Trịnh Vân được gả vào nhà họ Chu đã lâu nhưng vẫn không có con, thật ra thì không phải cô ta không nghĩ tới chuyện sinh con mà là không thể sinh được.
Năm đó khi sinh con ở nước ngoài cô ta đã bị tổn thương đáy huyệt, bác sĩ nói sau này khả năng mang thai của cô ta không tới 1%.
May mà cô ta kết hôn với Chu Vũ, hai bên không ai có cảm tình với nhau nên bình thường Chu Vũ cũng ít động chạm vào cô, hai người đã kết hôn được năm năm nhưng số lần thân mật cũng không vượt quá mười lần.
Hơn nữa với tính cách mạnh mẽ của Trịnh Vân, thì cho dù có ngủ với nhau cô ta cũng không hề rêи lên một tiếng nào, theo như Chu Vũ nói thì không bằng tự mình giải quyết còn hơn.
Vẻ mặt Trịnh Vân xụ xuống, nói thật thì Chu Vũ cũng có hơi sợ cô ta.
Cô ta thật sự giống như một con khủng long.
Nhà họ Chu không ai là đối thủ của cô ta, nhưng cũng nhờ lý do này mà Chu Vũ mới có thể hoàn toàn nắm giữ được nhà họ Chu.
Anh ta vô cùng sợ Trịnh Vân, nếu khiến cô ta cảm thấy không thoải mới thì cả Đông Hải này cũng không ai cứu nổi.
Đây có thể xem là sự thất bại của một người chồng.
Nhưng mà anh ta cũng không quan tâm, chỉ cần có thể nắm giữ được nhà họ Trịnh là đủ rồi.
Nhà họ Trịnh là đại diện cho thế lực và địa vị của Đông Hải.
Thêm cả Trịnh Vân bây giờ cũng đủ để khiến nhà họ Trịnh trở thành gia tộc bậc nhất nhất phía Nam. Ở toàn bộ phía Nam này không có ai dám động đến cô ta.
"Nếu thế thì tốt!"
Trịnh Vân gật đầu: "Được rồi, tôi đồng ý với điều kiện anh đưa ra!"
Trịnh Luân cười một tiếng, sau đó cũng gật đầu.
Hai người cũng không hề hỏi xem Chu Vũ có ý kiến gì không.
Đã nắm được nhà họ Trịnh trong tay, bây giờ chỉ còn chờ ngày mai khi đầu Tiêu Thiên được đưa đến trước mặt bọn họ, để cô ta có thể dâng một món quà thật hoàn hảo lên cho bố mình.
"Đông Hải chắc chắn sẽ áp đảo được phía Bắc!"
Hai mắt Trịnh Vân thấp thoáng ánh sáng: "Tôi có thể nhìn thấy tương lai của nhà họ Trịnh, chắc chắn nhà họ Trịnh sẽ phất lên, trở lại khoảng thời gian đỉnh cao như ba mươi năm trước, nhà họ Trịnh sẽ áp đảo lãnh thổ phía Bắc, vô địch toàn thế giới!"
Cô ta nắm tay lại.
Giống như bản thân đã làm chủ được Đông Hải.
Trông cô ta giống như một nữ hoàng kiêu ngạo vậy.
Biết bao nhiêu hình ảnh tuyệt vời chỉ cần nghĩ tới thôi cũng đã khiến người khác cảm thấy hưng phấn.
"Tối hôm nay đã uống nhiều rượu rồi, thế nên mau đi nghỉ ngơi đi, đừng có đi ra ngoài lung tung!"
Đúng lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng ồn ào.
Đám người Trịnh Vân nhanh chóng quay đầu lại, đã khuya thế này ai lại đến nhà họ Trịnh chứ?
Khi Trịnh Luân nhìn thấy khuôn mặt của người tới thì giật bắt người, trong ánh mắt hắn ta hiện lên ý muốn giết người vô cùng mãnh liệt.
"Tiêu Thiên!"
Hắn ta không ngờ tối nay Tiêu Thiên lại đến Đông Hải, thế mà còn tự chui đầu vào lưới, chạy đến nhà họ Trịnh nộp mạng nữa!
"Mẹ kiếp, sống lại không muốn, muốn ngửi mùi đất hả!"
Mắt Trịnh Luân đỏ ngầu, chính người đang đứng trước mặt này đã hại hắn ta mất tất cả mọi thứ.
"Mày chính là Trịnh Luân đúng không?"
Tiêu Thiên quan sát anh ta một lượt sau đó thì lắc đầu một cái: "Cái lũ thừa kế đời sau của nhà họ Trịnh thật sự kém xa đám người đời trước, ngay cả việc thông đồng với Đông Doanh cũng dám làm, nếu tổ tiên chúng mày mà biết được cháu trai mình sẽ làm những chuyện như thế thì có phải sẽ tức giận tới mức đội mồ sống dậy mắng chúng mày bất hiếu không?"
