*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba tháng trước khi thi giữa kỳ, tôi đã rút bớt lại thời gian đi làm thêm xuống còn 1 ngày, số lượng bài học cần phải ôn tập đã quá đủ, không hơi mà nghĩ đến cái khác, dành ra một bữa sáng hoặc chiều nào đó, hẹn Lý Khiêm Lam và Kiều Hinh Tâm đến quán nước làm bài tập.
— Sự kiện ở quán bar lần đó chúng tôi ngầm hiểu lẫn nhau không nhắc tới nữa, nhưng nhờ đó mà tầng ngăn cách với chúng tôi của Kiều Hinh Tâm dường như đã mỏng đi, cùng ra cùng vào với chúng tôi, ngồi ăn chung, đi chung đường về sau tan học, không ngại khác biệt giới tính cũng không để tâm đến ánh mắt xung quanh.
Trong quá trình làm bài nếu như tôi và Lý Khiêm Lam bị tắc đường thì trực tiếp hỏi nhỏ, nhỏ cũng không ngại phiền,mất bao nhiêu thời gian cũng không than thở. Mỗi lần như vậy, tôi luôn cảm thấy đáng tiếc cho tụi con trai e dè với vẻ lãnh đạm của nhỏ.
Tụi nó chắc chắn không biết mặt dịu dàng khác của nhỏ.
Làm xong bài nếu còn thì giờ thì chúng tôi vây lại chuyện trò, nói hăng say từ kỳ nghỉ lễ đến chuyện chia tay sau này. Tự dưng tôi không muốn xa hai đứa nó tí nào, tụi nó có vẻ định học tiếp cơ sở cấp 3 của trường, với thành tích của Kiều Hinh Tâm thì chuyện này dễ như bỡn, Lý Khiêm Lam mà phong độ ổn định cũng rất đáng kỳ vọng, ngay cả lệch khoa còn đứng nhất đứng nhì nữa mà, còn tôi cứ tiếp tục như này e rằng sẽ xảy ra chuyện.
Tạm coi như là kỳ thi quan trọng đầu tiên trong đời, Hạ Giai ngay cả lúc đánh răng hoặc ăn cơm, nói bóng nói gió nhắc tôi phải cố lên, tôi luôn trả lời lại cho có lệ, trong miệng toàn kem đánh răng hoặc nhồi cả họng cơm mà lấp liếm cho qua.
Khi điền vào phiếu nguyện vọng tôi cũng từng bàn bạc với Hạ Giai, tôi nói mẹ cứ yên tâm, con sẽ cố gắng thi như học sinh trung học.
Nói cho cùng thì có cố gắng như nào, tôi vốn chưa từng nghĩ rằng, quyết tâm, đó là một quá trình từ lúc bắt đầu cho đến khi vấp ngã, rồi đau đớn đến nản lòng, đến khi lành sẹo lại trở chứng lười, cho nên ngay cả ra vẻ tôi cũng lười làm.
Cũng chính trong khoảng thời gian này, cơ thể của tôi cứ như thực vật được tắm mưa sau chuỗi ngày hạn hán, thời kỳ sinh trưởng đến một cách rất mãnh liệt. Sự thay đổi rõ rệt đến nỗi Hạ Giai mỗi sáng sớm thấy tôi đều sẽ thét lên, “Con không thể vừa đồ hôm qua nữa hả.” Tôi trở nên dễ đói bụng, cứ như ăn mãi mà không no, khi ngủ mơ lại cảm thấy đau đớn do các khớp xương dài ra, ngày đêm dày vò tôi đòi phát tiết sinh lực quá ư tràn trề.
Ngoài ra, tôi cũng bắt đầu bắt chước theo các nam chính trong các bộ phim điện ảnh u sầu chạy bộ mỗi hừng đông, trong lúc mọi người còn rúc trong chăn tránh gió Bắc, sắc trời còn xám xịt như nhỏ mực vào làn nước, tôi hay chọn lúc đèn đường vừa tắt rồi khởi hành, đeo tai nghe, chọn một bài hát có beat nhanh, mặc trang phục thể thao ngắn tay, để khi cơ thể mướt mồ hôi còn có thể cởi ra, buổi sớm ít người qua lại, không sợ bị dòm ngó, cứ thế mà về nhà.
