*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngoài cửa có 3 người đang đứng.
Vừa thấy họ tôi không khỏi có chút hoang mang, bởi vì ngoài cửa trừ Đồng Hữu Minh choàng chiếc khăn to che gần nửa mặt và Tư Tuấn tay cầm túi rau củ tươi, còn có người đàn ông với mái tóc dài không quá quen thuộc, nhưng cũng không phải không có ấn tượng, hắn có ánh mắt lãnh đạm, trên đầu vai hắn có mảng tuyết rơi xuống, tôi chỉ nhớ hắn họ Sở, với cả hình như tôi mang ra thiếu dép đi trong nhà rồi.
Tôi khom người tìm dép trong kệ giày đặt ở lối vào, Tư Tuấn cùng Đồng Hữu Minh đi đến, hai cái tay vỗ nhẹ lên tôi, một khoảng im lặng hồi sau, Tư Tuấn mới vừa đi vào trong vừa nói: “Thằng bé không nói chuyện được, tạm thời thôi.”
Tôi đặt dép bên chân hắn, ngẩng lên gật đầu với hắn. Vẻ mặt hắn nhìn thấy tôi không có vẻ gì là bất ngờ như tôi thấy hắn, cánh cửa đóng không chặt khiến lọn gió lùa vào, phả hơi lạnh lên mặt hắn, hắn dịch về bên trong, cất tiếng nói mang theo chất giọng ấm áp khiến người ta cảm thấy dễ chịu, “Tôi đến lấy vài thứ. Làm phiền rồi.”
Sự thật thì khi nhìn thấy hắn, trong đầu lập tức hiện lên cảnh hắn bị Cung Tuyển Dạ chọc cho sôi máu muốn đứt cả hơi, chắc là một người có tính cách nóng nảy, nhưng hiện tại chỉ cảm thấy hắn rất ưa nhìn, lại khiêm tốn lễ độ.
Cung Tuyển Dạ ra cửa cũng ưa nhìn và lễ độ đấy thôi.
Nhưng hiện tại thì đang cười nhạo cái tay chưa cắt chỉ của Tư Tuấn: “Há há há há há há cụt tay thành ụ luôn kìa.”
Tư Tuấn thân thiết nói: “Cút mọe chú đi.”
Lão Vương và Vô Song có hơi sợ Tư Tuấn, nhưng lại không ngại Đồng Hữu Minh, cứ vòng quanh ống quần người ta mãi thôi, đầu lẫn thân đều dụi dụi cọ cọ, hòng để lại mùi của chính mình đây mà, Đồng Hữu Minh bị chúng nó vây cho không nhấc chân nổi, đặt mấy quả táo đã được rửa lên bàn trà, Sở Thanh ở một bên nhìn hai người kia với con mắt thương-cho-não-không-nhăn, hắn đã lấy được tập hồ sơ hắn cần từ Cung Tuyển Dạ và đang nghiêng mình dựa trên sô pha mà đọc thầm.
Tôi pha cho hắn tách trà nóng, hắn nhấp một ngụm rồi liếm liếm môi trên, chợt hỏi, có đường không? Hoặc mật ong cũng được.
Tôi trước tiên là gật đầu, nghĩ người nọ là hảo ngọt, trong quán cũng có không ít vị khách có khẩu vị ngọt, thích thêm đường vào trà – thế là lập tức vào bếp lấy bịch đường trắng và chai mật ong, lấy cả hai, không biết hắn muốn cái nào cụ thể, lúc đưa hắn thì nhận được lời cảm ơn, sau đó còn cho miếng táo đã gọt sẵn.
Tôi nhìn đống vỏ táo màu đỏ được gọt một cách hoàn hảo đến lạ thường, tựa như không một chỗ cắt lệch, cuốn thành một vòng đặt chung với con dao hoa quả.
Tay nghề trình này.
Hắn cũng không nói với tôi mấy lời sáo rỗng hay ho nhưng vô vị, giống như đã quen biết tôi đã lâu, quan hệ kiểu có thể gọt táo bất cứ lúc nào.
