Rể Sang Đến Nhà

Chương 242: Đánh đâu thắng đó




Bầu không khí ở Vân Thành ngày càng căng thẳng, các thế lực lớn ở hai bên Bắc Nam dồn dập phái người lẻn vào Vân Thành.

Chúc Chi Sơn chưa đến, khí thế đã ngưng tụ đến cực điểm.

Đến nỗi Triệu Phàm – ông lớn của giới làm ăn chân chính Vân Thành cũng bị kinh động, nhưng chỉ một câu nói của Chu Khải đã xua tan hoài nghi của ông ta.

Các bên đang không ngừng suy tính, còn Tiêu Thiên lại không quan tâm, hoặc nói là, anh vốn chẳng coi trọng chuyện này.

Hàng ngày vẫn đưa Trần Mộng Dao đi làm như thường lệ, tình cảm giữa hai người cũng đang ngày càng thắm thiết.

Hôm nay, Tiêu Thiên đưa Trần Mộng Dao đến công ty nhưng không ở lại văn phòng mà rời đi luôn.

Chúc Chi Sơn vừa xuống tàu hỏa, Tiêu Thiên đã nhận được tin tức.

Ngoài anh ra, đám người hai bên Nam Bắc cũng nhận được tin đó.

“Ha ha, đợi 2 ngày, Chúc Chi Sơn cuối cùng đã đến rồi!”.

“Đây chắc chắn là một cảnh tàn sát đẹp mắt vui tai!”.

“Đi, đến muộn không chừng trận đấu đã kết thúc rồi”.

Không ai nghĩ Tiêu Thiên có thể sống sót, số phận của anh dường như đã được định sẵn khi anh làm Chúc Đao bị thương.

Để không làm ảnh hưởng đến những người bình thường, đám người Đầu Trọc đến thẳng khu nghỉ dưỡng của Vân Thành, không sai, chính là nơi Khương Càn Khôn từng ẩn nấp.

Việc thi công nơi này được tiến hành rất bí mật, quả thật là một nơi rất đẹp.

Bọn họ không cấm mọi người đến gần, thậm chí Đầu Trọc còn cho Đinh Lập đứng ở cổng thu vé, giá vé là 1 triệu nhân dân tệ!

Không mặc cả, đây là cơ hội tốt để kiếm tiền phát triển Vân Thành, bọn họ sao có thể bỏ qua.

9 giờ sáng, không ít người lần lượt kéo đến, nghe thấy giá vé 1 triệu ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi.

“Đệch, đã sắp chết rồi mà còn muốn kiếm tiền!”

“Bọn khốn khϊế͙p͙ này, cùng lắm là ông đây dùng flycam để quay lại toàn bộ!”

“1 triệu! Bọn hắn muốn tiền đến phát điên rồi à?”

Có vài người không trung thực, muốn xông vào liền bị 2 thành viên của đội Thiên Lang đánh cho không còn sức đánh trả.

Gương mặt hai người không vui, ai bảo bọn họ rút thăm bị thua chứ.

Đệch, bọn họ ở trong chiến đấu với cao thủ, còn bọn hắn lại chỉ có thể giữ cổng thu tiền, con mẹ nó quá bất công.

Hiện nay, mỗi thành viên của đội chiến Thiên Lang đều có tài sản hàng chục triệu, bọn hắn đã chẳng còn chú trọng tiền bạc, chỉ có nâng cao thực lực mới kϊƈɦ thích được sự hứng thú của bọn họ.

Xử lý xong vài tên cầm đầu kϊƈɦ động, thì đám người kia đã ngoan ngoãn lại, thành thật xếp hàng trả tiền.

Cầm chiếc máy quẹt thẻ trong tay, Đinh Lập tê liệt khi chứng kiến đều đặn 1 triệu liên tục chuyển vào tài khoản.

Đệch, chỉ thu vé vào cổng thôi mà đã được 200 triệu, trước kia bọn họ làm việc mệt nhọc mà một năm cũng không kiếm được nhiều như vậy, so sánh mà tức gần chết.

Mọi người rất nhanh đã vào trong, phía trước ngôi biệt thư duy nhất của khu du lịch có một khoảng đất trống, đủ sức chứa 400-500 người, lúc này xung quanh đã chật ních người.

Mặt trời đã lên cao, tất cả mọi người đều lặng lẽ đợi Chúc Chi Sơn đến.

“Mẹ kiếp, đã mấy giờ rồi, đừng bảo đám người Chúc Chi Sơn không biết nơi này đấy nhá?”

“Đúng vậy, góc xó xỉnh này, đi lòng va lòng vòng, ông đây ngồi trong xe suýt thì nôn ra!”

