Rể Sang Đến Nhà

Chương 250: Nổi trận lôi đình




"Cô…"

Phương Chính trừng mắt nhìn cô ta, nhưng ông ta cũng không có cách nào cả.

Trong trường có quá nhiều mối quan hệ, bọn họ chỉ chăm chăm kết bè kết phái, loại bỏ những người bất đồng chính kiến với mình, năng lực dạy học thì yếu kém, ông ấy thậm chí còn xuất hiện ý nghĩ muốn rời khỏi trường Trung Sơn.

Nếu còn tiếp tục như vậy thì trường Trung Sơn sớm muộn gì cũng trở thành trường học yếu kém mà thôi.

Tiêu Thiên cũng đã hiểu ra, cô gái này chỉ là giáo viên nhưng lại có quyền đuổi học học sinh, ngay cả chủ nhiệm giáo ɖu͙ƈ cũng không làm gì được cô ta, rõ ràng cô ta có người chống lưng.

Tiêu Thiên không quan tâm việc đám giáo viên này có quan hệ trong trường hay không, chỉ cần bọn họ có năng lực, khả năng giảng dạy xuất sắc và có trách nhiệm với học sinh thì anh vẫn tôn trọng họ. Nhưng người như Hồ Lệ thì xứng là giáo viên sao? Anh còn chẳng muốn liếc nhìn cô ta một cái nữa!

"Cô muốn đuổi học là chuyện của cô, trước khi chưa làm rõ đầu đuôi câu chuyện thì tôi có quyền từ chối ký tên".

Nếu không có chữ ký của ông ấy thì đừng hòng nghĩ đến việc đuổi học học sinh.

"Được thôi, tôi sẽ trực tiếp nộp đơn lên cho phó hiệu trưởng Dương, để thầy ấy duyệt và ký tên!"

Hiệu trưởng Dương chính là bố chồng của cô ta, chỉ cần cần cô ta nộp đơn lên thì ông ta nhất định sẽ duyệt.

Phương Chính tức đến nỗi đỏ bừng mặt: "Một giáo viên như cô không có quyền đuổi học học sinh! Tôi tin tưởng phó hiệu trưởng Dương sẽ không làm chuyện hồ đồ như thế".

"Ai nói tôi không có quyền?"

Hồ Lệ cười lạnh một tiếng, cô ta lấy điện thoại ra gọi điện, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.

"A lô, phó hiệu trưởng Dương à!"

Ở trong trường cô ta không tiện gọi bố chồng, mặc dù mọi người đều biết rõ cả.

"Tôi có chuyện muốn báo cáo với thầy, một học sinh mới chuyển đến lớp tôi vi phạm kỷ luật, học lực cũng kém, thậm chí em ấy còn gây ảnh hưởng đến việc học của các học sinh khác trong lớp. Ngay cả giáo viên các lớp khác cũng nêu ý kiến với tôi, bảo tôi nộp đơn đề nghị đuổi học em ấy”.

Hồ Lệ nói: "Sau khi tổng hợp lại ý kiến

của giáo viên và học sinh, tôi quyết định đuổi học em học sinh này".

"Nếu không có vấn đề gì thì nộp đơn đề nghị đi, để Phương Chính ký tên, chuyện vặt vãnh này cũng cần gọi điện cho tôi sao?"

Giọng nói có chút không vui của Dương Lợi truyền ra từ trong điện thoại.

Hồ Lệ nghe thấy thế thì tỏ vẻ uất ức nói: "Nhưng…nhưng chủ nhiệm Phương nói tôi không có quyền đuổi học học sinh, ông ta không chịu ký tên, đã thế còn nói thầy không biết phân biệt đúng sai nữa!"

"Cái gì?"

Giọng nói trêи điện thoại đột nhiên tăng cao: "Phương Chính thật sự nói như vậy sao?"

"Đúng thế, hiện tại ông ta đang đứng ngay bên cạnh tôi…"

"Đưa điện thoại cho ông ta!"

Phương Chính cầm lấy điện thoại, ông ấy còn chưa kịp giải thích gì thì đối phương đã lớn tiếng mắng mỏ: "Phương Chính, ý ông là gì hả?"

