Rể Sang Đến Nhà

Chương 188: Một đao xuống địa ngục




“Ra màu xanh, ra xanh, ra xanh rồi…”.

“Cược tăng, cược tăng, cược tăng”, tất cả mọi người đều xúm lại hò hét.

“Xanh rồi, xanh rồi, đúng là ra màu xanh rồi”.

“Trời ơi, lần thứ ba cược tăng rồi”.

“Mặc dù chỉ là phỉ thúy thông thường nhưng cũng không tệ. Ba lần cược tăng, giá trị ít nhất cũng là hai triệu rưỡi rồi”, Bạch Hải kϊƈɦ động đến nỗi mắt đỏ ửng lên, kϊƈɦ thích quá đi, lại cược tăng rồi. Bốn lần dao cắt xuống ba lần cược tăng, còn có ai làm được như vậy nữa. "

Bạch Ngọc Lan trong lòng thấy hụt hẫng, lẽ nào lần này Tiêu Thiên thật sự nhìn nhầm rồi? Trong lòng cô thầm cười khổ, xem ra mình đã thần thánh hóa Tiêu Thiên quá rồi. Anh ta cũng là người bình thường, chứ đâu có thể thần thông thế? Trong lúc cô đang rơi vào tuyệt vọng thì ông chủ râu quặp hét lên một tiếng. Đúng lúc này, máy cắt đột nhiên bắn ra đốm lửa. Lúc này âm thanh cũng vô cùng chói tai, mọi người xung quanh đều không chịu nổi mà ôm lấy tai. Và rồi “BÙM” một cái, sỏi đá ở góc tường rơi xuống.

Gì cơ? Dao cắt này gãy rồi á? Tất cả mọi người ở xung quanh đều đỡ đẫn người ra.

Bạch Hải cũng ngây người ra, còn ông Bạch thì khẽ nhau mày, nói: “Xin đừng làm ồn, gãy là bình thường, hai dao cắt phía trước diện tích rất lớn, đổi vị trí cắt rồi thử lại xem”, nghe đến đây thì sắc mặt Bạch Hải mới dễ coi hơn chút: “Ông chủ, làm theo ông tôi nói đi”.

Ông chủ râu quặp gật đầu rồi chuyển vị trí viên đá sang chỗ khác, sau đó đặt máy cắt xuống.

“BÙM”, lại một viên đá to bị cắt xuống, không có khói, cũng không ra màu xanh mà dao này lại gãy rồi.

“Tiếp tục cắt vào trong đi”, Bạch Hải cắn răng nói. Hai dao gãy liên tiếp, Bạch Hải đột nhiên thấy hoang mang. Chết tiệt, không phải thật sự như Tiêu Thiên nói đấy chứ, chất liệu này dễ gãy? Còn đôi mắt đẹp Bạch Ngọc Lan cứ nhằm nhằm vào vật liệu đá kia, gãy hai dao liên tiếp, cô thầm nghĩ, không phải là chất liệu này không được đấy chứ? Rất nhanh, ông chủ râu quặp lại xuống dao.

“Trời đất phù hộ cho ra khói đi, nhất định phải cược tăng”, Bạch Hải thầm cầu nguyện.

“ROẸT”, vừa mới hạ máy cắt xuống, trong lòng Bạch Hải lại thấy nặng trĩu. Mẹ kiếp dùng chân gã cũng có thể đoán được, dao lần này nhất định cũng gãy. Quả nhiên như vậy, dao này đặt xuống nhưng vẫn không mài ra màu xanh được.

Ba dao gãy liên tục, biểu cảm trêи mặt của những người xung quanh đều kỳ quái, những người ban đầu hò hét cược tăng giờ đây cũng dần dần ngậm miệng lại. Hiện giờ tổng cộng nguyên liệu chỉ có kϊƈɦ cỡ như cái mâm, vật liệu lớn như vậy mà làm ra được vài đôi vòng tay và mấy bộ hoa tai là hết rồi. Nhưng mua với giá hai trăm nghìn tệ thì cũng không thiệt.

“Ông chủ, cắt đôi trực tiếp đi”, Bạch Hải đỏ mắt, nói.

“Cậu chắc chắn?”, ông chủ chần chừ một lát, hỏi.

“Bảo ông cắt thì cứ cắt đi, nhiều lời thế làm gì?” Nghe thấy lời này, sắc mặt ông chủ không được dễ coi cho lắm. Ban đầu còn tưởng rằng tên nhãi này là quân tử khiêm tốn, giờ cắt gãy rồi mới lộ ra bộ mặt thật của gã. Người ta đều nói, đánh bạc mới thấy được mặt thật, đúng là có lý này.

