*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Fanart trai nhà ❤
Anh đứng ở cửa, xem ra định đi vào bên trong, động tác đưa tay lên gõ cửa khựng lại trong tích tắc, nghiêng đầu sang chúng tôi, nhướn mi.
Phí Na huýt sáo.
Tôi không tài nào dời mắt nổi trong khoảnh khắc.
Anh mặc bộ tây trang 3 hàng khuy, nhưng không cài, áo sơ mi đen bên trong bó sát thắt lưng, trên cổ tay có đeo đồng hồ đắt tiền thập thò nơi tay áo. Tôi không thể chịu nổi nữa.
Cứ ăn mặc như này mà ra đường kiểu gì cũng có chuyện.
Trong đầu vừa bật lên ý nghĩ này, tôi mới phát hiện mình nhận ra quá trễ.
Chắc chắn nơi nơi đều có tình địch.
Tôi không tỏ vẻ gì, anh hẳn cũng không thể đoán được suy nghĩ của tôi, không thèm để ý người khác mà ôm chầm lấy tôi. “Bàn bạc à?”
Phí Na ở phía sau không chịu nổi mà: “Fuck—”
Tôi nén cười, nghe thấy mùi nước hoa trên người anh, mùi khác với mùi lần trước gặp anh, hình như là khế và cây phật thủ, dịu mát như khu vườn sau cơn mưa. Tôi híp mắt, ngửi mãi không thôi, “Ừ, chuẩn bị thử giọng.”
Anh theo chúng tôi vào phòng thu âm, hai đồng nghiệp của Phí Na buổi chiều không có ở đây, chị ngồi trước soundboard, tìm được nhạc đệm cho ca khúc đã qua chỉnh sửa trong máy tính, cho tôi chọn một bài.
“Cái này à?” Chị bật cái mà tôi chỉ, “OK, đoạn ngắn là được rồi.”
Vừa định bước vào phòng thu, chị gọi tôi lại, trong tay là một quả táo đã được gọt vỏ, dùng dao gọt trái cây cắt một miếng cho tôi.
“Ăn táo để tránh dính âm này.”
Chị nhìn tôi bỏ miếng táo nhỏ vào miệng, tự tay chỉ dẫn, “Vào đấy nhấn cái nút bên cạnh loa không dây ấy là sử dụng được rồi.”
Tôi vén tay áo đến khuỷu, đóng cửa lại, dưới ánh đèn vàng ấm áp, đeo tai nghe lên, kiểm tra chốt mở, xong xuôi rồi bật ngón cái với Phí Na bên ngoài.
Sau đó liếc mắt sang Cung Tuyển Dạ cách lớp kính, tiếng nhạc vang lên.
That D’USSÉ is the shit if I do say so myself
Chai D’USSÉ là thứ phưn nếu chính tao nói nó là như vậy
If I do say so myself, if I do say so myself
Nếu chính tao nói là như vậy, thì chắc chắn nó là như vậy
Hold up, stumble all in the house
Chậm thôi, rung lắc cả căn
Tryna back up all that mouth
Cố gắng lưu lại tất cả trong cái miệng ấy
That you had all in the car
Cho cưng tất cả trong con xe ấy
Talkin’ about you the baddest bitch thus far
Nói về cưng đấy con bích tồi tệ nhất cho đến giờ
Talkin’ about you be reppin’ that Third
Nói về cưng đại diện cho khu 3 ấy
I wanna see all that shit that I heard
Anh muốn thấy mấy điều rác rưởi mà anh đã nghe
Know I sling Clint Eastwood
Nhớ là anh chơi hàng Clint Eastwood
Hope you can handle this curve, uh
Mong là cưng chịu được đường cong này, uh
Foreplay in a foyer, fucked up my Warhol
Màn dạo đầu trong tiền sảnh, nhầy nhụa hết cái tường rồi
Slid the panties right to the side
Vứt cái sịp qua một bên
Ain’t got the time to take drawers off on site
Anh đâu có thì giờ mà tuột nó ra chiêm ngưỡng cơ chứ
Tôi hát đến nửa, nhìn thoáng qua biểu cảm thầm hiểu mà cười đen tối của anh.
Ban đầu tôi không cảm thấy việc biến tấu lyrics đơn giản vì nghệ thuật có gì đáng trách, ít ra với tôi chúng chính là trải nghiệm vỡ lòng của tuổi dậy thì, bù cho mười tám năm trời mới hiểu được thế giới quan.
Kết quả là bị nụ cười của anh thành cho phí công, tôi càng nghĩ càng đáng khinh bỉ, khi sắp kết thúc suýt thì hát chệch.
