Rể Sang Đến Nhà

Chương 253: Nhà họ Ngụy ở Tân Đô




Mục Thôi vô cùng bùi ngùi, nơi nào có ánh mặt trời nơi đó có sẽ có bóng, nhưng Tiêu Thiên lại có thể đưa bóng hướng về phía ánh mặt trời, đó là bản lĩnh của anh và cũng là điểm đáng sợ nhất của anh.

“Anh Thiên! Tập đoàn Trần Thị đã hoàn thành việc bố trí ở khắp tỉnh Quảng, bước tiếp theo nên tiến vào các tỉnh khác ở phía nam hay là phía bắc ạ?”, ông ta đang hỏi Tiêu Thiên, bởi vì chuyện này liên quan đến sự phát triển tiếp theo của trung tâm dưỡng sinh.

“Lão Mục! Tầm nhìn đừng hạn hẹp như thế, ông chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, bất luận là phía bắc hay phía nam thì đều phải có căn cứ điểm của chúng ta”. Tiêu Thiên rất có hoài bão, tầm nhìn không chỉ giới hạn trong nước. Thậm chí anh còn nghĩ là những nơi có ánh mặt trời thì chỗ đó sẽ bố trí địa bàn của mình. Muốn làm thành công thì rất khó nhưng đáng để thử.

“Bắt đầu từ phía bắc đi”, ba tỉnh phía đông nam đã có Tư Mã Kính, lấy được ba tỉnh này là chuyện sớm muộn thôi, việc quan trọng lúc này là đột phá phía bắc. Ở các tỉnh phía Bắc, có nhiều gia tộc lớn và nhiều mối quan hệ phức tạp, muốn vào được địa bàn của họ là điều vô cùng khó khăn. Kể cả may mắn vào được thì cũng phải đề phòng việc bọn họ muốn tranh giành thị trường của tập đoàn Trần Thị.

Tập đoàn Trần Thị đang trêи đà phát triển mạnh đến mức kẻ ngu còn muốn chia nhau miếng bánh này, huống chi đám gia tộc lớn ăn thịt người không tiếc xương kia? Vì vậy mà sự lựa chọn của Tiêu Thiên khiến ông ta có chút ngạc nhiên.

Đừng thấy Tiêu Thiên thế mạnh chèn ép được nhà Thượng Quan gây chấn động phía bắc nhưng nếu như muốn vào thị trường phía bắc thì những kẻ kia nhất định sẽ bỏ qua tất cả hiềm khích mà bắt tay với nhau. Nếu so sánh với phía bắc phức tạp thì phía nam mới là nơi phù hợp với nhà họ Trần như hiện giờ. Nói thế nào thì đại bản doanh của họ cũng ở phía nam, muốn sáp nhập thị trường thì cũng dễ dàng hơn.

Hơn nữa Khương Càn Khôn cũng kinh doanh ở tỉnh Quảng được hơn hai mươi năm rồi, ít nhiều cũng để lại một số mối quan hệ. Tiêu Thiên cũng có thể lợi dụng điều này để giúp tập đoàn Trần Thị nhanh chóng đứng vững được. Nhưng Tiêu Thiên nói là phía bắc thì tất nhiên có lý của anh ấy.

Điều tối kỵ đối với người cấp dưới là tính xem cấp trêи của mình đang nghĩ gì. Ông ta có thể sống được lâu như thế, ngoài thông minh ra thì điều quan trọng nhất vẫn là suy nghĩ ít. Bên trêи dặn dò thế nào thì ông ta làm như thế, quá trình không quan trọng, kết quả mới quan trọng.

“Anh Thiên! Gần đây tôi có nhận được tin, nhà họ Ngụy ở Tân Đô nhắm trúng tiềm lực của tập đoàn Trần Thị, họ đã có hành động rồi, không phòng không được”.

Tiêu Thiên gật đầu, đây cũng là điều nằm trong dự liệu của anh. Tập đoàn Trần Thị phát triển mạnh, còn chưa niêm yết mà giá trị tài sản đã ổn định trêи 100 tỷ. Một khi việc triển khai trêи toàn quốc thành công thì bước đột phá nghìn tỷ chỉ là chuyện sớm muộn! Tập đoàn Trần Thị sau này sẽ có khối tài sản kếch xù.

Thủ đoạn nhất quán của những gia tộc lớn này khi nhắm trúng tiềm năng của một doanh nghiệp nào đó, trước tiên là cử người đi đàm phán xem có thể đầu tư vào công ty với chi phí thấp nhất không. Nếu như không phối hợp thì xin lỗi nhé, thứ đợi họ sẽ là những cuộc chèn ép tàn khốc nhất. Bản thân mình không có được thì người khác cũng đừng mơ có được.

