Rể Sang Đến Nhà

Chương 333: Bố con gặp nhau




“Thuốc tuyệt mệnh, mày đã bỏ thuốc tuyệt mệnh vào trong cốc trà này”, Long Vương nói với ngữ khí rất bình thản nhưng khi lọt vào tai Đao Phong thì vang như chuông.

Sắc mặt Đao Phong cứng đờ, nói: “Bố nuôi… Bố nói thuốc tuyệt mệnh gì, con nghe không hiểu?”

Long Vương nhìn một cái, ánh mắt đều là sự thất vọng: “Tao cứu mày lúc nguy nan, dạy mày đọc sách nhận chữ, dạy mày nhân, lễ, trí, nghĩa, tín; dạy mày sống lương thiện, truyền dạy võ công cho mày. Tao thật lòng coi mày là con đẻ nhưng thật không ngờ đến cuối cùng mày lại rót cho tao cốc trà độc”.

“Thuốc tuyệt mệnh này không màu không mùi, chỉ ở nơi xa xôi mới có, ba mươi năm trước vua Đông Hải đời trước cũng bỏ mạng vì loại độc này, mày nghĩ rằng tao sẽ đi con đường của ông ta sao?”

“Hoặc nói cách khác, mày nghĩ rằng tao già hoa mắt rồi nên không phân biệt được thuốc độc sao?”, Long Vương cũng là thầy thuốc, nếu không thì ông đã không chế tạo ra được thuốc xì gà kỳ kia. Năm đó vua Đông Hải uống phải thuốc tuyệt mệnh nên mới chết trêи chiến trường, làm sao mà Long Vương không để tâm được? Vì thế mà ông đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết để nghiên cứu về loại thuốc tuyệt mệnh.

Đao Phong sắc mặt biến đổi, vội giải thích: “Bố nuôi, con…”.

“Đủ rồi”, Long Vương đập bàn mạnh một cái, nói: “Mày vẫn còn muốn giảo biện đến lúc nào nữa”. Mặc dù ông ấy đã đến tuổi già, thực lực không còn được như năm xưa nhưng Đao Phong vẫn không thể đấu lại được. Ông đã phá được xích sắt thứ tư, cộng với việc rèn luyện sức khỏe hàng năm nên ông vẫn phát huy được thực lực thời kỳ đầu của cảnh giới thứ tư. Đao Phong chỉ phá được xích sắt thứ ba, đối đầu với Long Vương đúng là không có cơ hội thắng.

Đao Phong sắc mặt biến đổi, trước hết là lo sợ, sau đó là bất an, cuối cùng là cuồng loạn quá mức: “Phải thì đã làm sao? Loại già khó chết như ông, tôi hận nỗi không thể tự mình đâm chết ông”.

Đao Phong rống lên nói: “Năm đó ông cứu tôi chẳng qua là muốn khoe khoang sự nhân từ của ông. Tôi chỉ là con chó mà ông nuôi, thậm chí còn không bằng con chó nữa”.

“Ông luôn miệng nói coi tôi như con đẻ, vậy thì tại sao không nhường ngôi vị kế thừa Bắc Cảnh cho tôi, tôi là anh cả, tôi vào Bắc Cảnh sớm hơn hắn ta hai mươi năm, dựa vào gì mà không cho tôi”.

“Ông chỉ là loại lừa đảo miệng thì đầy nhân nghĩa đạo đức. Mấy năm nay tôi thay ông giết bao nhiêu người, lập được biết bao công trạng, nhưng ông có biết không?”, những lời của hắn ta từng chữ như dao đâm vào trong tim Long Vương khiến ông đau xót vô cùng.

Nhưng Đao Phong vẫn chưa dừng lại, hắn ta rút đao dài ở hông, mũi đao chỉ vào ông nói: “Dần dần tôi đã hiểu được, Hoa Hạ các người có một câu ‘nếu không phải là đồng bọn thì chắc chắn sẽ có dã tâm’. Tôi đúng là tên ngốc, ông có bao giờ coi tôi là người của mình đâu?”

“Tôi tỉnh ngộ rồi. Trêи đời này không tin ai được, chỉ có thể tin vào cú đấm của mình thôi. Chỉ cần giết được ông thì Bắc Cảnh chắc chắn sẽ lòng quân hỗn loạn. Tôi sẽ phối hợp với trong ngoài Long Thành, cứ coi như không hủy được Bắc Cảnh thì cũng có thể khiến cho nơi này chìm trong chiến tranh”.

“Phối hợp với đội Đao Phong của tôi thì nhất định có thể lấy được địa bàn này. Ông không cho tôi làm vua thì tôi sẽ tự làm. Không những tôi làm vua mà tôi còn xưng vương xưng bá nữa”.

