Remix - Hỗn Âm Nhân Sinh

Chương 104




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau tan học tôi chạy tới trạm xe buýt, tạt qua một sạp nhỏ bên đường mua một phần chè hạt sen, vừa gọi điện thoại vừa gạt đường phèn, một hơi sáu muỗng.

“Tao còn không có cái khoan kim cương để mà làm gốm nữa là, soạn nhạc chỉ có thể nhờ đến mày thôi, bằng không mới trận đầu tao rớt đài chắc rồi.”

“Việc không làm được,đừng nói ẩu.

Tục ngữ nói “một hữu kim cương toản, biệt lãm từ khí hoạt” có nghĩa là không có cái khoan kim cương thì đừng ôm đồm nghề đồ gốm. Việc mà mình làm không tới thì không dễ dãi nhận lời, sẽ khiến người nghe cảm nhận được bạn là một người “ngôn tất tín, hành tất quả” nghĩa là lời nói của bạn đáng tin, hễ bạn hàng động thì ắt hẳn sẽ có kết quả.”

_Nguồn:Giauco

Lớp đường bột dày làm thế nào mà hòa với nước chè đặc sệt được, tôi không thấy rõ nữa, trời đã nhá nhem tối rồi.

“Ừ đúng, càng nhanh càng tốt… Trông tao có giống như hay đùa không. Lấy âm mẫu giọng nữ nào phù hợp nhất ấy, dòng Jazz đã không còn hứng thú nữa và tao cần có sự đột phá… Trap, Trap được đấy… Gì mà Trap queen, rồi rồi là Diva of Swag, là công chúa sáng tác được chưa, that’s enough.”

Dưới ánh nhìn hiền hậu của chủ sạp, tôi nhét xấp tiền lẻ vào hộp sắt dinh dính, cắn ống hút đi về hướng tàu điện ngầm vào 6 giờ tối chen chúc, trước khi vào vứt ly giấy vào thùng rác, sau đó lên tàu ngồi vào chỗ bị người trước chà thành đen luôn.

Lý Khiêm Lam còn trong máy mà ra vẻ: “Được, có phổ nhạc cho nè.”

Bên kia cũng vừa tan học, nó với Kiều Hinh Tâm đi bộ về phòng của mình trong khuôn viên đại học, miệng ngậm kẹo, nhai rạo rạo nói: “Trong vòng 2 ngày có ngay cho mày, thưởng bữa thịt nhá?”

“…”

Biết là vô tư mà nói cho vui thôi, không có ý ám chỉ kỳ quái gì khác, hơn nữa cũng không nên nghĩ theo hướng tiêu cực, khó hiểu là lần nào như lần nấy tôi toàn cứng họng mà trợn tròn, “Hai vé mời nhá.”

“Ngon rồi!”

Tôi đặt cái túi ngăn ngắn trên đầu gối, lắc lư cái đầu giữa dòng người qua lại dẫn đến vẻ mặt thắc mắc của họ, cầm chặt cây viết trong tay ghi chép ca từ vào sổ nhớ.

“Thật không thể tin được luôn á, bạn thân của tao sắp nổi tiếng rồi… Mày liệu có thành danh sau cái Festival này không nhỉ… Sẽ có fan ư? Tao thấy hay là mày ký cái tên cho tao là được đó…”

“Mày thức tỉnh đi.”

Tôi lại tán phét với nó một hồi mới cúp máy, nhìn đồng hồ, bây giờ về có thể dành 3 tiếng hoàn thiện lại ca từ – nếu như thuận lợi. Tôi tính thử, bài tập giáo sư giao vẫn chưa động một chữ, bản thảo trình bày cho tổ nhóm cũng chưa viết, không biết có kịp cho sáng hôm sau nộp không đây, tháng 12 là chỉ còn 4 năm đại học nữa thôi.

Tôi đáp quyển sổ lên mặt, che đi ánh sáng chói chang từ ngọn đèn trần trong khoang xe, hít một hơi mang theo mùi con chữ.

Không muốn đâu.

Trở về “Ngôi nhà thứ hai”, tôi thay áo bông, rửa mặt rửa tay, cho Lão Vương và Vô Song ăn, quét dọn hộp cát cho mèo, nước uống thì không cần thay, Cung Tuyển Dạ mỗi sớm ra cửa đều sẽ thay mới cho chúng nó, mà bây giờ anh vẫn chưa về. Tôi uống một cốc nước nóng, thấy người ấm lên hẳn, sau đó lên lầu vào phòng thu.

Nhưng tôi đã đánh giá cao sức chịu đựng của mình rồi.

Tôi mất nửa giờ để định ra bản phác thảo, mí mắt đã có xu hướng tự động dính vào nhau, chắc là do cơ thể ấm áp quá, một khi đã không động đậy thì cơn buồn ngủ cũng dâng cao. Tôi đành đi tới đi lui trong phòng, trước rót ly cà phê, cố gắng làm cho mình tỉnh táo, nhưng thực sự đã trụ hết nổi, thế là đặt báo thức vào lúc 9 giờ, dứt khoát nhảy lên cái sô pha nho nhỏ ngoài phòng thu, ngủ ngay sau đó.