"Mày im miệng cho tao!"
Mặt Trịnh Luân đỏ lên: "Ông nội tao là người mày có thể nói xấu sao?"
Tiêu Thiên không thèm để ý đến hắn ta, anh đột nhiên vỗ tay: "Lần đầu tiên tới nhà họ Trịnh chúng mày, tao cũng không biết nên tặng gì mới tỏ được lòng thành, tao nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng chọn được lễ vật này, không biết chúng mày có thích không".
Anh vừa nói xong thì Đầu Trọc và Trương Thu Bạch từ ngoài bước thẳng vào, trêи tay hai người cầm theo một cái chuông.
"Đinh!"
Chiếc chuông lớn rơi xuống đất phát ra tiếng vang, sàn nhà cũng bị nứt ra.
"Chút quà nhỏ thay cho lòng thành của tao".
Tiêu Thiên cười một tiếng, dường như anh rất hài lòng với món quà mình tặng.
Trịnh Luân nhìn về phía chiếc chuông lớn, sắc mặt hắn ta dần trở nên trắng bệch, sau đó lại trở nên tím tái, cuối cùng là đỏ tới tận mang tai.
"Khốn kiếp, mày muốn chết hả!"
Trịnh Luân vô cùng phẫn nộ.
Tiêu Thiên tặng bọn họ một cái chuông.
Chính là muốn nguyền rủa họ chết đây mà.
Cho dù bây giờ hắn ta đã thất thế, nhưng dù gì đi nữa hắn ta cũng là cháu trai đích tôn của nhà họ Trịnh.
Trước khi vua Đông Hải Vương nói hắn ta không có quyền thừa kế, thì hắn ta chính là người đại diện cho nhà họ Trịnh.
"Giết nó mau, giết nó mau!"
Hắn ta gào miệng về phía Trịnh Vân, vẻ mặt vô cùng hung tợn.
Tiêu Thiên vẫn đứng đó mỉm cười, cũng không có vẻ giận dữ gì.
"Sao thế, chúng mày không thích món quà tao tặng sao?"
Anh thở dài: "Uổng phí tấm lòng tao quá".
"Tiêu Thiên!"
Trịnh Vân cười lạnh một tiếng: "Mày vẫn dám đến Đông Hải sao? Đúng là điếc không sợ súng!"
Trịnh Vân cười lớn, cô ta cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Cô ta vốn nghĩ rằng phải chờ thêm mười mấy tiếng nữa mới có thể nhìn thấy được đầu của Tiêu Thiên.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Tiêu Thiên lại chủ động tìm tới cửa, lại chỉ mang theo ít người như thế. Tiêu Thiên thật sự cho rằng Đông Hải là nơi muốn tới thì tới sao?
"Nếu mày đã tự nộp mạng thì chúng tao sẽ vui lòng lấy đầu mày!"
Chu Vũ đứng bên cạnh cũng vô cùng cao hứng.
Nếu Tiêu Thiên đã tự tới nộp mạng thì tối nay có thể giải quyết nhanh gọn chuyện này rồi.
Anh ta còn tưởng rằng Tiêu Thiên thông minh thế nào ấy cơ, nhưng bây giờ nghĩ lại thì cũng chỉ là một gã lưu manh ngu ngốc mà thôi.
Những tin đồn trước đây cũng là do phía Bắc đồn nhảm hết.
Qua vài lần đồn thổi, ai cũng nói như thế thì cho dù không phải sự thật thì cũng sẽ trở thành sự thật mà thôi.
Kẻ ngu ngốc như thế mà có thể áp đảo Đông Hải, đúng là buồn cười!
Trịnh Vân nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi vào số Giáp Nhất, bảo gã ta nhanh chóng đưa người tới thẳng nhà họ Trịnh.
Cô ta vừa cầm điện thoại vừa nhìn chằm chằm Tiêu Thiên, đề phòng Tiêu Thiên ra tay hành động.
Mặc dù cô ta không sợ, nhưng cô ta là người nắm giữ nhà họ Trịnh trong tương lai, nếu đánh nhau với một tên lưu manh ngu ngốc thì sẽ làm mất thân phận của mình.
"Tít..."
Điện thoại reo một hồi nhưng không có ai bắt máy.
Chuyện gì thế, tại sao lâu như thế mà không nhận điện thoại?
Trịnh Vân nhíu mày, bình thường khi cô ta gọi điện thoại thì thời gian đối phương nhận điện thoại chỉ trong vài giây thôi, nếu gã có đang ngủ thì nhiều lắm cũng chỉ reo ba tiếng là sẽ nhận điện thoại ngay, nhưng bây giờ điện thoại reo hoài vẫn không thấy bắt máy.
Cô ta chỉ cho bọn họ uống một chút rượu, không phải là uống say hết rồi chứ?
