Remix - Hỗn Âm Nhân Sinh

Chương 108




Ca từ dù có phô đến độ nào vẫn có được một ý rất chuẩn, đó là “I would never do nothing to let you cowards fuck my world up”

Trái lại tôi rất vui. Lúc vừa thấy Cung Tuyển Dạ lập tức nhào qua hôn anh thật sâu, dưới sự đốc thúc đều đặn ngày ba lần uống thuốc của tôi mà anh đã khá hơn phân nửa, đủ để vượt qua thời điểm lạnh nhất sau đợt tuyết đầu mùa.

Về sau, mỗi buổi diễn tập kết thúc anh đều đến đón tôi, khiến tôi nhớ lại quãng thời gian năm cuối cấp cấp 3 đầy gấp rút mà khó quên ấy. Giờ đã khác khi xưa, không cần phải vì được một lần gặp gỡ mà hao tâm tổn trí, hồi đó tôi thậm chí còn không nói cho anh biết, một lần nào đó ngồi trong bóng đêm, bụng đói ùng ục kêu bước ra khỏi quán rượu, như bây giờ vừa bước ra đã thấy con xe quen mắt màu đen đậu ven đường, một cánh tay khoát trên cửa sổ xe được hạ xuống, tay cầm điếu thuốc, nhanh chân lẹ tay chắn đường của tôi.

“Cướp nè.”

“Hông có tiền.”

“…Ta cho em.”

Cảm ơn nhen.

Dù cho tôi vừa bị giám khảo phê bình cho một chập mới 5 phút trước đây thôi, tôi cũng không hé một lời với anh, cả hai vào đêm hôm hơn 10 giờ còn tìm một chỗ tránh gió mà ăn bánh dứa và bánh bao xá xíu. Vào mùa đông mọi người không thường đi ăn khuya như mùa hè, quán ăn vốn vào thời gian này đã tối đèn rồi chỉ còn mỗi 2 chúng tôi, phục vụ đã làm hết công việc của mình mà đốt nến chờ đóng cửa, bữa tối mang màu ánh nến trông như truyện ma vậy.

Có lúc anh tạm dừng lại, dùng ánh mắt như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật hoặc như xem trình diễn múa thoát y mà nhìn tôi cho thức ăn vào mồm, sự nhu tình dịu dàng như nước hàm chứa trong mắt, khóe môi bên nhếch cao bên hạ thấp, một nụ cười khiến người không chút đề phòng; Điệu bộ như nếu tôi đút cho anh thì anh liền thuận theo mà há mồm ăn vào, anh vẫn im lặng nhìn tôi ăn một cách kiên nhẫn.

– Lý do là vì lần trước anh ôm tôi đột nhiên cảm thấy không được như trước kia, một mực không cho rằng tôi không chỉ thay đổi cân nặng chút ít thôi.

Không biết nói gì đáp lại, chỉ đành ăn.

Người ấy giả ngây nhưng tôi không thể.

Có nhẹ đi hay không tôi không rõ, mệt hay không mệt tôi cũng không biết, nhưng niềm sung sướng như hăng tiết là thật.

Đầu tháng chúng tôi chính thức tham gia diễn tập cho buổi diễn. Sau khi xác nhận danh sách, Tata dẫn tôi và 9 người còn lại ra sau cánh gà chào hỏi với Staff, đạo diễn, nhà sản xuất, đạo diễn âm thanh… Tôi không biết chức vụ của bọn họ có địa vị như thế nào, nhưng vẫn sẽ đối đáp bằng biểu cảm không khiến người ác cảm, như rằng giữ thái độ khiêm nhường mới là phẩm chất của một người trưởng thành nên có.

Về vấn đề lần trước Tata đã nhắc đến, biên đạo múa cho tiết mục nghĩ rằng cách trình diễn trên sân khấu của tôi quá ư là cứng, kỹ năng điều khiển sân khấu kém, thiếu sự giao lưu và kết nối tối thiểu với khán giả – so sánh với những người khác trên cùng sân khấu, ít ra thì tôi cũng là một người từng biểu diễn. Đa số họ đã có thâm niên hát cho các quán bar, nghệ sĩ tự do hoặc hát dạo ở một điểm cố định nào đó, có đồng nghiệp và người mến mộ, tuổi tác không lớn hơn tôi là bao, có lẽ là đã được kiến thức nhiều ở phương diện này, khi bước lên sân khấu thì rất có khí chất chuyên nghiệp trên khung hình như Kiều Hinh Tâm vậy.

Còn tôi ấy hả, nói như lời vị giám khảo trẻ tuổi sắc sảo để ria, “Cậu là một ca sĩ phòng thu, không thích hợp để lên hình. Dù ngoại hình cũng không tệ.”

Được rồi. Coi như đang khen tôi đi.

“Cậu nên làm như nào à ? Cậu cũng biết tôi mà nói “Tự tin lên” thì chẳng có ích gì hết đúng không, khua môi múa mép ai cũng biết. Chúng ta nói cụ thể một chút, điều có thể làm chính là kết hợp hư và thực.”

“Sở dĩ gọi như thế, ‘Hư’ là để cho cậu có phong cách trình diễn điên loạn một chút, nhiệt huyết một chút, ngông lên một chút, hiểu chứ ? Cậu nói cậu biết viết biết hát là ngon ăn xem xem, tui là tui chỉ hận không thể xông cờ mờ nó pha, cậu không muốn thể hiện sao ?”

“Còn ‘thực’ chính là cậu biểu lộ toàn bộ cảm xúc của mình ra, đừng e ngại, đừng giữ lại, hãy trao một chút nhiệt tình vào âm nhạc ấy !”

