Rể Sang Đến Nhà

Chương 230: Tranh thủ sinh em bé




Những chuyện sau đó vô cùng thuận lợi, Lilith đã đồng ý về cùng Trần Cường. Nhân viên tìm luật sư đến rồi chuyển giao lại di vật của Trần Chính cho Trần Cường dưới sự chứng kiến của luật sư. Đó là một hợp đồng mua bán nhà, tài khoản một trăm nghìn USD, bản cam kết chuyển nhượng tài sản và một lá thư. Nhưng quyền thừa kế những thứ này không phải là Lilith mà là Trần Cường.

Mở bức thư ra, Trần Cường lặng lẽ đọc: “Anh hai yêu quý, khi anh đọc được bức thư này thì em đã đi xa rồi, xin lỗi vì không thể gặp mặt anh được. Biết tin anh thành lập được tập đoàn Trần Thị nên em rất vui. Bởi vì cuối cùng anh cũng làm chủ được cuộc đời của mình. Xin hãy thứ lỗi cho sự ích kỷ của em, nhà và tài khoản này là chút tấm lòng của em, mong anh hãy nhận lấy. Lilith là con gái của em, giao lại cho ai thì em cũng không yên tâm. Chỉ có anh mới có thể thật sự coi nó là người thân thật sự của mình”.

“Em có rất nhiều lời muốn nói với anh nhưng thời gian không đợi em nữa. Nếu như có thể thì mong anh hãy đưa tro cốt của em về nước rồi an táng bên cạnh bố mình”. Thư rất ngắn nhưng từ những dòng chữ này, Trần Cường có thể nhìn ra vẻ không nỡ rời đi của Trần Chính.

Ký xong giấy cam kết, Trần Cường đưa Lilith về nhà thu dọn đồ đạc và sắp xếp lại di vật của Trần Chính. Từ album ảnh, Trần Cường tìm được một bức ảnh chụp chung giữa ông và Trần Chính. Bức ảnh đã ố vàng, hai thiếu niên trong bức ảnh đứng sóng vai nhau, cười vô cùng rạng rỡ.

Căn nhà này Trần Cường không bán đi mà nhờ Seth dọn dẹp giúp, nói không chừng đợi sau này Lilith lớn lên sẽ quay về đây. Chuyện nhỏ như này, tất nhiên Seth sẽ không từ chối: “Tôi sẽ làm theo nguyện vọng của Trần tiên sinh”.

Sau đó, nhà tang lễ đã đưa tro cốt của Trần Chính cho Trần Cường. Dường như Trần Chính biết Trần Cường sẽ đến đón mình về nên mới không cho an táng. Cầm lọ tro cốt mà tay Trần Cường run rẩy.

“Bác à, họ đều nói bố cháu lên thiên đường rồi, ở đó không bệnh tật không lo âu, có mẹ ở bên cạnh bố mà còn có rất nhiều thiên sứ nữa, có đúng không bác?”

“Ừ, bố cháu lên thiên đường rồi”, Trần Cường cố kìm không để mình rơi nước mắt lúc này.

“Trần tiên sinh, thiếu gia biết là ông muốn về gấp nên đã đặt giúp ông máy bay rồi”, máy bay mà Seth nói tất nhiên là máy bay tư nhân rồi.

“Cảm ơn! Thay tôi cảm ơn đến cậu Jess, ân tình này Trần Cường tôi suốt đời không quên”.

“Tiên sinh khách khí rồi”, Seth khẽ khom người rồi làm động tác mời, Trần Cường dẫn Lilith ngồi lên xe Rolls Royce.

Tận mắt nhìn thấy Trần Cường ngồi lên máy bay, Seth nhấc máy gọi điện thoại: “Thiếu gia, Trần tiên sinh đã ngồi lên máy bay rồi, ông ấy nhờ tôi hỏi thăm thiếu gia”.

“Quay về đi, ông làm rất tốt”.

……………..

Ba giờ chiều hôm sau, máy bay tư nhân chầm chậm hạ cánh xuống sân bay Vân Thành. Một đội xe chầm chậm đi đến, Tần Ngọc Liên đẩy bà cụ Trần, còn Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao đứng ở bên cạnh hai người, còn Đầu Trọc dẫn anh em trong chiến đội Thiên Lang đứng chỉnh tề ở phía sau, ai nấy đều với biểu cảm nghiêm túc. Cảnh tượng này thu hút sự chú ý của mọi người, nhất là dàn siêu xe càng hút mắt hơn.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên ôm lọ tro cốt dắt theo một cô gái đáng yêu như búp bê Tây đi lại. Phía sau còn có một người đàn ông trắng bệch với ánh mắt hung hãn.