“Vậy thì được rồi, nếu cắt gãy thì cậu cũng đừng trách tôi”, nói xong ông ta cầm máy cắt lên, trực tiếp cắt vào giữa viên đá.

Chất liệu của nửa bên kia rơi xuống đất nhưng vẫn chưa mài ra màu xanh. Điều này cũng có nghĩa là rêu xanh ban nãy chỉ có một tầng mỏng mà thôi. Mẹ kiếp, đây đâu phải là liệu tốt mà là một đống phế liệu. Làm gì có đáng giá hai trăm nghìn tệ? Đến năm trăm tệ cũng không đáng ý chứ? Ai bảo không phải chứ, tiền nhân công cũng mất mấy trăm tệ rồi, cái này căn bản không đáng giá.

“Vẫn may là chưa mua”

“Đúng thế, nếu thật sự bỏ ra một triệu mua thì đúng là lỗ chết mất”

“May quá, may quá, nếu không thật sự mua cái đậu phụ nát này thì đúng là chết”. Người đàn ông ban nãy báo giá một triệu tám với vẻ mặt may mắn hạnh phúc. Nếu như Bạch Hải thật sự chấp nhận mức giá đó của mình thì đúng là gã xui xẻo rồi.

Nghe những tiếng bàn luận của người khác mà sắc mặt Bạch Hải tối sầm lại. Mẹ kiếp, đám khốn kiếp này, lúc mài ra được màu xanh thì đứa nào cũng nịnh hót, toàn nói ra những lời dễ nghe. Bây giờ cắt gãy thì lại nói này nói nọ. Nhìn vật liệu đá kia mà trong lòng Bạch Hải như muốn rỉ máu.

Bản thân Bạch Hải bỏ ra hai trăm nghìn tệ để mua cái thứ đồ chơi này sao? Một dao cắt xuống mà mình mất trắng hai trăm nghìn tệ, còn cộng thêm mười nghìn tệ công cắt nữa? Điều quan trọng nhất chính là gã mất mặt trước mặt ông nội mình.

Sắc mặt của ông cụ Bạch vô cùng khó coi, ông ta dù sao cũng là người làm trong ngành đồ cổ của Vân Thành nhưng hôm nay lại bị mất mặt trong buổi đánh cược nhỏ bé này. Chuyện này mà nói ra ngoài thì người khác sẽ chê cười chết mất?

“Tiêu Thiên! Có phải là anh sớm đã biết chất liệu này không ổn rồi không?”, Bạch Ngọc Lan nhìn Tiêu Thiên với sắc mặt vui mừng, đời người thăng trầm cũng nhanh thật. Hiện giờ cô cảm thấy mình thật may mắn vì đã nghe lời của Tiêu Thiên, nếu không thì mình chính là người sẽ trở thành trò cười.

Tiêu Thiên thản nhiên nói: “Ừm! Loại rêu xanh mọi người thường hay nhìn nhầm, thật ra loại liệu này thường sẽ không cho ra loại liệu tốt được, cùng lắm cũng làm ra được thiệp hoa và đồ trang trí, giá trị không lớn. Hơn nữa ban nãy cắt ra được khói là loại khói đen hạ đẳng nhất, chứng tỏ chất liệu trong đó rất kém”.

“What, sao mày không nói sớm?”, Bạch Hải chỉ vào mặt Tiêu Thiên mắng: “Mẹ kiếp, có phải mày cố ý bêu xấu tao không?”

Tiêu Thiên cười lạnh nói: “Mày bị điếc à? Không nghe thấy Bạch tiểu thư nói chất liệu này không ổn à?”

“Mày…”, Bạch Hải vốn định lớn tiếng mắng nhưng nghĩ đến ông nội ở bên cạnh, hơn nữa còn nhiều người đang ở đây, nếu như mình lớn tiếng mắng thì chắc chắn mình sẽ bị tổn hại về hình tượng. Nghĩ đến đây, gã như nuốt lại những lời nói tục, sau đó gã linh hoạt nói: “Nghe mày nói chuyên nghiệp thế, mày hiểu về cược đá lắm sao?”