Mà tôi đối với bạn bè Cung Tuyển Dạ cũng có hơi không tự giác được mà thiên vị, cho rằng là vật họp theo loài, người thân với anh tất nhiên không kém rồi.
“Sở Thanh.” Cung Tuyển Dạ đi tới, ghé vào tựa lưng ghế: “Có ở lại cùng ăn không?”
“Không được rồi, “Ngón tay hắn cong cong đỡ lấy tay cầm ly, ánh mắt lại đặt trên trang giấy, đáp gọn lỏn: “Tôi có hẹn.”
“Ồ.”
Cung Tuyển Dạ cười một cách sâu xa, cúi đầu cắn một miếng táo trên tay tôi.
“Enjoy it.”
Hắn tiếp tục uống tách trà bỏ thêm hai muỗng mật ong kia.
Tư Tuấn và Đồng Hữu Minh trong bếp nghiêm túc ngâm cứu thực đơn, gian nan tìm kiếm món ăn phù hợp nhất giữa rất nhiều hình ảnh kèm theo lời giới thiệu, đảm bảo cả bọn đêm nay không ngoắc ngoải, dù sao thì Cung Tuyển Dạ chính là cái người trộn rau cũng có thể bốc hơi luôn mà.
Đồng Hữu Minh không nhận thấy cái nguy cơ bên trong, anh vẫn kiên nhẫn và dịu dàng, mang găng tay dùng một lần trộn thịt ướp trong bát thủy tinh, tiện thể đập rớt điếu thuốc mà Tư Tuấn kẹp trong tay. “Nấu ăn cũng đơn giản thôi mà, còn muốn cầu kỳ đẹp mắt giống như mấy chương trình nấu ăn thì chắc khó, cơ mà bữa ăn bình thường đủ no bụng hẳn không có vấn đề gì đâu.”
Đàn anh à, vấn đề rất lớn đó.
Tôi cũng không nhẫn tâm đả kích tinh thần hăng hái từ phòng riêng ra bếp học hỏi của bạn trai mình, chỉ thầm may mà anh không phải con gái, Hạ Giai mà biết tôi cưới về bà vợ phá của kiểu này thì chắc chắn sẽ đánh gãy chân tôi luôn.
“Đánh trứng có thể cho thêm chút nước vào, như thế sẽ xốp hơn khi ăn.”
“Nước tương, đúng rồi, cơ mà đã dùng rồi chứ không phải mới…”
“Áp chảo thì ai là người áp?”
“Cung tiên sinh… Anh buông con dao xuống được không…”
Đến lúc bắc nồi thì Tư Tuấn thật sự chịu hết nổi nữa, thấp giọng hỏi tôi: “Nhà mấy chú có mặt nạ phòng độc không?”
Cuối cùng vẫn là Đồng Hữu Minh phải tự tay nấu cho kỹ, dọn mâm, canh còn phải ninh trong ít phút nữa, Sở Thanh nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói muốn đi.
Cung Tuyển Dạ thay hắn gọi xe, tài xế chờ ngoài cổng sau, hắn đi tới cửa, nói với tôi không cần tiễn.
“Sớm ngày hồi phục nhé.”
Hắn vuốt hờ cằm mình, cuộn giấy cuốn trong tay áo khoác, khuôn mặt khi nói chuyện lẩn vào bóng đêm, mái tóc bị gió tuyết thổi tung bay: “Lần sau tôi sẽ đến dùng bữa.”
Tôi viết cho Cung Tuyển Dạ xem,
– Sở tiên sinh không dữ chút nào hết á.
“Phải phải phải, em nói rất đúng.” Anh đã rửa tay, dùng ngón cái lau đi bông tuyết đáp trên chóp mũi tôi, ươn ướt, vừa nãy lúc mở cửa thì bay vào, “Với người khác thì tốt thật, chẳng qua hơi nóng tính tí thôi.”