Tôi vào giấc cực nhanh, ý thức cứ hồi mơ hồi tỉnh lúc lâu, không biết từ lúc nào, trên tinh thần thì nghỉ ngơi, thân thể lại có dấu hiệu nhỏ thức giấc, vừa đủ để có thể nhận ra động tĩnh của sự vật chung quanh, lắng nghe tiếng cửa dần dần đẩy ra.

Không phải tiếng mở cửa xông thẳng vào, mà là hé mở, tiếng động vừa khe khẽ vừa nhẹ nhàng, cộng với tiếng bước chân thân quen – anh đã trở về.

Chung quy là ở chung lâu ngày, đến nhịp bước chân của anh tôi còn nằm lòng. Tôi biết là anh đã về.

Bình thường khi tôi thu demo trong buồng thu âm, không để gây ra chút tạp âm nào dù là nhỏ nhất, anh liền tự giác đứng ngoài chơi với mèo, hôm có việc gì đó cũng không gõ cửa, mà chỉ thả mẩu giấy qua khe cửa nói cho tôi biết, tôi thường hay liên tưởng đến cách mấy đứa nhỏ chuyền bức thư tình vậy, có một sự ân cần không bằng lời. Đoán chừng là anh không nghe thấy động tĩnh bên trong mới dứt khoát đẩy cửa vào.

Anh cách tôi càng lúc càng gần, tôi có thể nghe được, có lẽ vẫn không muốn mở mắt, nằm im với tư thế khoát một chân lên tay vịn, lại sợ rằng không thể che giấu được hô hấp làm lộ tâm tư đen tối.

Sự việc cứ diễn ra, tôi mong chờ anh có thể làm chút gì đó với tôi.

Anh như đứng cạnh tôi một lát, sương ám trên người anh làm rối loạn cảm giác của tôi, tôi không nói được cụ thể anh đã đi đâu, đến khi trên mặt cảm nhận được chút hơi thở thuộc về anh mới cho là anh khom mình, tay từ giữa mi mắt lần đến xuống mũi, rơi vào đỉnh viền môi cong cong, đầu ngón tay vương mùi thuốc lá gần tan hết.

Tôi một lòng mê muội cái vuốt ve của anh, như người thiếu cảm giác an toàn sẽ tìm cách truyền tải với người xung quanh, lần này đến lần khác. Tôi có thích anh hay không và có cảm giác an toàn hay không không liên quan gì cả, không ai quy định tình cảm nào đấy có tồn tại bóng ma mới ỷ lại.

Tôi đủ đầy, nhưng tôi khao khát anh.

Anh áp sát vào, dùng chóp mũi cọ cọ phần tóc loạn bên tai, tiếng “Sột soạt” nhẹ hẫng phát ra, hơi thở của anh tiện đà len vào tai.

“Chưa chịu mở mắt nữa à?” Anh xoay nhuyễn giọng nói thành bột phấn mịn êm, “Vậy chắc ta phải tiếp tục rồi nhỉ.”

Tôi kịp thời ngăn lại cái tay thò vào vạt áo, mắt mở thật to. “Này.”

Anh cười đến vô lại.

“Tiếc ghê á.”

“… Em cần làm bài tập.”

“Rồi, rồi, dừng tại đây.”

Nụ cười gian rút đi, anh ngồi xuống sau lưng tôi, kéo cổ tôi về lại lần nữa, gối lên đùi anh. Cánh tay dứt khoát khoát trên lưng ghế, tay chống thái dương, đôi mắt hạ xuống góc độ có vẻ biếng nhác: “Nhìn ta làm chi.”

“Cảm thấy, “Tôi nhắm mắt lại, tay uể oải đặt lên bụng, “Có đôi khi anh rất… Dịu dàng.”

“Thế à.”

Bởi vì ánh mắt của tôi vẫn luôn chú ý vào anh, như thế sẽ dễ dàng phát hiện ra những thay đổi rất nhỏ, hai người lại cách nhau rất gần, dùng một góc độ khác nhìn lên chăm chú, anh không quá tự nhiên lấy tay vuốt mi tâm.

Anh dường như là, đỏ mặt thì phải.

“…”

Tôi nương bờ vai anh ngồi dây, chưa kịp nói ra lời trêu chọc nào đã bị anh một tay kéo vào lòng.

“Khen ta đi.”

Tôi không khỏi bật cười.

“Anh đáng yêu nhất thế giới luôn.” Hormones chi phối trí não, tôi nói ra lời này chẳng chút ngại ngùng, “Em thích anh nhất.”

“Được rồi nhé.”

Năm ngón tay đan vào nhau, cái nhẫn chất liệu cứng cấn vào tay có đau, nhưng tôi không hề muốn buông tay.

Nghĩ thế tôi liền yên lặng ngồi xuống, lại nhào tới mi một cái lên khóe môi anh.

“Làm việc đây.”

— Mặc dù không rõ cái con người này đã phù phép gì, nhưng nhìn anh lâu một chút thôi đều sẽ cảm thấy tràn trề nhựa sống, muốn trở nên xuất sắc hơn, đẹp hơn trong mắt anh.

Bây giờ là 9 giờ 10 phút, làm bài tập xong nếu còn thời gian thì luyện nghe, viết hai bộ đề, ngày mai sẽ đối đầu với Phí Na.

Tiểu thư đối thủ của tôi.