Rể Sang Đến Nhà

Chương 348: Tàn sát




Hơn nửa năm nay, đội chiến đấu Thiên Lang luôn bất khả chiến bại, nhưng trêи chiến trường, năng lực cá nhân bị hạn chế rất nhiều.

Hay nói cách khác, bọn họ vẫn chưa mạnh đến mức chỉ dựa vào năng lực cá nhân là có thể chi phối một trận chiến.

Chiến dịch chặt đầu của Tiêu Thiên đã thành công, thủ lĩnh của bộ tộc Hậu Hung Nô, bộ tộc Hậu Kim và các bộ tộc nhỏ khác do vội vàng phát động cuộc chiến nên vẫn còn rất yếu.

Ít nhất là bọn chúng đã bị thua liên tiếp.

Đầu Trọc cũng rất khó tưởng tượng, trong thời đại với vũ khí hạng nặng tiên tiến như hiện nay mà lại có chiến trường kiểu như thế này.

Những cánh tay cụt tung bay khắp trời, máu bắn tung tóe, gã như tắm máu tươi, ôm lấy cơ thể của Lão Thập, đôi mắt trở nên đỏ hoe.

Gã rút thắt lưng ra, trói chặt thi thể Lão Thập trêи lưng mình: “Lão Thập, anh đưa cậu về nhà!”

Đây là người anh em đầu tiên gã mất, hi vọng đây cũng là người cuối cùng.

Hai mươi chín thành viên đội chiến đấu Thiên Lang gầm lên một tiếng, cơ bắp toàn thân nổi lên cuồn cuộn.

Bọn họ giống như phát điên chém giết kẻ địch.

Chiến thuật trong tay bọn họ được sử dụng đến trình độ cao nhất.

Giết giết giết, chỉ có máu tươi của kẻ địch mới có thể dập tắt cơn giận dữ của bọn họ và tế lễ cho cái chết của người anh em.

Hai mươi chín người ngang tàng tiến đến, thần chặn giết thần, phật chặn giết phật.

Đầu Trọc điên cuồng xé xác kẻ địch cản trước mặt.

Bọn chúng sợ rồi, chúng đã bị khuất phục trước khí thế đáng sợ của đội chiến đấu Thiên Lang.

Bọn chúng liều chết chạy trốn, nhưng đáng tiếc, đã không còn kịp nữa.

Thanh đao dài trong tay bọn họ chém xuống không chút do dự.

“Giết sạch lũ chó má này!”

Đội Đột Kϊƈɦ tuyên chiến ở hai bên chịu áp lực rất lớn, nhưng may mà đám người này không có tướng quân lãnh đạo nên đội hình đã hoàn toàn rối loạn.

Tuy bọn chúng giỏi cưỡi ngựa, cũng vô cùng anh dũng, nhưng trước mắt những tướng sĩ Bắc Cảnh có năng lực tác chiến mạnh mẽ, được huấn luyện bài bản thì chỉ như là một đứa trẻ.

Đại quân tiếp tục tiến lên, hình thành thế bao vây!

“Đừng đánh nữa, chúng tôi đầu hành, chúng tôi đầu hàng!”

Không ít kẻ đã nhảy khỏi ngựa chiến, quỳ xuống đất.

Tuy nhiên, điều chờ đợi bọn chúng chỉ là Mạch Đao và Trảm Mã Đao cực kì sắc bén.

“Chúng ta không cần đầu hàng, không cần tù binh, giết hết cho tôi!”

Hồ Bôn hét lớn.

Đám chó má này, trước lúc đầu hàng sao không nghĩ đến hậu quả phát động chiến tranh chứ.

Bọn họ chưa từng nghĩ đến việc bắt nạt người khác, càng không ỷ vào nắm đấm của mình để làm sằng làm bậy.

Là lũ dã tâm này vì ham muốn cá nhân mà phát động chiến tranh.

Bao nhiêu anh em chết dưới tay bọn chúng.

Từng tấc đất Bắc Cảnh rộng lớn này đều nhuốm máu của tướng sĩ Bắc Cảnh.

Đánh không lại liền muốn đầu hàng, đừng hòng!

Tiêu Thiên cũng đã dặn dò, không tha cho một ai, nếu đã giữ vững được Bắc Cảnh thì đánh đến khi dòng họ chúng diệt vong!

“Giết cho tôi!”

Toàn thân Trần Mãnh đẫm máu, gã đã chém giết đến đỏ cả mắt.

Tướng sĩ đội Mãnh Hổ tiến sâu vào quân địch, tạo thành một khoảng trống bao vây xung quanh bọn chúng.

Đám tù binh đầu hàng này không thể ngờ rằng, lần này Bắc Cảnh lại tuyệt tình như vậy, bọn họ thường nói giết tù binh là điềm gở mà?

Đáng tiếc là, trả lời bọn chúng chỉ là những thanh đao sắc nhọn vô tình.