– Đó gọi là Punk.
“Hai đứa đừng ở đó tung tim nữa coi.” Tư Tuấn kêu, “Lại đây ăn này.”
Trên bàn ăn chỉ có hai người họ nói chuyện, Đồng Hữu Minh đôi lúc sẽ nói vào một hai câu, tôi thì ngồi nghe; Cho đến khi Tư Tuấn nói tới “Cung Tuyển Dạ có một biệt danh mà chắc nó chưa nói cho nhóc nhỉ, là “Bát điều” đó, lý do là dì vào mười phút trước khi lâm bồn vẫn còn chơi mạt chược, có linh cảm ra con tám, đặc biệt may mắn luôn”, tôi tính cười, anh liền gắp thức ăn bỏ vào bát tôi rồi quay đầu qua mắng Tư Tuấn “Im ngay cờ hó”.
Mà bữa cơm này cũng giúp anh bình tĩnh tiếp thu sự thật cả đời buộc xa nhà bếp, có một số người không có thiên phú, giống như tôi không thể theo nổi môn Toán, cũng không có gì lạ. Cơm nước xong xuôi tôi đi rửa bát, anh theo vào đứng dựa ở sau lưng, hai tay chống bệ bếp, úp mặt trên vai tôi cảm khái, “Cùng là cầm dao mà còn khó hơn giết người nữa chứ…”
Tôi vẩy vẩy bọt trên tay, quay đầu thì thầm với anh:
– Vậy cứ để em đi.
Anh cúi đầu rúc vào cổ tôi, đôi mắt đen thâm sâu như sóng gợn hợp dòng, hơi thở len vào lớp quần áo mỏng manh của tôi, mang theo thân nhiệt nóng bỏng, mỗi một lời nói ra đều như đi vào tận xương tủy. “Được thôi.”
“Thật sự là, ” Anh đột nhiên cười tự giễu, “Trước kia còn huênh hoang nói ta cái gì cũng có thể cho em, bên nhau hơn một năm, ta hiện tại cảm giác dường như mình chưa cho em cái gì cả.”
“Lần đầu tiên ta có cảm giác như vậy… Là bởi vì em kiên cường hơn những người đó rất nhiều, nên mới cắn răng ở lại bên ta không, hay là do ta vẫn chưa cảm nhận được, cứ như vậy cho đến hiện tại.”
“Nhưng ta cảm thấy rằng mình có lấy ra hết tất cả*, dường như cũng không thể tìm được thứ có thể cho em. Trước đây ta nào có như vậy đâu, không có chuyện gì mà ta không làm được cả.”
*Kiềm lư kỹ cùng – 黔驴技穷: dùng hết bài; dùng hết kỹ năng
“Muốn dỗ em, em nói em không đau, muốn ôm lấy em, em nói rằng mình không mệt, muốn nghe em phàn nàn đôi câu, em vẫn nói không có vấn đề gì.”
“Hạ Tức à.”
Anh ở đằng sau buông tiếng thở dài, giống như làn khói sau hơi thuốc dài.
Tôi quay lưng về phía anh vặn vòi nước, đứng thẳng mình không động đậy, cho đến khi anh buông tôi ra, vẻ mặt như không có gì quay trở lại phòng khách.
Chúng tôi lại ngồi xuống trò chuyện đến hơn 8 giờ tối, bọn họ mới tỏ ý muốn về, bên ngoài tuyết cũng ngừng rơi rồi, không khí trong lành nhưng lạnh lẽo âm ẩm, ngẩng lên có thể thấy thưa thớt mấy vì sao sáng, tôi và Cung Tuyển Dạ tiễn hai người đến cổng, sẵn tản bộ một chút.
“Trái lại tôi không nghĩ đây là bệnh, “Đồng Hữu Minh trong lúc đi nói với tôi, “Giống cái gọi là điểm huyệt thời cổ ấy, đến thời điểm sẽ tự lành thôi.”
