Rể Sang Đến Nhà

Chương 70: Lực lượng mới nổi




Sáu mươi người bọn họ ở trước mặt Tiêu Thiên, yếu đuối như một con búp bê, đừng nói đến chuyện đánh Tiêu Thiên, bọn họ chưa kịp tới gần đã bị Tiêu Thiên đánh bay rồi.

Đặc biệt là cú đấm đầu tiên của Tiêu Thiên, lúc mới đầu cậu ta còn nghĩ là xe của ai đỗ trong bãi bị nổ lốp.

Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, rõ ràng là cú đấm cực nhanh có trình độ đỉnh cao này, ngay cả không khí cũng bị anh đánh tơi tả.

Cú đấm đó vẫn đọng lại trong gió, đánh liên tiếp lên rất nhiều người, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở!

Điều khiến cậu ta sợ hãi nhất là Tiêu Thiên không hề đỏ mặt, hơi thở cũng rất ổn định, thậm chí ngay cả một giọt mồ hôi cũng không hề rơi xuống.

Chẳng trách anh vừa nói ngay cả tư cách làm nóng cơ thể cũng không có!

"Kẻ yếu không đủ tư cách thì thôi đi!"

Tiêu Thiên nhẹ giọng nói: "Rác rưởi, chỉ đáng ngước nhìn kẻ mạnh mà thôi!”

"Những ai muốn trở thành kẻ mạnh thì ở lại, còn những người khác tự mình cút đi, tôi đây không cần đến rác rưởi!"

Nói xong anh quay đầu rời đi mà không ngoái lại.

Sau khi Tiêu Thiên rời đi, trêи khuôn mặt của sáu mươi người đều tràn ngập sự thất vọng.

Lúc này, sự tự tin và lòng tự tôn của họ đều đã bị cú đấm của Tiêu Thiên đánh tán nát.

Đúng lúc đó, trong văn phòng chủ nhiệm đội bảo vệ.

Tiêu Thiên đang ngồi, còn Trương Thu Bạch thì đang đứng một bên, sắc mặt hoảng hốt.

“Anh Thiên, em xin lỗi, em đã phụ sự kỳ vọng của anh!”

Không nói một câu viện cớ, những người do chính tay mình đào tạo đều không đạt yêu cầu!

"Được rồi, dù sao đây cũng không phải Bắc Cảnh!"

Tiêu Thiên xua tay nói: "Tôi có một nhiệm vụ ở đây, cậu đi liên hệ với bên phát triển của tòa nhà Thiên Long, hỏi xem họ có bán nó không!"

“Vâng, anh Thiên!”

Tiêu Thiên gật đầu, xoay người rời đi!

Sau khi tiễn Tiêu Thiên rời đi, Trương Thu Bạch thở phào nhẹ nhõm, áp lực xung quanh Tiêu Thiên quả thực quá lớn.

Đúng lúc này, gã đầu trọc mang người đến.

“Giám đốc Trương!”

Tất cả mọi người đều cúi thấp đầu, phờ phạc ủ rũ.

Trương Thu Bạch cười lạnh lùng: "Còn hung hăng càn quấy nữa không? Bây giờ biết dù có năng lực đến đâu thì thế giới này vẫn còn nhiều người tài giỏi hơn các cậu rồi chứ? Dám ra oai với anh Thiên thì chết lúc nào cũng không biết được đâu!”

Bọn họ bị Trương Thu Bạch mắng chửi cũng không dám phản kháng.

"Những ai muốn trở nên mạnh mẽ thì ở lại, còn những người khác thì cút hết đi!”

Nghe thấy vậy, không ai trong số sáu mươi người rời đi.

“Giám đốc Trương, chúng tôi muốn trở nên mạnh mẽ!” Gã đầu trọc nói trước, cậu ta vốn là đệ tử Thiếu Lâm, bị đuổi ra khỏi cửa núi vì phạm quy tắc, nếu không có Trương Thu Bạch, thì cậu ta không biết mình chết ở xó nào rồi.