“Con trai của mẹ”, bà cụ Trần nước mắt lưng tròng, nói.

Bà tự hỏi mình đã tạo nghiệp gì, nếu không thì đứa con trai thứ ba của bà đã không phải một mình lưu lạc nước ngoài như vậy. Bà bây giờ bị đột quỵ không cử động được, đến tro cốt của Trần Chính bà cũng không cầm nổi. Báo ứng, đây chính là báo ứng.

“Ông Ba đã về với tổ quốc rồi”.

“Ông Ba đã về với tổ quốc rồi”, đám người Đầu Trọc đồng thanh hô lên. Còn Trần Cường sắc mặt đau buồn, hô lớn một câu: “Em ba, chúng ta về đến nhà rồi”.

Lilith nhìn thấy nhiều người lạ như này nên vô cùng sợ hãi. Cô núp ở phía sau lưng Trần Cường mà không dám nhúc nhích. Nhưng lúc này cũng không để ý đến nhiều như vậy, Trần Cường ôm tro cốt lên xe, bà cụ Trần thì khóc vô cùng thương tâm. Tần Ngọc Liên và Trần Mộng Dao cũng không kìm nổi mà bật khóc, Lilith thấy họ khóc nên cũng khóc lớn.

Trần Chính được như ý muốn là được an táng bên cạnh ông cụ Trần, còn bà cụ Trần chần chừ không muốn rời đi, bà nói là bà muốn hối lỗi. Trần Cường cũng không giục bà, chỉ đứng bên cạnh lắng nghe. Ông thầm nghĩ, lời hối lỗi muộn màng có tác dụng nữa không? Trần Chính có nghe được nữa không? Nếu như Trần Chính còn sống thì chắc chú ấy sẽ vui lắm.

Tần Ngọc Liên bước lại nắm chặt tay ông, khẽ dựa vào vai ông. Bà biết, lúc này trong lòng ông cảm thấy vô cùng khó chịu. Năm giờ chiều, an táng xong cho Trần Chính, đoàn người trở về nhà. Bà cụ Trần thì lại được đưa về viện điều dưỡng.

Nhìn thấy Lilith xinh xắn đáng yêu, tình mẫu tử trong bà Tần Ngọc Liên lại trào dâng, nói: “Lilith, bác là bác của cháu, sau này bác sẽ coi cháu như con gái của mình”.

Trần Mộng Dao chỉ vào mình nói: “Chị là chị của em, đây là anh rể của em, sau này mọi người sẽ bảo vệ em”.

Lilith ôm con gấu đồ chơi, hiển nhiên là có chút sợ hãi.

“Con bé có tên tiếng Trung đấy”, Trần Cường nói: “Chú ba đặt tên cho con bé là Trần Bảo Lê”.

“Trần Bảo Lê ư?”, cái tên hay quá, Tần Ngọc Liên gật đầu cười nói: “Nhưng bác vẫn gọi cháu là Lilith được không?”

Cô bé đó nghiêng đầu ngẫm nghĩ chút, nói: “Được ạ”. Cô bé có chút sợ hãi nhưng cô biết mấy người này rất lương thiện. Trước khi bố cô lên thiên đường cũng nói cho cô biết, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời bác trai bác gái. Trong nhà có con gái là tốt nhất, vì Trần Cường mất một hai ngày mới quen được với Lilith còn Tần Ngọc Liên và Trần Mộng Dao chỉ mất có một tiếng.

Trần Mộng Dao kéo tay của Lilith nói: “Chị dẫn em đi xem phòng của em nhé”.

“Vâng”, Lilith gật đầu nói. Lúc đẩy cửa phòng ra, Lilith đôi mắt sáng ngời: “Chị à, đây thật sự là phòng của em sao?”

“Tất nhiên rồi”, Trần Mộng Dao cười nói.

Lilith đi vào trong phòng, cô chưa từng dám nghĩ đến căn phòng như mơ này. Phòng màu hồng, trêи nền nhà còn trải thảm nhà mềm, một chiếc giường công chúa đặt ở giữa, trong phòng chất đầy đồ chơi và búp bê Tây.

“Ôi, kỳ lân”, Lilith vui mừng ôm miệng, nhìn kỳ lân bằng bông dài hai mét ở trêи giường, đây là đồ chơi đến nằm mơ cô cũng muốn có.

“Sau này nó chính là của em rồi”.