Tiêu Thiên liếc nhìn gã một cái, nói: “Giỏi hơn mày một chút”

“Mày…”

“Ha ha, giỏi lắm”, Bạch Hải nghiến răng nghiến lợi, nói: “Có bản lĩnh thì giờ mày hãy tìm một chất liệu tốt ra để mọi người xem, để xem mày có thật sự lợi hại thế không?”

“Mẹ kiếp, cái kiểu khích tướng thấp kém đó mà mày tưởng có thể khích được tao sao?”

Bạch Hải hít một hơi thật sâu, đè nén ngọn lửa tức giận trong lòng: “Mày không dám thì chứng tỏ mày cũng lừa bịp thôi, tao không cho phép loại như mày ở bên cạnh Bạch Ngọc Lan”, nói xong gã nhìn về phía ông cụ Bạch, nói: “Ông à, thằng Tiêu Thiên này là loại bất tài vô học, cả Vân Thành đều biệt nó là thằng đào ngũ, là thằng ở rể, nó đâu có biết cược đá? Nó chắc chắn là cố ý tiếp cận em gái con có mưu đồ bất chính”, nói xong, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Tiêu Thiên. Ai nấy đều dùng ánh mắt thẩm tra nhìn Tiêu Thiên.

“Bạch Ngọc Lan! Con đường đường là thiên kim tiểu thư nhà họ Bạch, ngày ngày qua lại với một người ở rể như này thì ra làm sao nữa?”, ông cụ Bạch sắc mặt âm trầm: “Lẽ nào con muốn làm bại hoại gia phong của nhà họ Bạch ta sao?”

Nghe thấy vậy, sắc mặt Bạch Ngọc Lan biến đổi lớn: “Ông à, không phải vậy đâu, Tiêu Thiên là người giám định chính của đồ cổ của con đấy”.

“Cái gì mà giám định, tao thấy nó là đối tượng của mày đấy. Bạch Ngọc Lan, mày đúng là không biết xấu hổ, lại đi ở bên cạnh một thằng đã có vợ rồi”, Bạch Hải chỉ vào hai người họ rồi nói với giọng cay đắng.

“Bạch Hải! Anh đừng có ở đó mà ngậm máu phun người…”, Bạch Ngọc Lan vừa định giải thích thì Tiêu Thiên đã lên trước một bước ngăn Bạch Ngọc Lan lại và nói: “Cứ để tôi”.

Thân người cao dỏng, lưng rộng chắn Bạch Ngọc Lan ở phía sau. Lúc này Bạch Ngọc Lan thấy run rẩy nhưng lại không nói nên lời.

“Được rồi, thu lại tất cả những thủ đoạn đê tiện của mày đi, chẳng phải là muốn bêu xấu tao sao?”

Tiêu Thiên nói: “Vậy được, tao sẽ cho mày toại nguyện”.

“Nhưng muốn tao ra tay thì mày cũng phải bỏ ra cái gì chứ?”, Tiêu Thiên khẽ cười nói: “Hay là như này đi, nếu mày thua thì mày phải qùy dưới đất gọi tao ba tiếng ông nội, được không?”

Cái gì cơ? Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều sững người ra. Tên nhãi này to gan quá, không nhìn thấy ông cụ Bạch đang ở đây sao? Anh ta muốn Bạch Hải gọi mình là ông nội, như vậy có khác nào tát vào mặt ông cụ Bạch? Quả nhiên, ông cụ Bạch lúc này sắc mặt trầm xuống.

Bạch Hải cũng với vẻ mặt phẫn nộ, nói: “Mày… Mày đừng có mơ”.

Bạch Ngọc Lan kéo áo của Tiêu Thiên, khẽ lắc đầu nói: “Tiêu Thiên, đừng…”

“Vậy à? Nếu đã vậy, nếu mày thua thì phải quỳ xuống trước mặt Bạch tiểu thư nói xin lỗi, thế nào?”, Tiêu Thiên nheo mắt nói.

“Xin lỗi nó á, đừng có mơ”, Bạch Hải là người kế thừa tương lai của nhà họ Bạch, muốn gã xin lỗi với Bạch Ngọc Lan, điều này là tuyệt đối không được.

“Cái này không đồng ý, cái kia cũng không đồng ý, vậy thì chuyện này thôi đi”, Tiêu Thiên khinh thường nhìn Bạch Hải, nói: “Đúng là tên ngốc, muốn đánh cược với người ta nhưng không muốn trả giá thì chỉ kẻ ngốc mới đánh cược với mày thôi”.