"Quy định của trường Trung Sơn chúng ta là gì, chẳng lẽ ông không rõ sao? Ông cũng làm việc trong trường lâu rồi, hơn nữa còn làm chủ nhiệm nhiều năm, thế mà chuyện này ông cũng không biết hả?"

"Cô Hồ cũng chỉ lo nghĩ cho giáo viên và học sinh trong trường thôi, ông có phân biệt được bên nào nặng bên nào nhẹ không?"

Hồ Lệ bật loa ngoài lên, các giáo viên khác trong văn phòng cũng nghe thấy rõ ràng.

Vì một học sinh chuyển trường mà đắc tội với con dâu của phó hiệu trưởng, lần này Phương Chính xui xẻo rồi.

Vài giáo viên thân thiết với Hồ Lệ tỏ vẻ cười trêи nỗi đau của người khác.

"Phó hiệu trưởng Dương, học sinh này vừa mới chuyển đến hôm nay, em ấy còn chưa học xong hết các tiết học trong ngày nữa, cho dù học lực kém và gây rối thế nào thì cũng không thể đuổi học em ấy qua loa như thế được?"

Làm sao Phương Chính lại không nhận ra đối phương đang mỉa mai ông ấy chứ, nhưng với tư cách là chủ nhiệm giáo ɖu͙ƈ, nếu ngay cả việc bảo vệ học sinh cũng không làm được thì ông ấy còn làm giáo viên làm gì nữa, chẳng bằng về quê nuôi cá trồng rau còn hơn.

"Không phải chỉ là một học sinh mới chuyển tới sao?"

Phó hiệu trưởng Dương nói: "Cứ đuổi học thẳng tay, không thể vì một người mà ảnh hưởng…khoan đã, ông vừa nói gì cơ? Học sinh vừa mới chuyển tới hôm nay sao?"

Phó hiệu trưởng Dương giật mình, ông ta vội vàng hỏi: "Học sinh đó tên gì?"

"Trần Bảo Lê!"

Hít!

Vừa nghe thấy câu này thì tiếng thở của đầu dây bên kia trở nên dồn dập.

"Học sinh mà cô Hồ muốn đuổi học là Trần Bảo Lê sao?"

Phương Chính còn chưa kịp mở miệng nói thì Hồ Lệ đã giành trước: "Đúng thế, phó hiệu trưởng Dương, người mà tôi muốn đuổi học chính là Trần Bảo Lê! Bây giờ tôi sẽ lập tức viết đơn, sau đó thầy…"

"Viết cái đầu cô?"

Hiệu trưởng Dương chửi như tát nước: "Mẹ kiếp, cô mà dám viết thì ông không tha cho cô đâu!"

"Phó hiệu trưởng Dương, thầy nói gì thế?"

Hồ Lệ không dám tin vào tai mình, không ngờ bố chồng cô ta lại mắng cô ta trước mặt Phương Chính.

"Mẹ kiếp, tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám đuổi học Trần Bảo Lê thì ông sẽ đuổi việc cô. Không chỉ đuổi việc đâu, tôi còn bảo con trai tôi ly hôn với cô luôn đấy, cái loại đàn bà phá hoại, cứ đợi đấy tôi đến đó liền!"

Ông ta nói xong thì tắt điện thoại cái bộp.

Hồ Lệ ngây người tại chỗ, cô ta không hiểu gì cả.

Ánh mắt Phương Chính cũng lóe lên vẻ khó hiểu.

Cô bé học sinh này có lai lịch thế nào…không đúng, phải là người nhà của cô bé này có lai lịch thế nào?

Lúc này ông ta mới quan sát kỹ Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao.

Quần áo của Tiêu Thiên rất bình thường, trông anh ấy không khác gì người thường cả.

Nhưng Trần Mộng Dao thì khác, cả người cô ấy đều là quần áo hàng hiệu OL, mái tóc đen thẳng mềm mại, vẻ ngoài tinh tế, đẹp đến nỗi khiến người ta nghẹt thở.