“Cảm ơn chị”, lúc này mắt Lilith thành hình lưỡi liềm.

……………….

Lilith đến sống cùng dường như khiến căn nhà vui hơn rất nhiều nhưng cũng có không ít phiền toái. Dù sao thì cô bé cũng lớn lên ở nước ngoài nên vẫn có một số khác biệt về thói quen nhưng những điều này đều khắc phục được. Tiêu Thiên cũng rất thích cô bé. Vì vậy anh rất vinh dự được trở thành máy kể chuyện trước khi ngủ của cô. Kể chuyện xong, Lilith ôm gấu nhỏ rồi chìm vào giấc ngủ. Tiêu Thiên cũng không vội rời đi, bởi vì hai ngày nay cô bé luôn mơ rồi bật dậy.

“Con bé ngủ rồi sao?”, Trần Mộng Dao đi nhẹ nói khẽ rồi ngồi trêи thảm, nói: “Vất vả cho chú rồi”.

“Vất vả gì đâu, coi như tập luyện trước vậy?”, Tiêu Thiên khẽ cười nói.

“Chú nói linh tinh cái gì vậy?”, Trần Mộng Dao đỏ bừng mặt lên, hai người vẫn chưa làm ‘chuyện ấy’ thế mà đã đòi sinh con rồi?

“Chuyện sớm muộn thôi mà”, Tiêu Thiên gấp quyển truyện lại rồi ngồi bên cạnh Trần Mộng Dao, ôm cô rồi nhỏ giọng nói: “Em nói xem con của chúng ta sau này sẽ như nào? Sẽ giống anh hay giống em?”

“Cháu không biết”.

Hơi nóng trong miệng Tiêu Thiên phảng vào tai cô một câu: “Em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”, môi của Tiêu Thiên gần như áp sát lên dái tai cô.

Hai ngày này Trần Mộng Dao làm việc không được chuyên tâm như trước, cô đang hết lòng tập trung vào chăm sóc Lilith, thậm chí còn hơn cả Tần Ngọc Liên. Thậm chí Tiêu Thiên đã từng nghĩ, phải chăng sự xuất hiện của Lilith khiến thiên chức làm mẹ của cô như dâng trào hơn. Nếu như vậy thì bắt buộc phải tranh thủ cho kịp mới được.

Tim Trần Mộng Dao đập vô cùng nhanh, nói: “Chuẩn bị sẵn sàng gì chứ?”, rõ ràng cô biết rõ rồi nhưng vẫn hỏi lại.

“Anh nói là em đã chuẩn bị để sinh con chưa?”, miệng của Tiêu Thiên chạm hẳn lên dái tai cô. Lúc này, cô thấy như điện giật, toàn thân thấy tê dại, người mềm nhũn dựa về thân người Tiêu Thiên nói: “Cháu… Cháu…”.

Tiêu Thiên không nói gì mà khẽ há miệng rồi cắn chặt lấy. Đây là phát hiện mới nhất của anh, dái tai của Trần Mộng Dao là một trong những điểm nhạy cảm nhất của cô ấy.

“Hự…”, lập tức Trần Mộng Dao thấy cứng đơ toàn thân. Cô như bị điện giật, mềm nhũn hai chân, trong miệng không kìm nổi mà phát ra âm thanh. Làn da vốn trắng như sữa giờ đây đã nổi đỏ dày đặc.

Cô níu chặt lấy quần áo của Tiêu Thiên rồi cắn chặt môi, cố kìm chế mình không phát ra âm thanh. Nhưng do Tiêu Thiên dùng lực chạm đến phần nhạy cảm đó nên cô có kìm chế kiểu gì thì vẫn phát ra tiếng rêи nhỏ. Âm thanh này như tia lửa rơi vào thùng dầu khiến Tiêu Thiên như bị thiêu đốt.

“Chú à… Đừng… Đừng như vậy… Lát nữa mà Lilith tỉnh nhìn thấy…Thì không hay đâu”, Trần Mộng Dao run rẩy nói, cô muốn đẩy Tiêu Thiên ra nhưng phát hiện ra mình căn bản không có khả năng đó. Cảm giác này thật kỳ lạ, cô cảm thấy trong người mình dường như có thứ gì đó như đang chảy ra.

“Chồng à…về phòng được không?”, Trần Mộng Dao thấp giọng nói. Nếu như bị Lilith nhìn thấy thì sau này cô còn mặt mũi nào nữa? Trẻ con ở nước ngoài ở phương diện này đã được giáo ɖu͙ƈ từ rất sớm, chắc chắn chúng biết như này là đang làm gì.