Có cảm giác mỗi lúc nghe tôi hát anh đều lấy lyrics làm vui.
Một đoạn rap dài nhất cũng chỉ 50 giây, rất nhanh đã xong. Thấy Phí Na ra hiệu dừng, tôi tắt thiết bị, điều chỉnh nhịp thở rồi mới ra khỏi phòng thu, đèn soi nóng nực, cánh tay tôi phủ một lớp mồ hôi mỏng, lại bị khí lạnh điều hòa thổi đến run người.
“Khá lắm, không thua gì người trong nghề, còn chút chi tiết về sau tôi sẽ dạy cậu kỹ thuật, không thành vấn đề đâu.”
Phí Na còn hài lòng hơn so với những gì tôi tưởng tượng, ít nhiều cũng khiến tôi có chút niềm vui nho nhỏ.
Không ai không thích được công nhận. Tôi thừa nhận năm ấy tranh tài thất bại lẫn chuyện không may khi ký hợp đồng ra mắt đã từng khiến tôi chán nản và thất vọng, có một ngày được nghe lời khen ngợi, tựa như được cứu vớt từ cát bụi trần ai, sự sướng vui xen chút chua xót.
Nhưng đó vẫn là niềm vui.
“Mấy hôm rỗi cậu qua đây đi, phòng thu bình thường 9 giờ sáng đã có người rồi, có hôm chúng tôi ở lại đây suốt cả đêm sáng tác.”
Chị nói, từ cặp văn kiện dày lấy ra tờ giấy in, sơ lược kế hoạch,”Mai tôi sẽ mang bản nhạc đến cho cậu, theo những gì đã có sẵn, tranh thủ trong thời gian một tuần thu bản Demo.”
“Được ạ.”
“Vậy hai người cứ ngồi đây nghỉ ngơi, tôi qua phòng bên chỉnh lý hồ sơ, sau đó đi vệ sinh chỉnh trang đôi chút, sau đó khóa cửa. Tôi cũng phải về làm một ly, nghỉ ngơi sớm chút…” Chị vươn người đi ra ngoài, được vài bước thì quay đầu, “Tắt điện bên này hộ tôi nhé, cám ơn cưng.”
Chị khép hờ cửa, đi xa dần.
Tôi kéo công tắc nguồn điện xuống, tiếng điện lưu yếu ớt phát ra cũng biến mất, nhất thời trong phòng yên ắng một cách vi diệu.
Từ nãy đến giờ 2 chúng tôi vẫn chưa nói gì, Cung Tuyển Dạ tựa trên soundboard đối diện tôi, chân anh chống nghiêng trên mặt đất, đầu ngón chân là rà kéo tới lui.
“Ta nói…”
“Anh đừng nói.” Tôi lập tức di chuyển mà không cần nghĩ, một tay bịt miệng anh lại, nhớ lại lời bài hát khi nãy càng mất tự nhiên hơn.
Tôi đã hát cái quái gì vậy chứ.
Anh liền không lên tiếng nữa, đôi môi mềm mại để lại xúc cảm khiến người ta thất thần trong 1 2 giây, bất chợt hôn tay tôi.
Tôi hoảng hốt rụt tay về, lại bị anh chống tay lên mép soundboard và vây ở chính giữa.
Chân không đứng thẳng, chiều cao thấp đi vài phân, anh chỉ cần hơi cúi xuống chút là đã có thể tạo một góc độ vô cùng có tính xâm chiếm, tôi rất thích ngắm anh chớp mắt vài khắc trước khi hôn, giữa hàng lông mi có thể nhìn thấy kẽ hở sâu hoắm, hơi thở nóng bỏng, không cần lời dư thừa, ám chỉ ham muốn đến sâu sắc.
“Hát cho ta lần nữa được chứ?”
Tôi có thể nói không ư?
Phí Na sau đó quay lại khóa cửa, nghe nói rằng tôi muốn đi làm thêm, làm ở quán bar, rỗi quá hóa nhàm liền nói đi cùng làm một ly.
“Cậu còn làm thêm?” Chị ngồi ghế sau, tỏ vẻ vô cùng khó tin nổi, sau đó lại chỉ vào Cung Tuyển Dạ quay ra sau sang xe, tiếc nuối lắc đầu với tôi, “Cưng đã có đại gia bên cạnh rồi Tiểu Tức à.”
Xe bắt đầu chạy, tôi kiểm tra lại dây an toàn đôi chút, anh cầm tay lái, vô cùng hứng thú nói, “Em là vì tiền hay vì thân ta?”
Tôi đáp, tiền sắc thu tất.
Đây là lời thật.