“Đm con mẹ nó, vừa khát vừa nóng, 1 chai nước mà tận 1000 tệ, uống vào cũng đâu có không thành tiên được!”

Mọi người chửi bới không ngừng, sắp chết đến nơi rồi, còn kiếm tiền để làm gì?

Chẳng mấy chốc, một nhóm người đã xuất hiện dưới thềm ngôi biệt thự.

“Mau nhìn kìa, đám người Chúc Chi Sơn đến rồi!”

Ai đó trong đám người hét lên, tất cả mọi người đồng thời nhìn sang.

Chúc Chi Sơn đem theo mười mấy người đang từ từ đi lên núi, tốc độ của bọn hắn rất nhanh, chẳng khác nào đám vượn nhảy trêи núi.

Một nhóm người hùng hổ đi lên núi.

“Cao thủ, đây mới đúng là cao thủ thực thụ”.

“Không hổ là cao thủ hàng đầu phía Bắc, khí thế này, kĩ năng này quả thật quá tuyệt vời”.

Rất nhanh, nhóm người đã đến sàn đấu, đám đông tự động tách ra tạo thành một lối đi, tất cả mọi người đều nhìn gã bằng ánh mắt kính nể.

Chúc Chi Sơn vẻ mật âm u, bừng bừng sát khí, gã dường như không thể kìm nén ý muốn giết người của mình.

Đến giữa quảng trường, Chúc Chi Sơn liếc nhìn một vòng, tức giận quát lên: “Tiêu Thiên, mau cút ra đây!”

Giọng nói vang vọng khắp núi, khiến mọi người xung quanh chấn động không khỏi bịt tai lại.

Đệch!

Đây là võ công sư tử gầm à, tiếng gầm này quá khủng khϊế͙p͙, khiến mọi người run sợ không thôi.

“Mày dụ bọn tao đến đây, mà giờ lại không dám xuất hiện, rốt cuộc mày đang làm cái quái gì vậy?”

Chúc Chi Sơn đùng đùng tức giận, có cảm giác như bị trêu đùa.

“Tiêu Thiên mau cút ra đây!”

“Tên khốn kiếp, thu của ông đây nhiều tiền như vậy, đang chết ở đâu rồi!”

Mọi người lần lượt mắng chửi, bản thân trả nhiều tiền như vậy, lại còn ngu si đứng đây đợi lâu như thế, kết quả nhân vật chính không vẫn chưa xuất hiện, đây là đang trêu đùa bọn họ mà?

Nếu anh ta không xuất hiện, Chúc Chi Sơn đang nổi điên chắc chắn sẽ giết hết sạch thế giới ngầm Vân Thành mất.

“Tiêu Thiên, tao đã đến rồi, có dám đấu 1 trận?”

Chúc Chi Sơn rút ra chiếc phác đao được quấn bằng vải trắng trêи lưng, đây là thứ tổ tiên gã để lại, tươnng truyền là được đúc bằng thiên thạch, vô cùng sắc bén, chính bằng cây đao này mà gã suýt đã giết chết Triệu Vô Địch.

“Giục cái gì mà giục, nóng lòng muốn chết thế cơ à?

Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên, mọi người quay đầu lại nhìn, một người đàn ông vóc dáng thẳng tắp bước ra từ ngôi biệt thự, sau lưng anh còn có mấy chục người đàn ông vạm vỡ, đó chính là Tiêu Thiên.

Chúc Chi Sơn nheo mắt lại, âm thầm quan sát Tiêu Thiên, người này dáng vẻ lười nhác, toàn thân không có chút khí thế nào, không hề giống một cao thủ võ thuật, nhưng khí thế của tên đầu trọc sau lưng hắn lại cực kì mạnh mẽ!

Gã đột nhiên nhớ ra, tên đầu trọc này chính là kẻ đã đánh Chúc Đao bị thương.

Lẽ nào Tiêu Thiên chỉ là một kẻ bình thường, còn tên đầu trọc kia mới chính là người giỏi thực sự.

“Đương nhiên là nóng lòng, nhưng là nóng lòng muốn giết mày!”

Chúc Chi Sơn hét lên 1 tiếng, trong mắt lóe ra tia sắc lạnh, bất kể Tiêu Thiên có thực lực hay không, cũng chắc chắn phải chết.

“Khẩu khí lớn thật!”

Tiêu Thiên mỉm cười bước đến, nhìn gã, hơi thất vọng nói: “Nhà Thượng Quan đúng là càng ngày càng kém, loại rác rưởi này mà cũng dám phái đến, hay là cao thủ nhà Thượng Quan đã bị Triệu Vô Địch giết sạch rồi?”