"Tôi cũng vậy, tôi cũng muốn mạnh mẽ hơn!"

"Nỗi nhục của ngày hôm nay, sau này tôi nhất định sẽ đường đường chính chính tìm lại!”

“Nhớ kỹ những lời các người nói hôm nay.” Trương Thu Bạch lạnh lùng nói: “Nếu sau này có kẻ nào dám không tuân theo kỷ luật của anh Thiên, tôi sẽ tự tay giết người đó!”

Giọng nói của Trương Thu Bạch vang lên.

...

Đồng thời lúc này, tại tập đoàn Trần Thị, trong văn phòng của tổng giám đốc!

Trần Mộng Dao đang đọc tài liệu trong phòng.

Một trợ lý mặc trang phục chuyên nghiệp OL màu đen đi vào, hoảng hốt nói: "Tổng… tổng giám đốc, Cố... tổng giám đốc Cố tới rồi.”

“Tổng giám đốc Cố? Tổng giám đốc Cố nào?”

Trần Mộng Dao cau mày: “Cô đừng vội, từ từ nói!”

Cô trợ lý nhỏ nuốt nước bọt nói: "Thưa tổng giám đốc, đó là người giàu nhất Vân Thành, tổng giám đốc Cố - Cố Minh Huy!"

Cái gì?

“Cô nói là Cố Minh Huy của tập đoàn tài chính Quang Minh ư?” Trần Mộng Dao hỏi lại.

“Vâng vâng vâng!”

Cô trợ lý nhỏ gật đầu như giã tỏi!

“Ông ta đang ở đâu?"

“Đang ở bên ngoài."

“Đi, đi nói với chủ tịch hội đồng quản trị một tiếng là có tổng giám đốc Cố của tập đoàn tài chính Quang Minh đến thăm.”

Cô trợ lý nhỏ gật đầu rồi nhanh chóng chạy ra khỏi văn phòng.

Hai phút sau, Trần Mộng Dao và Trần Cường gặp Cố Minh Huy.

“Xin chào, tổng giám đốc Cố, tôi là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Trần Thị, Trần Cường!”

Trần Cường nhanh chóng đưa tay ra.

“Ồ, chủ tịch Trần, ông khách khí rồi!"

Cố Minh Huy vội vàng đứng dậy, cúi xuống nắm tay ông ấy với thái độ rất khiêm tốn.

Trần Cường hơi giật mình, đây là tình huống gì vậy?

Người giàu nhất ở Vân Thành lại có thái độ tốt với ông như thế? Hơn nữa thái độ này cũng quá…

Trần Mộng Dao cũng vươn tay ra: “Tổng giám đốc Cố, xin chào ông, tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Trần Thị, Trần Mộng Dao!”

Cố Minh Huy liếc nhìn Trần Mộng Dao một cái, chỉ cảm thấy Trần Mộng Dao là một cô gái xinh đẹp, người phụ nữ trước mặt này chính là tiểu thư nhà họ Trần.

Ông ta cũng không dám khinh thường, nhẹ nhàng bắt tay với Trần Mộng Dao, sau đó nhanh chóng rút lại.

“Hôm nay Cố mỗ không mời mà đến, mong hai vị đừng trách cứ!”

Cố Minh Huy nháy mắt, hai người đàn ông to lớn nâng một chiếc hộp lớn đi tới.

“Chủ tịch Trần, hôm nay là ngày khai trương của tập đoàn Trần Thị, tôi đã chuẩn bị một món quà cho ông."

Nói xong, quản gia Smith mở chiếc hộp ra, ngay lúc đó, một ánh sáng vàng chói lóa phát ra từ chiếc hộp.

Bên trong là một con cóc vàng làm bằng vàng nguyên chất 24K!

Mà những vết lồi sau lưng con cóc vàng là những viên đá quý đủ màu sắc, chói mắt không thể tả.