Tôi không chắc chắn mà khoa chân múa tay, “Là kiểu như… Cảm giác lâng lâng bay bổng khi uống chút rượu vào ư ?”

“Đúng! Đúng ! Không sai !”

Hay là rượu vào gan cũng to ra nhỉ.

Cơ mà tôi cũng hiểu ý người đó muốn biểu đạt. Vào lúc nửa đêm không người lén chạy đến sân thể dục trường, chạy dọc theo đường băng làm nóng người, sau đó đứng trên đài diễn thuyết được bao quanh bởi hàng ghế ngồi thành vòng tròn.

Ánh sáng lạnh lẽo trên sân cỏ hắt lên mặt tôi, tháng 12 vào ban đêm thật sự rất là lạnh, không một ai ở đây nữa chứ.

Tôi giả vờ như giá mic trước mặt có cái mic thật sự, đeo tai nghe vào.

This one’s for you and me, living out our dreams
Đây là bài hát dành cho chúng ta, những người sống vì giấc mơ của mình

We’re all right where we should be
Chúng ta đều ở những nơi thuộc về chúng ta

Lift my arms out wide I open my eyes
Vòng tay tôi luôn rộng mở và đôi mắt tôi mở thật to

And now all I wanna see
Và giờ mọi thứ tôi thấy được

Is a sky full of lighters
Là một bầu trời với ngàn sao tỏa sáng

A sky full of lighters
Một bầu trời với ngàn sao tỏa sáng
_Nguồn : MyLyrics

Ca khúc này tông vào khá cao, những khuyết điểm ngày trước như được thần linh trợ giúp mà cất lên, nhịp trống vang lên như cộng hưởng với nhịp đập con tim trong nháy mắt, cảm giác kỳ diệu không gì sánh bằng.

Vô cùng giản đơn, nhưng đồng thời cũng là niềm sung sướng đến tột cùng.

Mặc kệ có ai nghe hay không, mặc cho âm thanh có truyền đi bao xa, vào giây phút này, tôi đã có được điều tuyệt vời nhất của thế gian.

Nó nằm ngay trong lòng bàn tay tôi đấy thôi.

Bên kia, Phí Na ngoại trừ 2 lần hát đôi với tôi, vì rất nhiều nguyên nhân mà lỡ mất xem chị solo và Hà Cố đệm nhạc, không tập luyện thì tôi vẫn còn kỳ thi trong trường nữa, kết thúc học kỳ 4 là ác mộng kỳ thi cuối kỳ. Hai người tiến triển ra sao, có thể nói tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng 2 con người với 2 con đường nghệ thuật khác biệt nhau làm thế nào phối hợp được, nhưng đồng thời cũng khơi lên tia lửa hứng thú với sự kết hợp này, dành lại cho sự chờ mong cho buổi biểu diễn chính thức ngày đó.

Thời gian càng lúc càng đến gần, vào một tuần trước đó tôi đã đặt trước cho Hạ Giai vé tàu đi thành phố Lâm, tôi không đi cùng lúc với họ, tôi cần đến sớm ít nhất là một ngày, lần diễn tập cuối cùng, làm quen với sân khấu cũng như kế hoạch trình diễn; Nên là phân chia thành Phí Na và Hà Cố, tôi thì đi cùng với Cung Tuyển Dạ, Chu Tĩnh Dương bắt cặp với Hạ Giai, Lý Khiêm Lam và Kiều Hinh Tâm sẽ đến sau, tụi nó nhờ tôi bảo lãnh mới lấy được vé, chúng tôi và staff đều có vài vé vào có thể mời bạn bè đến tham dự, nghe nói giá vé khá cao.

Hạ Giai nữ sĩ muốn xem con trai mình biểu diễn, từ Giáng Sinh đã bắt đầu nôn nao rồi, khiến tôi rất lo lắng liệu dì có căng thẳng quá độ mà ngất ngay tại chỗ hay không, với lại dì có vẻ rất dễ chảy máu mũi. Tôi phải nói hết lời giải thích với Tata rằng người phụ nữ trẻ trung không dễ nói chuyện này là mẹ tôi, và cả, người đàn ông đẹp trai nhưng không dễ trêu vào là bạn trai tôi.

“Oa, bạn trai à.”

Thật sự tôi vô cùng muốn, đến mơ cũng muốn, rằng có thể thản nhiên mà giới thiệu anh với người khác, mấy người Tata làm trong ngành giải trí cũng đã quá quen thuộc rồi, tôi cũng có thể thẳng thắn thừa nhận, có thể nói ra mà không cần giấu giếm quả là dễ chịu, hơn nữa người kia cũng có vẻ mặt rất thuận mắt.

“Bạn trai đến xem diễn kìa, woa, siêu lãng mạn luôn…” Cô nàng càng nói càng hăng, mắt đảo láo liên, không có chút e dè nào, “Cơ mà diễn xong vẫn chưa được làm chuyện không trong soáng đâu, chúng ta còn tiệc chúc mừng nữa, ông chủ sẽ nhân cơ hội ký hợp đồng với tân binh, nhất thiết phải đến dự đấy.”

“Được rồi.”

“Trước 7 giờ tối chuẩn bị ! Trang điểm nữa ! Nhớ phải đúng giờ đấy !”

Dưới lầu khu nghỉ ngơi đông đến khó tin, tôi cùng Cung Tuyển Dạ nhìn cô nàng Tata luôn luôn tươi cười luôn luôn túi bụi phân phó các công việc liên quan, xong xuôi thì ngã mình vào xe thùng công ty nhanh chóng rời đi, tôi lẩm bẩm một câu, còn trang điểm nữa chứ.

Cung Tuyển Dạ không hiểu vì sao mà lặp lại, đúng vậy, còn phải trang điểm nữa.