“Nhà họ Ngụy ở Tân Đô ư?”, Tiêu Thiên đặt chén trà xuống nói: “Tôi chưa từng nghe nói”. Tân Đô là thành phố lớn thứ hai ở phía bắc, là nơi sinh sống của nhiều gia đình quý tộc, số người không dưới nghìn người. Thế nên gia tộc nhỏ như này Tiêu Thiên không biết cũng là bình thường thôi.

Mục Thôi không nói gì, ông chỉ nhắc nhở Tiêu Thiên vậy thôi. Kể cả đối phương không thể uy hϊế͙p͙ Tiêu Thiên nhưng hiện giờ ông ta là tai mắt của Tiêu Thiên nên nhìn thấy gì nghe thấy gì thì đều phải báo cho anh biết.

“Tôi đi trước đây”, Tiêu Thiên đứng lên đi đến cửa, dừng bước chân quay đầu lại nói: “Trà ngon lắm, ông cố gắng nha”, nói xong anh không quay đầu mà rời đi luôn. Mục Thôi nghe vậy thì mừng thầm trong lòng.

Rời khỏi quán trà, Tiêu Thiên đi đến sân tập ở ngoại ô. Hai ngày này chỉ có hai người phá được xích sắt. Tất cả mọi người đều hy vọng được chiến đấu, bởi vì chỉ có chiến đấu mới có thể khiến họ được nâng cao thực lực. Tiêu Thiên lại một lần nữa đè họ trêи đất, lúc này mới hài lòng rời đi. Không bao lâu nữa sẽ có một trận đại chiến tàn khốc, đến lúc đó sẽ cần có bọn họ giúp đỡ.

Lúc này, Trần Mộng Dao mở cuộc họp khẩn. Nguyên nhân là Bao Văn Tinh ở thành phố Việt gửi email đến, hai ngày sau sẽ mở cuộc họp giao lưu doanh nghiệp nam bắc và do chính quyền tỉnh chủ trì cuộc họp. Là doanh nghiệp trà thảo mộc hàng đầu tỉnh Quảng, tập đoàn Trần Thị nhất định phải tham gia. Lần này là cơ hội giao lưu với doanh nghiệp phía bắc nên Trần Mộng Dao rất coi trọng. Nói không chừng có thể từ đây mà mở ra được cục diện mới và mở rộng được sang thị trường phía bắc.

“Dẫn theo đội chiến lược nữa, lần này chúng ta chỉ được thành công không được thất bại”, Trần Mộng Dao tự tin nói.

Sau khi vạch xong kế hoạch, nhân viên của đội chiến lược bắt đầu đi chuẩn bị tài liệu, Trần Mộng Dao cũng đi chuẩn bị cho bài thuyết trình hai ngày sau.

....................

Trong nhà khách thành phố Việt, nhìn thấy thư mời được gửi đến mà Ngụy Vô Danh hài lòng gật đầu. Lần họp giao lưu doanh nghiệp nam bắc là một cơ hội không tồi, tập đoàn Trần Thị chắc chắn sẽ nhận lời mời tham gia. Người kế thừa của nhà họ Ngụy và cũng là người tài giỏi trong tốp người trẻ tuổi của nhà họ Ngụy, Ngụy Vô Danh là người có trí tuệ và thủ đoạn cũng như tầm nhìn đều vượt xa người khác. Nhà họ Ngụy là là gia tộc số một Tân Đô, ở phía bắc cũng là gia tộc phát triển nhanh. Muốn bước lên tầng cao mới thì nhất định phải mở rộng thị trường xuống phía nam.

Tập đoàn Trần Thị phát triển nhanh chóng, đà phát triển của tập đoàn này là điều mà những doanh nghiệp trong nước không so kịp. Doanh nghiệp ưu tú như này có thể không thu hút người khác sao? Ngụy Vô Danh có dã tâm hơn hẳn, dự định tìm một miếng thịt để nuốt chửng để gia tộc mình được lên một tầng cao mới để vững chắc địa bàn của mình và dọn dẹp những chướng ngại liên quan đến việc kế thừa nhà họ Ngụy.

“Tập đoàn Trần Thị mình lấy chắc rồi”, Ngụy Vô Danh tự tin vô cùng, trêи bàn đặt một tập tài liệu có liên quan đến tập đoàn Trần Thị. Khi hắn ta biết được tổng giám đốc của tập đoàn Trần Thị là người đẹp cực phẩm nên càng rạo rực trong người hơn. Hắn ta đã không đợi được mà muốn chinh phục cô gái tên Trần Mộng Dao này để cô ấy được hoan lạc dưới thân mình.

“Thiếu gia! Tập đoàn Trần Thị phát triển nhanh như vậy, chỉ e là có thế lực lớn chống lưng”, Ngụy Hiền là con trai của người hầu nhà họ Ngụy, lớn lên bên Ngụy Vô Danh, lúc này ở bên cạnh nhắc nhở.