Anh ấy kéo cái mũ trùm trên đầu tôi, “Đừng lo lắng quá, cứ để tâm mấy chuyện vặt như làm sao để phục hồi chỉ tổ tăng thêm áp lực cho mình thôi.”
Tôi gõ vào di động:
– Được ạ, cảm ơn đàn anh. Các anh có thể đến đây tôi rất vui.
“Đừng khách sáo, về sau còn nhiều cơ hội mà.” Anh cười khóa vai tôi: “Ai bảo chúng ta đều có bí mật chứ.”
Nhìn theo chiếc xe của Tư Tuấn sáng đèn rời đi khu căn hộ, tôi cùng Cung Tuyển Dạ quay về, dọc đường tôi vẫn mải miết gõ chữ trên di động, anh cũng không nói năng gì, tay vẫn dắt tôi chậm bước đi trên khoảng đất đầy tuyết trắng xóa.
Không thể nói chuyện rõ là phiền toái, tôi xem như cũng quen rồi, hai chúng tôi không ai lên tiếng, rơi vào trầm mặc và không gây ra động tĩnh gì, nhưng không cảm thấy lúng túng hay mất kiên nhẫn, trên thực tế lại là một sự hài hòa theo cách khác.
Tôi vừa đưa chiếc di động đầy ắp chữ cho anh, trong phút chốc anh nhận lấy không cẩn thận nhấn nút gửi, hoảng đến độ tôi há miệng liền ra tiếng: “Cái…!”
Cả hai chúng tôi cùng ngây ra.
Bên đường có chiếc xe chở rất nhiều trai thanh gái lịch, tay lái điếc không sợ súng vừa nhìn là biết ngay quá chén rồi, cùng ở trong một khu, gân giọng gọi lớn. “Cung thiếu ới! Đi bắt tinh linh nhỏ à!”
Cung Tuyển Dạ: “Bắt vợ mi ấy!”
Sau đó thì không thèm lấy di động nữa, một phen ôm chầm lấy tôi.
“Tuyển Dạ…” Tôi cũng không biết nên nói gì cho phải, nói năng lộn xộn gọi tên anh, gần như muốn bật khóc, “Tuyển Dạ…”
“Em muốn nói với anh, ” Tôi khàn giọng, chỉ hận không đào móc tận đáy lòng nói cho anh, biết rõ là không thể, vẫn cứ đứt quãng nói, “Anh đã cho em… Tất cả rồi.”
“Không đúng, “Anh ôm tôi, “Vừa nãy em vừa viết cái gì rất nhiều?”
“Đừng để ý…”
“Không được.”
“Anh làm em ném mất di động rồi!”
Có nói tôi cũng không đi nhặt, không nỡ buông tay.
Có dịp lại cho anh xem chắc cũng được nhỉ.
– Em không nói với anh, trong cơn ác mộng ấy em cũng nhìn thấy anh, nhưng anh lại không phát hiện ra em, anh đi rất mau, bên cạnh anh là người mà em không hề quen biết, anh cũng không mang em đi khỏi nơi đó, khiến em rất đau lòng.
Nhưng đến khi tỉnh giấc thì thấy anh vẫn còn đây.
Nếu như anh cũng là một phần lý tưởng, vậy thì nhất định chính là vì sao vừa chạm sẽ thấy ấm áp vô cùng.
Chờ em cho đến khi em có thể nói, em sẽ tự mình nói với anh.
Anh là hồi báo lớn nhất mà em có được sau bao cố gắng để sống.
Cho dù em có đúng là nhặt được hay không, người đã sinh ra em có tốt hay xấu, quá khứ có ra sao, tương lai sẽ như thế nào, liệu có khó khăn gấp bội so với hiện tại hay không.
Bởi vì có anh ở đây, ở trên thế gian này, em vô cùng muốn mình sống sót.
—o0o—
Tác giả có lời muốn nói: Ây… Già cả rồi… Tự mình viết mà cũng muốn khóc theo…