Rể Sang Đến Nhà

Chương 197: Sức mạnh của rồng




Ngay sau đó vài cảnh sát cầm một cái cây đang nảy mầm đi tới.

"Sếp Trịnh, chúng tôi vừa phát hiện cách đây không xa có một khu vườn trồng cây thuốc phiện!"

Trịnh Thành Tuyền cầm lấy cây đó, y xem xét kỹ: "Đúng thế, đây chính xác là cây thuốc phiện non!"

"Chụp ảnh làm bằng chứng, giăng dây giữ nguyên hiện trường rồi nhanh chóng gọi cho sở cảnh sát yêu cầu chi viện."

"Vâng thưa sếp!"

Tiếng nói vừa phát ra thì có một nhóm người chen chúc nhau chạy tới.

"Mọi người mau nhìn này, ở đây phát hiện trồng cây cấm!"

"Mọi người mau tới đây mà xem, bên trong Vân Trà quả thật có chất cấm."

Ầm!

Đột nhiên có một tiếng ầm vang lên.

Tất cả các phóng viên tại hiện trường xông tới.

"Anh cảnh sát, xin hỏi có phải trong khu trồng dược liệu Vân Trà này thật sự có trồng cây cấm không?"

"Có phải bên trong Vân Trà thật sự chứa thành phần chất cấm không?"

Tất cả máy quay đều hướng về phía trước mặt y.

Vẻ mặt Trịnh Thành Tuyền nghiêm túc nói: "Qua bước đầu khám xét thì chúng tôi xác định ở khu trồng dược liệu Vân Trà có trồng cây cấm!"

"Tất nhiên là trước mắt chúng tôi vẫn chưa có chứng cứ chứng minh trong trà Vân Trà có chứa chất cấm, nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng này!"

Lời nói này của y mặc dù không rõ ràng, nhưng ít nhiều cũng khiến bọn họ suy nghĩ sâu xa.

Chà!

Mọi người nhanh chóng bàn luận xôn xao.

Quả nhiên là thế, chẳng trách sao Vân Trà lại uống ngon như thế, sự thật là vì bên trong có chứa chất cấm, tin tức này chắc chắn sẽ gây náo động toàn quốc.

Những câu hỏi trước đó khiến mọi người vô cùng kϊƈɦ động!

Có thể đoán được tin tức tập đoàn Trần Thị đã thêm các chất cấm vào bên trong Vân Trà chắc chắc sẽ là chuyện chấn động toàn quốc!

"Anh cảnh sát, mong anh chú ý lời nói của mình."

Trần Mộng Dao nhìn Trịnh Thành Tuyền: "Cây mà chúng tôi trồng chắc chắn không có khả năng là cây cấm, hơn nữa bên trong Vân Trà tuyệt đối không có thành phần cấm, mỗi một chai Vân Trà đều trải qua các quy trình kiểm nghiệm chặt chẽ. Tôi có quyền truy cứu trách nhiệm những lời anh nói!"

Ngay cả đứa ngốc cũng biết chắc chắn trong này có vấn đề!

Tối qua nhà họ Tôn và nhà họ Mễ gửi thông điệp tới cho Tô Võ, thế mà hôm nay đã xảy ra chuyện. Nhất định hai gia tộc này đã giở trò sau lưng!

"Tổng giám đốc Trần, người nhà họ Tôn và nhà họ Mễ đều đang ở bên trong!", Tô Cẩm Bằng đi tới bên cạnh Trần Mộng Dao, anh ta chỉ về phía bên trái, không phải là người nhà họ Tôn và nhà họ Mễ thì còn ai vào đây nữa?

Đám người đó nhìn chằm chằm về phía bọn họ với ánh mắt không mấy thiện cảm, trong ánh mắt đó còn xen lẫn cả sự giễu cợt, chế giễu.

"Đi thôi, qua đó nói chuyện!"

Tiêu Thiên nói với Trần Mộng Dao: "Vợ à, em ở đây đối phó với những người này nhé, anh đi xem thử rốt cuộc những người này muốn giở trò gì!"

Trần Mộng Dao gật đầu.

Tô Trình Bằng vội vàng dẫn đường: "Anh Thiên, tôi đi cùng anh!"

Hai người vừa đi lên trước thì đại thiếu gia của nhà họ Tôn, Tôn Chí Cương lập tức chế giễu: "Ôi, đây không phải là nhị thiếu gia nhà họ Tô sao? Đang làm thiếu gia thì không thích, sao tự dưng lại trở thành con chó cho người khác thế?"

Ha ha ha...

Đám người ở đó lập tức ôm bụng cười lớn.

"Anh Tôn, anh nói sai rồi, đây rõ ràng là con heo đen mà!", Đại thiếu gia nhà họ Mễ, Mễ Hiên chế nhạo nói.