Tiêu Thiên biết mình đã khởi dậy tột cùng ɖu͙ƈ vọng trong người Trần Mộng Dao nên không đợi chờ gì nữa, anh vội bế cô lên rồi ra khỏi phòng.

“Cửa… Cửa phòng ngủ vẫn chưa đóng…”, Tiêu Thiên đá chân một cái rồi khép cửa phòng lại. Anh nhẹ nhàng đặt Trần Mộng Dao lên giường rồi hôn tới tấp về phía cô.

Trần Mộng Dao như trầm mê trong nụ hôn đó, dường như mình đang phiêu bạt trêи biển và Tiêu Thiên chính là ngọn hải đăng chỉ đường cho cô vậy. Cùng với tần suất hai người thân mật nhiều hơn nên kỹ thuật của Tiêu Thiên cũng thành thục hơn nhiều. Mặc dù hai người vẫn chưa bứt phá đến bước cuối cùng nhưng những gì nên làm thì đều làm cả rồi.

Hai người hôn nhau đắm đuối, Trần Mộng Dao thì cố gắng đáp lại. Tiêu Thiên thì cố gắng hôn thật ngọt, dường như có thế nào cũng không đủ. Đôi bàn tay hư hỏng của anh dạo chơi khắp người cô, mỗi lần đi qua đều như châm lửa khiến Trần Mộng Dao cảm thấy người mình như nóng ran lên. Kể cả điều hòa đã hạ mức thấp nhất rồi mà cô vẫn thấy nóng.

Ôm lưng chắc nịch của Tiêu Thiên mà cô không kìm nổi muốn hòa người mình vào cơ thể anh và không bao giờ tách rời.

“Chồng à…”, lúc Tiêu Thiên thực hiện cởi nút thắt cuối cùng thì bàn tay anh thấy run rẩy. Tất cả những gì đẹp nhất đều tập trung trêи người Trần Mộng Dao, dường như nó hoàn hảo đến mức cực điểm.

Tiêu Thiên nhìn một cách ngây dại, nhất thời không biết nên ‘ra tay’ từ đâu. Trần Mộng Dao lấy hai tay ôm ngực, nhìn ánh mắt si mê của Tiêu Thiên mà trong lòng thấy xấu hổ nhưng nhiều hơn thế là sự vui mừng. Còn lúc này Tiêu Thiên khẽ đè người xuống, trong lòng thấy rừng rực.

“Anh đến rồi đây…”.

“Ưm”, ngày này cuối cùng cũng đến. Tiêu Thiên giống như một tín đồ sùng đạo hôn lên từng tấc da thịt của cô. Đang lúc chuẩn bị lâm trận thì cửa phòng bị gõ rồi có tiếng nói: “Tiêu Thiên mau dậy đi con, Lilith lại mơ ác mộng rồi, con mau đến dỗ con bé đi”.

Ôi trời đất ơi! Tiêu Thiên khóc không thành giọt, sao mỗi lần đến lúc quan trọng nhất thì đều bị người khác làm gián đoạn vậy. Cứ như vậy thì anh sẽ bị bóng đè tâm lý mất. Trần Mộng Dao cũng với sắc mặt phức tạp. Cô vốn định hôm nay trao thân cho Tiêu Thiên rồi, nếu như không phải bà Tần Ngọc Liên gõ cửa, nói không chừng lúc này hai người đã hòa vào nhau rồi. Nhưng trong lòng cô cũng thầm thấy sợ hãi. Vì của Tiêu Thiên ‘lớn’ như vậy, chỗ nhỏ như của mình thì sao mà dung nạp được? Cô nghe người ta nói, lần đầu làm chuyện ấy đau muốn chết.

“Chú à… Chú cứ đi dỗ Lilith xong đã rồi tính tiếp”, Trần Mộng Dao nói.

Tiêu Thiên thở dài một hơi, đành phải như vậy thôi. Anh mặc quần áo vào rồi đi ra khỏi phòng, đến phòng ngủ bên cạnh thì thấy Lilith đang ôm gấu nhỏ khóc.

“Anh rể, em lại mơ thấy bố, em nhớ bố lắm”, cô bé khóc rất thương tâm. Tiêu Thiên ngồi bên cạnh giường xoa đầu cô bé, nói: “Em đừng buồn, đừng khóc nữa. Em mà khóc, bố mà biết được, bố sẽ không vui đâu”.

“Thật không ạ?”

“Thật, em tin anh đi, anh không gạt em đâu”.