*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi mò mẫm lấy chìa khóa mở cửa, Hạ Giai đã ngủ, trong phòng đã tắt đèn.
Nhà nhỏ, vung tay sải chân cái là đụng ngay đồ đạc nên cũng không có gì nguy hiểm, tôi quen đường đi vào phòng tắm, bật đèn hành lang có ánh sáng nhẹ, phạm vi nó chiếu sáng cũng hẹp, vách tường với sàn nhà như phủ một tầng bụi vậy.
“Ai..? Về rồi à?” Dì đang say giấc thì bị đánh thức, mơ màng gọi với trong phòng.
“Sao bữa nay ngủ sớm vậy, trong người không khỏe ạ?” Tôi vừa treo áo lên móc vừa hỏi dì, nương theo ánh đèn miễn cường nhìn đồng hồ trên tường.
Không quá khuya, nhưng cũng không còn sớm, có thể đọc sách một lát.
— sao tôi cảm thấy buổi tối hôm nay cứ như một giấc mơ vậy nhỉ?
“Không có gì, thấy hơi mệt nên ngủ sớm.” Dì căn dặn, “Con tắm rửa rồi mau đi ngủ, mấy hôm nay ban đêm trời trở lạnh hơn đó, thấy lạnh thì con lấy cái chăn trong ngăn dưới tủ đồ ấy.”
“Dạ.”
Nói xong dì liền lẳng lặng ngủ, chưa đầy vài giây đã say giấc.
Tôi quay đầu vào phòng tắm, tắm xong thì thấy hơi đói bụng, như nung như nấu, cầm lấy hai cái bánh bao trứng muối trên bàn bỏ vào miệng, xoa tóc với cái khăn khô rồi trở về phòng, đóng cửa lại.
Tai nghe treo quanh cổ, có bóng cây đung đưa theo cơn gió đêm thổi ngoài cửa cổ, quyển sách tham khảo mở ra đặt trên bàn đã được hơn 10 phút, nhưng vẫn không thể vào đầu nổi dù chỉ ba dòng.
Mê muội.
Cuối cùng tôi lấy giấy nháp ra viết kín lyrics cả 2 mặt, thật sự ngồi không yên mà, đi tới trước gương nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình.
Thật sự không có gì đáng nhìn cả.
Tôi không rõ ngoại hình mình được thừa hưởng từ ai, ngay cả bố mẹ ruột còn không nhớ nổi họ cao hay thấp, mập hay gầy, tròn hay méo nữa là.
Nhưng sao có người có thể đẹp như vậy chứ?
Tôi dí sát mũi mình vào gương, hai năm nay tàn nhang trên mặt đã biến mất trong thầm lặng, lộ ra sống mũi coi như đáng khen ngợi; Mái tóc bị cô nàng nhân viên mới của tiệm cắt tóc cắt hỏng, mảng tóc trên trán bị người xởn một phát nhìn cứ như bò gặm qua vậy, thế là bị Lý Khiêm Lam cười nhạo đến khi tóc mọc lại kha khá mới chịu ngưng.
Nói ngắn gọn, tôi không tự kiêu mà đánh giá bản thân quá cao.
Chẳng thà nói tôi sống giữa xã hội mà người với người chênh lệch nhau, thản nhiên chấp nhận thực tế, chưa từng nghi ngờ hoặc phản kháng cái gọi là “Bất công” này– nó rất công bằng.
Nhưng khi so với người kia, một kiểu người có tâm trí và tầm nhìn rõ ràng, thì lại là vấn đề khác.
Chuyện ngày hôm nay tôi không hề nói với ai.
Sáng sớm ngày hôm sau, đồng hồ báo thức réo vang inh ỏi mãi mà vẫn không có người gọi tôi dậy như thường lệ, mang dép ra khỏi phòng thì thấy, Hạ Giai vẫn còn nằm trên giường.
Dì cuộn chăn thành một cục, chỉ chừa mỗi mái tóc xõa tung trên gối, tôi lay cả buổi dì mới từ từ ló đầu ra, sắc mặt không phải trắng hồng khỏe mạnh, mà ngược lại.
Tôi đưa tay sờ trán dì, nóng như thiêu đốt vậy.
Dì áy náy nhìn tôi. Tôi cúi đầu nhìn dì, không thể tưởng tượng được Hạ Giai nữ sĩ một mình đánh 3 tên lưu manh trên phố năm đó lại có một mặt yếu đuối như vậy.
Tôi thở dài, đi qua bên kia lấy nhiệt kế trong ngăn kéo cho dì, trong lòng thầm điểm lại sự việc ngày hôm đó, bỏ qua vài cái dư thừa, không loại trừ khả năng chủ quan.
— Tôi nghĩ chắc hôm nay mình khỏi cần lên lớp rồi.
Lúc xoay người đi thì thấy dì hình như muốn bắt lấy tay tôi, nhưng tôi không nắm lại, tôi đi thẳng đến phòng khách tìm số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ phép.
Thầy giáo giọng điệu từ tốn, nhưng cũng không định hỏi nhiều, đầu bên kia ồn ào tiếng đọc bài buổi sáng khiến tôi liên tưởng đến tiếng động khi cho bánh quẩy vào nồi.