“Muốn chết à!”

Sắc mặt Chúc Chi Sơn thay đổi rõ rệt, hai mắt như phun lửa.

Tục ngữ có câu, chửi không chửi mẹ, đánh không đánh mặt, Tiêu Thiên đã chọc vào nỗi đau của Chúc Chi Sơn và nhà Thượng Quan.

Trong lòng Chúc Chi Sơn thìTriệu Vô Địch là nỗi ô nhục đau đơn nhất cuộc đời gã.

“Tiêu Thiên, mày thật là kiêu ngạo quá mức!”

“Chúc tiền bối, giết hắn đi, để hắn biết sự lợi hại của ông!”

Đám người phát ngôn của thế lực phía Bắc đã sớm không thể chờ đợi được nữa, bọn hắn đến đây chính là để nhìn Tiêu Thiên bị Chúc Chi Sơn giết mà?

“Tiêu Thiên, tao không biết một người bình thường như mày lấy đâu ra dũng khí mà nói với tao như vậy”.

Chúc Chi Sơn lạnh lùng nói: “Giờ mày quỳ xuống dập đầu nhận sai, tự chặt một cánh tay, trở về nhà Thượng Quan với tao, thì tao sẽ tha cho mày một mạng. Thế nào?

“Ha ha ha...”

Tiêu Thiên không nhịn được cười phá lên, ngay cả đám người Đầu Trọc sau lưng anh cũng cười điên cuồng không ngừng.

“Giờ mày quỳ xuống dập đầu nhận sai với tao, không chừng tao sẽ tha cho mày một mạng!”

“Đây là do mày tự tìm cái chết, đừng có trách tao không cho mày cơ hội!”

Trượt xuống, Chúc Chi Sơn không thể kìm nén ý muốn giết người, nhấc phác đao trước tiếp xông đến, gã chả thèm quan tâm đến hèn hạ hay không hèn hạ cái gì sấc, gã chỉ muốn giết chết Tiêu Thiên, dùng phác đao trong tay chém Tiêu Thiên thành 8 khúc để báo thù cho con trai mình.

Mặt khác, Tiêu Thiên là thủ lĩnh của đám người này, gã có thể cảm nhận được đám người đó đều là cao thủ mạnh mẽ, chỉ cần gã giết Tiêu Thiên thì đám người này sẽ dễ đối phó thôi.

Tốc độ của gã rất nhanh, nhìn thấy gã ra tay, tất cả mọi người đều rất hưng phấn.

“Lên đi, lên giết chết tên khốn khϊế͙p͙ này đi!”

“Nhanh quá, với tốc độ này, Tiêu Thiên chắc chắn không thể tránh được.”

Bọn hắn dường như thấy được cảnh tượng Tiêu Thiên đầu người mỗi thứ một nơi, vẻ mặt ai nấy đều tràn đầy phấn khích.

Tuy nhiên, tất cả mọi người đều không thể ngờ, tốc độ của Tiêu Thiên còn nhanh hơn cả Chúc Chi Sơn.

Anh nắm tay phải lại, nắm đấm phảng phất như có ánh sáng màu vàng bao bọc.

“Ầm!”

Một cú đám tung ra, làm nổ tung không khí.

Ngông cuồng thật, không ngờ anh ta lại dùng nắm đấm để chống lại phác đao của gã.

Chúc Chi Sơn tức phát điên, đây đúng là khinh thường quá mức, hắn nghĩ rằng nắm đấm của hắn cứng hơn cả phác đao à.

“Lực chém Hoa Sơn”

Phác đao làm bằng thiên thạch từ trêи trời rơi xuống, đối chọi với nắm đấm, tia lửa bắn ra khắp phía, phát ra âm thanh vàng sắt giao nhau.

Chuyện này sao có thể!

Chúc Chi Sơn cực kỳ hoảng sợ, giây tiếp theo, một sức mạnh to lớn ngang ngược vô biên truyền vào phác đao.

“Lộp độp”

Phác đao vì không chịu được sức mạnh tàn bạo đó mà vỡ tan, mảnh vỡ bắn ra đạn bắn, bắn trúng mấy kẻ xấu số đang xem xung quanh, khiến chúng bị thương nặng.

Tuy nhiên, vẫn chưa kết thúc, nắm đấm của Tiêu Thiên trực tiếp xuyên qua chiếc đao đã gãy, đánh vào ngực gã.

“Ầm!”

Quả đấm này trông có vẻ chậm, những thực tế đã nhanh đến cực độ.

