Sau khi trải qua một buổi sáng đầy sự kiện bất ngờ mà như muốn bay mất cả hồn, mông thì lại nhoi nhói, tôi loay hoay trong xe một hồi mới chịu ngồi yên, nhìn ra ngoài cửa kính, đầu óc như trên mây.
Hai hôm này cứ như tôi xuyên việt ấy.
Tôi nhìn cái người ngồi cạnh đang cầm lái, cứ nghĩ anh sẽ mãi thuộc khu vực ‘Đối tượng thầm mến’, một ngày nọ bỗng nhảy lên làm ‘Người yêu chính thức’, trái lại khiến tôi cảm thấy không quen tí nào.
Thậm chí tôi còn cho rằng anh chỉ đang đùa với tôi, dẫu sao thế giới của anh tôi chỉ có thể ngước trông, còn anh lỡ như chỉ cảm thấy mới mẻ mà lấy làm vui trong chốc lát, hoặc khi tôi đã đắm chìm trong thời khắc vô tận thì anh sẽ lạnh nhạt mà lịch sự nói với tôi, anh vẫn là anh và tôi vẫn là tôi.
Tựa như phải thế mới đúng thực tế.
Nhưng giả sử mọi thứ đều là thật —
“Nghĩ gì thế?”
Bất chợt, giọng anh vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ, tôi theo phản xạ lắc đầu, “Không có gì, lên mây thôi.”
Anh không đáp lại ngay, vài giây sau mới lên tiếng, “À, tới rồi này.”
Đây là một con phố yên bình hơn rất nhiều so với cái khu vực đầy náo nhiệt này, ra khỏi xe, hai bên đường chỉ lác đác người qua lại, Cung Tuyển Dạ chỉ ngón về hướng một căn nhà phía sau cửa hàng mặt tiền, được thiết kế với sắc gỗ trang trọng mà khiêm tốn, một cửa hàng may mặc có trưng ba con ma nơ canh vô hồn trong tủ kính.
Thật đấy, cửa hàng may mặc. Tôi dù mới thấy lần đầu tiên cũng không khỏi nghi ngờ người chủ tiệm vì ngại gặp người nên mới đặt cửa hàng ở vị trí khuất như vậy.
Cung Tuyển Dạ đẩy cánh cửa gỗ được khắc hoa văn, tôi cùng bước vào, trong quầy có một cô gái trẻ mặc áo sơ mi chấm bi, cặp kính tròn treo trên sống mũi, nghe thấy tiếng chuông thì ngẩng đầu lên, “Chào anh, anh có hẹn trước chứ?”
Anh nhìn chằm chằm, “Gương mặt này chính là hẹn trước.”
Cô gái trợn mắt mà nhìn, sau đó mỉm cười quyến rũ, hô với lên lầu, “Bà chủ ơi!”
“Đến đây.”
Người đáp cũng là một người phụ nữ, giọng nói kém phần trong trẻo như người trước mặt, tôi vốn nhạy cảm với âm thanh hơn nhận mặt, không hiểu sao trong đầu lại phác thảo nên một phong cách nữ tính dựa trên hình tượng của Hạ Giai. Tiếng nói đã rõ ràng hơn, một người phụ nữ tóc ngắn đến ngang vai, khom người bước xuống bật thang, đôi chân dài đầy khí khái, áo sơ mi trắng kết hợp với thắt lưng màu đen, thước dây cuốn quanh tay, đong đưa theo mỗi bước chân, đôi cao gót mười phân nhọn như dùi bước đến, nhịp nhịp trước mặt tôi, đầu cao xêm xêm tôi.
“Cậu, ” Ánh mắt của cô như cái thước dây trên tay đảo quanh người tôi, khi nói thì nói với Cung Tuyển Dạ, “May quần áo?”
“Chứ sao?”
Cô nhận được câu trả lời có cũng như không, rồi vòng cây thước quanh cổ tôi, sau đó lôi cổ kéo vào bên trong. Cung Tuyển Dạ đi theo phía sau vô tâm vô phế mà cười, tôi ngu ngơ.
Thì ra thước dây còn có cách sử dụng đầy lý thú như thế.
Tôi biết bộ dáng hiện tại của mình rất buồn cười, mặc người xử trí, cô mang tôi đứng trước gương, vô cùng chuyên nghiệp đo đạc chiều cao, vòng hông cả vòng cổ, chiều dài chân lẫn cánh tay và các bộ phận khác trên cơ thể, trong quá trình tôi được xoay một vòng, nhìn toàn diện khung cảnh xung quanh, nơi đây có những viên gạch vuông được ốp cực kỳ đẹp mắt, phối với bức tường, thiết bị may quần áo, sản phẩm hoàn toàn được làm thủ công đang trong quá trình may được treo trên tường, quần áo trên giá được bọc lại chống bụi; còn Cung Tuyển Dạ thì đang ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng vải bố uống trà, trên bàn có bộ trà cụ vô cùng tinh xảo, anh cầm tách trà màu trắng điểm hoa văn, viền mạ vàng, tay còn lại cầm dĩa lót, hai chân bắt chéo sao cho từ đầu gối đến mũi giày là một đường thẳng.