Tôi chạy xuống lầu mua phần cháo gà cùng bánh bao chiên chỗ tiệm thức ăn sáng gần đó, Hạ Giai kẹp nhiệt kế dưới cánh tay, mới húp được 2 ngụm cháo đã oán giận phun xương gà ra, đại khái là sáng sớm thì phải ăn trứng chiên và thịt hun khói, hơn nữa nhất định phải xịt thêm xốt cà chua.
Tôi không buồn tranh luận với dì, như bây giờ thì dì nên cách nhà bếp càng xa càng tốt
Không biết tất cả phái nữ trên thế giới này đều như thế không, kiểu như có năng lực khiến người khác cam tâm tình nguyện thỏa mãn yêu cầu của bọn họ, nhưng tôi dám khẳng định rằng người duy nhất mà tôi nguyện ý chăm sóc chỉ có mỗi một mình dì mà thôi.
Công việc bồi bàn ở quán bar cũng có rất ích, tôi một tay nâng khay nước mà ngồi xuống không đổ, tay còn lại thì rút nhiệt kế ra xem, 39 độ.
“Uống thuốc rồi hẵng ngủ tiếp, để con trông tiệm giùm cho.” Tôi dùng nĩa ghim vào miếng thịt hun khói đưa lên miệng, sẵn tay đưa cho dì miếng khăn giấy lau đi vệt sốt cà chua bên mép.
Dì đang ăn chợt ngừng đũa, giả vờ âm trầm nhìn chằm chằm tôi, nhìn đến nỗi tôi sượng cả người, hồi nãy chạy lên chạy xuống nên tôi chỉ cái áo phông, lông tơ trên cánh tay dựng đứng hết cả lên. “Sao vậy ạ……?”
Dì mấp máy miệng, căm hận thọc đôi đũa vào lòng đỏ, phần lỏng luộc hơi tái chảy ra.
“Con ta… Sau lưng ta, vậy mà đã trưởng thành trong thầm lặng rồi!” Dì còn đang ngậm một miệng nên nói không nghe được rõ ràng, “Chưa kịp chuẩn bị nữa mà… Ta không chấp nhận, ít lâu nữa chẳng phải rồi sẽ cùng người khác cắm hoa lài … Ừm? Ngẫm lại thì cũng đáng mong chờ đấy nhờ…”
Tôi hãy còn đang chờ dì phán ra câu nói mang tính trọng đại: “Vị nữ sĩ này, đã nằm liệt giường rồi còn có tâm tình đùa giỡn nữa à, cố quá kẻo xương cốt không chịu nổi đâu.”
“Chuyện của con cứ để cho con, không cần quá lo lắng đâu ạ.” Dứt lời tôi mới ý thức được mình vô tình tiếp lời cho câu chuyện ‘Hoa lài cắm bãi heo’ mà mình hình như là nhân vật chính, cảm thấy có hơi buồn bực.
Hoa lài cắm bãi heo – thật ra là ‘Bắp cải phối với heo – 拱白菜的猪 ‘ cơ =))) kiểu như ‘Hoa lài cắm bãi phân trâu’ bên mình ấy, không biết có đúng không.
“Sau này có bạn gái không được quên ta.”
“Dạ.” Với điều kiện là con có thể thích con gái.
“Ngoại hình không quan trọng với ta, có thể xí xóa, ờ, nhưng tính tình không được xấu nết giống ta, dám ức hiếp con thì…”
“Mẹ à. Mẹ không ngủ con gọi 120 đến đó.”
120 – số điện thoại khẩn cấp gọi xe cứu thương của Trung Quốc
Dì lau qua loa mặt mình rồi xếp gọn nó lại đặt vào khay, chui đầu vào ổ chăn, rì rầm vẫy vẫy tay, “Ghi nhận cho tấm lòng hiếu thảo chăm sóc tận giường, đi đi.”
Tôi không nói gì thêm, xếp lại góc chăn lộn xộn bên mép giường, rồi cầm khay ra ngoài.
Một ngày nghỉ học coi như rảnh cả ngày, tôi cứ thấy là lạ thế nào ấy.
Ngồi trông tiệm một buổi sáng bán được mấy điếu thuốc cùng vài vật dụng hàng ngày, từ trước tới nay đã buôn bán bình bình như thế này rồi, nhớ lại hồi còn 8 9 tuổi tôi xách ghế ra ngồi làm bài tập trước cửa, khách vào mua đồ mà còn trêu tôi vài câu, chắc thấy tôi bắc ghế lấy hàng trên kệ cao hay ho lắm.
Cuộc sống như một dòng sông, bên ngoài nhìn như róc rách nhiễu từng giọt, mấy ai biết được nó chảy đến đâu.
Hơn 11 giờ rưỡi, tôi định gọi cho Hạ Giai xem dì đã tỉnh chưa, trưa muốn ăn những gì sẵn tôi mua trên đường luôn, tạm đóng cửa tiệm coi như nghỉ trưa, về nhà ngủ không cần quá chú ý đến giờ giấc.
Tay vừa nhấc máy định nhấn phím gọi, bên ngoài bỗng dưng có tiếng nổ mạnh.
Âm thanh chấn động đến mức mọi người trên đường đều ngưng lại, sau đó những người bán hàng rong lũ lượt đứng lên, tôi thấy vài người đã đi rồi chạy lại đây, xa xa đứng nhìn, vị trí khói bốc lên chính là nhà tôi.
Tôi siết chặt điện thoại đứng như trời trồng lúc lâu, giật bắn mình bỏ điện thoại xuống rồi chạy về nhà.