“Mày nhầm rồi, trước nay tao chưa từng coi mày là người ngoài. Nếu không thì mày căn bản không nắm binh quyền được, càng không thể độc chiếm đội Đao Phong. Không ở Bắc Cảnh thì mày không là cái gì cả”.

“Mày nghĩ rằng thân phận hiện giờ của mày, địa vị của mày là ai cho? Là hàng nghìn hàng triệu dân chúng Hoa Hạ đấy, là họ đã bảo vệ mày, bảo vệ nuôi dưỡng hàng triệu quân doanh Bắc Cảnh”.

“Tao dạy mày phải nhân nghĩa với đồng bào nhưng mày lại làm phản, thậm chí còn đụng gươm đao. Đây chính là bất nhân bất nghĩa bất trung, mày giơ đao về phía tao thì chính là bất hiếu”.

“Tao có ân cứu mạng với mày, có ân nuôi dưỡng, có ân cất nhắc. Có câu nói rất hay ‘công ơn sinh thành còn trả được chứ công ơn dưỡng ɖu͙ƈ thì không lấy gì báo đáp được”.

“Bất trung, bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu, bất tín, bất lễ, vậy mày dựa vào cái gì để xưng vương xưng bá?”, Long Vương đau lòng nhìn Đao Phong, thật không ngờ mình lại nuôi dạy nên loại người này. Ba tháng trước, Tần Minh có đến tìm ông nói về chuyện này nhưng ông không tin nhưng hiện giờ chứng cứ đã bày ra trước mặt thì ông không nói nên lời nữa. Bản thân ông cố hết sức nuôi hắn nên người nhưng cuối cùng lại nuôi dưỡng một kẻ xâm lược. Không thể không nói, đây chính là nỗi nhục lớn đời ông.

Nghe thấy những lời của Long Vương, Đao Phong hai mắt đỏ ửng, hơi thở mạnh như trâu, một đao chém xuống mép bàn nói: “Ông câm miệng cho tôi, câm miệng. Ông nói thì hay như vậy, chẳng phải là muốn để tôi trở thành đao dài trong tay ông sao?”

Long Vương cười lạnh một tiếng, nói: “Tao bỏ ra bao nhiêu tâm huyết để giúp một loại rác rưởi luyện được cảnh giới thứ ba. Nếu cái này mà vào người khác thì kém nhất cũng lên cảnh giới thứ tư rồi”.

“Trở thành đao dài trong tay tao ư, mày có xứng không?”, ông ấy đã thất vọng tột cùng với Đao Phong rồi nên nói năng cũng không niệm tình gì nữa, ông cứ thế mà vạch trần bộ mặt của hắn: “Mặc dù Tiêu Thiên vào Bắc Cảnh sau mày hai mươi năm nhưng công lao mà Tiêu Thiên lập được gấp mười lần mày. Mày nhìn xem cả Bắc Cảnh có ai không phục nó không, có ai không sùng bái nó không?”

“Tiêu Thiên một mình trấn áp hàng chục nghìn tộc người Bắc Cảnh, giết đến nỗi mà bọn họ không dám có lòng làm phản, mày có thể làm được như thế không? Cái tên Tiêu Thiên đã có thể khiến kẻ địch lui binh ba trăm dặm, còn tên Đao Phong của mày có thể làm được thế không?”

“Mày có biết thế nào gọi là đức vị không xứng không? Tao để mày đi ra quân doanh xem có mấy người chịu đi theo mày?”, người của quân Đao Phong đều là những người trải qua gian khó, 99% trong số họ đều là cô nhi, bố mẹ sớm đã chết trong trận chiến tàn khốc ở Bắc Cảnh. Nếu như không có họ thì đám người đó sớm đã chết trong mồm sói đói rồi. Một người trải qua đau khổ, lại trải qua nỗi tuyệt vọng thì họ chỉ muốn hòa bình. Bọn họ tuyệt đối sẽ không trở thành vật hi sinh của Đao Phong.

Những lời của Long Vương khiến Đao Phong phẫn nộ nhưng không biết phản bác thế nào. Bởi vì hắn hiểu, những lời Long Vương nói đều là sự thật.

“Ông nói thật sao? Có bản lĩnh thì để tôi đi, ông xem tôi có thể dẫn theo bao nhiêu người?”, Đao Phong nhìn Long Vương nói.

Long Vương không nói gì, ông ấy đã thất vọng đến cực điểm, tại sao ông ấy phải nói nhiều như vậy, chẳng phải là vì muốn hắn biết thay đổi lỗi lầm, cúi đầu nhận sai sao? Cứ coi như chết thì cũng có thể cho hắn một cái chết toàn thây.