Sinh thời lần đầu tiên được cái khí xa hoa ập thẳng vào mặt mà choáng váng đầu óc. Tôi nghĩ tôi đã đúng, chúng tôi mỗi người thuộc hai thế giới khác nhau, gia thế, cả ánh mắt trải đời, cách sống, không thể tìm được điểm chung nào.
Đừng nói là một bộ quần áo, món đồ trong mắt anh chỉ đáng giá bèo bọt đã là một sự xa xỉ với tôi rồi.
Tôi chợt không quá hài lòng với mình như vậy.
Cô ghi lại các số đo vào một quyển sổ, trong lúc đó thì điện thoại bên ngoài reo, cô nghe thấy, muốn đi nhận.
Trước khi đi cô thả dây thước vào tay tôi, kêu to, “Họ Cung, lại đây giúp cái coi, đo cổ tay áo với ống quần.”
“Vâng ~ ~ vâng.”
Cung Tuyển Dạ dài giọng, các cô gái đóng cửa để lại chúng tôi bên trong căn phòng, anh thong dong bước đến, đứng cách tôi rất gần, lấy đi cái thước dây trong tay tôi, nhẹ nhàng cuốn quanh cổ tay, dùng móng tay đánh dấu số đo.
Tôi chợt không biết làm sao để đối diện anh một cách thản nhiên, nhưng lại rất muốn anh nói gì đó với tôi, cả hai cùng cúi đầu, việc lấy số đo của anh cũng không dừng lại, mà tôi chỉ có thể nhìn vào đôi môi hơi hé mở của anh.
“Hạ Tức.”
Anh gọi tôi. Tôi rầu rĩ gật đầu đáp, “Vâng.”
“Từ hôm nay trở đi, ” Anh nói, “Muốn học gì thì cứ nói hết cho ta nghe.”
“Yêu cầu này có lẽ hơi khó, ngay từ đầu.”
Anh xoay người tôi, tôi đối diện với cái gương, nhìn anh đứng sau lưng, thước dây trong tay anh từ sau gáy đi xuống vùng hông, cong ngón tay đặt tại vị trí xương cụt, một vị trí có phần mờ ám, tôi không tự chủ mà rùng mình một cái, ánh mắt cả hai trong gương giao nhau.
“Nói cho ta biết suy nghĩ của em, ” Dường như anh thở dài, hơi cong lên khóe miệng, “Không là ta ngốc như vậy, đoán không ra.”
Tôi cầm lấy quyển sổ, nhìn những con số mà anh đã viết lên, xương ngón tay nhấp nhô khi cầm bút, như vô cùng chăm chú, nhìn một hồi, trong lòng tựa như dòng nước xuôi chảy.
Tôi nói, em sẽ.
Việc đo ni đóng giày đo đạc các kích thước đã xong, người chủ tiệm hẹn ngày, đến hôm đó thì tới lấy đồ.
Cung Tuyển Dạ ký tên lên hóa đơn, theo quy tắc trả trước một nửa khoản đặt cọc, sau đó dẫn tôi đi.
Bên trong rất mát mẻ, khiến cho cái nóng như thiêu ngoài trời càng thêm rõ rệt, tôi lấy tay chụm lên phần trên mắt, thuận miệng nói, chị chủ tiệm đẹp thật đó, còn có tay nghề tốt nữa, nhưng chị ấy không có trợ lý sao?
Có á. Cung Tuyển Dạ như định tiết lộ bí mật gì đấy cho tôi, anh nháy nháy mắt với tôi, người đứng sau quầy chính là chị chủ tiệm.
Tôi còn định vào trong nhìn thử, nhưng cửa đã đóng lại.
Trời nóng đến nỗi cảm giác đói bụng cũng bay sạch, chúng tôi tìm một nơi mát mẻ dừng chân, ăn 2 phần cơm rồi nghỉ ngơi một hồi, di động của anh được gọi đến sắp nổ tung luôn rồi.
Tôi ngậm thìa an ủi anh, “Mỗi tháng luôn luôn có 2 3 hôm như thế.”
Anh líu lưỡi, “Hạ Tức ta phát hiện em cũng rất xấu xa đó.”
“Vậy hai chúng ta coi như huề.”
Tôi nhìn đồng hồ, vừa nghĩ vừa nói, “Anh có việc bận thì nên đi sớm chút. Em còn phải về trường, hai ta bên ngã tư đường…”
“Đừng.” Anh ngăn lại lời tôi, “Cứ từ từ.”
Anh chếch cằm, ‘Trợn mắt nói dóc’ một cách chân thành miễn chê.