Ông ấy cứ cảm thấy hình như đã nhìn thấy cô ở đâu đó, nhưng hiện giờ lại không nhớ ra được.

Ông ấy thấy cổ tay cô đeo một chiếc đồng hồ vàng hồng nạm đầy kim cương, đây là…Patek Philippe!

Người ta thường nói người nghèo thì chơi xe còn nhà giàu thì chơi đồng hồ, tuy ông ấy không phải là người giàu có gì, nhưng bản thân cũng sưu tập hai chiếc đồng hồ khá quý giá.

Ông ấy chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra chiếc đồng hồ này có trị giá lên tới 2,3 triệu tệ!

Giá trị của hai chiếc đồng hồ mà ông ấy sưu tầm còn chẳng bằng số lẻ của chiếc đồng hồ này ấy chứ.

Ông ấy lại nhớ tới họ của Trần Bảo Lê, ở Vân Thành cũng có một nữ tổng giám đốc họ Trần nổi tiếng giàu có, giờ thì thân phận của cô ấy đã rõ như ban ngày rồi!

Ực!

Phương Chính nuốt nước bọt, ông ta run rẩy hỏi: "Cô có phải là…"

Đúng lúc này có một bóng người mập mạp vội vàng chạy vào văn phòng, không phải phó hiệu trưởng Dương thì còn có thể là ai nữa chứ.

Ông ta mồ hôi nhễ nhại bước vào, nhìn thấy trong văn phòng chật ních người thì ông ta cảm thấy lạnh gáy!

"Phó hiệu…hiệu trưởng Dương!"

Hồ Lệ bình tĩnh lại, cô ta rồi run rẩy bước tới.

Phó hiệu trưởng Dương không thèm nhìn cô ta, ông ta đi thẳng đến trước mặt Trần Mộng Dao rồi khom người cúi đầu chín mươi độ, giọng điệu ông ta vô cùng hoảng sợ: “Tổng…tổng giám đốc Trần, sao cô đến mà không nói với tôi một tiếng, để tôi đến đón cô!"

Soạt!

Sau khi ông ta nói xong thì mọi người đều nhìn Trần Mộng Dao với ánh mắt khó tin.

Cô gái này rốt cuộc có lai lịch gì?

Tại sao phó hiệu trưởng Dương lại gọi cô ta là tổng giám đốc Trần?

Tổng giám đốc của trường học không phải họ Vương, hơn nữa còn là một ông lão bảy mươi tuổi sao.

Ai nấy đều vô cùng nghi ngờ.

Phương Chính cũng hoang mang bối rối, chuyện gì vậy, chẳng lẽ ông ấy nhận nhầm người rồi?

Hồ Lệ run rẩy, trong lòng cô ta xuất hiện dự cảm không tốt, cô ta bước tới: "Bố, bọn họ rốt cuộc là ai thế?"

"Cô đừng gọi tôi là bố! Tôi không phải bố cô!"

Phó hiệu trưởng Dương quay đầu lại, ông ta giận dữ trách mắng: "Cô có biết Trần Bảo Lê là ai không? Cô bé là cháu gái ruột của tổng giám đốc đó!"

Cái gì!

Hồ Lệ lập tức ngây ra, những người khác cũng sững sờ!

Cô giáo của lớp 2.1 cũng không nhịn được mà hít một hơi thật sâu, không ngờ cháu gái ruột của tổng giám đốc lại chuyển đến lớp bọn họ.

Gài nhau ghê, nếu mà nói sớm thì ai dám lắm mồm chứ?

Giờ thì bọn họ chỉ mong Trần Bảo Lê hỏi thêm nhiều câu nữa để cô bé có ấn tượng sâu về mình thôi.

Nhân viên bảo vệ đứng bên cạnh sợ đến mức cả người run rẩy, đặc biệt là đội trưởng Trương, hai chân hắn run cầm cập.

Thế mà vừa rồi hắn lại muốn đuổi tổng giám đốc ra ngoài?