Đại quân mấy trăm nghìn người trực tiếp bị tiêu diệt trêи chiến trường, tướng sĩ Bắc Cảnh tiếp tục tiến lên trận tuyến.

Người trong Long Thành đã bị giết cho sợ chết khϊế͙p͙ rồi, bọn chúng không dám ra ngoài thành nữa, mà đóng chặt cổng thành lại.

Vô số thanh kiếm dài phóng từ trêи tường thành xuống, tướng sĩ của đội Vô Úy lấy khiên phòng ngự ra, mở lối cho chiến sĩ đội Hạm Trận.

Nhiều loại thuốc nổ công thành được chôn trước tường thành.

“Bùm bùm”

Tường thành cao chục mét sụp đổ, đè chết vô số binh sĩ.

“Giết!”

Đại quân Bắc Cảnh mang theo khí thế mạnh mẽ xông vào Long Thành.

Trong Long Thành, địch ta chém giết lẫn nhau, khó bề phân biệt.

Ở một bên khác.

Thấy tình hình không ổn, đám thế lực nước ngoài nhanh chóng rút lui.

Mức độ chiến tranh như này không phải là điều bọn chúng có thể kiểm soát.

Ở lại đây thì chỉ có nộp mạng thôi.

Bọn chúng hiểu rất rõ thực lực của mình, trước một thế lực vô cùng lớn mạnh thì bọn chúng chỉ là rác rưởi thôi!

Chưa kể, khi cục diện trận chiến đổi chiều, bọn chúng có dám dùng vũ khí hạng nặng không?

Không dám!

Không thấy súng đeo sau lưng các tướng sĩ Bắc Cảnh à?

Mấy trăm nghìn người, mỗi người một phát đạn cũng đủ để khiến bọn chúng tan xương nát thịt.

Tan vỡ nhanh quá, bọn chúng thậm chí còn chưa nghĩ đến!

Cát Điền Thái Nhất oán hận không thôi, gã đã tốn biết bao nhiêu tâm huyết, thậm chí còn bắt thuộc hạ của mình uống thuốc thần quý giá nhưng cuối cùng lại nhận được kết cục thế này.

Gã cũng biết rất rõ, chủ yếu là do chiến dịch chặt đầu của Bắc Cảnh quá hoàn hảo, thời gian phát động tiến công lại quá nhanh, khiến bọn chúng không có thời gian phản ứng.

Trong cơn tuyệt vọng, bọn chúng chỉ có thể chạy trốn, còn phải chạy càng nhanh càng tốt!

Chính trong lúc bọn chúng đang chạy trốn, thì một người đàn ông đã sớm ở đây đợi chúng.

“Không hay rồi, phía trước có người!”

Cát Điền Thái Nhất vội vàng dừng lại, hàng trăm thành viên phía sau hắn cũng dừng theo.

Trước mặt bọn chúng là một người đàn ông mặc quân phục đang đứng hút thuộc, dáng vẻ như đã đợi bọn chúng rất lâu rồi.

“Ha, chậm hơn dự kiến năm phút!”

Tiêu Thiên dập tắt điếu thuốc lá, cả người nóng hừng hực.

Thuốc lá của Long Vương đúng là quá tuyệt vời!

“Mày... mày là... mày là Tiêu Thiên!”

Con ngươi của Cát Điền Thái Nhất trợn trừng lên.

“Không thể nào, chuyện này sao có thể, chuyện này không thể...”

“Mày đã rút lui vì chấn thương rồi mà? Sao có thể xuất hiện ở đây?”

Tiêu Thiên không giải thích, từng bước đi tới: “Đừng dài dòng nữa, giải quyết bọn ông trong ba phút, tôi còn phải mau chóng đi tiêu diệt kẻ khác nữa!”

“Hừ, tự cao tự đại, hôm nay tao cũng đã đạt tới cảnh giới thứ tư, tao còn có nhiều người như vậy, mày biết điều thì mau cút ra!”

Trong lòng Cát Điền Thái Nhất không có chút tự tin nào, tui rằng gã có hai ba trăm người, nhưng không thể cho gã một chút cảm giác an toàn.

Người đàn ông này chính là chiến thần lấy một chống lại hàng chục nghìn người đó.

Có lòng dũng cảm không gì ngăn cản nổi.

Tiêu Thiên lười nói dong dài với gã ta, anh bày ra tư thế chiến đấu.

“Rầm!”

Cú đấm như rồng, tốc độ ra tay thậm chí còn nhanh hơn tốc độ âm thanh.

Một tiếng nổ vang lên, quyền phong cuồn cuộn quét tới.

Ở đỉnh cao của cảnh giới thứ tư, đã không ai có thể chống trả cú đấm của gã, vậy cảnh giới thứ năm sẽ như thế nào?

Một cú đấm tung ra mang theo quyền phong với khí thế vô địch, đánh nát không biết bao nhiêu nội tạng của những kẻ xung quanh.

“Hự!”

Người bọn chúng bay lên không trung, miệng phun ra máu, trong nháy mắt rơi xuống đất, chết ngay tức khắc.

