Theo sự hiểu biết của họ về bà cụ Trần, muốn bà ấy đến thăm còn khó hơn lên trời.
Trần Mộng Dao cũng nghĩ rằng điều này là không thể, cô lắc đầu, nói: “Chú còn không hiểu tính khí của bà nội sao, ở trong nhà bà nói một là một hai là hai, không bao giờ chịu cúi đầu trước ai.”
Trần Cường cũng cảm thấy vậy, sự bá đạo của bà cụ Trần đã ăn sâu vào trong lòng mọi người.
Tiêu Thiên mỉm cười một cách bí ấn: “Vậy chúng ta cứ chờ xem.”
Lúc này, bà cụ Trần tức giận đến mức đầu óc choáng váng, tay chân lạnh buốt. Trần Văn Siêu đứng sau không ngừng vỗ nhẹ vào lưng bà ta, một lúc lâu sau mới thôi.
“Bà nội, bà bình tĩnh đi, bà là trụ cột của gia đình chúng ta đó.”
“Hừ, ta không tin điều này, không có Trần Mộng Dao, lẽ nào chúng ta phải ăn cám hay sao.”
Bà cụ Trần hừ một tiếng lạnh lùng, nói với ánh mắt vô hồn: “Đi, ngày mai cùng ta tới tập đoàn Thiên Hồng tặng quà, ngược lại ta muốn xem xem, Lâm Thâm thích tiền hay thích bị người ta vờn đi vờn lại như một món hàng!”
“Phải đấy mẹ!” Trần Dũng biết rằng bà cụ Trần thực sự tức giận rồi, ông ta nói: “Nhưng chúng ta nên tặng quà gì?”
“Đem quà mừng thọ lần trước chủ tịch Cố tặng ta làm quà tặng!” Bà cụ Trần nói một cách dữ dội.
Cái gì?
Nghe xong, cả Trần Cường và Trần Văn Siêu đều thốt lên kinh ngạc: “Mẹ (bà nội) không được….”
“Được rồi, đừng nói gì nữa, ta đã quyết vậy rồi!”
Bà cụ Trần xua xua tay: “Đồ dù có tốt đến mấy cũng không bằng chuyện hợp tác với tập đoàn Thiên Hồng. Đồ có tốt đến mấy cũng không giúp nhà họ Trần chúng ta leo lên vị trí hạng nhất!”
Thấy vẻ mặt của bà cụ Trần vô cùng kiên quyết, Trần Dũng cũng không thuyết phục thêm nữa, chỉ nghĩ thầm trong lòng: Trần Mộng Dao ơi là Trần Mộng Dao, lần này mày thực sự đã chọc giận bà nội mày rồi, đợi đến lúc dự án lần này hoàn thành, không đúng, dự án lần này mày cũng không hoàn thành được rồi, tao sẽ ở đằng sau giúp mày thêm dầu vào lửa, khiến mày chết nhanh hơn chút
……
Tám giờ tối, phòng Vương Miện Vân Thành!
Trần Dũng ngâm mình trong nước, vô cùng hưởng thụ.
Nằm bên cạnh ông ta là một người đàn ông to lớn vạm vỡ với hai má to và những vết sẹo dọc khắp cơ thể. Điều khiến người ta khϊế͙p͙ sợ hơn cả là vết sẹo cắt ngang trêи mặt hắn ta, bất kể là người bình thường khi nhìn vào đều không kìm chế nổi sự sợ hãi.
“Anh Đao, rốt cuộc đã được chưa vậy, cũng đã ở đây lâu lắm rồi?”
Trần Dũng hừ một tiếng: “Tôi bỏ ra hai triệu tệ, có chút chuyện nhỏ này mà cậu cũng không làm được?”
Anh Đao vẫy tay, tên thuộc hạ đứng bên cạnh lập tức bước tới.
“Nói, bọn họ có bao nhiêu người?”
“Anh Đao, chỉ có một người thôi.”
“Một tên thôi sao?”
Hai mắt anh Đao mở to, khuôn mặt đầy giận giữ: “Một lũ phế vật, có một tên thôi mà bị đánh đến mức mẹ còn không nhận ra?”
Hắn ta vừa nói xong, tất cả đám thuộc hạ xung quanh ngay lập tức câm như hến.
“Chủ tịch Trần, chuyện này sao ông không nói trước với tôi rằng bên cạnh Trần Mộng Dao có một tên hung hãn như vây.”
Anh Đao thở dài một tiếng, quay sang nhìn Trần Dũng: “Mười mấy thuộc hạ của tôi đều đang trong bệnh viện, hai triệu tệ này của ông ngay cả tiền thuốc còn không đủ!”
“Hung hãn gì chứ?”