“Đi ư? Mày muốn đi đâu?”, đúng lúc này một giọng nói vang lên từ phía sau hắn. Đao Phong quay mạnh người lại thì nhìn thấy Tần Minh và Trương Thu Bạch kéo lều ra, một người khiến hắn lo sợ và cũng đố kỵ muôn phần từ bên ngoài bước vào. Đó không phải là Tiêu Thiên thì còn là ai nữa.

“Anh… Anh… Không thể nào, sao có thể là anh được… Anh về từ lúc nào?”, nhìn Tiêu Thiên, Đao Phong như gặp phải kẻ địch lớn, mồ hôi toát ra ướt đẫm sau lưng. Đao mà hắn nắm trong tay cũng không ngừng run rẩy, thậm chí chân cũng run. Áp lực và nỗi sợ hãi mà Tiêu Thiên gây nên cho hắn đúng là quá sâu đậm.

Nếu như nói Long Vương là vua Bắc Cảnh thì Tiêu Thiên chính là thần của Bắc Cảnh, vị thần không có gì không làm được cả. Tiêu Thiên là đối tượng mà mọi người sùng bái, là trụ cột tinh thần của mọi người. Nếu không có Tiêu Thiên thì Bắc Cảnh coi như không hoàn chỉnh. Một mình Tiêu Thiên như bao trùm cả thời đại, chèn ép các bộ tộc phía bắc khiến họ không dám nho nhe, những nơi Tiêu Thiên đến thì chỉ có người quỳ xuống khuất phục, còn những kẻ ngông cuồng kiêu ngạo thì không dám bước đến đây. Vì chúng bị Tiêu Thiên dọa cho chết khϊế͙p͙ rồi, uy danh của Tiêu Thiên được tôi luyện từ máu và lửa nên không có ai là không sợ hắn.

Ngay cả những đại tướng của bảy doanh trại lớn cũng tâm phục khẩu phục Tiêu Thiên, không ai dám nói chữ ‘không’ trước mặt Tiêu Thiên cả. Lấy ví dụ như mãng phu Trần Mạnh, gặp Tiêu Thiên cứ như mèo gặp phải hổ, ngoan ngoãn lạ thường.

“Vừa mới thôi”, Tiêu Thiên cười nói: “Về sớm không bằng về đúng lúc, không ngờ vừa về đến nơi đã có thể thấy cảnh thú vị rồi”, anh thu lại nụ cười trêи mặt, sắc mặt nghiêm túc đi đến trước mặt Long Vương, quỳ một chân nói: “Bố nuôi, con về trễ, mong bố nuôi trách phạt”.

Tiêu Thiên là người không sợ trời không sợ đất, trêи đời này người khiến anh quỳ gối ngoài mẹ anh thì chỉ có Long Vương mà thôi.

Nhìn thấy Tiêu Thiên, trêи mặt Long Vương lộ ra nụ cười vui mừng, nếu so với Tiêu Thiên thì Đao Phong thật sự chẳng là cái thá gì. Lúc Tiêu Thiên vào doanh trại thì cũng là độ tuổi thành niên, cũng có tư duy nhân cách hoàn chỉnh rồi. Để rèn luyện cho Tiêu Thiên thì thời gian vất vả còn gấp Đao Phong mười lần một trăm lần nhưng Tiêu Thiên chưa bao giờ kêu khổ và còn cảm kϊƈɦ đối với Long Vương, vô cùng hiếu kính với Long Vương. Có Tiêu Thiên ở Bắc Cảnh thì Long Vương coi như được ở trạng thái ‘nghỉ hưu một nửa’ rồi. Ngày ngày câu cá ở sông Bắc Lương rồi xem tân binh tập luyện, đâu có nhiều phiền não như giờ. Nhưng điều này cũng minh chứng một điều, một người có hiếu thuận hay không, thật sự không phải nhìn vào việc người đó đi theo mình bao nhiêu năm. Có những người bẩm sinh đã có dã tâm của loài sói mãi mãi không thuần được. Mặc dù sói và chó trông giống nhau nhưng dã tính thì khó thuần phục hơn.

“Đứng lên đi, nửa năm nay những việc con làm ở bên ngoài ta đều biết hết, con làm rất tốt”, Long Vương đỡ Tiêu Thiên đứng dậy, trong ánh mắt tràn đầy sự vui mừng. Cả đời ông làm việc đúng nhất chính là thu nhận Tiêu Thiên làm con nuôi. Nhớ lại năm đó, ông cụ Tiêu tìm đến ông, ông còn không đồng ý cơ. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đây là công lao lớn nhất đời ông ấy.