“Điều này còn phải nói sao? Kẻ ngốc cũng biết được”, Ngụy Vô Danh cười khinh bỉ nói: “Những công ty như thế này chẳng qua là tay sai ngầm của một thế lực nào đó, dùng để bẫy tiền thôi”.

Trong lòng hắn ta hiểu rất rõ, tập đoàn Trần Thị tuyệt đối là đang phục vụ cho nhân vật lớn nào đó. Nhưng những chuyện ‘nhổ răng trong miệng cọp’ thế này cũng kϊƈɦ thích phết. Lẽ nào kẻ đứng sau tập đoàn Trần Thị còn dám phá vỡ quy tắc và đứng ra cảnh cáo hắn ta nữa hay sao? Nếu thật sự như vậy thì lại càng thú vị hơn.

Ngụy Vô Danh hiểu những người này, ai nấy đều ra vẻ lịch sự, thoạt nhìn thì không có ham muốn gì nhưng trêи thực tế thì lòng tham vô đáy. Nhưng họ cũng vô cùng yêu quý bản thân mình, tuyệt đối sẽ không vì tay sai ngầm nào đó xảy ra chuyện mà công khai đứng ra để lộ bản thân mình đâu.

“Vậy tại sao thiếu gia còn…”, Ngụy Hiền không hiểu, hỏi.

Ngụy Vô Danh quay đầu lại nhìn người bạn lớn lên cùng mình mà khẽ nhau mày nói: “Có biết tại sao cậu là người hầu còn tôi lại là thiếu gia không?”

Ngụy Hiền lắc đầu.

“Bởi vì cậu ngốc”, Ngụy Vô Danh nói mà không chút nể tình nào: “Nếu không phải niệm tình cậu trung thành thì tôi sớm đã đá bay cậu đi rồi”.

“Xin lỗi thiếu gia, tôi biết lỗi rồi”, Ngụy Hiền cúi đầu rồi xin lỗi liên tục. Cậu ta quá hiểu Ngụy Vô Danh, chỉ cần hắn ta nhắm vào việc gì đó thì sẽ không có gì mà hắn ta không dám làm. Chuyện như này cũng không phải là lần đầu tiên Ngụy Vô Danh làm và gần như là chưa từng thất bại. Nhưng lần này là Vân Thành và đối tượng nhắm tới là tập đoàn Trần Thị. Đó là phía nam chứ không phải phía bắc. Bọn họ có sức ảnh hưởng lớn ở phía bắc nhưng ở phía nam thì còn kém xa.

Nghe nói, trước đây có rất nhiều thế lực phía bắc đến đây nhưng tất cả đều quay về tay không. Nghe nói thêm là do một ông trùm nào đó ra tay nên họ không dám đắc tội với người đó, và rồi lần lượt rút lui khỏi tỉnh Quảng, đây mới là cơ hội giúp tập đoàn Trần Thị đứng vững được như thế. Nhưng trực giác nói cho Ngụy Hiền biết, sự việc không hề đơn giản như vậy. Nhưng Ngụy Vô Danh vốn tính cao ngạo và là người tự phụ, những chuyện mà hắn ta đã muốn làm thì không ai có thể thuyết phục được.

“Thôi được rồi, tôi cũng biết là cậu muốn tốt cho tôi”, Ngụy Vô Danh vỗ vai Ngụy Hiền nói: “Nhưng cậu đừng quên là nhà họ Ngụy chúng ta là gia tộc lớn ở phía bắc, chỉ một mình tập đoàn Trần Thị thì có là gì”.

“Vâng, thiếu gia, tôi hiểu rồi”, trêи mặt Ngụy Hiền lộ ra vẻ cười gượng.

Ngụy Vô Danh nói: “Tôi giao thêm cho cậu một nhiệm vụ, trong vòng nửa tháng tôi không muốn nhìn thấy bất cứ công ty nào có qua lại gì với tập đoàn Trần Thị, cậu có làm được không?”

“Được ạ”, Ngụy Hiền gật đầu đáp.

“Tốt lắm, đi đi, đi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu”, Ngụy Vô Danh khoát tay, lúc này trong phòng lại rơi vào yên tĩnh. Nhìn bức ảnh trêи tập tài liệu mà Ngụy Vô Danh thấy hưng phấn rồi lấy điện thoại ra gọi.

Rất nhanh, hai cô gái ăn mặc hở hang sexy bước vào. Những loại gái này thì không thể so sánh với Trần Mộng Dao được nhưng dùng để ‘giải khát’ thì cũng không tồi. Hắn ta một tay cầm tấm ảnh còn đầu óc thì đang ảo tưởng linh tinh. Nghe tiếng rêи rỉ của hai cô gái kia mà hắn ta ảo tưởng người hoan lạc dưới thân mình là Trần Mộng Dao. Chưa đầy hai phút, một tiếng quát lớn và Ngụy Vô Danh cũng bộc phát hết lửa giận ra ngoài rồi để mặc hai cô gái tự xử lý.