Con cóc vàng này nặng cũng phải năm mươi kg!

Theo giá vàng hiện tại, một gram bốn trăm tệ thì con số này cũng phải lên đến mười triệu tệ!

Tất nhiên, điều này vẫn chưa tính đến những viên đá quý được đính trêи lưng!

"Cái này... tổng giám đốc Cố, món quà này quý giá như vậy, tôi không thể nhận!"

Trần Cường nhanh chóng từ chối.

Lúc này, tin tức người giàu nhất Vân Thành tới tập đoàn Trần Thị.

Thu hút sự chú ý của tất cả các nhân viên.

Mọi người đều muốn xem phong thái của người giàu nhất.

Khi nhìn thấy còn cóc vàng, không ít nữ nhân viên đều thốt lên.

Ôi trời ơi!

Một con cóc vàng to như vậy thì trị giá của nó phải là bao nhiêu?

Những nhân viên cũ trong công ty của Trương Thu Bạch cũng rất kinh ngạc, lai lịch của chủ tịch hội đồng quản trị như thế nào.

Ngay cả Cố Minh Huy cũng phải đích thân tới cửa tặng quà, thể diện này quả thật cũng lớn quá rồi.

Tuy nhiên, điều khiến họ ngạc nhiên hơn cả vẫn còn ở phía sau.

“Chủ tịch Trần, những thứ tôi tặng đi đâu thể cứ như thế mà lấy lại được!”

Cố Minh Huy mỉm cười, Smith ở phía sau nhanh chóng lấy ra hợp đồng từ trong cặp sách: "Ngoài món quà cóc vàng này, tôi còn có một món quà lớn khác chuẩn bị cho ông.”

"Trêи tay tôi là hợp đồng thỏa thuận hợp tác, gần đây tôi giành được một vài lô đất ở khu phía Tây và định phát triển nó thành một khu dân cư. Tôi không tin tưởng những người khác, nhưng tôi biết rằng năng lực của tập đoàn Trần Thị rất hùng hậu, bản hợp đồng này nhất định phải thuộc về công ty của ông!”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc!

Chúa ơi, Cố Minh Huy thực sự đã đến cửa để yêu cầu hợp tác!

Còn là một dự án lớn phát triển khu dân cư, dự án này cũng đủ để tập đoàn Trần Thị ăn nên làm ra trong hai ba năm.

Trần Cường và Trần Mộng Dao kinh ngạc nhìn nhau!

“Tổng giám đốc Cố, chuyện này..."

Bọn họ và Cố Minh Huy chưa từng quen biết nhau, ông ta tự mình đến tận cửa để tặng quà thì đã đành, thế mà ông ta còn tự mình mang hợp đồng đến để yêu cầu hợp tác?

Hơn nữa hôm nay tập đoàn Trần Thị mới thành lập, rất ít người ở Vân Thành biết tin tức này, vậy lấy đâu ra năng lực hùng hậu như vậy?

“Chủ tịch Trần, tôi mang theo lòng thành đến tận cửa, ông sẽ không từ chối chứ?"

Cố Minh Huy mỉm cười.

Trần Cường phản ứng lại, vội nói: "Không, không, đương nhiên không rồi!"

Trần Mộng Dao cầm lấy hợp đồng xem xét lại.

Cô không phải là một nhân viên pháp lý, nhưng cô cũng biết những điều khoản của bản hợp đồng này đều đưa ra rất nhiều lợi ích cho tập đoàn của mình, gần như là người ta đến tặng tiền.

“Tổng giám đốc Cố, tôi có một câu hỏi."

Trần Mộng Dao kinh ngạc hỏi: "Vân Thành có nhiều công ty như vậy, tại sao tổng giám đốc Cố lại lựa chọn một công ty mới thành lập như công ty chúng tôi!"