Phó hiệu trưởng Dương cũng chán nản nhìn Hồ Lệ, đương nhiên ông ta có nhận ra Trần Mộng Dao, hai hôm trước cô ấy còn đi cùng Trần Cường đến ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, Trần Cường là chủ tịch trêи danh nghĩa, còn Trần Mộng Dao mới là tổng giám đốc thật sự!

Tại sao ông ta lại xếp Trần Bảo Lê vào lớp của Hồ Lệ, là vì ông ta muốn cô ta nịnh bợ hai bố con Trần Cường.

Nhưng giờ thì hay rồi, ngày đầu tiên đã đắc tội với người ta!

Ông ta lăn lộn mười mấy năm mới lên được chức phó hiệu trưởng, đãi ngộ của trường Trung Sơn phải gấp hai gấp ba lần những trường khác, giờ ông ta biết đi đâu mới tìm được một trường học tốt như vậy chứ?

"Bố…có phải bố nhầm lẫn rồi không? Tổng giám đốc trường chúng ta rõ ràng là Vương…"

"Cô im ngay cho tôi!"

Phó hiệu trưởng Dương trừng mắt nhìn cô ta, sau đó ông ta thông báo: “Tổng giám đốc Trần đã mua lại tất cả cổ phần, giờ cô ấy là tổng giám đốc mới của trường chúng ta, hai hôm trước đã chính thức thay đổi, vì cuối tuần nên chưa kịp thông báo cho mọi người".

Mọi người nghe thấy thế thì cũng không còn nghi ngờ nữa.

Có vài người cảm thấy vẻ sợ hãi, đặc biệt là mấy giáo viên vừa hùa theo Hồ Lệ, bọn họ lần lượt cúi đầu xuống, ai nấy cũng sợ bị liên lụy tới mình.

"Tổng…tổng giám đốc Trần, xin lỗi, tôi…tôi không biết Trần Bảo Lê là cháu gái cô!"

"Cháu gái cái gì, cô bé là em gái của tổng giám đốc Trần!"

Phó hiệu trưởng Dương cũng lười giải thích nguyên nhân với bọn họ, mà bọn họ cũng không hỏi thêm.

Cho dù là cháu gái hay em gái thì cũng không phải người bọn họ có thể đắc tội!

"Tổng giám đốc Trần, chuyện này do tôi quản lý sơ sót, tôi xin nhận lỗi với cô!"

Ông ta nói xong thì nhìn về phía Hồ Lệ: "Cô lập tức viết bản kiểm điểm 1000 chữ, buổi họp ngày mai trước toàn thể giáo viên và học sinh…"

"Không cần!"

Tiêu Thiên xua tay ngắt lời nói: "Trường Trung Sơn là nơi dạy dỗ giáo ɖu͙ƈ, không phải chỗ để mấy người tranh giành quyền lợi".

"Tôi cho cô hai lựa chọn, một là cô tự rời khỏi đây, hai là tôi sẽ đuổi việc cô!"

"Tổng giám đốc Trần, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi!"

Hồ Lệ biết sợ rồi, giờ cô ta thật sự sợ hãi, cô ta vội vàng xin lỗi Trần Mộng Dao và thừa nhận sai lầm của mình.

Trần Mộng Dao lạnh lùng lùi lại một bước, nếu như bọn họ không phải tổng giám đốc của trường, mà chỉ là gia đình bình thường thì hôm nay Trần Bảo Lê đã bị đuổi học rồi đúng không?

Người như thế cũng xứng làm giáo viên sao?

"Bố…bố nói giúp con với!"

"Nói cái gì nữa chứ, bản thân ông ta còn không lo được cho mình nữa kìa!"

Tiêu Thiên cười lạnh một tiếng, anh quay đầu lại nhìn phó hiệu trưởng Dương: "Cũng như thế, tôi cho ông hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn rời khỏi trường, nếu thế tôi sẽ bỏ qua chuyện này…nếu không tôi còn có một danh sách, trong đó ghi lại những món quà mà ông nhận được khi làm hiệu phó mấy năm nay, còn có cả giao dịch của ông với một số giáo viên nữ nữa…"

Phó hiệu trưởng Dương nghe tới đây thì đổ mồ hôi lạnh: "Anh cứ đùa, làm sao tôi lại…"

"Không thừa nhận đúng không? Tốt lắm, vậy tôi sẽ nộp tài liệu này cho bộ phận liên quan, hy vọng đến lúc đó ông vẫn có thể cứng miệng…"

"Đừng đừng mà, đừng làm thế!"