Trêи đời này Tô Trình Bằng ghét nhất là việc người khác chế nhạo cân nặng và làn da của mình: "Hai chúng mày câm ngay cho tao, Tôn Chí Cương, Mễ Hiên, chúng mày muốn chết hả?"

Tôn Chí Cương bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, hắn ngoắc ngón tay: "Tới đây, có giỏi thì tới đây, ở đây có rất nhiều người nhà họ Tôn, có giỏi thì mày tới đây! Xem tao có đánh chết mày không!"

"Mày..."

Giọng điệu của Tô Trình Bằng khựng lại, nhiều người như thế, chỉ cần mỗi người đánh gã một cái cũng đủ khiến gã nhừ đòn rồi.

Gã vốn muốn thể hiện trước mặt Tiêu Thiên, nhưng cuối cùng lại bị uy hϊế͙p͙ ngược lại.

"Gọi gia chủ của hai gia tộc các anh tới đây!", Ánh mắt Tiêu Thiên bình tĩnh nhìn về phía Tôn Chí Cương và Mễ Hiên, giọng điệu của anh giống như không phép người khác ý kiến gì.

"Mẹ kiếp, mày là ai?"

Mễ Hiên ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Thiên, dáng vẻ hắn vô cùng kiêu ngạo.

"Anh Mễ, anh không nhận ra nó hả? Ông tướng này có lai lịch lớn lắm đấy!”

Tôn Chí Cương cười nhạo nói: "Anh có biết thằng rể vô dụng của nhà họ Trần không? Chính là nó đó, nó chính là thằng rể vô dụng nổi tiếng nhất ở Vân Thành này!"

"À à, chính là nó hả?"

Mễ Hiên đánh giá Tiêu Thiên một lát: "Nhóc con, mày kiêu ngạo thế cơ cà, còn muốn gặp bố tao nữa hả? Mẹ kiếp..."

"Bốp!"

Hắn còn chưa nói xong thì đã bị đá bay ra ngoài, mấy chiếc răng bị gãy và máu của hắn văng tung tóe trong không trung!

"Bộp!"

Hắn văng thật mạnh vào trong đám người, tạo ra một cú va chạm lớn!

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn!

Bọn họ không nhìn thấy ai ra tay cả!

"Thằng nào? Rốt cuộc thằng nào làm chuyện này?", Tôn Chí Cương giật mình, hắn vội vàng chạy tới, sau đó phát hiện răng trong miệng Mễ Hiên bị gãy hết cả, một bên mặt sưng to, con ngươi cũng suýt chút nữa rơi cả ra ngoài!

Ôi!

Thấy tình trạng thảm hại của Mễ Hiên, hắn không khỏi cảm thấy lạnh toát người!

"Thiếu gia, cậu sao thế? Thiếu gia!"

Người của nhà họ Mễ nhìn thấy thiếu gia nhà mình bị đánh thành ra thế này thì vô cùng giận dữ: "Đứa nào? Rốt cuộc là đứa khốn kiếp nào dám đánh thiếu gia nhà chúng tao!"

Tô Trình Bằng cũng trợn tròn mắt, sao tự dưng lại bị bay ra ngoài như thế chứ?

Gã theo bản năng nhìn về phía Tiêu Thiên, gã bỗng nhiên hiểu ra, ở đây chỉ có mình Tiêu Thiên mới có năng lực này!

Gã bỗng nhớ tới chiều hôm đó, một mình Tiêu Thiên có thể đánh bại bảy tám chục người nhà họ Tô, trông Tiêu Thiên mạnh mẽ như siêu nhân vậy!

Tôn Chí Cương đột nhiên đi tới chỉ vào Tiêu Thiên rồi nói: "Thằng khốn, có phải mày làm không? Đúng không hả?!"

Xoẹt!

Trong nháy mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên vẫy tay rồi thản nhiên nói: "Tôi nói lại lần nữa, gọi gia chủ nhà mấy người tới đây cho tôi!"

"Gọi con mẹ mày...."

“Bốp!”

Tiêu Thiên di chuyển, lần này anh thả chậm tốc độ để cho tất cả người đều nhìn thấy rõ ràng.

Anh xoay người một cái đã đi tới trước mặt Tôn Chí Cương.

Tôn Chí Cương bị dọa cho tái cả mặt, sợ tới mức mặt mày vặn vẹo, cũng không kịp lùi về sau!

Tiêu Thiên giơ tay tát vào mặt Tôn Chí Cương.

Tiếng tát giòn giã khiến tất cả mọi người phải trợn mắt há mồm!

Ngay sau đó Tôn Chí Cương bay lên không trung.

"Phụt!"

Một ngụm máu tươi trào ra ngoài, xen lẫn bên trong đó là vài chiếc răng gãy!