Bây giờ tôi cũng có thể san sẻ bớt công việc của Hạ Giai, ví dụ như giúp khuân két nước ngọt và bia mỗi khi nhập hàng, xong việc thì ngồi xuống nghỉ mệt, bác chủ quán cơm kế bên nhẹ xoa bóp bả vai tôi, mong tôi có thể mọc thêm chút da thịt.
Tôi cũng muốn lớn nhanh một chút.
Đêm trước kỳ thi, tôi về nhà sớm, chuẩn bị thật kỹ đề cương và dụng cụ học tập, hồ sơ, lúc đó Hạ Giai đang xào rau sẵn xem TV, sực nhớ ra quên một thứ, đi qua đi lại mãi không ra khỏi nhà.
Bây giờ thì Hạ Giai đã ngồi trên bàn cơm, chéo chân nhìn tôi cả buổi, dì lau tay rồi vò đầu tôi, cười nhạo, con trai ngốc, bây sợ à.
Tôi nói không có, nói xong thì ngoan ngoãn ngồi mốc meo chờ cơm.
Dì bỗng lôi ra 2 chai bia từ dưới bàn, đưa tôi một lon, lại thêm trên bàn có cả vịt nướng và đậu phộng, đậu que nhắm rượu, tôi khui bia giúp dì, “Cạch” một tiếng.
Tôi chỉ cười, nói, mẹ à, bình thường không phải không cho con uống rượu sao ạ.
Dì nghiêng đầu dùng đũa gắp đồ ăn trước mặt, biểu cảm giống như cô gái nhỏ xoi mói, ngậm miếng đậu que xanh mượt đáp lại, hôm nay có thể phá lệ.
Dì biết tôi bình thường nghe lời dì nhất, không cho phép thì không dám làm.
Tôi cụng ly với dì, hớp ngụm bia lớn, vị đắng ban đầu và vị ngọt lúc sau kích thích đầu lưỡi, tôi cúi đầu ăn cơm, không nói gì với dì, phảng phất cả hai đều có tâm sự.
Kỳ thi kết thúc trong một ngày rưỡi, gần như là nhìn đề, dụi mắt đọc đề rồi xong. Tôi nhớ buổi chiều hôm ấy trời mưa, tôi chạy một đường từ trường thi về nhà, không đi xe đạp không ngồi xe buýt, chỉ chạy. Quá trình làm bài tốt hơn tôi nghĩ, không có gì bất ngờ xảy ra hoặc có thể nhờ ăn may, không cần quá lo lắng, tôi vẫn đủ điểm để lên cấp ba.
Trên đường về nhà có đi ngang qua quán bar “Hừng Đông”, thật ra tôi cũng không để ý là đã đi qua, là do nhìn thấy một người mập mạp đứng hút thuốc trước cửa nên tôi dừng bước.
-Chính là ca sĩ chính của band khi đó.
Hình thể lẫn tướng mạo gã đều khiến người khác khó quên, tôi không thể không nhận ra gã giữa đám người.
Gã thực sự chưa bao giờ gầy đi.
Mặc dù bị thân hình đậm đà của gã che khuất, nhưng tôi vẫn có thể thấy được tờ thông báo tuyển người đáng thương. Tuyển phục vụ, kế bên là một dãy số rất có tính khích lệ.
Tôi công nhận tôi vừa thấy nó là đứng hình luôn, có thể là từ nhỏ đã nghèo, mặc dù vẫn ghi nhớ lời dạy dỗ ân cần phải đối nhân xử thế đúng mực, tôi thâm tâm tôi không thể nào kìm lòng trước sự cám đỗ của tiền bạc.
Gã mập hẳn cũng đã chú ý tới hành vi kỳ lạ của tôi, điếu thuốc ngậm trong miệng gã tàn còn phân nửa, lớn tiếng hỏi, “A, nhóc con, muốn tìm việc làm à.”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi nhìn lại gã, gật đầu.