Trần Dũng bĩu môi, nói với vẻ khinh bỉ: “Chẳng phải chỉ là một tên ở rể, đi lính hai năm rồi đào ngũ thôi sao? Các người đều là dùng dao để kiếm ăn cơ mà.”
Theo ý kiến của ông ta, Tiêu Thiên dù có hai mạng cũng không phải là đối thủ của những kẻ ɭϊếʍ máu trêи lưỡi đao như bọn họ.
Rốt cuộc lại sợ đến choáng váng, sợ đến mức liều mạng.
“Anh Đao, anh nói với tôi một câu! Chuyện này anh có làm được không, nếu không làm được thì tôi đi tìm người khác.”
Anh Đao không còn mặt mũi nào nữa, trước mặt bao nhiêu người như vậy thì không được cũng phải được. Nếu chuyện này mà bị đồn ra ngoài, thì anh Đao hắn còn huênh hoang với ai được nữa?
Nghĩ đến điều này, anh Đao nheo mắt, nói: “Dĩ nhiên làm được rồi, nhưng đối phương thân thủ rất cao, còn phải xem xem chủ tịch Trần có quyết tâm muốn tiêu diệt hắn không.”
Trần Dũng không hiểu lắm về những lời đó, chẳng phải là đang đòi tiền hay sao?
Trần Dũng trong lòng chửi thầm tên đó là kẻ tham lam, nhưng ông ta không thể không giao tiền được!
Hai triệu tệ đã giao đủ rồi, ông ta cũng không sợ phải trả thêm hai triệu nữa!
Mặc dù bà cụ Trần ghét Trần Mộng Dao, nhưng dự án lần này với tập đoàn Tử Kim thực sự quá quan trọng, một khi cô ta hoàn thành xong dự án đó và tạo dựng được mối quan hệ với Trương Thu Bạch, vậy sẽ phiền toái rồi!
Đến lúc đó, bà cụ Trần muốn động đến cô cũng khó.
Vì vậy, ngay cả khi dự án này thất bại, Trần Dũng cũng chẳng sao hết, dù sao đi nữa thì tất cả những tổn thất hiện giờ đều là tiền của bà cụ Trần cả.
Điều mà ông ta muốn là toàn bộ Trần Thị!
Gia đình Trần Mộng Dao chưa bao giờ mơ tưởng đến một nửa gia sản.
“Tôi cho anh thêm hai triệu.”
Trần Dũng lạnh lùng nói: “Bất kể dùng thủ đoạn nào, cái tôi cần là kết quả!”
“Không thành vấn đề!”
Anh Đao cười khẩy.
Đối với bọn họ, chỉ cần đưa tiền, chuyện gì họ cũng làm.
Vậy là đến cuối cùng, hắn có bốn triệu trong tay, kiếm tiền của doanh nhân dễ thật.
“Chủ tịch Trần yên tâm, lần này nhất định không có sai sót gì.”
“Tốt nhất là như vậy!”
Trần Dũng cười lạnh lùng, nhắm mắt lại tận hưởng.
Ngày hôm sau, bà cụ Trần cùng hai bố con Trần Dũng tới công ty chi nhánh tại Vân Thành của tập đoàn Thiên Hồng.
Theo sau còn có hai hậu duệ nhà họ Trần giúp bê hộp quà.
Một chiếc Audi A8 đỗ trước cửa tập đoàn Thiên Hồng, sau đó Trần Văn Siêu nhanh chóng xuống xe, mở cửa xe bên ghế phụ, đỡ bà cụ Trần xuống xe.
“Dừng lại, mấy người đến đây làm gì?” Hai nhân viên bảo vệ ở cửa chặn họ lại.
“Chúng tôi đến để tặng quả cho tổng giám đốc Lâm.”
Bà cụ Trần mỉm cười, nói: “Phiền hai cậu cho chúng tôi vào trong.”
“Tặng quà? Tặng quà gì?” Đội trưởng đội bảo vệ nói: “Tổng giám đốc Lâm của chúng tôi nói rồi, người tặng quà không được phép vào!”
“Đúng vậy đấy, hai hôm nay không biết có bao nhiêu người đến tặng quà rồi, mời bà quay về cho.”
Thấy hai nhân viên bảo vệ không giữ cho mình chút sĩ diện nào, Trần Văn Siêu không nhịn nổi nữa: “Hai người các ngươi là cái thứ gì vậy, chẳng qua chỉ là hai con chó trông nhà thôi, biết bọn ta tặng cái gì không? Lóa mù con mắt các ngươi luôn!”
Nói xong, hắn ta bước tới mở cái hộp ra, con tỳ hưu bằng vàng sáng chói lấp lánh, làm lóa mắt hai tên bảo vệ. Đặc biệt là viên dạ minh châu ngậm trong miệng con tỳ hưu tỏa sáng rực rỡ dù là ban ngày hay ban đêm.
