơ, còn có cả thức uống có ga ai ai cũng thích. “Sau thì thuộc về ta.”
“Trước kia đây là hầm rượu của ông già, rượu đỏ quý mà ông ấy rất nâng niu và ly thủy tinh, ông ấy đã từng nói với ta, ‘Con cẩn thận cái này một cái 3 nghìn đấy’, vừa dứt ta đã làm vỡ hai cái.”
“…”
Phá của.
Anh khom lưng đặt khay xuống, “Bây giờ, nơi này là khoảng riêng của ta, lúc phiền lòng liền trốn vào đây, khóa cửa lại, ai gõ cũng không mở cho.”
“Cho nên?” Tôi nhìn anh tốc áo tôi lên lộ ra phần bụng, “Anh muốn cùng em cô đơn trải qua tuổi già sao.”
Tay anh hơi dừng.
“Không, “Anh nói, “Ý ta là, em có gọi đến xé họng cũng không có ai đến cứu em.”
Tôi lại bị anh cởi bằng sạch, ném vừa bồn tắm đầy nước nóng, cả hai vừa ăn bích quy vừa chơi 5 ván RPG.
Bởi thao tác không rành rẽ dứt khoát, anh thắng hơn tôi một ván, có tâm dạy tôi cách dùng tay cầm, nhưng vì quá ư gần, khó tránh khỏi đụng chạm, cho đến lúc tôi kịp phản ứng, tình thế đã rơi khỏi tầm khống chế.
Tôi đứng trong bồn, nước không qua khỏi mông, anh khoác áo choàng tắm ngồi trên bậc thang, hai tay ôm lấy hông tôi, hôn cằm và hầu kết của tôi từ trên xuống dưới, hỏi tôi, lần trước nói em còn nhớ không.
Tôi tất nhiên là không.
Nhưng chuyện còn canh cánh thì nhiều.
Ví dụ như tôi có cần làm công tác chuẩn bị tẩy rửa trước khi hành sự không, ví dụ như tôi nên hy sinh vì nghĩa như nào để thứ lớn như vậy vào trong bây giờ
Ánh mắt rời rạc trong không trung nửa buổi, vòng đến trước mặt anh, ngập ngừng nói, em có thể… Dùng miệng thử xem.
So với cái anh muốn, đây chỉ là kế hoãn binh. Nhưng dưới tình thế cấp bách đưa ra lời đề nghị lớn gan như thế cũng đã khiến tốn bao công sức rồi, lại thêm, nghe nói là…. Dùng miệng thoải mái hơn đấy.
Đôi mắt anh thoáng chút kinh ngạc rồi biến mất, nắm ngược lại cổ tay tôi, kéo tôi vốn đang không đứng vững, nhào lên người anh, đối diện nơi quần.
Sau đó, như không cho tôi cơ hội nuốt lời, dùng khuỷu tay giữ lại cánh tay tôi.
Tôi bị kẹp giữa đôi chân dài dạng rộng của anh, không thể động đậy, áo choàng tắm tuột xuống thứ gì đó chọt vào cằm tôi.
“Xin được giúp đỡ nhiều hơn.”
Có trời mới biết tâm tình của tôi khi cùng thứ này trực tiếp gặp nhau là như nào.
Kỹ thuật có hơi quờ quạng, hoàn toàn không có gì đặc sắc, lại nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của anh, cổ họng phát ra tiếng rên trầm thấp mà thỏa mãn, nói theo giọng điệu cố nén này thì, nhóc con, đầu mắc vào răng rồi…
Tôi thậm chí có cảm giác máu mũi tuôn trào.
Vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, có thể sờ đến phần cơ bắp mạnh mẽ bên hông, rung động theo từng tiếng thở dốc của anh; cảnh tượng này dù tôi có không nhìn thấy cũng khí huyết sục sôi, gương mặt nóng bỏng cả lên. Anh vuốt ve lưng tôi, lúc biết anh đã đến khi tôi thử lấy lòng, giọng nói khàn khàn, nói bằng điệu dịu dàng khó có thể chống đỡ, hướng dẫn từng bước, “Chậm thôi… Ừ đấy, liếm vào… Tốt, ngoan lắm…”
Anh tiết ra liền lập tức lấy tay đỡ lấy mặt tôi.
Như sợ làm bẩn tôi.
Tôi kiệt sức giẫm trên gạch men sức trơn trợt đáy bồn, được anh ôm vào lòng, trượt xuống ngồi vào, sát với nhau không chút kẽ hở, không thể điều khiển mà run rẩy không thôi.
Tôi đúng là điên mà. Điên không hề nhẹ.