Chúc Chi Sơn không kịp né, cả người bị đánh bay xa vài chục mét, người bay lên không trung liền há mồm phun ra một ngụm máu lớn, sau đó đập mạnh xuống đất, rớt mất nửa cái mạng.

Lồng ngực gã bị lõm xuống, vỡ nát toàn bộ xương ngực, miệng không ngừng chảy máu.

Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, hiện trường vốn ồn ào lại trở nên yên tĩnh vô cùng.

Bọn họ bị dọa đến mức không dám thở mạnh.

Chuyện... chuyện này sao có thể chứ.

Làm gì có ai có thể dùng nắm đấm chống lại phác đao, mẹ kiếp, đây là hiện thực chứ không phải tiểu thuyết võ hiệp!

Quan trọng nhất là, một đấm của Tiêu Thiêt đã làm vỡ phác đao được đúc bằng thiên thạch, lại còn đánh bay Chúc Chi Sơn.

Đây là sức mạnh gì vậy, Chúc Chi Sơn thậm chí còn không thể đỡ được một đấm.

“Mày... mày...”.

Chúc Chi Sơn kinh hãi nhìn Tiêu Thiên, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.

Sức mạnh này ít nhất là đã phá được xích sắt thứ ba, thậm chí đã đột phá tầng thứ 4, cao thủ như vậy chỉ có ở nơi đáng sợ đó.

Thấp chí chắc chắn cũng là người thống trị ở nơi đáng sợ đó.

Gã lờ mờ đoán ra thân phận của Tiêu Thiên, những đã quá muộn, tất cả đã quá muộn rồi!

Cho dù Tiêu Thiên có phải người nơi đó hay không thì cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Bởi vì nhà Thượng Quan không chọc nổi cao thủ cấp bậc này, trước cấp bậc tôn sư này bất kì âm mưu quỷ kế nào cũng đều là vô nghĩa.

Đừng nói là nhà Thượng Quan, cả phía Bắc cũng không có ai dám chọc vào người này.

Đáng tiếc, gã biết quá muộn.

“Đệch, hắn đã đánh thương Chúc tiền bối, mau giết hắn!”

Nhìn thấy cảnh này, người mà gã dẫn theo hét lên một tiếng rồixông lên chém giết.

“Đừng qua đó…”.

Chúc Chi Sơn còn chưa kịp mở miệng thì Tiêu Thiên đã hành động!

“Ầm rầm!”

Vẫn là cú đấm đơn giản, cú đấm này phá vỡ tốc độ âm thanh, đè nén không khí đến cực điểm, nắm đấm của anh như bao phủ bởi ngọn lửa.

Đây là biểu hiện của sức mạnh và tốc độ đã đặt tới trình độ cao nhất.

Một làn sóng xung kϊƈɦ vô hình phát ra từ nắm đấm của Tiêu Thiên.

“Rầm rầm rầm!”

Làn sóng chấn động đi đến đâu, thì không một ai có thể chắn nổi, giống như cuồng phong tiến vào, quật tan tác mười mấy người người đã đột phá được xích sắt đầu tiên, giống như con búp bê gỗ bị bão lốc cuốn lên trêи không hơn 20 mét, không còn chút sức lực nào chống lại.

Mười mấy người lơ lửng trêи không trung vài giây rồi rơi xuống đất như mưa.

Ở nơi cao như vậy, rớt xuống không chết đã là may lắm rồi, còn muốn đứng dậy thì tuyệt đối không có khả năng!

Thậm chí có người xui xẻo lao thẳng đầu cắm xuống đất.

Mọi người vây xem xung quanh ăn phải một đống bụi, nhưng không có ai dám cất tiếng oán trách, thậm chí còn không dám tỏ ra sốt ruột.

Bọn họ đã bị dọa cho vỡ gan rồi, thậm chí có một vài người nhát gan còn bị dọa đái cả ra quần.

Xong rồi!

Chúc Chi Sơn tuyệt vọng nhắm mắt, sao bọn mày dám ra tay chứ!

Hình ảnh Tiêu Thiên vừa rồi ra tay lóe lên trong đầu gã, gã lại trợn to mắt, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

“Không... không thể nào... sao có thể có người có thể đạt đến cảnh giới đó?”

Đã hơn 200 năm không có có ai đạt tới đỉnh cao, gã cũng không thể nào!

Tiêu Thiên từng bước đi đến, đứng trêи cao nhìn xuống Chúc Chi Sơn nói, “Mày nên vui mừng vì mấy hôm nay tâm trạng tao khá tốt, nếu không, giờ mày đã bị tao đánh tan xác rồi.