“Đã nhìn thấy chưa, còn không mau đi thông báo!” Trần Văn Siêu nói với vẻ dương dương tự đắc.
“Ai ồn ào ngoài cửa vậy?” Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc váy bó sát hông cùng đôi giày cao gót bước tới.
“Quản lý Vương, họ nói đến để tặng quà.”
Hai tên bảo vệ nhanh miệng nói.
Người phụ nữ này là Vương Tường Vy, người mới nhậm chức quản lý bộ phận nhân sự.
“Tặng quà sao?”
Vương Tường Vy lướt nhìn họ một lượt, nói: “Mấy người là ai?”
“Chào quản lý Vương, chúng tôi là người của bất động sản Phú Hoa, hôm qua tại buổi khai trương của quý công ty, chúng tôi đã nói vài lời không đúng, hôm nay chúng tôi đặc biệt tới để xin lỗi.” Bà cụ Trần nói.
Xin lỗi?
Vương Tường Vy nhíu mày, nói: “Mấy người đợi ở đây, tôi đi báo cáo với tổng giám đốc.”
Nói xong, cô ta quay ʍôиɠ rời đi.
Cô ta vừa mới rời khỏi, Trần Văn Siêu đã nhảy dựng lên: “Bà nội, chúng ta tới để tặng quà, tại sao lại nói là đến để đền tội chứ?”
Aiz!
Bà cụ Trần thở dài: “Ta nói như vậy cũng chỉ vì không còn cách nào khác thôi, nếu không chịu cúi mình hạ thấp cái tôi xuống, ngay cả mặt của tổng giám đốc Lâm còn không được gặp, vậy chúng ta tới đây còn có ích gì chứ?”
Thật lòng mà nói, trong lòng bà cụ Trần thấy vô cùng uất ức, bản thân tuổi đã cao rồi, vội vàng tới tặng quà, vậy mà đến cửa công ty còn không được vào.
Thế nhưng hình thức quan trọng hơn con người, nhà họ Trần muốn lớn mạnh, nhất định phải hợp tác với Thiên Hồng.
Một lúc sau, Vương Tường Vy bước ra, theo sau cô ta là mười mấy tên bảo vệ cao lớn vạm vỡ.
Vẻ mặt cô ta có gì đó không đúng, nhìn kỹ sẽ thấy rõ ràng cô ta đang tức giận.
Vừa mới tới, cô ta đã lập tức nói với bảo vệ: “Mau đuổi bọn họ ra ngoài, để bọn họ đứng đây thật chướng mắt!”
Cái gì?
Nghe thấy thế, người nhà họ Trần đều chết lặng.
Đặc biệt là bà cụ Trần, khuôn mặt đầy sự lo lắng: “Quản lý Vương, rốt… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chúng tôi tới tặng quà đền tội, tạ sao lại đuổi chúng tôi đi?”
Vương Tường Vy nói với vẻ mặt lạnh tanh: “Tổng giám đốc Lâm đã nói rồi, trừ Trần Mộng Dao ra sẽ không gặp bất cứ ai khác. Còn cả món quà mấy người tặng nữa, mấy người muốn mua chuộc tổng giám đốc Lâm của chúng tôi sao?”
“Không phải vậy, quản lý Vương, món quà này là tấm lòng của chúng tôi, sao lại thành mua chuộc được?” Bà cụ Trần vội vàng nói: “Cô hãy thương tình, cho chúng tôi gặp tổng giám đốc Lâm có được không?”
Trần Văn Siêu bước lên phía trước, làm một tư thế mà hắn tự cho rằng mình đẹp trai, nở một nụ cười, nói: “Quản lý Vương, mong cô giúp chúng tôi, sau khi chuyện này hoàn thành, tôi…”
Còn chưa kịp nói hết câu, Vương Tường Vy đã nghiêm nghị quát: “Đứng ngẩn người ra đấy làm gì, còn không mau đuổi họ ra ngoài!”
“Vâng!”
Vừa dứt lời, mười mấy tên bảo vệ xông lên, tống bọn họ ra khỏi cửa công ty.
Bang!
Bang!
Bang!
Bảo vệ trực tiếp ném bọn họ ra ngoài như ném rác rưởi vậy, trông vô cùng nhếch nhác và thảm hại.
Dĩ nhiên bà cụ Trần tuổi cao sức yếu nên bảo vệ không dám làm gì cả, vài người đàn ông lo lớn lực lưỡng đã “cung kính” mời bà ra ngoài cùng mấy người kia.
Rầm!
Chiếc hộp gỗ bị vỡ, con tỳ hưu bằng vàng bên trong hộp bị văng ra nền đất.
Tiếng kêu lạch cạch vang lên, viên dạ minh châu trong miệng tỳ hưu rơi ra ngoài, vỡ thành tám mảnh.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tất cả mọi người nhà họ Trần đều vô cùng đau đớn.