Mấy cái tên khốn kiếp này, thời điểm quan trọng thế này lại xảy ra chuyện như thế.
"Không sao, tao không vội, cứ từ từ mà gọi đi".
Đầu Trọc tiến lên một bước, gã kéo cái ghế tới để Tiêu Thiên ngồi xuống, Trương Thu Bạch đi tới bên cạnh Trịnh Luân cầm lấy bình trà của hắn ta rót cho Tiêu Thiên một ly trà.
Căn bản không hề xem bọn họ ra gì cả!
Đối với anh mà nói thì tất cả những người này đều là lũ gà cả, cho dù có nghĩ ra âm mưu gì thì cũng vô dụng trước người có thực lực mạnh mà thôi.
Căn bản không có gì phải ngạc nhiên cả!
Sắc mặt Chu Vũ hơi thay đổi, anh ta có dự cảm không thành.
Tiêu Thiên quá mức bình tĩnh, giống như không hề để ý đến chuyên gì cả.
Mà những người Tiêu Thiên đưa tới mặc dù chỉ đứng yên đó không nói một lời, nhưng trêи người ai nấy đều tỏa ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Điểm mấu chốt chính là anh ta còn nhìn thấy những dấu chân đỏ tươi trêи mặt đất.
Đó.... hình như là máu, bọn họ giống như vừa trải qua một trận đại chiến vậy.
Không lẽ...
Sắc mặt Trịnh Vân nhanh chóng trở nên khó coi, cô ta gọi vào số của Giáp Nhất lần nữa.
Sau khi chuông reo được khoảng hai mươi giây thì cuối cùng điện thoại cũng được bắt máy.
Cô ta vội vàng lên tiếng chất vấn: "Giáp Nhất, con mẹ nó, mày đang làm cái mẹ gì thế? Sao không nghe máy hả?"
Tính cách Trịnh Vân vô cùng nóng nảy, hễ mở miệng ra là văng tục.
Cùng lúc đó trong sân truyền đến tiếng bước chân dồn dập, bên cạnh đó còn có cả tiếng thở dốc.
Ngay sau đó một bóng người quen thuộc từ màn đêm chạy tới, không phải Giáp Nhất thì còn có thể là ai nữa?"
"Đại tiểu thư, tôi đã về nhà họ Trịnh rồi, mọi người mau... mau chạy đi, Tiêu Thiên tới....Tiêu Thiên đang chuẩn bị tới giết..."
Giáp Nhất vội vàng chạy vào phòng khách, vẻ mặt gã hốt hoảng, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Gã nói xong thì ngẩng lên, gã nhanh chóng nhìn thấy Tiêu Thiên đang ngồi trong phòng khách thong thả dùng trà.
Người gã bỗng chốc cứng đờ, trong ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Mẹ…mẹ nó chuyện gì vậy? Tiêu Thiên....tại sao lại ở đây?
"Tiêu Thiên!"
Giáp Nhất kêu lên một tiếng, sau đó gã quỳ xuống đất cái bịch.
Gã chạy thục mạng tới đây để báo cho Trịnh Vân chạy trốn, không ngờ Tiêu Thiên lại nhanh hơn gã.
Xong rồi!
Xong thật rồi!
Hình ảnh đám Giáp Nhị bị Tiêu Thiên đánh bể đầu chỉ với một cú đấm hiện lên trước mắt, nó không ngừng quẩn quanh trong đầu gã.
Ác ma, ác ma đến từ từ địa ngục đang ngồi trước mặt gã.
"Xin…xin anh hãy bỏ qua cho tôi, tôi...tôi...tôi thật sự không muốn chết!"
Gã vừa dứt lời thì sắc mặt Trịnh Vân thay đổi nhanh chóng.
Giáp Nhất là cánh tay đắc lực của Trịnh Vân.
Thực lực của gã mặc dù không bằng cô ta, nhưng cũng không kém cô ta quá nhiều.
Thế mà bây giờ gã lại quỳ gối trước mặt Tiêu Thiên, quỳ xuống cầu xin kẻ thù của nhà họ Trịnh tha mạng.
Đây tuyệt đối là một hành động sỉ nhục gia tộc.
Cô ta gần như phát điên.
"Giáp Nhất, mày điên rồi hả? Mày có biết đang làm gì không?"
Thậm chí bây giờ trong lòng cô ta còn có ý muốn đập chết Giáp Nhất.
"Tôi biết, đương nhiên là tôi biết!"
Giáp Nhất quỳ trêи đất, gã vừa khóc vừa nói: "Tôi trở về đây để báo mọi người mau chạy trốn!"
Cái gì?
Muốn nói mọi người chạy trốn sao?
Cảm giác bất an trong lòng Chu Vũ càng lúc càng lớn: "Sao chỉ còn một mình mày thôi thế? Những người khác đâu rồi?"
Giáp Nhất khóc to: "Chết rồi, bị nổ tung đầu chết cả rồi...."