Cố Minh Huy dường như đã sớm biết rằng Trần Mộng Dao sẽ hỏi câu này, cho nên ông ta nói: "Trúng thầu dự án của tập đoàn Tử Kim, còn đàm phán hợp tác với tập đoàn Thiên Hồng lớn mạnh của Vân Thành. Khắp Vân Thành có công ty nào có thực lực mạnh như vậy sao? Tôi không tìm các vị hợp tác thì còn có thể tìm ai hợp tác đây?”

Trần Mộng Dao suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: "Tổng giám đốc Cố, hợp tác vui vẻ!”

Ngay sau đó, Trần Cường ký tên vào thỏa thuận, đóng dấu chính thức của công ty và bản thỏa thuận hợp tác này chính thức có hiệu lực.

Vào ngày đầu tiên tập đoàn Trần Thị khai trương, họ đã ký một hợp đồng lớn trị giá năm sáu trăm triệu nhân dân tệ.

Mọi người trong tập đoàn Trần Thị vô cùng phấn khích.

Tiêu Thiên từ dưới lầu đi lên, thấy Trần Mộng Dao đang rất phấn khởi, anh hỏi: “Có chuyện gì mà vui đến vậy?”

Trần Mộng Dao nói chuyện về Cố Minh Huy cho anh nghe, Tiêu Thiên gật đầu, mỉm cười nói: “Chuyện này quả thực là một chuyện rất đáng để vui mừng!”

Sau khi nói xong, anh thầm nghĩ ông ta cũng biết cách làm người, khi nào có thời gian anh sẽ tìm ông ta nói chuyện.

...

Ngày đầu tiên tập đoàn Trần Thị khai trương không ai biết đến, nhưng đến ngày thứ hai thì vang truyền khắp Vân Thành.

Tất cả mọi người đều đang bàn tán thảo luận về công ty mới nổi này.

Công ty mới ít được biết đến đang nắm giữ ba dự án lớn, mỗi dự án đều là một con gà mái biết đẻ trứng vàng.

Tập đoàn Tử Kim, tập đoàn Thiên Hồng, tập đoàn tài chính Quang Minh!

Bỗng dưng được hợp tác với một trong ba tập đoàn này thôi, thì đến nằm mơ cũng sẽ cười mà tỉnh giấc!

Còn công ty mới lại có thể hợp tác với tất cả những tập đoàn đó!

Vào ngày này, vô số gián điệp đang dò hỏi tin tức dưới tòa nhà Thiên Long, sau đó báo cáo lại những tin tức mà họ tìm thấy càng nhanh càng tốt.

Sang đến ngày thứ ba, hàng nghìn người đến đây xin việc gần như đều muốn bước chân vào bậc cửa của tập đoàn Trần Thị.

Mức lương siêu cao và phúc lợi tốt đang thu hút họ.

Tuy nhiên, tập đoàn Trần Thị rất nghiêm ngặt, tỷ lệ gần như 1/100!

Nhưng dù vậy cũng không thể ngăn cản được sự nhiệt tình của những người tìm việc!

Hai ngày nay cũng khiến hai bố con Trần Cường và Trần Mộng Dao mệt mỏi.

Tuy nhiên họ rất thích điều đó, như thể không hề cảm thấy mệt mỏi một chút nào, tăng ca mỗi ngày cho đến tận khuya.

Tiêu Thiên thoải mái hơn nhiều so với họ.

Trong số những người đã bị anh đánh bại trước đó, những người vẫn chưa hoàn toàn là rác rưởi thì đều ở lại!

“Chủ nhiệm Tiêu, xin anh hãy nghiêm khắc rèn luyện chúng tôi, chúng tôi muốn trở nên mạnh mẽ!”

Ánh mắt gã đầu trọc nhìn Tiêu Thiên như muốn thiêu đốt.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đồng thanh hét lên: "Chủ nhiệm Tiêu, xin hãy nghiêm khắc rèn luyện chúng tôi, chúng tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn!"