“Mày…”

“Được, tôi đồng ý với cậu”, Bạch Hải không nói gì nhưng ông cụ Bạch đã cướp lời nói: “Nhưng tôi cũng có yêu cầu, nếu cậu thua thì cậu phải rời xa cháu gái tôi, không bao giờ được xuất hiện trước mặt nó nữa”.

“Không chỉ thế, cậu còn phải ở trước mặt mọi người quỳ xuống xin lỗi nhà họ Bạch chúng tôi, thế nào?”

“Được, tôi đồng ý với ông”, Tiêu Thiên vui vẻ đồng ý, có nhiều người làm chứng ở đây, anh không sợ ông cụ Bạch chối cãi.

“Ông nội…”, Bạch Hải vẫn định nói gì nhưng bị ông cụ Bạch trừng mắt nhìn lại.

“Tiêu Thiên, anh…”, Bạch Ngọc Lan có chút lo lắng, kiểu cược đá này không phải là giám định đồ cổ mà nó dựa vào may mắn là chính. Nếu như Tiêu Thiên thật sự thua cuộc thì mình mãi mãi không được nhìn thấy anh ấy nữa? Trời ơi, rốt cuộc cô đang nghĩ gì vậy? Việc đầu tiên mà cô nghĩ đến không ngờ lại là sợ mình không được nhìn thấy Tiêu Thiên nữa.

“Yên tâm, tôi sẽ không thua đâu”, Tiêu Thiên cười một cái, sau ngữ khí ung dung đó là sự tự tin.

Bạch Ngọc Lan cũng được truyền sự tự tin từ Tiêu Thiên. Không biết tại sao những lời mà Tiêu Thiên nói lại cho cô sức mạnh đến vậy, dường như… Không có chuyện gì là anh không làm được.

“Chàng trai, tôi sẽ không bắt nạt cậu đâu”, ông cụ Bạch dường như sợ người khác mình ỷ lớn bắt nạt bé nên nói: “Tôi và cậu mỗi người chọn một vật liệu đá, ai cắt được liệu tốt nhất, bán được giá cao nhất thì người đó thắng, thế nào?”

“Được ạ, ông cụ Bạch đúng là có tầm nhìn”.

Tiêu Thiên nói: “Vậy cứ theo ông nói đi”, rất nhanh cuộc đặt cược giữa ông cụ Bạch và Tiêu Thiên được truyền đi.

Một đám đông nghe thấy thế liền xúm tới, vật liệu đá thì không xem nhưng đây là tin tức lớn, ông chủ ngành đồ cổ Vân Thành và chàng rể nổi tiếng Vân Thành đánh cược với nhau, vừa nghe đã thấy có hứng thú rồi.

Hơn nữa, ở giữa còn liên quan đến tiểu thư nhà họ Bạch. Nghe nói, chàng ở rể này với cô Bạch Ngọc Lan có mối quan hệ mờ ám với nhau. Gần như lúc này, cả con phố cược đá giờ đây vắng người. Một số ông chủ bán hàng vỉa hè khi nghe thấy tin này thì không thèm buôn bán gì nữa mà thu dọn hàng chạy đến đây xem náo nhiệt. Một đám người vây quanh Tiêu Thiên và ông cụ Bạch đến mức chật kín.

“Hừ! Tiêu Thiên, mày chuẩn bị quỳ xuống xin lỗi tao đi”, Bạch Hải hừ lạnh nói.

Loại người như gã, Tiêu Thiên còn chẳng muốn nhìn thêm một cái nên bơ gã luôn. Cuộc đánh cược bắt đầu, Tiêu Thiên đi về bên trái, còn ông cụ Bạch đi về bên phải. Hai người đều cúi người rồi chọn vật liệu đá. Nhìn thấy ông cụ Bạch bước lại, đám chủ cửa hàng vỉa hè đều cúi thấp người. Có ai mà không biết cụ Bạch có thân phận như nào chứ, nếu như ông ấy mua đá ở quầy của mình mà làm ra được sản phẩm cực phẩm vậy thì người đó phát tài rồi, chắc chắn sẽ có nhiều người nổi tiếng đến mua.

Ngược lại, Tiêu Thiên có rất ít người đi cùng, có thể nói là gần như không có ai đi theo. Hơn nữa những sạp hàng mà anh đến, ông chủ ở đó còn không có ý chào hỏi anh một tiếng. Kẻ ngốc cũng biết được, anh ta không thể nào là đối thủ của ông cụ Bạch.

Đúng là tự rước họa vào mình!