Phó hiệu trưởng Dương nghiến răng nói: "Tôi xin từ chức, tôi xin từ chức ngay đây! Nhưng tôi còn có một số việc phải bàn giao…"

"Không cần, tôi đã tìm được người thay thế công việc của ông rồi!"

Cái gì?

Phó hiệu trưởng Dương ngẩn ra, đã tìm được người thay thế cho ông ta rồi sao?

Tiêu Thiên nhìn Phương Chính: "Chủ nhiệm Phương, ông đã làm việc ở trường 20 năm rồi, ông rất tận tụy với công việc, bắt đầu từ hôm nay ông chính là hiệu phó của trường Trung Sơn!"

Phương Chính ngơ ngác, bất ngờ lớn thế này khiến ông ấy cảm thấy choáng váng.

"Chuyện này…tôi…"

Phương Chính nhìn về phía Trần Mộng Dao, Trần Mộng Dao mỉm cười gật đầu: "Chồng tôi nói thế nào thì cứ làm thế đi!"

Hóa ra người đàn ông này là chồng cô ấy!

Trần Mộng Dao gật đầu, Phương Chính vô cùng cảm kϊƈɦ, ông ấy vỗn nghĩ cuộc đời mình đã hết hy vọng rồi, nhưng không ngờ may mắn lại bỗng nhiên ập đến.

"Cám ơn tổng giám đốc Trần, cảm ơn hai người đã công nhận công sức của tôi!"

"Được rồi, không cần cảm ơn nhiều thế đâu, mau chóng đảm nhận công việc mới là được".

Tiêu Thiên nói xong thì quay lại nhìn lướt qua các giáo viên trong văn phòng, anh lớn tiếng nói: "Mau kiểm tra các mối quan hệ trong trường, không được giữ lại những người vào đây bằng mối quan hệ, mau chóng tuyển dụng các giáo viên xuất sắc từ bên ngoài, sẽ tăng lương cho họ lên gấp đôi mức lương hiện tại”.

Hít!

Phương Chính không khỏi hít một hơi sâu, lương của trường Trung Sơn nổi tiếng là rất cao, bây giờ lại tăng lương lên gấp đôi, cả nước cũng không có mấy trường có đãi ngộ tốt như thế đâu.

Nhưng nếu như vậy thì các giáo viên khác sẽ không nảy sinh bất mãn chứ?

Ông ta vừa nghĩ vậy thì đã nghe Tiêu Thiên nói: “Sau khi nhà trường kiểm tra lại một lượt, lương của các giáo viên sẽ được tăng gấp đôi, tôi cũng sẽ chọn những người ưu tú trong trường để thành lập một quỹ giáo ɖu͙ƈ, quỹ đó sẽ chia theo điểm chuẩn hàng tháng, điểm chuẩn hàng quý và điểm chuẩn hàng năm, tiền thưởng lần lượt là 10 ngàn tệ, 50 ngàn tệ và 100 ngàn tệ!"

Mọi người lập tức suýt xoa, khoản thưởng quá hào phóng rồi, đã thế còn chưa tính tiền thưởng cuối năm nữa.

Những giáo viên dựa vào mối quan hệ vào trường thì vô cùng buồn bã.

Tiêu rồi, lần này thật sự tiêu rồi!

"Còn anh nữa!"

Tiêu Thiên nhìn đám nhân viên bảo vệ: "Tự từ chức đi, tôi sẽ cử người tới đây tiếp quản công việc bảo vệ!"

Đội trưởng Trương cùng với những nhân viên bảo vệ khác mặt mày như đưa đám, cho dù bọn họ van xin như nào thì Tiêu Thiên vẫn dửng dưng.