"Đại thiếu gia! Cậu không sao chứ?"

"Đại thiếu gia, cậu...."

“Oẹ!”

Sau khi Tôn Chí Cương rơi xuống đất thì hắn lại tiếp tục nôn ra máu: "Đánh chết thằng khốn khϊế͙p͙ đó cho tao!"

Vừa dứt lời thì đầu Tôn Chí Cương ngả sang một bên, hắn lập tức hôn mê bất tỉnh.

"Nào…các anh em, thằng nhóc này dám đánh thiếu gia, mau đánh chết nó!"

"Xông lên..."

Một đám người khí thế hung hăng lao về phía Tiêu Thiên.

Tô Trình Bằng sợ tới mức suýt tè ra quần.

Ôi mẹ ơi, chỗ này phải hơn mười nghìn người, cho dù Tiêu Thiên lợi hại thì anh có thể đánh nổi hết nhiều người như thế này sao?

Mỗi người nhổ một ngụm bọt thôi cũng đã đủ khiến Tiêu Thiên nhừ tử.

Chân tay gã bắt đầu run rẩy, ruột gan thì nhộn nhạo, tại sao gã lại tới đây chứ, chẳng khác nào tự tìm đường chết cả?

Đúng lúc gã chuẩn bị bỏ trốn thì khóe miệng Tiêu Thiên hơi nhếch lên, nhìn thấy nụ cười của anh thì Tô Trình Bằng sửng sốt một lát, da đầu gã tê rần.

"Không...không phải anh ta định xông vào đánh nhau với đám người đó chứ?"

Tên này điên rồi! Tên này thật sự là một tên điên!

Vèo!

Tiêu Thiên di chuyển, cả người anh như mũi tên lao vọt tới đám người kia.

Anh nắm tay thành nắm đấm, đánh thẳng về phía đám người kia.

“Ầm!”

Tiêu Thiên tung ra một nắm đấm xé nát không khí, một luồng sức mạnh vô cùng lớn được Tiêu Thiên đẩy ra ngoài.

Sau đó Tô Trình Bằng thấy được một cảnh tượng mà cả đời này gã chưa từng thấy qua.

Một đám người xông lên bị nắm đấm này trực tiếp hất văng ra ngoài.

Ầm!

Vài chục người bị quăng lên không trung, rồi bị đá bay ra mấy chục mét!

Ôi trời ơi, mẹ kiếp, cái…cái tên này còn là người không vậy?

Đứng cách mười mét mà một cú đấm đã khiến mấy chục người bị đánh bay ra ngoài, chắc chắn không phải Tiêu Thiên đang quay phim đấy chứ?

Có khi phim võ hiệp cũng không dám quay như thế này ấy chứ?

Không lẽ Tiêu Thiên thật sự là siêu nhân hả?

Tô Trình Bằng có cảm giác đầu gối gã đã mềm nhũn, gã không nhịn được muốn quỳ xuống lạy Tiêu Thiên.

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

Tiêu Thiên liên tiếp tung ra mấy nắm đấm, mấy trăm người bị ném lên cao, cách Tiêu Thiên mấy chục mét không có một bóng người!

Jason cũng đã chú ý tới cuộc chiến bên này từ lâu, gã cũng thấy màn thể hiện sức mạnh của Tiêu Thiên, hơn nữa là kẻ hầu của Tiêu Thiên nên gã càng muốn quỳ xuống lạy anh hơn!

Nếu như sư phụ gã ở bên Úc thấy được cảnh tượng này, thì nhất định ông sẽ quỳ xuống đất mà hô to: "Ôi, ông trời ơi, con nhìn thấy thượng đế rồi!"

Tiêu Thiên hít một hơi thật sâu, anh quyết định sẽ dùng toàn bộ sức lực của mình để xem thử rốt cuộc bản thân đã hoàn toàn hồi phục hay chưa.

Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của mọi người, Tiêu Thiên lập tức nở nụ cười

"Ôi…mẹ ơi, quỷ đang cười với tôi!"

"Mau chạy thôi, tên đó không phải là người, mà là ma quỷ đấy!"

Bọn họ đã bị Tiêu Thiên dọa sợ từ lâu, mẹ kiếp, tên đó làm gì phải người chứ? Chỉ mới đấm vào không khí một cái thôi đã khiến cả đám bọn họ bay sạch.

Tuy bọn họ nhiều người, nhưng liệu có chịu được mấy cú đấm của Tiêu Thiên?

Bọn họ sợ rồi, bọn họ thật sự sợ lắm rồi, ai nấy đều liều mạng chạy trốn, nhưng mà bọn họ đã chậm chân.

"Ầm!"