“Cũng không tệ, một đấm giải quyết được một nửa!”

Tiêu Thiên gật đầu, tám phần sức mạnh là đủ rồi!

Uy lực đã mạnh hơn trước khoảng mười lần.

Sức mạnh một cách tay của anh chắc phải vượt quá mười lăm nghìn cân.

Đây là loại sức mạnh khủng bố gì vậy, rõ ràng chính là siêu nhân!

Tung một cú đấm từ khoảng cách vài mét đã giết chết một nửa người của gã.

Cú đấm này đã diệt sạch toàn bộ dũng khí của đám người hội Hắc Long.

“Ma, ma quỷ...”

“Thượng đế vạn năng ơi, tại sao lại để tên ma quỷ này xuất hiện chứ...”

Bọn chúng khϊế͙p͙ sợ và kinh hoàng, có thể tung ra cú đấm đó thì đã không còn là con người nữa rồi.

Quyền phong thổi qua gương mặt của Cát Điền Thái Nhất, năng lượng mạnh mẽ đó khiến gã không còn chút sức lực chống lại, cho dù gã đã có sức mạnh của cảnh giới thứ tư nhờ uống “thuốc thần”.

Nhưng con người một khi bị ép đến bờ vực tuyệt vọng thì sẽ suy sụp hoặc phát điên.

Cát Điền Thái Nhất chính là người như vậy!

Gã nâng Thái Đao trong tay ngưng tụ gió, trong mắt bùng lên vẻ điên cuồng: “Giết!”

Nhìn Cát Điền Thái Nhất, ánh mắt Tiêu Thiên trầm xuống đáy sâu: “Không tự lượng sức!”

“Đùng!”

Lại một cũ đấm nữa, lần này Tiêu Thiên đã sử dụng hết mười phần sức mạnh.

Không khí bị bao lại tạo thành quyền phong áp suất cao, bay đến với xung kϊƈɦ như một viên đạn.

“Phịch”

Máu bay đầy trời, Cát Điền Thái Nhất bị cú đấm này nổ tung.

Cả cây Thái Đao gã ta thích nhất cũng bị vỡ thành từng mảnh.

Cú đấm thứ ba, tất cả những kẻ còn lại đã bị đánh đến tàn phế.

Tại nơi bốn bề là băng tuyết này, bọn chúng đã mất đi khả năng di chuyển, kết cục sẽ bị đám sài lang hổ báo gần đó nuốt chửng hoặc là sẽ bị lạnh đến chết.

Dám đến xúc phạm đến Bắc Cảnh thì sẽ chỉ có kết cục như này thôi.

Xử lý xong hội Hắc Long, Tiêu Thiên lao nhanh trêи tuyết, tốc độ đã đạt đến cực điểm!

Hội Hắc Long có thực lực mạnh nhất, tiếp đến là hội Tử Thần, hội Táp Đán, hội Anh Em...

Cáp Địch Tư dẫn theo các thành viên điên cuồng chạy trốn, đúng lúc này, một bóng đen ập đến.

Sau đó là một tiếng hét thảm thiết vang lên từ trong đám người.

“Rầm rầm rầm!”

“Bùm bùm!”

Đợi đến khi Cáp Địch Tư phản ứng lại thì đầu hắn ta đã lìa khỏi cổ rồi!

Đầu bay lên không trung, hắn ta nhìn thấy một người đàn ông như ác quỷ.

“Sao anh ta lại ở đây!”

Đây là câu hỏi cuối cùng trước khi chết của hắn ta!

Lạp Đồ của hội Táp Đán dẫn theo người chạy điên cuồng hàng chục kilomet, gã ta thật sự chạy không nổi nữa, bèn ra lệnh nghỉ ngơi năm phút.

Cũng chính năm phút ngắn ngủi này đã đưa tiễn sinh mạng quý giá của gã ta.

Trong vòng hai phút, toàn bộ ba trăm thành viên của hội Táp Đán đã chết sạch!

Tại một nơi cách hội Táp Đán ba kilomet, Tiêu Thiên đã phát hiện ra hội Anh Em, lũ người này đúng là ngu xuẩn, sao có thể chạy trốn đến đây cơ chứ?

Chúng thật sự cho rằng máy bay trinh sát của bọn họ ăn không ngồi rồi à?

Hai phút sau, Ba Tụng và các thành viên của hội Anh Em đã bị giết sạch!

Sau khi giết hết những kẻ độc ác tàn bạo này, Tiêu Thiên bắt đầu tìm kiếm những tên lính đánh thuê kia.

Lũ không biết sống chết này xem ra vẫn giết chưa đủ đâu!

Anh quyết định rồi, đợi sau khi chiến tranh Bắc Cảnh kết thúc, anh chắc chắn phải đi tới đó, giết hết những nhóm lính đánh thuê kia, phải giết đến khi bọn chúng vĩnh viễn không dám bước chân đến nơi này!