Toàn thân Tiêu Thiên giống như một con rồng, tim của tất cả mọi người như muốn nhảy ra ngoài, bọn họ có cảm giác bản thân giống như đang bị bao vây bởi một sức mạnh không thể địch nổi.

Giây kế tiếp, một luồng sức mạnh to lớn nhanh chóng đánh thẳng tới.

"Á..."

Cú đấm này khiến cho mấy nghìn người bay thằng lên trời!

Mưa rơi, tuyết rơi, sao băng rơi, nhưng đã bao giờ thấy người rơi từ trêи trời xuống chưa?

Hôm nay Tô Trình Bằng đã tận mắt nhìn thấy!

Nhìn bóng người cao lớn kia, trong lòng gã thật sự cảm thấy may mắn, nếu ban đầu gã dùng chiêu này thì sợ rằng bản thân đã sớm bị cú đấm này đánh chết rồi?

Nhưng gã cũng quyết định rồi, gã sẽ trung thành với Tiêu Thiên cả đời này luôn. Gã đã từng oán trách anh trai Tô Cẩm Bằng của mình, nhưng bây giờ thì gã thật sự rất kính nể quyết định của anh trai.

Tiêu Thiên đấm xong một cú thì cảm thấy vô cùng sảng kɧօáϊ, sau nửa năm không hoạt động, anh có cảm giác vết thương trong cơ thể đã lành lại khoảng tám tầng!

Nếu như được tới tầng mười thì chỉ một cú đấm kia cũng có thể khiến ít nhất một nửa số người ở đây đi đời nhà ma!

Nhưng anh cũng rất hài lòng, xem chừng chỉ thêm khoảng nửa tháng nữa thì anh có thể khôi phục lại trạng thái tốt nhất của mình, thậm chí còn có thể tăng lên một bậc.

Đến lúc đó anh sẽ có được toàn bộ sức mạnh của rồng.

Anh thật sự vô cùng mong chờ ngày này!

Tiêu Thiên vỗ tay rồi nhìn những người té xuống đất đang không ngừng gào thét, anh cảm thấy tương đối hài lòng.

Chuyện xảy ra ở phía bên này cũng thu hút sự chú ý của nhóm người Trần Mộng Dao.

Nhìn những người đang không ngừng gào thét trêи mặt đất, tất cả mọi người trông như vừa nhìn thấy ma vậy!

Đây…đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trịnh Thành Tuyền vội vàng thoát khỏi đám phóng viên, y nói vào bộ đàm: "Mau tới đây, chỗ này xảy ra chuyện rồi!"

Hai bố con Tô Võ, Tô Cẩm Bằng đều trợn mắt há hốc mồm.

Chết tiệt, đại thiếu gia nhà họ Tôn và đại thiếu gia nhà họ Mễ sao lại bị đánh thành thế này chứ?

Còn có đám người đang nằm rạp trêи đất nữa, đám người chen chúc trêи mặt đất này ít nhất cũng phải hai, ba nghìn người.

"Chú à!"

Vẻ mặt Trần Mộng Dao hoảng sợ đi tới bên cạnh Tiêu Thiên: "Anh không sao chứ? Bọn họ có làm gì anh không?"

Tiêu Thiên sờ mũi rồi cười nói: "Đồ ngốc, anh không sao!"

"Chủ nhân!"

Jason dùng ánh mắt ngưỡng một nhìn Tiêu Thiên.

Gã quỳ xuống đất cái bịch: "Lạy chúa toàn năng, cảm ơn người đã để con làm kẻ hầu cho Tiêu Thiên, đây là một vinh dự lớn lao trong đời con”.

Gã nói xong thì cúi người xuống hôn lên mũi giày của Tiêu Thiên.

Không chỉ có gã, mà ngay cả Tô Trình Bằng cũng quỳ xuống đất, ánh mắt gã sáng ngời nhìn Tiêu Thiên: "Anh…anh Thiên, Tô Trình Bằng tôi thề với trời, từ nay về sau tôi sẽ trung thành với anh, tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho anh, tôi sẽ chăm chỉ làm việc không phàn nàn một lời, mong anh Thiên có thể thu nhận tôi!”

Tô Võ và Tô Cẩm Bằng cũng ngơ ngác.

Mẹ kiếp, xảy ra chuyện gì vậy?

Đúng thế, tuy bây giờ nhà họ Tô phải phụ thuộc vào nhà họ Trần, nhưng cũng không tới mức phải quỳ gối khom lưng như thế chứ?

Thế này rõ ràng là đang hạ thấp danh dự nhà họ Tô, tự khiến bản thân thành kẻ hầu cho nhà họ Trần mà!

"Trình Bằng, con đang làm gì đó?"

Tô Võ xụ mặt xuống, ông ta nhanh chóng đi tới kéo Tô Trình Bằng đứng dậy!